Tuesday, May 7, 2013

Ngộ nhận của Vũ Ánh và Báo Người Việt

Ðỗ Dzũng/Người Việt
SHAKOPEE, Minnesota (NV) - Té ra, bài thơ “Khi tôi chết cờ vàng xin đừng phủ” mà bấy lâu nay nhiều người tưởng là của cố Thiếu Tướng Lê Quang Lưỡng, nguyên tư lệnh Sư Ðoàn Nhảy Dù QLVNCH, lại do một tác giả khác sáng tác.
http://www.nguoi-viet.com/absolutenm2/articlefiles/165806-DP-130503-Tran-400.jpg
Cựu Thiếu Úy Nguyễn Ngọc Trân, tác giả bài thơ “Khi tôi chết cờ vàng xin đừng phủ”. (Hình: Nguyễn Ngọc Trân cung cấp)


Ðó là cựu Thiếu Úy Nguyễn Ngọc Trân, hiện cư ngụ tại thành phố Shakopee, Minnesota.

Sau khi nhật báo Người Việt đăng bài “Tại sao Tướng Lê Quang Lưỡng dặn: ‘Tôi chết đừng phủ cờ vàng?’” của tác giả Vũ Ánh, trong số báo ra ngày Thứ Bảy, 20 Tháng Tư, tòa soạn nhận được email của tác giả bài thơ cho biết về sự nhầm lẫn này.

Cũng như nhiều người khác, nhà báo Vũ Ánh tưởng Tướng Lê Quang Lưỡng là tác giả bài thơ, bởi vì “chúc thư của vị tướng và lời lẽ trong bài thơ giống nhau quá, và khắp nơi trên diễn đàn Internet ai cũng tưởng như vậy”.

Khi tiếp xúc với tác giả Nguyễn Ngọc Trân, ông cho biết sở dĩ ông sáng tác bài thơ này là vì muốn bảo vệ sự thiêng liêng của lá cờ VNCH.

Ông chia sẻ nguồn gốc sáng tác bài thơ này như sau: “Sở dĩ có bài thơ MTCCVXÐP là cũng vì đọc báo và xem tin tức thấy vào khoảng thời gian trên (lúc bài thơ sắp ra đời) thấy có nhiều vị cựu quân nhân lớn tuổi có lẽ họ không để lại di chúc hoặc dặn người nhà cho nên khi họ mất nhiều hội đoàn cựu chiến sĩ đã nghĩ ra cách phủ cờ cho họ do đó tôi không muốn làm mất sự thiêng liêng của lá cờ và tủi lòng những chiến hữu thực sự năm xuống hoặc sống lây lất bên nhà nên tôi mới cảm hứng làm bài thơ trên.”
Mai tôi chết cờ vàng xin đừng phủ.
Xác thân này đâu chết cho quê hương?
Súng gươm xưa đã bỏ lại chiến trường!
Thân chiến bại nhục nhằn nơi đất khách!
Hơn nửa đời đã tan rồi khí phách.
Nhớ bạn bè nằm xuống nghĩ mà đau!
Không quan tài cờ phủ giữa chiến hào,
Máu thịt đã thấm vào lòng đất mẹ.
Bao năm trời bao nhiêu người trai trẻ,
Chết không cần cờ phủ vẫn uy nghi.
Khi nằm xuống bạn nào đã lo chi?
Chỉ ước muốn thân này dâng đất nước,
Ta giờ đây đã tàn bao mơ ước!
Chuyện ngày xưa chỉ còn thấy trong mơ.
Ngày về quê càng lúc cứ xa mờ,
Thời gian vẫn lạnh lùng theo năm tháng.
Tuổi càng cao lòng càng nghe mặn đắng!
Xót thân này khi chết bỏ lại đây!
Nơi xứ người bạn hữu chẳng còn ai?
Mai tôi chết cờ vàng xin đừng phủ.


“Bài thơ tôi chỉ làm trong một phút tình cờ khi thấy những hình ảnh phủ cờ tùm lum làm mất giá trị thiêng liêng của lá cờ,” ông cho biết tiếp qua email. “Tôi chỉ làm thơ tài tử thôi.”

Về chuyện Tướng Lưỡng và bài thơ, tác giả Ngọc Trân cho biết: “Tôi thật tình không biết Tướng Lê Quang Lưỡng đã mất năm 2005. Mãi sau này, Tháng Mười Một, 2011, tôi mới làm bài thơ này, tôi chỉ phổ biến trong nhóm Biệt Ðộng Quân, forum Nguyễn Trãi 61-68 và đặc san Biển Khơi của hội Hải Quân OCS mà tôi có mấy người bạn phục vụ. Sau đó thì không biết vì lý do gì bài thơ trên lại được đăng trên net trong bài lời trăn trối của Tướng Lưỡng và đề tên Tướng Lưỡng là tác giả làm bạn tôi anh Trần Ðức Tâm đã điện thoại cho tôi và hỏi tôi lúc đó tôi mới biết Tướng Lưỡng đã mất năm 2005.”

“Sau đó tôi có một người bạn có quen với gia đình Tướng Lưỡng và có xác nhận bài thơ đó không phải của Tướng Lưỡng làm, có thể vì một sự tình cờ giữa lời trăn trối của ông trùng hợp với bài thơ của tôi cho nên người viết đã để tên tác giả là ông,” cựu Thiếu Úy Biệt Ðộng Quân Nguyễn Ngọc Trân viết tiếp trong email.

Theo tác giả cho biết, trước năm 1975, ông là học sinh trường trung học Nguyễn Trãi, Quận 4, Sài Gòn, niên khóa 61-68. Ðầu năm 1970, ông được lệnh gọi nhập ngũ vào khóa 4/70 trường bộ binh Thủ Ðức.

Cuối năm 1970 ông ra trường, về phục vụ tại Tiểu Ðoàn 31 BÐQ thuộc Liên Ðoàn 3 BÐQ. Cuối năm 1972, ông được thuyên chuyển về phục vụ tại Tiểu Ðoàn 36 BÐQ, cũng thuộc Liên Ðoàn 3, sau đổi thành Liên Ðoàn 31 BÐQ cho đến ngày 30 Tháng Tư, 1975.

Tác giả bị đi “cải tạo” cho đến Tháng Sáu, 1979, vượt biên Tháng Bảy cùng năm, được tàu Ý vớt, và đến Tháng Tám, 1980, định cư tại Minnesota cho đến bây giờ.

Với tinh thần “đừng” qua bài thơ “Khi tôi chết cờ vàng xin đừng phủ,” tác giả Ngọc Trân cảm hứng làm bài thơ sau đây, sau khi đọc bài “Khi tôi chết hãy mang tôi ra biển” của thi sĩ Du Tử Lê.

Bài thơ “Mai tôi chết đừng mang tôi ra biển” của tác giả Ngọc Trân như sau:

Mai tôi chết hãy mang tôi hỏa táng.
Nắm tro tàn xin rải khắp quê hương,
Nơi hành quân xưa trên khắp núi rừng.
Ðể được gặp bạn bè tôi nằm đó,
Ðể thấy lại Kon Tum trong khói lửa
Hay Quảng Trị xưa anh dũng kiêu hùng
Rải tro tôi trên thị trấn Bình Long
Nơi đồi gió bao lính dù nằm xuống.

Mai tôi chết đừng mang tôi ra biển
Sóng dập vùi thân xác biết về đâu?
Tro bụi tôi xin rải tận tuyến đầu.
Ðể nhìn lũ Cộng quân đang bán nước,
Thác Bản Giốc Ải Nam Quan ngày trước,
Bây giờ đây đã dâng hết cho Tàu
Tro tàn tôi xin rải tận Cà Mau.
Hay Phù Cát Bồng Sơn cùng Cửa Việt.

Mai tôi chết đừng mang tôi ra biển,
Mang tro tôi về Bình Giả Phước Long,
Nhớ năm xưa cùng chiến hữu một lòng,
Vung thép súng giữ lời thề ngày trước.
Mai tôi chết xin được như mơ ước,
Ðể tro tàn tôi bay khắp không gian.
Quê hương ơi! Tôi xin được một lần,
Nắm tro bụi thấm vào lòng đất mẹ.


   Vũ Ánh : Con đỉa phải vôi
 
 Kính thưa quý anh chị trên các diễn đàn
 
 Vừa qua trên diễn đàn có xuất hiện bài viết của ông Nguyễn Hưng Quốc “ Tôi không chống cộng” theo ông Quốc thì (trích nguyên văn)“ nói chống Cộng là nói chống cái không có, hay nói đúng hơn, là cái không còn hiện hữu nữa”. Để tỏ ra là người trí thức học rộng hiểu nhiều, ông đưa ra một loạt dẫn chứng từ các ông tây bà đầm để làm lóa mắt thiên hạ những tưởng rằng không ai trông thấy cái  cưỡng từ đoạt lý cái tiền hậu bất nhất của ông. Nhưng khi bài viết được đưa lên trên trang mạng của đài VOA và được một vài trang mạng khác phổ biến thì lập tức đã có những phản hồi không đồng ý như của BS Trần Văn Tích, của Người lính già Oregon tức Tiến sĩ Nguyễn Kim Quý, của LS Lê Duy San  hay của ông Vũ Trọng Khải. Riêng cá nhân tôi không đồng ý với ông Nguyễn Hưng Quốc vì sự thật hiển nhiên rõ ràng là ngày hôm nay trên thực tế cũng như trên giấy trắng mực đen đảng cộng sản vẫn là đảng độc quyền cai trị đất nước, vừa mới đây chúng lại xác nhận thêm một lần nữa qua lời tên Phan Trung Lý chủ tịch uỷ ban sửa đổi hiến pháp là không có vấn đề đổi tên nước cũng như huỷ bỏ điều 4 hiến pháp. Trên đường phố ngày hôm nay băng rôn khẩu hiệu “ còn đảng còn mình” vẫn còn đỏ lòm chói mắt người đi đường, người dân ở trong nước lên tiếng phản đối đảng vẫn còn bị đàn áp bỏ tù. Có tên cộng sản nào tuyên bố là không còn đảng cộng sản nữa đâu. Đảng CSVN vẫn còn là một thực thể hiện hữu như vậy mà ông Nguyễn Hưng Quốc dám nói là không còn hiện hữu nữa thì quả thật là nói bừa. Người bạn trẻ Đinh Nguyên Kha trong phiên toà ngày 16-5 vừa mới đây còn dõng dạc tuyên bố là “ Tôi không chống nhà nước, tôi chỉ chống đảng cộng sản Việt Nam” lý do vì đảng CSVN là kẻ lập ra và đang lãnh đạo cái nhà nước ấy, một người trẻ chưa rời khỏi ghế nhà trường mà còn có nhận xét như thế chẳng lẽ ông Ts Nguyễn Hưng Quốc không nhận ra. Trong bài viết ông Quốc còn tỏ ra cái tiền hậu bất nhất, câu sau chửi cha câu trước của mình, ở phần mở đầu ông viết (trích đoạn):
 
Tôi nói tôi không chống Cộng vì hai lý do chính:

Thứ nhất, tôi không thích chữ “chống”. “Chống”, trong tiếng Việt, khác với các từ hoặc từ tố được xem là tương đương trong tiếng Anh như “fight”, “against”, “counter-” hay “anti-”, thường gợi lên hai ấn tượng chính: một, gắn liền với tổ chức, và hai, có tính chất bạo động.”
 
Nhưng ở phần sau ông lại tự mâu thuẫn với mình khi ông viết (trích đoạn)
 
 
Đối với riêng tôi, khi phê phán chính quyền trong nước, tôi không nghĩ là tôi chống Cộng. TÔI CHỈ CHỐNG LẠI ĐỘC TÀI.
 
 Chữ “CHỐNG” ở phần trên như ông định nghĩa vì nó có tính chất bạo động nên ông không thích, nhưng ở phần dưới thì ông lại viết “ Tôi chỉ chống lại độc tài”, vậy thì chữ “ Chống” ở phần dưới khác chữ “Chống” ở phần trên như thế nào hở ông tiến sĩ ? Hay chữ “chống” ở phần dưới có nghĩa là “ chống lưng”, “chống đỡ”
Tóm lại bài viết “ Tôi không chống cộng” của ông Nguyễn Hưng Quốc chỉ nhằm mục đích “ viết theo đơn đặt hàng” của đài VOA mặc dù đài này cũng vẫn thòng cái câu quen thuộc “ Các bài viết trên blog được đăng tải với sự đồng ý của Đài VOA nhưng không phản ánh quan điểm hay lập trường của Chính Phủ Hoa Kỳ” nhằm ve vuốt cộng sản Việt Nam và chạy cho chúng những tội lỗi chúng đã gây ra từ khi có cái đảng thổ tả này. Kẻ sát nhân cho dù có thay tên đổi họ cũng không thoát khỏi tội sát nhân, cho dù ông Nguyễn Hưng Quốc có cố chuyển tội danh cho chúng thì cái tội ác giết hàng trăm ngàn người trong cải cách ruộng đất, thảm sát hơn 7000 người dân Huế trong Tết Mậu Thân, khủng bố giết hại đồng bào Miền Nam trong chiến tranh v...v là những tội ác không bao giờ chúng tẩy rửa được.
 
 Vậy mà  lại có nhà truyền thông lớn, người được đào tạo bởi chính quyền Việt Nam Cộng Hoà là ông Vũ Ánh đã có lời bàn như sau :.
Thưa các bạn,
Trước 30-4-1975 tôi được đào tạo và làm công tác truyền thông cho nhà nước VNCH nên tôi hiểu nhiều ông bà tác giả nhưng lá truyền đơn đã bị một cái khung vô hình cùm sự suy nghĩ  và cảm xúc của mình cho nên họ chỉ có một con đường để đi tới: cái gì của địch cũng xấu, cái gì của ta cũng tốt đẹp không có vấn đề gì. Viết theo cách ấy, phần lớn những lá truyền đơn trước 30-4-1975 của VNCH thường gây ra những phản cảm đối với người đọc. Người dân người ta không tin mình nữa nếu họ so sánh với sự thật mà họ đang phải đối phó. Bài của Nguyễn Hưng Quốc không phải là truyền đơn, nên đọc kỹ. Không nên vội vã đưa ra những lời cáo buộc buồn cười và khôi hài. Tôi cũng chưa từng biết hay gặp ông Quốc nhưng đọc khá nhiều bài của ông trên blog của VOA, những bài viết lúc nào cũng ôn tồn và nhiều luận cứ. Tôi đồng ý với Nhì là ông Nguyễn Hưng Quốc đã ôm cái gốc rất kỹ. Thế giới ngày nay đổi thay nhiều và nhanh chóng . Dùng mãi những dữ kiện chống Cộng từ thập niên 70, có khi chúng ta lại bị sập hố một lần nữa.
 
A-20 Vũ Ánh
 
Không biết những truyền đơn có những lời phản cảm là những truyền đơn nào? Có phải là những truyền đơn kêu gọi cán binh việt cộng trở về hồi chánh hay không? Nếu là những truyền đơn chiêu hồi này thì đối với nhà cầm quyền Hà Nội và bọn MTGPMN thì quả thật là “cực kỳ phản cảm”, chúng đã làm cho đám cán binh việt cộng buông súng để “ tung cánh chim tìm về tổ ấm” hàng mấy chục nghìn người. Hay những khẩu hiệu “ Mỗi lá phiếu là một viên đạn bắn vào bè lũ cộng sản” hoặc “ Mỗi lá phiếu là một viên gạch xây dựng chính thể Việt Nam Cộng Hòa”. Những truyền đơn và khẩu hiệu trên phản cảm như thế nào hở ông Vũ Ánh? là người làm truyền thông hẳn ông hiểu rõ tuyên truyền là gì, và ông đã làm gì trong trách vụ truyền thông mà ông đã được đào tạo? Hay ông chỉ vào nghành Chiến Tranh Chính Trị để được tránh xa nơi hòn tên mũi đạn, để được sáng cắp ô đi tối cắp về sống an nhàn tại hậu phương trên xương máu của những người lính ngoài mặt trận?
 Kính thưa quý anh chị. Đối với tôi trong cuộc chiến trước đây cũng như trong giai đoạn đấu tranh chống cộng hiện nay chúng ta làm bất cứ điều gì, bất cứ trong lãnh vực nào mà điều đó có lợi cho dân cho nước thì đều là hành động chống cộng, không nhất thiết phải là người lính cầm súng trực tiếp đối diện với quân thù, hay phải trở về Việt Nam chống cộng. Sở dĩ tôi viết như trên là vì vừa mới đây ông Vũ Ánh đã viết một lời “ còm” phản bác lại bài viết “ Vết thẹo truyền thông” của ông Trương Minh Hòa. Chúng tôi xin phép không lạm bàn đến bài viết này mà chỉ xin được lạm bàn đến lời còm gay gắt của ông Vũ Ánh xin được ghi lại dưới đây:
 
Hey, bọn Việt Cộng là chúng hay mày tao chi tớ, tên này tên kia trong những lá truyền đơn của chúng và hay ghi người này người kia vào sổ đen lắm đấy. Vỗ ngực là người Việt Quốc Gia chống Cộng thì không nên bắt chước bọn chúng. Các anh chống Cộng hồi nào? Các anh mới chỉ vỗ ngực chống Cộng và lấy lý do chống Công để chửi nhau thôi. Chạy sang Mỹ, sang Úc, sang Tây, sang Anh xa Việt Cộng bỏ mẹ đi, chống thế đếch nào được ngoài cái võ miệng phét lác. Chống Cộng hay nhất hiện nay là nên về Việt Nam bí mật nằm vùngđể làm được một cú như Cách Mạng Nhung ở Ba Lan, hay nếu thíc khoa khoang thì nên về Saigon trương biểu ngữ hô hào nổi dậy. Chúng bắt hả ! Để cho chúng bắt, bắt càng nhiều càng tạo dư luận đừng thèm xin xỏ chính phủ Úc, Mỹ can thiệp vì cách chính phủ này chơi với Việt Cộng kỹ lắm. Mình xin nó can thiệp là mình hèn. Bọn lính già tụi tôi không thằng nào đào ngũ, đào nhiệm ngày 30-4-1975, đứa nào cũng lãnh từ 13 đến 14 năm tù cải tạo, sống khốn đốn trong cái xã hội tan nát ở Việt Nam 4 năm, nay tuổi già sức yếu và "rét" nên nếu lò mò về Việt Nam chống Cộng bị chúng bắt nhốt có khi mới chỉ ba tháng là đời 2x50 rồi thành thử già này cũng xin nhường các anh. Già nhưng đầu óc chưa lẫn đâu, vẫn có thể phân biệt người nào có cái tâm với công cuộc chống Cộng, người nào phá hoại công cuộc chống Cộng, người nào chỉ vỗ ngực xưng tên, nhưng tâm thì đã trá hàng bọn Đỏ từ lâu rồi. Phét lác, huyênh hoang ở đâu chứ phét lác huyênh hoang ở hải ngoại. Chống Cộng kháng Cộng ở cái đất bơ sữa thừa mứa này thì ai mà không chống Cộng, kháng Cộng được? Hãy về Việt Nam làm nhà tranh đấu như BS Nguyễn Đan Quế đi các anh ! Điều cuối cùng mà tôi muốn nhắn với các anh cứ mở miệng ra là phải chống Cộng, nhất cử nhất động là quăng nón cối vào người khác như thế này nhé: công việc làm của các anh vẫn chỉ là chửi bới, nhưng chưa đủ đủ bẩn, đủ tục. Cần phải gia tăng cường độ bẩn và tục hơn  nhé. Việt cộng sẽ sợ các anh lắm đấy và hy vọng chúng bỏ cái trò bắt bớ những người khác biệt chính kiến một cách thô bạo như hiện nay.
Cựu tù cải tạo Trại A-20 Xuân Phước
 
 
  Người viết nhận thấy có thể một trong  hai lý do dưới đây khiến ông Vũ Ánh hằn học với ông Trương Minh Hoà hay nói đúng hơn là hằn học với  những người hiện nay đang chống cộng ở hải ngoại:
  Lý do thứ nhất là ông Trương Minh Hòa đã đụng đến ông Đỗ Ngọc Yến, đến báo Người Việt, đến bãi phân trâu mà vài con bọ hung đang rúc đầu vào trong đó có ông Vũ Ánh
Hoặc cũng có thể là lý do thứ hai dưới đây vì hiện nay cái phong trào công khai "bưng bô" cũng đang nở rộ, nên có không ít kẻ đang lăm le dọn đường thử xem phản ứng của Người Việt Chống cộng ra sao?  Có kẻ thì mượn chiêu bài " đấu tranh trực diện"như mấy tên ở Houston, có nhóm thì hô hào "diễn đàn hai chiều" mà một chiều thì ca tụng Việt cộng còn chiều kia thì chửi phía Quốc Gia như Phùng Tuệ Châu , Nguyễn Phương Hùng. Còn một nhóm " trí tuệ" hơn khoác áo Quốc Gia để chửi người Quốc Gia, cái nhóm này nguỵ trang khéo khó lòng nhận diện, chẳng khác gì cái đám dư luận viên lấy nickname là "qlvnch" v...v để chửi những người chống cộng trong và ngoài nước hiện nay.

 Theo ông Vũ Ánh thì muốn chống cộng hãy về Việt Nam mà chống, luận điệu này nghe quen quen dường như gặp nhan nhãn đâu đây trong các web, blog trong và ngoài nước , đặc biệt là kể từ ngày bọn việt cộng tuyên bố là chúng đã có trên 80.000 dư luận viên hoạt động toàn thời gian. Cứ theo như lời “còm” trên của ông Vũ Ánh  thì cũng phải hiểu là trong chiến tranh muốn chống cộng thì phải ra chiến trường mà chống, vậy ông Vũ Ánh là người được đào tạo làm truyền thông ông đâu có trực tiếp cầm súng ở ngoài trận địa, nên việc việt cộng giam giữ ông Vũ Ánh hơn chục năm chỉ là giam nhầm chứ đâu phải như những anh em chống cộng ở A 20 . Ngày hôm nay ông Vũ Ánh có nói gì trên đài SBTN, viết gì trên báo Người Việt liên quan đến vấn đề chống cộng cũng chỉ là nghề nghiệp, là  “đĩ miệng” mà thôi , ông Vũ Ánh chỉ khác ả giang hồ là họ thì  “ bán trôn nuôi miệng” còn ông Vũ Ánh thì “ bán miệng nuôi trôn”.
 
Ông Vũ Ánh cũng đừng khích bác những người đang chống cộng ở hải ngoại, trong số họ có nhiều người ngày xưa đã từng cầm súng nơi trận địa, họ là những người khôn ngoan biết phải làm gì, biết lúc nào cần phải trở về trong nước. Còn riêng ông Vũ Ánh, ông ta đã tự khắc “ vết thẹo truyền thông” vào ngay giữa trán của mình như đám trâu bò được viên thú y đóng dấu “đã kiểm dịch” vào đít trong các lò sát sinh.,.

Đoàn Trọng Hiếu

No comments:

Post a Comment