Tuesday, February 26, 2019

VẪN CÒN NHỮNG TẤM LÒNG! Nam Lộc

Ngồi trên chuyến bay từ “thung lũng hoa Vàng” trở lại quận Cam ở California, tôi cố gắng nặn óc, bắt chước các nhà báo để tìm một tựa đề nghe văn vẻ và hấp dẫn cho bài tường trình ngắn của mình về buổi gây quỹ cho VOICE, được tổ chức tối hôm qua, 24 tháng Hai tại San Jose. Nhưng đành chịu thua, cuối cùng phải mượn câu nói mộc mạc và giản dị của một vị sĩ quan già, ông ngồi ở trong góc của nhà hàng, nhìn gần 400 người đến tham dự, phủ kín 35 cái bàn tiệc, rồi gật gù nói “Vẫn Còn Những Tấm Lòng”!
Quả thật là như vậy, đêm chủ nhật, trời lạnh căm ở miền Bắc Cali. TV Mỹ đang chiếu buổi phát giải Oscars thật tráng lệ và hào hứng, sáng sớm ngày mai mọi người đều phải đi làm, ấy thế mà họ đã bỏ tất cả để đến tham dự buổi gây quỹ giúp đồng bào tỵ nạn cùng tiếp tay tổ chức VOICE trong các chương trình đào tạo và huấn luyện các nhà hoạt động xã hội dân sự.
HỌ là ai? Họ là những người bạn trẻ chưa đầy 30 tuổi, tự động đứng ra tổ chức, tự động đi bán vé mời khách, mời bạn bè, mời chính gia đình mình mua vé ủng hộ. Họ là những nhà trí thức trẻ, những doanh gia, hầu hết đã tốt nghiệp đại học, có sự nghiệp vững vàng, nhưng tình nguyện giúp đỡ và hỗ trợ sau khi tìm hiểu những việc làm đầy ý nghĩa của tổ chức VOICE, thậm chí có người còn đến tận các nước ở Á Châu để tìm hiểu các hoạt động của VOICE trước khi họ quyết định nhập cuộc. Khán giả và ân nhân ủng hộ đa số cũng đều thuộc thế hệ trẻ.  
Đêm nay, vai trò MC được giao   một “cô bé” nhỏ tuổi hơn con gái tôi đảm trách. Sinh ra và lớn lên ở Mỹ, nhưng cháu nói tiếng Việt rành rọt, điều khiển chương trình chào cờ và mặc niệm trôi chẩy! Phần phát biểu và vinh danh công việc làm của ban tổ chức do các vị dân cử cùng các nhà vận động và phụ tá lập pháp thực hiện, tất cả cũng đều là người Mỹ gốc Việt và chưa đầy 30 tuổi, như ông nghị viên Anthony Phan của thành phố Milpitas, mới 25 tuổi, nhưng đã đắc cử vào chức vụ này từ hai năm trước đây v..v...
Inline image
*Nghị viên Anthony Phan và các vị phụ tá lập pháp.
Tất cả hình ảnh trên đã như một lời nhắc nhở cho biết rằng...tôi đã già, nhưng lại không cảm thấy mình “thừa thãi”, vì các cháu thỉnh thoảng vẫn đến hỏi ý kiến của mình. Tôi hãnh diện được chia sẻ, được đóng góp, và chợt nghĩ nếu mình không đến với họ, thì làm sao họ cơ hội lại gần với mình nhỉ?
Inline image
*Ban tổ chức và các thành viên của nhóm VAR.
Nhưng dù già hay trẻ thì đêm nay là đêm hội ngộ của những người “Vẫn Còn Những Tấm Lòng”! Mà không phải chỉ có 400 trăm người ở San Jose, mà trước đó một tuần lễ, gần 1000 người đã đến với buổi nhạc hội mùa Xuân do VOICE Canada tổ chức tại Toronto để gây quỹ định cư đồng bào tỵ nạn VN tại quốc gia này. Họ đến để chia sẻ và đóng góp. Họ đến để nghe thông điệp của vị đại diện Nữ Hoàng Anh, của thủ tướng Justin Trudeau với những lời tri ân, khuyến khích và hỗ trợ công việc làm cao quý của VOICE Canada, cùng các nhà bảo trợ người Canada gốc Việt đã rộng lòng giúp đỡ đồng bào ruột thịt nhưng kém may măn của mình từ bao năm qua.
Inline image
*VOICE Canada cùng quý vị quan khách.
Họ đến để đón tiếp bà thị trưởng Mississauga, đến để tiếp xúc và gặp gỡ các vị dân biểu, thượng nghị sĩ người bản xứ và đặc biệt là ông Tổng Trưởng Bộ Di Trú Canada, Ahmed Hussen. Ông không những chỉ đề cao công việc làm thiện nguyện đầy trong sáng của VOICE Canada cùng các thành viên của họ, mà ông còn khuyến khích và cam kết sự hỗ trợ của mình trong thời gian sắp tới, nhất là kế hoạch bảo trợ đồng bào tỵ nạn VN từ Thái Lan mà VOICE Canada đang theo đuổi. Ông nói: “ VOICE, cùng cộng đồng người Việt Canada đã biến thảm kịch lịch sử trong quá khứ thành thực tại và tương lai ngời sáng qua những thành quả đã đạt được”.    

Inline image
*VOICE Canada cùng ông Tổng Trưởng Bộ Di Trú.
Và họ cũng đến để chứng kiến các bạn trẻ từ Houston, và San Jose đã trao cho VOICE Canada một chi phiều gần $400 ngàn dollars để đóng góp vào quỹ định cư đồng bào tỵ nạn.

Inline image
*Các bạn trẻ từ Houston, và San Jose.
Vâng, thưa quý vị, thật là may mắn trên đời này “vẫn còn những tấm lòng”. Những tấm lòng cao quý dành cho người tỵ nạn, dành cho quê hương, tổ quốc và dành cho những người đang âm thầm tranh đấu để bảo vệ cho tự do, dân chủ và nhân quyền trên đất nước Việt Nam.
Ngày mai tôi sẽ cùng luât sư Trịnh Hội, Nguyên Khang và Diễm Liên, lên đường để gặp các bạn trẻ tại các nước Âu Châu, từ Na Uy đến Phần Lan, từ Thụy Điển đến Pháp và  Bỉ, kể cả Đông Đức cũng như Tây Đức, cùng quốc hội Liên Âu. Chắc chắn ở những nơi đó cũng sẽ còn bao tấm lòng nhân ái đang chờ đón chúng tôi.
Nam Lộc

Saturday, February 2, 2019

Về Quê Ăn Tết, Nỗi Đau Xé Lòng!

LA- Hoàng Anh Tuấn
Đọc bản tin của báo Người Việt về đề tài "Tân Sơn Nhất, "ngộp thở" đón Việt kiều về quê ăn Tết", khiến cho người viết cũng muốn "nghẹt thở" chỉ vì nghĩ đến vận nước vẫn tiếp tục điêu linh, mà những con dân Việt đang sống đời tự do tại hải ngoại lại có thể ung dung tự tại, vui hưởng những thứ mà họ có thể tự kiềm chế, trên nỗi khổ đau của muôn vạn đồng bào ruột thịt, sống đời "trâu ngựa " bên quê nhà.
Báo chí trong nước cho biết trong đầu năm 2019 đã có "biển người ra phi trường Tân Sơn Nhất để đón người thân" và khiến cho hệ thống giao thông bị tắt nghẽn.
Cũng từ các nguồn tin đáng tin cậy cho biết, năm nay, đã có hằng trăm ngàn người Việt từ hải ngoại về Việt Nam vào dịp Tết này. Và kể từ năm 2000 đến 2018 người Việt hải ngoại gởi về Việt Nam từ 18 tỷ đến 20 tỷ Mỹ kim mỗi năm, chưa kể những hình thức khác bằng tiền mặt.
Ngày xưa Việt Nam Cộng Hòa phải chịu sụp đổ chỉ vì đồng minh Hoa Kỳ từ chối viện trợ khoảng nửa tỷ Mỹ kim để cứu nguy miền Nam mà không được. Người Quốc Gia chúng ta mất nước vì họa cộng sản và mình đã từng trách sự phản bội của đồng minh Hòa kỳ, nhưng ngày nay mình phải trách ai? Có phải chính những người Việt Nam vô ý thức đã giết chết tiềm lực đấu tranh của những người Việt Nam thật sự yêu nước? Có phải chính người Việt Nam tỵ nạn cộng sản tại hải ngoại đã tự giết chết chính nghĩa đấu tranh của dân tộc mình, khi cách này hay cách khác mình đã tiếp tay cho CSVN tiếp tục thống trị đất nước?
Làm sao mà người Việt Nam tại hải ngoại có thể thắng được chế độ CSVN gian manh chỉ bằng những lời đao to búa lớn trong các mùa Quốc Hận 30-4, Ngày Quân Lực 19-6 hoặc vào dịp Tết hằng năm... Nhưng sau đó không làm gì cả... Hoặc năm này qua tháng khác lại vô tình hay hữu lý góp phần cho sự vững mạnh của quân cộng sản bán nước, mà đáng lẽ chúng nó đã phải sụp đổ từ lâu?
Làm sao mà người Việt Nam từng trốn chạy chế độ CSVN có thể đấu tranh để lấy lại quê hương, khi mà có quá nhiều giới "trí thức" hay những người từng giữ những chức vụ quan trong chính quyền Việt Nam Cộng Hòa, từng đi tù cải tạo của VC nhiều nằm sau ngày 30-4-75, nhưng nay vẫn chưa hiểu cộng sản là gì? Hoặc hằng năm họ chỉ chống cộng một lần hay vài lần duy nhất, trong những ngày quan trọng vừa nêu?
Làm sao mà ngày nay những người từng bị VC giam cầm, từng bị VC tra tấn, từng thù ghét chế độ VC, có thể thắng được chúng nó, chỉ bằng những bộ đồ lính trận hay những bộ đồng phục trong các quân trường ngày xưa, nay được mang ra ủi láng bóng, gắn đầy "huy chương", hoặc "cấp bậc" thật sáng chói, cùng với những bài diễn văn nẩy lửa, những lời tuyên bố hùng hồn bên cạnh những ly rượu hay những lon la-ve được chất đầy trên bàn, hay bỏ nhóc dưới sàn nhà, rồi thề với nhau là sẽ tiếp tục "chống cộng đến hơi thở cuối cùng"... Nhưng sau đó về nhà nghỉ khỏe, chờ năm sau mang đồ ra, ủi cho thật tươm tất để đánh tiếp?
Chuyện về quê ăn Tết với nỗi đau xé lòng là đề tài khó nói hay khó viết ra, bởi lẽ nó sẽ đụng chạm đến nhiều người. Đối với một số người thì cho dù có ai đói, hay chết cũng mặc bây. Đất nước Việt Nam có còn hay mất thì cũng chẳng sao? Chuyện thằng Tàu chiếm Việt Nam thì khác gì "chính quyền cách mạng" nắm quyền? Ai nghèo, ai đói, ai mất tự do, thì có chết thằng Tây nào? Nói chung, các chuyện đó chẳng ăn nhằm gì đến họ. 
Bài báo nêu trên có đoạn chi rằng: "Để sum họp cùng với gia đình, nhiều bà con Việt kiều chọn chuyến bay đáp xuống Tân Sơn Nhất vào lúc sau 11 giờ đêm. Nhưng không vì vậy mà khu vực ga hàng không này giảm bớt tình trạng chật kín người đến đón người thân vào ban ngày."
Ngay trên quê hương Việt Nam, chuyện về quê ăn Tết là nỗi ước mơ hay việc làm đáng quý của những ai vì hoàn cảnh phải xa nhà để đến một nơi nào đó làm ăn sinh sống... Và ngày hết Tết đến, họ tìm đủ cách để được quay về xum họp với gia đình thì không gì đáng trách. Có thể nói, đây là hạnh phúc to lớn dành cho những ai lâu ngày không gặp lại những người thân yêu của họ. Thế nhưng chuyện "Việt kiều" thường xuyên hay hằng năm lũ lượt kéo nhau "về quê ăn tết", quả thật đã vô tình nuôi chế độ CSVN tiếp tục sống hùng, sống mạnh.
Đúng là:
Ngày xưa bỏ nước ra đi,
Mà nay vác mặt quê giúp thù.
Ngày xưa từng bị lao tù,
Mà nay trở lại giúp thù, kỳ ghê.
Ngày xưa cửa nát nhà tan,
Mà nay lại muốn nát tan cửa nhà.
Ngày xưa "chống cộng tới chiều",
Mà nay thái độ như diều đứt dây.
Ngày xưa sống cảnh tù đày,
Mà nay lại vội quay về hưởng vui.
Ngày xưa đã quyết ra đi,
Mà nay trở lại làm gì, hở anh?

Bài báo còn kể rằng: "Câu chuyện từng lưu truyền trước đây là “Một Việt kiều về thăm quê, có cả một làng đi đón!”. Những cảm xúc đoàn tụ sau bao nhiêu nghịch cảnh lịch sử ở phi trường Tân Sơn Nhất là dấu ấn khó phai nhòa. Nhưng sau hàng chục năm dưới chế độ cộng sản, người Việt lại tiếp tục tìm mọi cách hoặc tận dụng mọi con đường mà họ có thể để rời bỏ quê hương ra đi."
Liên quan đến chuyện về Việt Nam hay không về Việt Nam, có người đã lên mặt dạy đời người khác rằng:
"Chống cộng thì cứ chống, chứ tại sao lại ruồng bỏ quê hương?"
Người viết bài này từng nghe những câu nói tương tự như thế. Đây có thể là lối nói của người bình dân, vì thiếu suy nghĩ nên có lý luận nông cạn như thế; nhưng nó cũng là lối ngụy biện từ những kẻ tuy có học, nhưng thiếu hiểu biết và không còn liêm sỉ.
Sở dĩ người ta không về hay ít về Việt Nam hoặc chỉ về Việt Nam bởi những lý do hết sức chính đáng... Là vì người ta không muốn vô tình "tiếp máu" cho bọn VC qua con đường "ngoại tệ". Tiền đô-la là huyết mạch cho sự sống còn của chế độ cộng sản độc tài bên Việt Nam. Ngày nào bọn CSVN còn cai trị đất nước, thì ngày đó người dân còn khổ. Ngày nào mà đám lãnh tụ của đảng CSVN còn, thì ngày đó đất nước Việt Nam sẽ muôn đởi chết bởi tay bọn Tàu cộng xâm lược. Cho nên người ta tránh không ra vào Việt Nam hay người ta từ chối quay về Việt Nam để làm ăn hay mua bán là như vậy.... Chứ không phải người ta quên quê hương hay ruồng bỏ quê hương.
Ngoài ra, làm sao để chính phủ của quốc gia tự do trên thế giới có thể hiểu để rồi giúp người Việt Nam giải thể chế độ CSVN, khi mà người ta phải chứng kiến những người Việt Nam từng liều mình bỏ nước của họ ra đi tìm tự do, từng khai báo với Cao Ủy Tỵ Nạn Liên Hiệp Quốc là mình không có tự do... Mà nay lại có thể nhiều lần quay trở lại cái nơi mà họ đã bỏ ra đi vì cho rằng mình mất tự do? Tuy người Quốc Gia có chính nghĩa nhưng làm sao người Quốc Gia có đủ sức mạnh để thắng kẻ thù CSVN, khi mà người Quốc Gia này vừa đánh bọn VC thì người Quốc Gia khác lại đi "băng bó" cho chúng nó?
Nói tóm lại, chuyện "Về quê ăn Tết" không có gì là sai trong những hoàn cảnh bình thường, nhưng đứng trước tình trạng đất nước Việt Nam hiện nay, mà người Việt Nam ở hải ngoại cứ tiếp tục "về quê ăn Tết" là chuyện không nên làm hay nên hạn chế... Những việc làm có tính cách giúp cho VC tồn tại, chính là nỗi ê chề dành cho những người tranh đấu chống cộng và những ai phải ngày đêm chịu đựng gian khổ trong cuộc sống tù đày tại Việt Nam, khi phải chứng kiến những "Việt kiều" năm nào cũng "về quê ăn tết". Họ "ăn Tết" trên nỗi khổ đau, tủi nhục của họ hàng và đồng bào của họ. Nói cho cùng, chuyện về quê ăn Tết là niềm vui của một số người, nhưng cũng là nỗi đau xé ruột của nhiều người khác. Nó cũng chính là một trong những nỗi đau "thấu xương" của một dân tộc đang bị đọa đày.
LA- Hoàng Anh Tuấn