Hà Giang/Người Việt
LTS - Để thực hiện cuốn phim “Terror in Little Saigon,” nhóm phóng viên A.C. Thompson đã mở cuộc điều tra kéo dài hai năm, mong tìm thủ phạm đã giết chết một loạt nhà báo gốc Việt, và làm sáng tỏ nghi vấn cho là Mặt Trận Quốc Gia Thống Nhất Giải Phóng Việt Nam (Mặt Trận) là tổ chức đứng sau những cái chết này.
Ông Nguyễn Xuân Nghĩa trong buổi phỏng vấn với nhóm phóng viên của Frontline
Trong thời gian điều tra, nhóm làm phim tìm đọc và phân tích hàng ngàn trang tài liệu, gồm: “Silenced: The Unsolved Murders of Immigrant Journalists in the United States,” do Ủy Ban Bảo Vệ Ký Giả (CPJ) xuất bản năm 1994, công văn của CIA, Hội Đồng An Ninh Quốc Gia, hồ sơ di trú Hoa Kỳ, và quan trọng nhất là hồ sơ cuộc điều tra kéo dài 15 năm của FBI. Đoàn làm phim cũng đi đến hàng chục thành phố ở Mỹ, bay qua Việt Nam và Thái Lan, thực hiện 140 cuộc phỏng vấn, trong đó có hàng chục cựu thám tử và nhân viên tình báo, thân nhân những ký giả bị giết, và nhiều người bị ám sát nhưng thoát chết, chưa bao giờ cho ai phỏng vấn.
Tại
Đông Nam Á, nhóm làm phim phỏng vấn cựu lãnh đạo tình báo Thái Lan,
Prasong Soonsiri, và Chavalit Yongchaiyudh, cựu Tổng Tư Lệnh Quân Đội
Hoàng Gia Thái Lan, kiêm Thủ Tướng Thái Lan, và gặp năm cựu thành viên
thuộc nhóm du kích chống Cộng Sản Lào, và một thành viên từng tham gia
chiến khu của Mặt Trận. Trong thành phần lãnh đạo của Mặt Trận, A.C.
Thompson cho biết đã phỏng vấn ba người mà ông gọi sáng lập viên, trong
đó có kinh tế gia Nguyễn Xuân Nghĩa, người duy nhất xuất hiện trong
phim.
Ngoài
“Terror in Little Saigon,” kết quả cuộc điều tra còn được đúc kết trong
một tài liệu dài 72 trang đi kèm, có tên “Terror in Little Saigon, an
Old War comes to a New Country,” do phóng viên A.C. Thompson biên soạn,
do trang mạng Frontline công bố hôm 3 tháng 11, trước khi phim được
trình chiếu buổi tối cùng ngày.
Một
đoạn trong tài liệu 72 trang này viết, (trích): “Ông Nguyễn Xuân Nghĩa
xưa kia là thành viên của Mặt Trận, và giờ đây ông nói về thập niên đó
trong tư thế bào chữa pha lẫn niềm ân hận...”
“...Trong
loạt phỏng vấn với ProPublica và Frontline, ông Nghĩa đưa ra những nhận
định thay đổi về Mặt Trận. Thoạt đầu, ông cả quyết rằng tổ chức này
tuyệt đối không dính líu gì đến những vụ ám sát các nhà báo hay ai khác ở
Mỹ.”
“Trong
những lần trò chuyện sau, khi phải đối mặt với những bằng chứng về bạo
lực của Mặt Trận, ông đổi giọng. Trong một cuộc phỏng vấn có thu hình,
ông Nghĩa nói rằng ‘rất có thể’ là các thành viên Mặt Trận đứng đằng sau
vụ ám sát ký giả (Nguyễn) Đạm Phong và có thể đã gây ra những tội ác
khác.”
“Trong
Mặt Trận, ông Nghĩa thừa nhận, có một nhóm rất hung bạo, và khi người
quay phim tắt máy, ông Nghĩa thú nhận đã tham gia một buổi họp của Mặt
Trận, trong đó các thành viên thảo luận việc ám sát biên tập viên của
một nhật báo nổi tiếng ở Quận Cam. Ông Nghĩa nói, ông đã thuyết phục
được chiến hữu của mình đừng giết người đó.”
“Đó là một chương đen tối trong cuộc đời tôi,” ông Nghĩa nói.” (hết trích)
Thường
thì tập tài liệu đi kèm cuốn phim được dùng để giải thích thêm những gì
các nhân vật phát biểu trong phim, để làm rõ hơn câu chuyện, vì thời
lượng của phim rất giới hạn. Nhưng trong trường hợp này, phần tường
thuật về những gì kinh tế gia Nguyễn Xuân Nghĩa nói và phần phát biểu
của ông trong phim “Terror in Little Saigon” rất tương phản. Trong phim,
ông Nghĩa gọi việc “nói người trong Mặt Trận ám sát các nhà báo là 'phi
lý' (nonsense) và khi mọi người cứ nói về những chuyện đại loại như
vậy, nó tạo một ấn tượng rất xấu cho cộng đồng của chúng tôi,” trong khi
đó, theo tường thuật (trong tài liệu 72 trang) nêu trên của A.C.
Thompson, thì “ông Nghĩa thú nhận đã tham gia một buổi họp của Mặt Trận,
trong đó các thành viên thảo luận việc ám sát biên tập viên của một
nhật báo nổi tiếng ở Quận Cam.”
Để
làm sáng tỏ mâu thuẫn này, người viết đã có cuộc phỏng vấn với kinh tế
gia Nguyễn Xuân Nghĩa, đã từng là vụ trưởng Vụ Tuyên Vận của Mặt Trận.
Dưới đây là nguyên văn cuộc phỏng vấn.
***
Hà Giang (NV): Xin
ông cho biết những gì được viết trong tài liệu “Terror in Little
Saigon, an Old War comes to a New Country” về những cuộc phỏng vấn ông,
trên trang mạng Frontline, công bố hôm 3 tháng 11, có trung thực không?
Nguyễn Xuân Nghĩa: Một nhảm nhí của truyền thông Mỹ (US Media bull***) xuyên tạc và không trung thực!
NV: Ông có thể giải thích rõ, xuyên tạc và không trung thực như thế nào?
Nguyễn Xuân Nghĩa: Họ
phỏng vấn tôi tất cả bốn tiếng đồng hồ qua ba lần. Kết quả là họ chỉ
lấy được một phút trong phim với lời dẫn giải trước đó trên bản quảng
cáo cố tình tạo hiểu lầm. Trước khi có cuốn phim, họ phổ biến một bài
quảng cáo dài 12 ngàn chữ trong 72 trang cùng một số hình ảnh có chọn
lọc với ác ý, trong đó đoạn văn viết về việc tôi trả lời phỏng vấn là
hoàn toàn bịa đặt, vừa thiếu đạo đức vừa thiếu chuyên nghiệp.
NV: Xin
hỏi lại cho rõ, ông có nói với nhóm làm phim A.C. Thompson, khi họ
ngừng quay phim, rằng “ông đã tham gia một buổi họp của Mặt Trận, trong
đó các thành viên thảo luận việc ám sát biên tập viên của một nhật báo
nổi tiếng ở Quận Cam.” như họ tường thuật trong tài liệu “Terror in
Little Saigon, an Old War comes to a New Country” không?
Nguyễn Xuân Nghĩa: Tôi
không hề nói câu đã tham gia một buổi họp của Mặt Trận, trong đó các
thành viên thảo luận việc ám sát biên tập viên của một nhật báo nổi
tiếng ở Quận Cam, cả trong khi quay phim lẫn lúc không quay phim.
NV: Tại sao lại có sự kiện như vậy và tại sao họ phải gặp ông đến những ba lần để phỏng vấn?
Nguyễn Xuân Nghĩa: Sở
dĩ tôi nói họ thiếu đạo đức và thiếu chuyên nghiệp là khi gặp tôi lần
đầu, A.C. Thompson nói là muốn làm một cuốn phim về cộng đồng Việt Nam
sau 40 năm và PBS sẽ phát hình vào Tháng Chín, 2015. Sau dăm phút nói
chuyện, tôi nhận ra là A.C. Thompson không hề muốn hỏi gì về sinh hoạt
cộng đồng mình, mà muốn hỏi tôi về nghi vấn Mặt Trận giết những nhà báo.
Tôi quạt ngược và nêu nhiều nghi vấn, vì sao họ không điều tra tìm hiểu
những chuyện khác, như ai trong Chính quyền JFKennedy quyết định về số
phận của Tổng Thống Diệm? Ai thật sự giết Kennedy hay Mục Sư Martin
Luther King? Còn vụ thảm sát Mậu Thân 1968 thì sao?
Kết quả lần đó, có lẽ không đạt “mục đích yêu cầu,” nói theo người Hà Nội!
NV: Rồi sao nữa, thưa ông?
Nguyễn Xuân Nghĩa: Vì
vậy, lần thứ hai, vào Tháng Chín, A.C. lại muốn xin gặp tôi và lần này
nói là thực sự muốn hỏi về việc Mặt Trận. Tôi đồng ý và nghĩ mình không
có gì phải giấu. Tôi nói nhiều về cơ cấu của tổ chức khi tôi còn ở trong
Mặt Trận, về việc ông Phạm Văn Liễu lo cơ cấu hải ngoại, và ông Hoàng
Cơ Minh lo chiến khu. Tôi đã mất cả giờ để giải thích vai trò của Tổng
Vụ Trưởng Tổng Vụ Hải Ngoại là Phạm Văn Liễu, với đơn vị K9 trong Mặt
Trận, mà A.C. Thompson không hề dùng tới, không hề nhắc đến tên của ông
Liễu. Tôi cũng nói nhiều về ông Hoàng Cơ Minh, mà A.C. Thompson cũng
không hề dùng đến, vì những điều tôi nói không hợp với mục đích cuốn
phim của ông ta.
NV: Ông đã nói những điều gì về ông Hoàng Cơ Minh mà họ không dùng?
Nguyễn Xuân Nghĩa: Về
con người ông Minh và điều ông nhấn mạnh “hết chiến tranh và quân đội
rồi, không được nghĩ theo kiểu chiến tranh và vũ trang, mà phải nghĩ đến
đấu tranh.” Tôi còn chia sẻ đoạn đối thoại khi gặp ông Minh lần đầu
trong đời, và yêu cầu họ, nếu trích dẫn thì hãy trích đoạn này: “Tôi hỏi
ông Minh vào năm 1984: Ông có tin rằng việc ông làm sẽ thành công không
và năm năm nữa thì ông ở đâu, làm gì? Ông Minh trả lời: ‘Tôi không nghĩ
là tôi sẽ thấy Việt Nam thoát khỏi chế độ Cộng Sản trong cuộc đời của
tôi. Nhưng thà tôi chết như một tên thảo khấu trong rừng còn hơn sống
kiếp người mất nước, tị nạn tha hương ở quê người. Và đây là câu đáp đã
gây ‘nghiệp’ cho tôi: Thế thì không cần nói có 10,000 người trong chiến
khu, mà chỉ có ba người, tôi cũng đi theo ông tới cùng.’”
NV: Trong lần phỏng vấn thứ ba, ông thảo luận gì với họ?
Nguyễn Xuân Nghĩa: Nói
thêm cho rõ. Lần gặp thứ hai, ngày 11 Tháng Chín, họ đề nghị phỏng vấn
tôi “incognito” hay “anonymous” - che mặt và đổi giọng nói - tôi cũng
đồng ý và nói y như trước về ông Minh, ông Liễu, về Hoa Kỳ, trước mặt cả
ba người! Sau đó một ngày, A.C. Thompson nói là cấp trên cho là không
đạt yêu cầu (!) nên hoãn chuyến bay để ở lại phỏng vấn tôi lần ba, với
đầy đủ hình ảnh, vào 13 Tháng Chín. Tôi cũng đồng ý và vẫn trả lời rõ
ràng. Họ không xài được hai lần sau, chỉ phổ biến hình ảnh và lời nói
của tôi trong lần phỏng vấn đầu tiên, khi thu hình trong nhà tôi ngay
sau Tết Ất Mùi, vào cuối Tháng Giêng. Họ không hài lòng vì tôi không làm
nhân chứng gian nên nhục mạ tôi!
NV: Khi nói câu “Đó là một chương đen tối trong cuộc đời tôi,” ý ông muốn nói gì?
Nguyễn Xuân Nghĩa: Câu
tôi nói “đó là một chương đen tối trong cuộc đời tôi,” là nói về chuyện
mất nước, đời sống tị nạn, tâm tư của mình trong thời gian đó, không đi
làm việc mà gia nhập Mặt Trận và về những nỗ lực đấu tranh chống Tàu,
chống Pháp của tổ tiên mà thất bại. Nhưng A.C. Thompson bẻ quặt đi, viết
cái kiểu cho người đọc hiểu ngầm là tôi xấu hổ về thời gian hoạt động
trong Mặt Trận.
NV: Ông rút tỉa được kinh nghiệm gì sau khi làm việc với nhóm làm phim “Terror in Little Saigon?”
Nguyễn Xuân Nghĩa: Sau
khi nhìn kết quả của bài viết 72 trang và về cuộn phim, tôi kết luận
A.C. Thompson không phải là một nhà báo có đạo đức, và có mục đích xấu
với cả cộng đồng mình khi làm cuốn phim. Cuộc chiến Việt Nam ngày xưa đã
là nạn nhân của truyền thông Mỹ, bây giờ cả cộng đồng người Việt vẫn
còn là nạn nhân của truyền thông Mỹ.
NV: Xin cảm ơn ông
No comments:
Post a Comment