Luật sư Janice Lê (Sydney), BS Đinh Thảo (Hà Nội), cây tre già NL (OC, CA), Vi Yên (Dak Lak), BS Hoàng Trang (Melbourne), Will Nguyễn (Singapore), Lily Đỗ và Nguyễn Hoàng Quân (Houston, TX)
Nhìn
những khuôn mặt trẻ dấn thân tranh đấu cho quê hương, đất nước, từ quốc
nội đến hải ngoại, xuất hiện trong buổi họp mặt ngày 10 tháng 6 vừa qua
tại Sydney, Úc Châu. Đứng trên sân khấu, tôi có nói đùa với luật sư Lưu
Tường Quang, một nhân sĩ lão thành, đã dầy công hoạt động và đóng góp
không nhỏ vào việc xây dựng tổ chức cộng đồng người Việt tỵ nạn lớn mạnh
tại quốc gia này một câu là: “Có lẽ đã đến lúc chúng ta có thể yên tâm để về hưu đươc rồi anh nhỉ”? Nhưng
thật ra, đây chính là quyết định của tôi sau 3 năm hoàn tất lời hứa
tình nguyện qua vai trò thành viên hội đồng quản trị của tổ chức VOICE,
với bao thành quả tốt đẹp và đầy ý nghĩa. Không chỉ là chương trình vận
động định cư đồng bào tỵ nạn, mà còn những nỗ lực đào tạo một thế hệ trẻ
từ trong nước cũng như tại hải ngoại, đồng tâm, hiệp lực, để tranh đấu
cho một nước Việt Nam tự do, dân chủ và tôn trọng nhân quyền. Những
nguyên tắc căn bản của điều 25, chương II được ghi rõ trong hiến pháp
của nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam: “Công dân có quyền tự do ngôn luận, tự do báo chí, tiếp cận thông tin, tự do hội họp, lập hội, biểu tình....”. Hoặc như điều 27 “Công
dân đủ mười tám tuổi trở lên có quyền bầu cử và đủ hai mươi mốt tuổi
trở lên có quyền ứng cử vào Quốc hội, Hội đồng nhân dân. Việc thực hiện
các quyền này do luật định....”! Đây
là lời nói của “con Người” chứ không phải là của những “con Vẹt”, và
chính những văn bản trên đã là lý do mà nước CHXHCNVN được có chân trong
Liên Hiệp Quốc và được các nước tự do công nhận cũng như thiết lập bang
giao. Nhưng các “lý tưởng” trên có thật sự được cho phép và áp dụng ở
VN ngày nay hay không? Và đó cũng chính là nội dung một chuyến đi dài
của chúng tôi trên nước Úc.
Trong
các buổi họp mặt những ngày qua ở Melbourne, ở Adelaide hoặc trên bàn
thuyết trình tại các thành phố Brisbane, Sydney v..v.., cộng đồng người
Việt tự do tại Úc Châu cũng như quý vị dân biểu, thượng nghị sĩ cùng các
vị chủ tịch cộng đồng tại 4 tiều bang: New South Wales, Queensland,
South Australia và Victoria đã thật sự xúc động và ngạc nhiên khi nghe
một cô gái mới 23 tuổi, sinh ra và lớn lên từ miền Trung nước Việt,
nhưng đã biết giá trị của tự do, dân chủ và nhân quyền khi cô vừa bước
vào ngưỡng cửa đại học lúc 18 tuổi. Cô và các bạn đã thành lập nhóm
“Tinh Thần Khai Minh” để góp phần chia sẻ và mở mang dân trí, dân quyền
cho những người chưa từng có một ngày được sống dưới thể chế “tự do, dân
chủ” thật sự (chứ không phải chỉ ghi trên văn bản)! Họ cũng không khỏi
thắc mắc, tại sao mà một nữ bác sĩ y khoa trẻ đến từ Hà Nội, lại hy sinh
cả sự nghiệp để theo đuổi lý tưởng đấu tranh cho dân quyền trong một
đất nước đang bị cai trị bởi chủ nghĩa Cộng Sản? Và có lẽ cú “shock” lớn
nhất là khi họ gặp một thanh niên sinh ra và lớn lên ở Mỹ, tốt nghiệp
đại học Yale, mà lại trở về quê Cha, đất Tổ, cùng đồng hành với đồng bào
trong nước đứng lên đòi hỏi “quyền làm người”?
Dân biểu Chris Hayes và ông Paul Huy Nguyễn, chủ tịch CĐNVTD NSW (ngồi cạnh LS Trịnh Hội)
Cô
gái miền Trung đó tên là Vi Yên, một thực tập viên đã được VOICE đào
tạo, hiện đang phục vụ và thực hành tại văn phòng dân biểu Chris Hayes
thuộc tiểu bang New South Wales, Úc Châu. Người bác sĩ trẻ từ Hà Nội là
cô Đinh Thảo, cũng là một thực tập viên được VOICE huấn luyện. Tôi đã có
dịp tháp tùng cả hai cô gái này trong các lần vận động và điều trần về
tình trạng nhân quyền cùng hoàn cảnh của các tù nhân lương tâm tại VN
hiện nay trước LHQ cũng như tại quốc hội Liên Âu vào những tháng trước
đây. Tôi ngưỡng mộ kiến thức cùng khả năng của họ, không những chỉ là sự
nhận định về thời cuộc cũng như tầm nhìn sâu sắc về tương lai đất nước
mà cả về khả năng Anh ngữ. Còn anh chàng sinh viên Mỹ gốc Việt của đại
học Yale, nơi đào tạo ra bao nhiêu lãnh tụ của đất nước Hoa Kỳ, đó,
chính là em Will Nguyễn, một trong những người dẫn đầu cuộc xuống đường
lịch sử tại Sai Gòn vào ngày 10 tháng Sáu, năm 2018. Với cái đầu đầy
máu, nhưng vẫn hiên ngang phá các hàng rào cản để hướng dẫn đoàn biểu
tình tiến bước, cho đến khi bị công an áp đảo và khiêng đi như con vật,
rồi bị nhốt tù 41 ngày trong trại giam, sau đó bị trục xuất khỏi VN.
Nam Lộc, Will Nguyễn, Đinh Thảo, Vi Yên, và
Trịnh Hội trên bàn thuyết trình
Những
khuôn mặt nói trên, là đại diện của thế hệ trẻ yêu nước, là hình ảnh
của hàng trăm thực tập viên đã được VOICE đào tạo, và là biểu tượng của
những thiện nguyện viên trẻ trong ban tổ chức của chuyến gây quỹ định cư
người tỵ nạn thành công nhất vừa qua của VOICE tại 4 tiểu bang Úc Châu.
Không một buổi nhạc hội nào còn một chỗ trống, không một buổi “tâm tỉnh
với cộng đồng” (community talk) nào mà không có sự hiện diện của các vị
chủ tịch cộng đồng cùng đông đảo người tham dự, thuộc mọi thành phần,
mọi lứa tuổi.
BS Hoàng Trang và nha sĩ Đinh Hiếu, chủ tịch BCH VOICE Australia
Họ
đặt cho các diễn giả trẻ Vi Yên, Đoàn Thảo và Will Nguyễn những câu hỏi
đầy thử thách và phức tạp. Nhưng ngược lại họ cũng đón nhận thật nồng
nhiệt những câu trả lời trung thực, can đảm, quyết tâm và đầy nhiệt
huyết của thuyết trình đoàn. Ngồi cạnh các em mà không “bị” hỏi, lần đầu
tiên tôi cảm thấy mình “nhẹ gánh”, và trong niềm hãnh diện, tôi thầm
nhủ “bó đuốc đã được trao, và mình có thể yên tâm để thực sự nghỉ hưu...”! Tôi chợt nhớ đến lời chia sẻ của một người bạn thân, chị nói: “Giới
trẻ đang dấn thân đấu tranh cho dân chủ, tự do, công bằng, công lý cho
mọi người Việt Nam đã sống quá lâu, quá dài trong một xã hội thiếu vắng
những điều căn bản để sống như một con người”!
VOICE và BS chủ tịch CĐNVTD Queensland cùng các thiện nguyện viên
Ban tổ chức VOICE Melbourne và thân hữu
Một trong những điều may mắn trong chuyến đí Úc lần này, là
tôi đã có dịp đi thăm “người bạn già”, nhạc sĩ Phan Văn Hưng, dù chưa đến tuổi
thất thập, nhưng chàng đã quyết về “ở ẩn” trong một cái am tĩnh lặng, nhường
dòng suối nhạc đấu tranh lại cho những đọt măng non, điển hình như người viết
nhạc trẻ tuổi tên là Tuấn Khanh chẳng hạn, mà ca khúc “Trong Tim Tôi” nói về những
cái chết oan khiên của các tù nhân lương tâm, hay những cái chết âm thầm, tức
tưởi trong đồn Công An của các nhà đối kháng với chế độ, đã làm cho cả hội trường
rơi lệ.
Nhạc sĩ Phan Văn Hưng
Nhạc sĩ Tuấn Khanh và ca sĩ Đức Tiến
Nhưng
một trong những điều thú vị trong chuyến đi lần này, là tôi được hội
ngộ với rất nhiều phụ huynh của các bạn trẻ đã dấn thân tình nguyện giúp
người, giúp đời qua các hoạt động của tổ chức VOICE. Gặp lại ba mẹ của
luật sư Trịnh Hội ở Melbourne, dù có già yếu hơn trước, nhưng ông bà vẫn
vui vẻ như ngày nào, vẫn hãnh diện về những đóng góp của đứa con trai
duy nhất đã dấn thân phục vụ tha nhân và cuộc đời. Lần đầu tiên gặp thân
mẫu của cô luật sư Anna Nguyễn tại Sydney, bà tâm sự, tôi định cho cháu
tình nguyện giúp VOICE khoảng 1,2 năm để học hỏi kinh nghiệm đời và
giúp những đồng hương thiếu may mắn, thế mà thấm thoát đã hơn 4 năm cháu
mới quyết định trở về lại Úc để lo cho sự nghiệp và lập gia đình. Tôi
cũng gặp thân phụ mẫu của các cô luật sư Trần Kiều Trinh và Trân Kiều
Ngọc ở Adelaide, với nụ cười thân ái và khuôn mặt hiền từ. Hai cô Kiều
cho biết, ông bà luôn khuyến khích và hỗ trợ các con, từ công việc gia
đình cho đến ngoài xã hội. Tương tự như thân phụ của Tuấn Lê ở Brisbane,
một cựu sĩ quan Không Quân với hơn 3 năm tù “cải tạo”, nhưng vẫn không
quản ngại tiếp tay cậu con trai đầy tinh thần phục vụ xã hội, luôn quan
tâm đến quê hương, đất nước. Ông làm tôi nhớ đến Bố của mình, cụ Hoàng
Việt, người đã hướng dẫn đưa đường cho tôi lý tưởng phục vụ tha nhân,
quan tâm, và xây dựng thế hệ tiếp nối.
Trên
bước đường sinh hoạt cùng tổ chức VOICE thời gian gần đây, từ các
chuyến đi Âu Châu và Canada vào đầu năm nay, hoặc những buổi nhạc hội,
chợ đêm, sinh họat với cộng đồng tại Hoa Kỳ v..v.., tôi
đã hân hạnh được gặp gỡ, được tiếp xúc với rất nhiều phụ huynh có tấm
lòng bao la, rộng lượng như quý vị mà tôi đã mạn phép được nhắc đến ở
trên. Họ là ngọn đuốc soi đường, là điểm tựa tinh thần cho con cái và
quan trọng hơn cả, họ là tấm khiên bảo vệ và chống đỡ những mũi tên độc
ác, vu khống, bịa đặt và đánh phá hầu làm suy sụp tinh thần những đứa
con đầy nhiệt huyết của mình. Họ vững tin vào tâm đức cùng sự dấn thân
của giới trẻ, họ nâng đỡ và khuyến khích các cháu. Đó cũng chính là lý
do mà chúng ta còn hy vọng để sống, để vươn lên và để mong có một ngày
người Việt sẽ không còn phải bỏ nước ra đi và người ra đi sẽ có cơ hội
trở về.
Nam Lộc
@ Viết trong Ngày Quân Lực VNCH: 19 tháng 6, 2019.
(Xin đón xem tiếp phần II, bài tường thuật chi tiết của từng địa điểm tổ chức sẽ được phổ biến vào tuần sau):