Ông
Nguyễn Thanh Tú, con trai nhà báo Nguyễn Ðạm Phong, trong một lần tiếp
xúc với phóng viên A.C. Thompson, ProPublica.
(Hình: Edmund D.
Fountain/ProPublica)
Hà Giang/Người Việt
LTS -
Phim tài liệu “Terror in Little Saigon” do phóng viên điều tra A.C.
Thompson thực hiện, trình chiếu trên chương trình Frontline của hệ thống
truyền hình PBS, và phổ biến trên trang mạng ProPublica, tối ngày Thứ
Ba, 3 Tháng Mười Một, gây xôn xao tranh cãi trong dư luận.
Người
cho rằng thông tin trong phim không có gì mới. Người cho rằng các nguồn
tin giấu tên thì không đáng tin cậy. Có người đặt câu hỏi tại sao cuốn
phim lại ra đời vào lúc này, khi chuyện đã xảy ra hơn 30 năm. Ðặc biệt
hơn, ông Nguyễn Xuân Nghĩa, từng là thành viên cao cấp của Mặt Trận,
người được phỏng vấn và xuất hiện trong phim, nói rằng “lời dẫn giải của
phim bị bẻ quặt, cố tình tạo hiểu lầm.”
Ðể rộng đường dư luận, hôm 7 Tháng Mười Một, nhật báo Người Việt đăng tải ba bài phỏng vấn người trong cuộc, gồm phóng viên A.C. Thompson, người thực hiện phim, kinh tế gia Nguyễn Xuân Nghĩa, cựu vụ trưởng Vụ Tuyên Vận của Mặt Trận, và ông Hoàng Cơ Định, cựu vụ trưởng Tài Chánh của Mặt Trận.
Hai ngày sau khi những bài phỏng vấn nói trên được phổ biến, ông
Nguyễn Thanh Tú, con trai nhà báo Nguyễn Ðạm Phong, chủ nhiệm tờ Tự Do,
bị ám sát năm 1982, tại Houston, Texas, viết thư cho tòa soạn báo Người
Việt.
Thư viết:
“Tên tôi là Nguyễn Thanh Tú. Tôi là một nhân vật trong phim Terror in Little Saigon. Mặt
Trận cứ việc tha hồ phủ nhận rằng không hề biết có đơn vị K9. Tôi có
thể nói với quý vị rằng gia đình tôi ngày nào cũng liên tiếp phải nhận
những lời hăm dọa từ Mặt Trận...
...Cha
tôi, Nguyễn Ðạm Phong, đã dành số báo Tự Do cuối cùng của ông để phơi
bày sự gian lận của các lãnh đạo Mặt Trận. Ðiều trớ trêu là, nhiều người
quay lưng với cảnh sát của thành phố Houston, và cơ quan FBI khi cha
tôi bị ám sát vào năm 1982, rất có thể giờ đây đồng ý là quan điểm của
bố tôi đúng. Vấn đề là, ông đã đúng, nhưng ông đi trước mọi người những
33 năm. Tôi là nhân chứng cho “sự thực” còn sống, chứ không phải những
lời đồn đãi. Tôi từng tham dự những
buổi gặp gỡ thành viên Mặt Trận với bố tôi và chứng kiến những chiến
thuật họ sử dụng, từ mua chuộc đến hăm dọa.”
(Hết thư)
Ông
Nguyễn Thanh Tú, năm nay khoảng 50 tuổi, kể lại diễn tiến dẫn đến sự
việc thân phụ mình bị ám sát, những kỷ niệm với bố, và tâm tư của mình,
trong cuộc phỏng vấn dưới đây, do ký giả Hà Giang thực hiện.
Nhà báo Nguyễn Ðạm Phong (phải) đứng đeo biểu ngữ phản đối Cộng Sản ở Houston, Texas, năm 1979. (Hình: Nguyễn Thanh Tú cung cấp) |
Hà Giang (NV): Cảm ơn ông đã tin tưởng nhật báo Người Việt để chia sẻ tâm tư của mình. Trước hết, là một ký giả, chúng tôi muốn bày tỏ niềm đau xót trước sự việc các nhà báo thuộc thế hệ trước mình bị ám sát.
Nguyễn Thanh Tú:
Tôi thấy có nhiều người bàn luận về vấn đề nhưng không nắm rõ sự kiện,
như cụ cựu đại tá gì đó, nói trên đài truyền hình ở bên Cali. Cụ nói là
Mặt Trận ra đời năm 1982, thì làm gì mà dính líu đến chuyện giết người
từ năm 1981. Ở trong phim, ông Ðỗ Thông Minh, một trong những người sáng
lập Mặt Trận, nói là nhóm này [Mặt Trận - NV] thành lập năm 1980, họ không thông báo gì cho đến năm 1982. Họ giết bố tôi Tháng Tám ngày 24 Tây, năm 1982. Cái ngày họ lập giấy tờ không quan trọng. Sự kiện lịch sử nó quan trọng hơn.
NV: Vâng, xin ông cho biết ông là người con thứ mấy trong gia đình, và gia đình ông qua Mỹ định cư năm nào?
Nguyễn Thanh Tú:
Tôi là Nguyễn Thanh Tú, tôi là con thứ sáu trong gia đình mười người
con của bố tôi, nhà báo Nguyễn Ðạm Phong. Gia đình tôi qua Mỹ năm 1975.
NV: Ông có thể nói sơ về sự nghiệp làm báo của thân phụ ông trước khi gia đình ông qua Mỹ định cư?
Nguyễn Thanh Tú:
Bố tôi ngày xưa là một ký giả có tiếng tăm ở Sài Gòn. Ông viết với bút
hiệu Ðạm Phong. Lúc đó ông làm cho tờ báo Trắng Ðen của Việt Ðịnh
Phương, báo Tiền Phong, Chính Luận, Văn Nghệ Tiền Phong. Ông vào nghề
viết báo đã rất lâu rồi, không phải là một “novice” [tay mơ - NV].
NV:
Xem cuốn phim Terror in Little Saigon thì thấy ông có vẻ gần gũi với
thân phụ. Trong thời gian bố ông bị ám sát, ông bao nhiêu tuổi? Ông còn
nhớ những kỷ niệm làm báo với bố không?
Nguyễn Thanh Tú:
19 tuổi. Lúc đó tôi đi học, nhưng ngày nào cũng phụ bố tôi đi bỏ báo
thành ra hay nói chuyện với ông. Tôi biết những người như ông Hoàng Cơ
Minh, ông Phạm Văn Liễu là những người bố tôi biết từ Việt Nam. Biết
qua, không phải thân, mà quen biết. Lần đầu tiên Mặt Trận mời bố tôi tới
tham dự buổi gây quỹ. Bố tôi thấy đông lắm, rất là đông. Họ gây quỹ
nhiều tiền lắm. Họ nói là họ hy vọng bố tôi sẽ viết một bài để khen họ.
Ðể tôi giải thích sơ về cái thời đó. Người ta gọi là thời “cởi truồng chạy khắp phố.”
Cuối thập niên 70s, đầu thập 80s có rất nhiều tổ chức chống Cộng ra
đời. Muốn nổi bật thì phải có báo chí viết, để người ta tò mò, để tạo ra
huyền thoại. Có điều, có thể lãnh đạo của họ thì biết bố tôi là ai,
nhưng những người mời bố tôi viết họ không biết bố tôi là một nhà báo
nhiều kinh nghiệm, họ tưởng là người mới ra nghề. Khi thấy họ gây quỹ
được rất nhiều tiền, thì bố tôi hỏi các anh gây quỹ được nhiều tiền như
vậy thì có sổ sách gì không, để cho những người ủng hộ họ biết tiền của
họ đi đâu, làm việc gì không. Thì có người, tôi quên tên rồi, nói có chứ
anh, có gì chúng tôi làm sổ sách rồi sẽ cho anh biết. Bố tôi lại hỏi
vậy người kế toán, người giữ sổ sách tên gì. Lúc đó khi bố tôi hỏi, thì
họ mới đưa tên này tên kia. Nhưng theo kinh nghiệm và trực giác của nhà
báo thì qua cách trả lời của họ, bố tôi lúc đó trong bụng bắt đầu thấy
nghi nghi.
NV: Rồi sau đó việc gì xảy ra?
Nguyễn Thanh Tú:
Họ tiếp tục mời bố tôi đến ăn, mời ăn để phỏng vấn đó. Lần nào mời tới,
họ cũng đối xử với bố tôi như một VIP vậy. Thức ăn đầy bàn. Nhưng mà bố
tôi là nhà báo. Bố tôi thường hay nói, với người nhà báo, người ký giả,
cái integrity [chính trực - NV] rất là quan trọng, không để bị
compromised [tổn thương - NV]. Ông nói thôi bố con tôi ngồi bàn kia ăn
được rồi, có bao nhiêu tiền thì kêu bao nhiêu thức ăn thôi. Họ cho người
mang đồ ăn tới bàn, nhưng bố tôi từ chối, bố tôi không muốn bị tainted
[hoen ố - NV]. Rồi từ từ bố tôi thắc mắc hỏi cách họ gây quỹ, thì họ mới
đưa mấy tấm hình ra cho bố tôi coi. Họ nói mấy hình này là mấy hình
chụp từ khu vực kháng chiến ở Việt Nam. Bố tôi nói cho tôi mang mấy tấm hình này về nhà.
Về tới nhà bố tôi cầm hình lên ngắm kỹ, rồi chỉ cho tôi coi. Ông nói họ
không biết bố là người kinh nghiệm, ở trong nghề lâu. Trong đám hình
này, trước hết, mấy người lính trong rừng mà bộ đồ họ mặc quá sạch sẽ.
Thứ hai, đằng sau lưng họ, cây cỏ này không đúng cây cỏ ở Việt Nam. Thứ
ba, trong rừng cảnh không phải là như vậy. Thứ tư, chén dĩa giấy họ dùng
bố tôi thấy dấu hiệu chén dĩa của Mỹ. Thứ năm, đi vào rừng mà có người mang Rolex. Sau đó, bố tôi gặp họ, nói, ờ mấy tấm hình này đẹp quá, chụp ở vùng nào ở Việt Nam. Họ nói mấy hình này chụp bên trong Việt Nam, và Mặt Trận đã chiếm được cứ điểm này, vị trí nọ ở Việt Nam rồi. Từ từ qua nhiều câu hỏi, thì họ nhận ra là bố tôi nghi họ rồi, thì họ bắt đầu tìm cách mua chuộc, rồi chuyển qua hăm dọa.
NV: Họ tìm cách mua chuộc và hăm dọa như thế nào, thưa ông?
Nguyễn Thanh Tú:
Gia đình tôi lúc đó nghèo lắm. Mười đứa con. Hai bố mẹ đi làm, mấy đứa
con cũng đi làm phụ, nhưng không có tiền. Bố tôi làm báo không có tiền.
Làm báo mà, nghèo lắm. Nhưng bố tôi muốn làm báo để thông tin cho mọi
người, để có tiếng nói cho người Việt Nam. Họ [Mặt Trận - NV] thấy vậy
họ nói thôi để họ mua cho cái xe, hay là giúp tiền để làm báo. Ý họ là
muốn bố tôi đừng hỏi những câu hỏi khó. Nhưng bố tôi từ chối. Và bố tôi
tiếp tục viết, tiếp tục đặt những câu hỏi mà họ không trả lời được, hay
trả lời không rõ. Thế là họ bắt đầu hăm dọa. Lúc đó không có ngày nào
đêm nào mà họ không gọi điện thoại hăm dọa.
NV: Làm sao mà ông biết chắc chắn những người gọi điện thoại hăm dọa là người của Mặt Trận? Khi gọi hăm dọa, họ nói gì?
Nguyễn Thanh Tú:
Chính tôi cũng nhiều lần nhận phôn. Họ nói rõ ràng, không giấu giếm. Họ
nói họ là đại diện của Mặt Trận... giải phóng Việt Nam. Họ bảo nói cho
bố tôi nghe nếu mà không ngừng, mà tiếp tục viết những bài có thể ảnh hưởng xấu tới Mặt Trận, thì bố tôi sẽ bị thủ tiêu. Ngày nào họ cũng gọi, gọi hoài. Nếu bố tôi không trả lời thì tôi trả lời. Tôi không trả lời thì mẹ tôi trả lời.
NV:
Tôi muốn xác định một lần nữa là những người gọi điện thoại hăm dọa gia
đình ông, họ tự xưng họ là Mặt Trận? Họ có xưng tên không?
Nguyễn Thanh Tú:
Họ không giấu giếm. Họ nói họ là Mặt Trận, là đại diện cho Mặt Trận. Họ
nói rõ ràng, không nói khéo gì cả. Họ không xưng tên, chỉ nói là người
làm cho Mặt Trận, hay đại diện cho Mặt Trận. Bố tôi biết mà, biết là
mình bị Mặt Trận dọa thủ tiêu. Khi gọi cho bố tôi, họ nói: “Nếu không
dừng lại thì sẽ sắp là những giờ cuối cùng của đời mày.”
NV: Bố ông phản ứng ra sao sau khi bị hăm dọa?
Nguyễn Thanh Tú:
Tôi nhớ một lần đi bỏ báo, bố tôi nhìn tới nhìn lui, dặn tôi, nếu có
chuyện gì con phải chạy trước. Tại vì họ chỉ muốn bố chứ không muốn con
đâu. Có những lúc tôi mang báo xuống mấy tiệm, họ mang cả chồng báo họ
vứt vào thùng rác. Nhiều chỗ họ phải giấu báo đi, vì tờ báo Tự Do của bố
tôi lúc đó rất là nổi tiếng. Nổi tiếng không phải là vì bố tôi viết
hay, mà nổi tiếng là vì bố tôi cả gan dám nói những sự thật mà không ai
dám nói, những tờ báo khác không dám nói. Vứt báo xong, thấy vẫn còn có
người đọc, họ từ từ hăm dọa những người quảng cáo trên báo. Bố tôi tự bỏ
tiền túi ra làm mà, cho nên không có quảng cáo vẫn tiếp tục làm. Trước
khi làm những số báo cuối cùng, bố tôi bay thẳng qua Thái Lan để điều
tra. Bố tôi qua tới Thái Lan mới khám phá ra sự thật.
Tại ngày xưa bố tôi là phóng viên quốc tế, đi nhiều lắm, từng đi qua đó
phỏng vấn mấy ông tướng, mấy ông làm lớn bên Thái Lan, chứ không phải
chỉ ở trong Việt Nam thôi. Bố tôi qua đó thì mới biết cái trại mà họ nói
có 10 ngàn quân, là chỗ ở Thái Lan chứ không phải ở Việt Nam. Chẳng
những không có 10 ngàn người, mà chỉ có vài trăm người, mà trong đó còn
có người Thái và người Lào đứng vào đó để chụp hình, để quay phim, để
đem về quảng cáo. Bố tôi tìm được sự việc này, bay về, chuẩn bị cho ra
một số báo để vạch trần những việc đó. Biết như vậy, Mặt Trận gặp bố tôi
để hăm dọa một lần cuối.
NV:
Trong lần người hăm dọa gặp mặt bố ông lần cuối cùng ở một nhà hàng ở
Houston, buổi tối hôm đó ông có mặt không? Bị hăm dọa bố ông có sợ
không?
Nguyễn Thanh Tú:
Không. Nhưng nghe bố tôi kể thì họ đông lắm, khoảng mười mấy người. Hôm
đó họ nói cho bố tôi một cơ hội cuối cùng. Chuyện hăm dọa với bố tôi là
chuyện thường. Ông quen rồi. Nhưng bố tôi không ngờ họ dám cả gan như
vậy. Tại vì ông nghĩ họ hăm dọa công khai như thế thì nếu họ giết ông, ai cũng sẽ biết là họ giết.
Bố tôi hay nói cái câu nhà báo mình chỉ có nhau thôi. Nếu có chuyện gì
xảy ra cho một nhà báo thì các nhà báo khác sẽ xúm vào bênh vực, lên
tiếng. Chắc họ không dám giết.
NV: Sau khi bố ông bị ám sát thì báo chí Việt Nam có lên tiếng, có đưa tin không?
Nguyễn Thanh Tú:
Lên tiếng rất nhiều. Báo chí Việt Nam lên tiếng rất nhiều. Nhưng vấn đề
là không ai dám đứng ra tố cáo họ. Sau khi bố tôi bị giết, họ còn để
lại mảnh giấy cảnh cáo là sau bố tôi là ai nữa sẽ bị giết.
NV:
Tôi có thắc mắc này, thứ nhất, khi giết người xong thì người ta phải sợ
bị bắt, tại sao họ lại dám để tờ giấy lại, khai chính mình là tổ chức
giết. Thứ hai, tổ chức để tên lại có tên là Vietnamese Organization to
Exterminate Communists and Restore the Nation - VOECRN (Việt Nam Diệt
Cộng Hưng Quốc Ðảng, vậy làm sao ông có thể cả quyết tổ chức đó chính là
Mặt Trận?
Nguyễn Thanh Tú:
Bố tôi bị giết xong là ai cũng biết ngay là Mặt Trận giết. Vì Mặt Trận
dọa bố tôi ai cũng biết, họ vứt báo của bố tôi đi ai cũng biết. Nhưng
mọi người ai cũng sợ, không ai dám lên tiếng tố cáo. Về việc tại sao họ
dám nhận tội, những người này là những tay xạ thủ chuyên nghiệp. Họ
không để lại dấu vết gì cả. FBI không lấy được dấu vết nào. Họ là chuyên
nghiệp mà, cho nên rất khó có chứng cớ để mà buộc tội. Nhưng người mình
dù biết, không ai lên tiếng, không ai làm chứng, vì ai cũng rất sợ.
NV: Mấy chục năm qua, trước khi phóng viên A.C. Thompson đến gặp ông để lật lại hồ sơ, ông sống với tâm trạng như thế nào?
Nguyễn Thanh Tú:
Tôi có nói ra chăng nữa thì tôi không hiểu là chị hay mọi người có thấu
hiểu được không. Cũng không biết dùng chữ gì tả được. Không có ngày nào
mà tôi không buồn, không nghĩ đến bố, đến cái chết của bố tôi. Mỗi khi
ai hỏi đến thì tôi lại buồn, lại thương bố. Vì tôi thấy bố tôi làm một
việc tốt, không có hại gì cả. Tôi chỉ mong có một vài câu trả lời, rồi
thôi. Vì tôi biết trong Mặt Trận một số người đã qua đời. Ông Hoàng Cơ
Minh, ông Phạm Văn Liễu cũng mất rồi. Nhưng tôi muốn có câu trả lời để
cho cái chapter này trong đời mình nó đóng lại, chị hiểu không? Tiếng Mỹ
họ gọi đó là closure.
NV: Sau khi cuốn phim Terror in Little Saigon ra đời thì ông có cảm thấy có câu trả lời chưa, có được closure chưa?
Nguyễn Thanh Tú:
Thưa chị chưa! Là tại vì mình chỉ biết là một đảng làm, nhưng không
biết ai là người ra lệnh làm việc đó. Mặc dù ông kinh tế gia Nguyễn Xuân
Nghĩa sau này ông ấy có nói là ổng có ngồi trong buổi họp mà họ bàn
giết người này giết người kia đó. Ðối với tôi như vậy là mình biết rồi.
Mà thật ra cũng đâu cần phải có ông A.C. làm cái phim này mình mới biết.
Mình đã biết rồi, không cần thêm bằng chứng nào khác, vì ai cũng biết
Mặt Trận họ là người hăm dọa sẽ thủ tiêu bố tôi. Nhưng làm sao mà có
closure được chị. Khi nào biết đích xác ai là người giết, ai là người ra lệnh giết thì mới có closure được.
NV:
Trước sự kiện FBI không có đủ bằng chứng để truy tố ai, ông có bao giờ
có phút giây nào ngờ rằng người ám sát bố ông có thể không phải là người
của Mặt Trận, mà là người của một nhóm quá khích nào đó không?
Nguyễn Thanh Tú:
Không! Là vì mỗi khi hăm dọa, họ đều giới thiệu họ là người của Mặt
Trận, và họ bảo tôi “nói bố cháu đừng phá nồi cơm của Mặt Trận.”
NV:
Nhiều người sau khi xem phim Terror of Little Saigon tỏ ra thất vọng là
vì cuốn phim điều tra này không đưa ra thêm được chứng cớ thuyết phục
nào ngoài những gì FBI đã có. Ông có chia sẻ nỗi thất vọng đó của họ
không?
Nguyễn Thanh Tú:
Theo tôi nghĩ thì đây là một “cover up” của chính phủ. Họ có lý do của
họ thời đó. Nhưng tôi nghĩ là từ từ rồi bắt đầu họ sẽ mở hồ sơ lại, vì
có thêm chứng cớ mới. Vì một hồ sơ giết người thì không có ngày hết hạn.
NV: Ông muốn nói đến chứng cớ mới nào?
Nguyễn Thanh Tú: Khi
ông Nguyễn Xuân Nghĩa lỡ miệng nói là ông ấy có tham dự một buổi họp mà
Mặt Trận bàn chuyện ám sát, câu nói mà giờ đây ông chối là không nói,
thì đó không chỉ là một chứng cớ, mà là một xác nhận là trong Mặt Trận
có chuyện ám sát người.
NV:
Nhưng ông Nguyễn Xuân Nghĩa phủ nhận là đã nói câu đó. Ông nói với nhật
báo Người Việt trong một cuộc phỏng vấn rằng ông không hề nói như thế.
Nguyễn Thanh Tú:
Giữa hai người, ông Nguyễn Xuân Nghĩa và A.C. Thompson thì tôi tin A.C.
Thompson hơn. Vì ngoài ông A.C. còn có mấy người nữa cũng ngồi đó nghe
câu ông Nghĩa nói. Mấy người đó họ nghe xong câu đó là họ lật đật báo
cho boss biết liền. Vả lại, ông A.C. ông ấy là phóng viên, mấy người
nghe cũng là phóng viên, là nhà báo, như nhà báo Hà Giang, như những nhà
báo khác. Họ là nhà báo, họ cần gì phải nói dối, phải dựng chuyện? Danh
dự và tiếng tăm của nhà báo nó quan trọng hơn chứ? Tại sao những nhà
báo này phải hy sinh điều đó?
NV: Bây giờ nếu thủ phạm ra nhận tội, ông có tha thứ cho họ không?
Nguyễn Thanh Tú:
Vâng, chỉ cần biết như vậy là đủ thỏa mãn rồi. Họ chắc cũng đã có gia
đình, và họ phải sống với lương tâm của họ. Tôi tin là sớm muộn gì cũng
có người đến khi họ gần đất xa trời, họ ăn năn hối lỗi, rồi họ sẽ nói ra
thôi.
NV: Ông còn điều gì muốn tỏ bày nữa không?
Nguyễn Thanh Tú:
Tôi mong ước những người đồng nghiệp của bố tôi sau này, những nhà báo
trẻ, dám can đảm nói lên sự thật. Ðừng để cho những nhà báo bị giết bị
chết oan ức. Tôi muốn nói ra những điều này không phải chỉ là vì bố tôi,
mà nó liên quan đến tiếng nói của năm nhà báo đã bị ám sát, trong đó bố
tôi chỉ là một.
NV: Cảm ơn ông.
No comments:
Post a Comment