Nam Lộc
Sunday, August 29, 2021
CẬP NHẬT VỀ VIỆC BẢO TRỢ NGƯỜI TỴ NẠN AFGHANISTAN - Nam Lộc (August 29, 2021)
Friday, August 27, 2021
Wednesday, August 25, 2021
Bà Mối - Trang Châu
Tuần trước Trâm hỏi chàng, giọng nghiêm trang:
-Anh sẵn sàng “ lên đường” lại chưa ?
- Năm mươi phần trăm
- Nghĩa là sao ?
- Bạn thì được, hôn nhân thì chưa. Có thể còn lâu, có thể không bao giờ, nhưng cũng có thể tự nhiên nó tới. Có điều anh không tìm kiếm hoặc không để ai kia coi đó như một điều kiện tiên quyết để gặp mặt.
-Hơi khó! Đầm được không ?
- Việt Nam thôi. Đầm thì xin khỏi nhờ em.
- Anh “ngon “ lắm ! Em có mấy chị quen, sẽ lần lượt giới thiệu cho anh.
Trâm nói và làm.Trưa hôm sau nàng gọi điện thoại vào sở Tân, cho số điện thoại chị bạn đầu tiên và bảo Tân gọi điện thoại ngay cho Hằng, tên chị bạn.Trâm cho Tân biết sơ về Hằng: Ba mươi sáu tuổi, chưa chồng, kế toán trưởng của một công ty ngoại quốc. Đẹp cả mặt lẫn thân hình, thích thể thao, du lịch. Trâm thêm:
-Anh cao thước bảy, Hằng cao một thước sáu mươi lăm. Hai người đi với nhau rất cân.
Tân gọi vào sở Hằng thì nàng đang bận một đường dây. Tân để số điện thoại lại.Chừng nửa giờ sau Hằng gọi lại.Giọng Hằng trong trẻo. Tân vào đề ngay bằng một câu khiêm tốn:
-Nghe Trâm nói nhiều về Hằng nên tôi mong được biết Hằng.
-Vâng, có nghe Trâm nói hôm nay anh sẽ gọi. Hằng có nói với Trâm cứ để mọi sự đến tự nhiên.
Mình lớn cả. Hằng năm nay ba mươi sáu tuổi, còn “ free”. Anh ?
Hằng có lối nói thẳng, Tân thấy mình cũng phải thật và gọn:
-Tôi, bốn mươi bảy, không biết có quá lớn tuổi đối với Hằng không ?
-Tuổi tác không thành vấn đề.
- Gia cảnh: ly dị, hai con.
Giọng Hằng bỗng trở nên sắt lạnh:
-Anh có con, thế nào cũng còn dây dưa với vợ củ. Tình cảm và đời sống anh sẽ dài dài bị chi phối . Người đến sau sẽ bị thiệt. Hằng muốn có một người bạn trai hoàn toàn “free”. Mong anh Tân hiểu.
-Vâng, tôi hiểu. Tôi tưởng Trâm đã nói gia cảnh tôi cho Hằng biết trước.
-Trâm không nói gì cả. Sorry anh Tân, chúng ta không nên gặp nhau.
-Cám ơn Hằng đã rất thẳng thắn.
Gác máy xuống Tân nghe lòng nhẹ nhõm. Chàng không mảy may cảm thấy tự ái bị tổn thương vì sự từ chối rất trực tiếp của Hằng. Tân thản nhiên tiếp tục công việc cho đến hết giờ.
Tối đến Trâm gọi điện thoại:
-Anh đã gọi cho chị Hằng chưa ?
- Rồi, cô ấy từ chối .Sao em không nói trước gia cảnh của anh cho cô ấy hay ?
-Thì em muốn để hai người tự tìm hiểu nhau. Anh thấy Hằng nói chuyện ra sao ?
-Khá tính toán.
-Nghề của chị mà lại! Anh biết không, chị kể cho em nghe, ngày đầu tiên đến nhận việc, ngồi vào bàn, việc đầu tiên chị làm là mở nội qui ra xem năm nay chị sẽ được nghỉ hè bao nhiêu ngày ! Giới thiệu chị cho anh, em nghĩ anh cần một người đàn bà biết tính toán để giữ tiền cho anh.
Anh có biết là anh hay tiêu bậy lắm không ?
-Sao em biết anh hay tiêu bậy ?
-Cả làng biết chứ riêng gì em! Người thứ hai em tính giới thiệu cho anh nhưng nghĩ lại thấy chắc không được. Chị ấy goá chồng, chồng chết vì một tai nạn xe hơi, một con, rất có tiền. Nếu anh chỉ cần tiền thì em giới thiệu.
-Anh không cần tiền, nhưng tại sao em lại không muốn giới thiệu cô ấy cho anh ?
- Vì em biết anh chỉ thích người vừa đẹp vừa cao, chị ấy vừa thấp vừa ..bình thường.
- Sao em biết anh chỉ thích đàn bà đẹp và cao ?
- Cả làng biết chứ riêng gì em !
Tân mắng đùa Trâm:
-Cô này hay nhỉ, cứ võ đoán rồi đổ thừa cho cả làng !
-Nhưng mà có đúng như vậy không ?
-Thì đúng. Dù không đúng cũng cho như là đúng để em cố gắng giới thiệu người theo tiêu chuẩn ấy.
Một tuần sau, Trâm gọi vào sở Tân lúc gần trưa;
-Có người đúng tiêu chuẩn để giới thiệu cho anh. Chủ một thẩm mỹ viện, tên Mai, bốn mươi tuổi, ly dị, không con. Số điện thoại đây, anh ghi đi. Gặp xong gọi cho em biết kết quả. Em mong anh có bạn để đi chơi;anh đừng ở nhà, cô đơn, em không yên tâm.
Nói chuyện với Mai chừng mười lăm phút, Tân thấy có khách vào tiệm liền đứng lên chào từ giã.
Đúng như Trâm tả, Mai cao, đẹp sắc sảo, ăn mặc hợp thời trang. Cái nhìn và nụ cười cỏi mở của Mai trong lúc nói chuyện cho Tân cảm nghĩ nếu chàng mở lời chắc sẽ được đón nhận.
Trâm gọi chàng vào giờ thường lệ.
-Anh đi đâu giờ này mới về, hồi chiều em gọi hai lần không có.
-Anh ngồi ở công viên, hóng gió và suy nghĩ.
-Anh lọt mắt xanh của chị Mai rồi đó. Chị có gọi điện thoại cho em. Phần anh thì sao ?
-Chắc không được đâu em.
- Vì sao ?
-Mai thật hoàn toàn. Có điều anh thấy Mai hợp với cuộc sống ở bên ngoài hơn là ở trong
nhà. Mai làm anh nghĩ đến bà vợ đã chia tay. Không nên tìm một hình dáng mới giống hình bóng củ, dù là một hình dáng đẹp, phải không em ?
- Thôi mình đổi đề tài. Đọc cho em nghe một bài thơ của anh.
Tân đọc cho Trâm nghe bài thơ mới nhất của anh. Nghe xong Trâm bảo Tân đọc lại một lần nữa.
-Em nghĩ thơ nên đọc hơn là ngâm. Anh có biết anh có giọng đọc thơ truyền cảm lắm không ?
-Điểm này chắc cả làng đều biết chứ không riêng gì em.
-Không sai!
-Hỏi em câu thơ “ hương mến yêu là lộc của lời thơ “ của ai?
- Hàn Mặc Tử
- Đúng. Ai làm thơ, nói chuyện thơ với em chắc thích lắm. Để anh giới thiệu em với mấy người bạn làm thơ của anh.
-Người thơ không cần phải được giới thiệu, người yêu thơ có bổn phận phải tìm đến với người thơ anh ạ.
Trâm gọi cho Tân một giờ sớm hơn thường lệ.
-Anh thấy chị Nga được không ?
- Dưới tiêu chuẩn một chút nhung bù lại cái dáng rất sang. Chỉ tiếc một điều Nga hút thuốc. Em không biết là anh dị ứng với mùi thuốc lá sao ?
-Em biết là anh không hút thuốc nhưng không biết anh dị ứng với mùi thuốc lá.
-Điểm này thì hình như cả làng đều biết, trừ em !
Trâm cười.Im lặng rơi giữa hai cái máy điện thoại.Tân lên tiếng trước:
-Anh muốn hỏi em điều này.
-Anh hãy hỏi.
-Dưới cái nhìn của em, mẫu người đàn bà nào thích hợp cho anh ở giai đoạn nầy ?
-Chỉ có một mẫu đàn bà thích hợp với anh ở mọi giai đoạn. Anh yêu hai các đẹp cùng một lúc, thể xác lẫn tinh thần. Yêu ngang nhau và cái khó là ở chỗ đó. Anh có thể rung động trước một nụ cười, một ánh mắt nhưng sự rung động đó sẽ mau chóng tan biến nếu nụ cười ấy, ánh mắt ấy không chất chứa một cái gì thắm thiết, nồng nàn bên trong. Cái khó thứ hai, anh có biết anh nhiều thói hư lắm không? Hư mà không muốn bỏ, thế nhưng, nếu ép anh bỏ, cuộc sống anh sẽ mất thăng bằng. Thế cho nên người đàn bà yêu anh và hợp cho anh phải là người đàn bà biết ăn canh mướp đắng, nghĩa là phải biết tìm thấy vị ngọt trong chất đắng.
Hai giờ sáng, Tân vẫn nằm gác tay lên trán suy nghĩ. Chàng nghĩ về Trâm, về tất cả những gì nàng làm cho Tân trong mấy tuần qua. Những người đàn bà Trâm lần lượt giới thiệu, mỗi người đều có một điểm hoặc Tân không thích nơi họ hoặc họ không thích nơi Tân. Trâm vô tình hay cố ý ? Nếu cố ý thì sao ? Tân chợt cảm thấy hình như đó cũng là điều chàng mong muốn. Tân tung chăn, bật đèn, gọi điện thoại choTrâm:
-Gọi giờ này biết là phiền em, nhưng không gọi không ngủ được.
Giọng Trâm tỉnh táo:
-Em cũng chưa ngủ, đang đọc sách. Em biết anh cần bạn. Ngày mai em sẽ gọi điện thoại cho chị Nguyệt, hy vọng lần này anh sẽ gặp đươc người như...
Tân không để Trâm dứt câu;
-Thôi em đừng giới thiệu nữa.
-Vì sao ?
-Vì anh không muốn ?
Tân không trả lời câu hỏi của Trâm:
-Anh có chuyện này muốn nhờ em, nếu em làm được chắc anh sẽ vui.
-Chuyện gì làm anh vui, em sẽ làm.
-Em giới thiệu cho anh mấy người rồi mà không thành. Sao em không thử... tự giới thiệu đi, biết đâu nó lại thành .
Trang Châu
Tuesday, August 24, 2021
BÊN TRỜI LẬN ĐẬN - TRẦN YÊN HÒA -
Ngồi trong quán lẩu dê có bốn người, Chức, Ngàn, Phục và Thiệu. Bữa nhậu sau hơn chín, mười năm, có người mười một, mười hai năm mới gặp lại nhau. Mới đó mà đã lâu quá, thời gian trôi lẹ thiệt.
Bây giờ, gặp lại, người nào cũng tả tơi như cái mền rách. Chức và Phục thì đạp xích lô, Ngàn và Thiệu thì bỏ mối hàng xe đạp. Như vậy họ đã có một nghề để kiếm ăn, chẳng cần nhân danh Lao Động Là Vinh Quang, họ cũng tất tả tìm việc làm và làm việc chí cốt, cật lực. Đói thì đầu gối phải bò, câu nói từ ngàn xưa lúc nào cũng đúng. “Bộ tứ” Phục, Chức, Thiệu, Ngàn hẹn nhau mấy lần rồi nhưng mỗi người một công chuyện nên chưa gặp nhau được. Hôm nay coi như lần đầu tiên họ đoàn tụ. Tất cả là bạn tù cải tạo, mà đã qua lò cải tạo rồi thì ai cũng thấm mùi, thấm đòn, thấm gian nan khổ ải. Nếu có sự nhân quả, kiếp sau, diêm vương, chín cửa ngục, thì đó là cửa ngục thứ chín họ đã trải. Đúng y chan, không sai chạy vào đâu hết.
Quán lẩu dê ở khu Phú Nhuận là quán bình dân, thụt vào sâu
trong hẻm. Mới năm giờ chiều mà khách nhậu đã ngồi gần đầy các dãy bàn nhựa màu
đỏ. Những cái bàn hình vuông nhỏ, bốn cái ghế cũng bằng nhựa, thấp lè tè.
Thiệu lên tiếng trước, ra chiều thông thạo:
“Ở đây có đủ loại món nhậu bằng thịt dê, vú dê nướng, có cả rượu huyết dê hay
rượu ngọc dương. Các loại rượu này uống vô là bừng bốc sung độ ngay. Các bạn
muốn gì kêu nấy.”
Phục đưa ra ý kiến:
“Mình chơi hai món trước là vú dê nướng và thịt dê luộc đi. Tôi đạp xe nhiều
nên xin uống rượu ngọc dương cho lên gân cốt.”
Tiếng Ngàn góp ý:
“Tôi thì các bạn thế nào tôi theo thế đó, thằng này không ngán ai cả, chơi tới
bến luôn, cùng lắm say xỉn thì có hai thằng “dân biểu” bạn tôi chở về nhà.”
Chức bây giờ mới lên tiếng:
“Các bạn sung độ thì còn có chỗ xả, chứ tôi độc thân côi cút một mình chỉ còn
có nước chơi chị năm.”
Mọi người cùng cười, Ngàn cướp lời:
“Tau cũng như mày chứ có hơn gì đâu.”
Thiệu kêu món nhậu theo ý Ngàn kèm thêm một lít rượu ngọc dương.
Người phục vụ đem ra một đĩa thịt dê luộc, một đĩa vú dê
nướng còn đang bốc khói, một lít đế ngọc dương, một cái ly nhỏ, một sô nước đá
để “chữa lửa”. Thiệu là đàn anh nên anh coi như chủ xị, anh vừa rót rượu ra ly,
vừa lên tiếng:
“Tôi dù sao cũng lớn tuổi hơn các anh nên tôi xin phép được uống trước ly nầy,
chúng ta uống xoay vòng, không ai được làm rào cản, ly này tôi mừng cho chúng
ta còn sống, còn được gặp nhau ngày hôm nay.”
Thiệu đưa ly rượu lên miệng ực một cái ngọt xớt.
Thiệu rót ly thứ hai, đưa cho Chức, rồi cho Phục, cho Ngàn.
Có rượu, có thịt dê ngon, khiến ai cũng bừng bốc.
Chức cầm ly rượu của vòng thứ ba lên, để kề môi, nhưng chưa
uống. Chức nói:
“Hạnh ngộ, thực là hạnh ngộ. Mười lăm năm rồi từ ngày đứt phim, từ ngày tôi
khăn gói lên đường học tập, tưởng bỏ thân ở xó rừng, bờ bụi nào. Nào ngờ bây
giờ anh em mình được gặp nhau. Thôi đừng nói đến ngày tháng cũ nữa, còn gặp
nhau là vui rồi, hãy nói chuyện tương lai đi.”
Ngàn phát ngôn:
“Tụi mình, đứa nhẹ thì bốn năm như thằng Phục, đứa vừa thì sáu năm như tôi,
thằng Chức, tám năm như anh Thiệu, còn một số đang đếm lịch dài dài. Tôi
với anh Thiệu giống nhau, vợ con tan đàn xẻ nghé, không buồn sao được.”
Phục lúc này mới lên tiếng:
“Mình hôm nay uống rượu là mừng đoàn tụ mà, đừng nói chuyện không vui. Chẳng có
chuyện gì buồn cả. Mất vợ chưa chắc chuyện đã buồn, biết đâu mày sẽ lấy một em
thơm hơn, đẹp hơn, trẻ hơn thì sao?”
Xoay vòng thế mà đã năm ly, mặt người nào người nấy cũng đỏ
gay. Phục xoay câu chuyện qua đề tài xuất cảnh:
“Thôi, tôi xin nghe lời anh Thiệu. Bỏ hết chuyện cũ, chuyện gia đình. Mình nói
chuyện mới, như báo chí đã đăng thông cáo về chương trình HO. Anh em đã nộp hồ
sơ hết chưa?”
Chức mau miệng:
“Tôi độc thân nên khoẻ re, anh chị tôi bên Mỹ đã bảo lãnh tôi mấy năm rồi, bây
giờ tôi làm hồ sơ chỉ bổ túc thêm thôi, có thể Mỹ sẽ chuyển tôi qua diện HO để
anh tôi khỏi tốn một khoản tiền trợ cấp.”
Ngàn tiếp lời:
“Tôi thật là rầu hết biết, ở tạm trú không ra tạm trú, mình đã cho thằng công
an khu vực ăn tràn họng ra, đến khi ra phường nhờ nó ký giấy tạm trú, nó nói
chẳng biết mình là ai.”
Phục than thở:
“Tôi cũng vậy chứ có khác gì ông, tôi ở kinh tế mới về, tạm trú ở phường hẳn
hoi, cho công an ăn dài dài, khi mình ra phường làm hồ sơ nó lại bảo mình về
kinh tế mới ký giấy, thế mới rầu. Thế nào tôi cũng phải về lại trên đó một
chuyến.”
Phần Thiệu thì thê thảm hơn:
“Tôi về vợ tôi bỏ đi đâu tôi cũng không biết, thế mà khi nộp hồ sơ, trên phường
bảo tôi phải kiếm vợ về cùng đi, không có vợ phường không chịu ký, không biết
kiếm ở đâu bây giờ, bả bặt vô âm tín, bóng chim tăm cá biết đâu mà tìm.”
Ngàn pha tro cho vui câu chuyện:
“Tìm em như thể tìm chim, em bay biển bắc anh tìm biển đông, sao anh không nhờ
đàn em dưới quyền của ty cảnh sát đi tìm dùm cho, hở ông thiếu tá.”
Chức bấm vai Ngàn:
“Ở đây tai vách mạch rừng, đừng nói lang bang, nguy hiểm.”
Cái bấm vai của Chức làm Ngàn tỉnh cơn mê, trong cơn
chuếnh choáng anh đã quên đi là anh đang ở trong một đất nước, mà một sơ hở nhỏ
trong lời nói cũng bị kết tội là phản động và đủ mọi thứ tội khác, từ nhẹ đến
nặng, khi đã nâng lên hàng quan điểm, thì chuyện con kiến cũng sẽ biến thành
con voi.
“Bộ tứ” trông ra ai cũng lao đao về chuyện đơn từ, hồ sơ.
Cái quan trọng nhất là cái hộ khẩu thường trú. Những người đi cải tạo trở về
đều không được cho ở thành phố, dù trước đây họ từ thành phố theo lệnh của uỷ
ban quân quản mà đi trình diện. Chính quyền đã lý luận một cách chắc như bắp là
thành phố quá đông người, cần phải dãn dân, chỉ những vùng thôn quê hay vùng
kinh tế mới, ở đó mới chính là môi trường để họ đem sức ra lao động sản xuất của cải vật chất. Nói đúng ra, thì họ
phải đi đày, đày biệt xứ cho hết kiếp, mới xứng với tội ác của họ đã gây ra.
Trở về lại thành phố khi các vùng kinh tế mới không thể nào
sản xuất ra được cái ăn. Nhưng thành phố vẫn không cho họ nhập lại hộ khẩu nơi
họ từ đó đã ra đi. Cho nên sự việc này là một khó khăn quá lớn.
Thiệu đã say, anh ngất ngưởng nói, bắt đầu coi trời bằng
vung:
“Mẹ kiếp nó chớ, tau không khai được ở thành phố tau về Long An, nơi tau sinh
ra và lớn lên, coi thử bọn nó nói thế nào. Đồ chó má! Cho bọn nó ăn tràn họng ra,
khi chúng nó quay mặt lại với mình là chúng quay mặt, không nhân nghĩa gì đâu.”
Chức là người còn tỉnh hơn hết trong bốn người, Chức lấy
lòng Thiệu:
“Đừng nói lớn anh Thiệu, không lợi đâu, bọn chó săn lúc nào cũng lởn vởn ở đây,
nhất là mấy quán rượu như thế này.”
Câu nhắc nhỡ của Chức làm ba người như tỉnh rượu. Họ nhớ lại
những đêm nằm trong conec lạnh lẽo, bị cùm chân cùm tay vì ăng ten báo lên những
chuyện không đâu vào đâu, đã làm họ khổ sở thế nào. Bây giờ có tức lên chửi
đổng, cũng chỉ sướng cái miệng một chút mà mang họa vào thân.
Quán nhậu về đêm càng rộn ràng khách đến nhậu nhẹt. Tiếng la
hét, tiếng chửi thề, tiếng nói cười vang động cả một khu
vườn. Xã hội chỉ còn là hơi men, hơi men cho quên đi những tháng ngày cực nhục
trước mắt.
Nhưng bộ tứ còn có một hy vọng lớn, đó là sự ra đi. Thoát
khỏi cái hàng rào vô hình chụp xuống quanh đời họ suốt bao nhiêu năm nay.
Phục chuẩn bị đi về vùng kinh tế mới, nơi gia đình anh đã
khai hộ khẩu, để đến công an xã chứng cái giấy tạm vắng. Đó là lệnh của công an
phường nơi anh cư ngụ cho anh biết thế. Có giấy tạm vắng anh mới xin tạm trú
dài hạn ở đây được. Mà có giấy tạm trú dài hạn thì mới có thể làm những bước
tiếp theo, như đơn xin xuất cảnh chẳng hạn.
Anh ngó đi ngó lại trong căn phòng nhỏ anh thuê cho Nguyệt
và hai con ở. Căn phòng chật, không có giường, tất cả vợ chồng con cái đều trải
chiếu dưới sàn xi măng mà nằm, mà ngủ. Cái lò nấu bằng dầu hôi, nồi, niêu, xoong,
chảo để trên kệ, choáng một khoảng rộng của căn phòng. Không có một cái gì có
giá trị để bán. Hai đứa con ngồi học, viết, cũng trên nền ximăng, khi muốn viết
chúng phải nằm dài xuống sát nền nhà.
Gom hết tiền để dành của Nguyệt bán bánh mì và tiền chạy xe của
Phục đâu được khoảng trên dưới năm trăm ngàn. Nguyệt đi mua hai tuýp thuốc ba
số năm, hai lít rượu đế Gò Đen loại hảo hạng để biếu ông Chánh, trưởng công an,
và Dậu, phó công an. Vẫn biết Dậu khuynh loát mọi quyền hành nhưng ít ra anh
cũng không giám qua mặt ông Chánh. Còn thêm Tốt, người công an khu vực nữa,
nhưng Tốt thì anh nghĩ, chỉ cho hắn nhậu một bữa cũng được rồi.
Trước khi Phục lên đường, Nguyệt dặn dò tỉ mỉ về chuyện cho
quà:
“Anh lên trên đó, nhớ tìm đến nhà từng người để biếu quà. Ông Chánh, một chai
rượu và một trăm rưởi ngàn, ông Dậu một chai rượu và hai trăm ngàn. Như vậy
cũng mất tiêu năm trăm ngàn tiền vợ chồng mình để dành từ nửa năm nay.”
“Thì muốn được chuyện phải vậy thôi chứ biết làm sao.”
Đó là câu nói vuốt đuôi của Phục cho vợ đừng buồn. Mà Nguyệt
cũng chẳng có gì buồn vì nàng đã sống với chế độ này cũng mười lăm năm rồi. Mọi
chuyện giấy tờ, cư trú, đi đường, đều được tính bằng tiền. Nói đúng ra, con
người hùng hục đi làm kiếm ra tiền để chi cho người có chức có quyền ăn, để cho
mình được một cái quyền duy nhất là ở yên, sống yên, mà thôi.
Từ ngày có thông báo về việc xuất cảnh, Phục lo việc đơn từ
ngay. Nhưng anh đang đứng trước một tảng băng to bè, choáng trước mặt, đã làm hồ sơ thì phải có dấu chứng
của chính quyền địa phương, mà nơi này thì anh chỉ là tạm trú ngắn hạn.
Khi anh mới về thành phố làm ăn. Anh ra phường xin tạm trú.
Người công an cầm cái đơn anh hỏi trỏng:
“ Ở đâu về?”
Phục trả lời:
“Kinh tế mới Bình Minh”.
Người công an hỏi tiếp:
“Sao không ở trển mà về?”
“Dạ thưa anh, làm không ra ăn, vợ con nheo nhóc quá nên phải về”
“Không có lý do chính đáng.”
Cái đơn được trả lại cho anh với lời phê không cho tạm trú.
Anh về nhà buồn bã, than thở với người chủ nhà thuê, người
chủ mách mối:
“Nó đòi ăn đó, anh mua cho tôi túp thuốc ba số, tôi lo cho.”
Phục làm theo, anh đưa tiền cho người chủ nhà và lá đơn. Hôm
sau anh chạy xe về, người chủ nhà cầm cái giấy có mộc đỏ chót ra đưa anh. Anh
mừng hết lớn.
Rồi Nguyệt và hai đứa con về theo anh, anh cũng tốn cả trăm
ngàn mới ghép được vào đơn tạm trú.
Đến bây giờ làm đơn xuất cảnh, anh đem đơn ra phường xin con
dấu, thì người công an phán một câu xanh rờn:
“Cái này anh phải về chỗ anh khai hộ khẩu, xin cái giấy tạm vắng, ở đây mới
chứng được.”
Phục lủi thủi xách tờ đơn về. Đem chuyện nói với người chủ
cho thuê phòng, đưa người chủ một trăm ngàn, người chủ đem ra phường, nhưng hôm
sau lại đem trở về, bảo với anh:
“Chuyện này họ nói phải có giấy tạm vắng, thôi anh chịu khó đi về trên đó một
lần cho xong.”
Nói thế nhưng người chủ không trả lại anh một trăm ngàn, có
lẽ đã cho công an, đưa cho công an làm sao đòi lại.
Phục về bàn với Nguyệt. Cuối cùng thì quyết định anh phải về
lại kinh tế mới chứng giấy mới được. Vợ chồng vét cạn hết số tiền gom góp từ
bấy lâu nay cũng chỉ được trên dưới năm trăm ngàn. Anh đi mà sao thấy mình
giống như Kinh Kha ngày xưa, mang con chủy thủ vào nước Tần đầy bất trắc. Dù
chuyện chứng giấy và gặp lại mấy khuôn mặt công an cũng chỉ là chuyện thường.
Có lẽ anh bị kìm kẹp lâu ngày nên anh luôn luôn bị mặc cảm của kẻ bị trị.
Chuyến xe đò từ bến xe miền Đông tiến thẳng trên đường quốc
lộ mười ba, hướng Thủ Dầu Một mà tiến tới. Ngồi trên xe đầy những hành khách
buôn chuyến, tiếng ồn ào chuyện vãn chói tai mà Phục chẳng chú ý đến ai, anh chỉ
lầm rầm khấn vái cho chuyến đi suôn sẽ, vì con đường thực hiện hồ sơ xuất cảnh
của anh đang ở trước mặt, với biết bao khó khăn. Mà đoạn đường này là đoạn
đường đầu tiên anh phải bước qua, phải được thông suốt, nếu nó bị bít lại, tất
cả sẽ bị bít luôn.
Vùng đất hứa mà anh mơ tưởng được với tới, vẫn đang ở tít tắp đằng
xa, trong bóng đêm dài ngoằn. Anh đang đứng bên này đại dương, chỉ muốn bay lên
vút qua không gian, đến đó, mà rất tiếc, anh không có cánh, chỉ có cái thân
trần trụi.
Chuyến về khu kinh tế mới, nơi mà gia đình Phục đã sống một
thời gian khá dài, đã có kết quả. Ông Chánh rồi Dậu đã nhận tiền, quà của anh.
Ông Chánh nói:
“Từ ngày gia đình anh về thành phố, nơi đây trở nên buồn hơn. Anh thấy đó, trụ
lại đây có bao nhiêu người đâu, chỉ còn lại là thứ trôi sông lạc chợ, đến đó
rồi đi đó. Trường hợp các anh đi cải tạo về được Mỹ đón đi, cũng là một tin
mừng chung. Anh đi, đừng quên bọn tôi là được.”
Phục dạ, dạ, vâng, vâng rồi vội vàng rút lui.
Đến nhà Dậu, Dậu tỏ ra vui vẻ.
“Anh quà cáp làm gì cho mất công, tốn kém. Chúng ta sống với nhau vì cái tình.
Các anh được đi Mỹ chúng tôi cũng vui, đi qua đó làm ăn khá giả rồi trở về xây
dựng đất nước.”
Dậu nói như những cán bộ cốt cán, nói theo đường lối chính
sách của nhà nước rặt ròng.
Dậu ký tờ giấy tạm vắng dài hạn, đóng con dấu đỏ lên chữ ký
ngoằn ngoèo. Phục thở phào nhẹ nhõm, nhưng anh lại nghĩ, nếu không có hai trăm
ngàn, cả ông Chánh và Dậu có vui vẻ ký giấy cho mình không? Chỉ có Tốt, người
công an khu vực, vẫn xuề xòa. Chỉ mấy xị rượu đế là Tốt cầm bút đề nghị thuận,
chuyển lên công an xã xét.
Sau đó, cả Dậu, cả Tốt, ai cũng đề nghị Phục làm ông anh kết
nghĩa.
Phục trở về thành phố với tin vui vì chuyến đi kết quả,
nhưng trong lòng anh vẫn ưu tư vô hạn. Trước mắt còn biết bao nhiêu chuyện phải
làm, bao nhiêu cửa ải phải bước qua, mà mỗi cửa ải là mỗi tiền. Vợ chồng anh đã
vét cạn những đồng tiền cuối cùng dành dụm. Không biết những bước tới sẽ xoay
xở ra sao đây.
Trước tiên là phải đem hồ sơ ra công an phường xác nhận là
gia đình anh đang tạm trú dài hạn tại địa phương. Cửa ngõ này là cửa ngõ đầu
tiên, cần có tiền mới qua lọt, ít ra cũng năm trăm ngàn, giá bằng một chỉ vàng.
Mà bây giờ thì anh chỉ còn cái thân cày lếch trên chiếc xích lô. Còn Nguyệt với
cái xe bánh mì, ngoài cái xe, vốn liếng bỏ vào đó chỉ đáng giá một trăm ngàn
đồng. Hàng ngày Nguyệt kiếm thêm được mười mấy ngàn, đủ tiền chợ cho cả gia
đình.
Anh chưa biết đâu để xoay xở ra năm trăm nghìn.
TRẦN YÊN HÒA
Monday, August 23, 2021
Tin tức liên quan đến việc Hoa Kỳ âm thầm rút quân khỏi Afghanistan.
'It would be better to die under the Taliban's bullet': US diplomat cable reveals Afghan embassy staff feel BETRAYED by America and are being brutally beaten by Taliban outside Kabul airport where US soldiers try to save dehydrated kids'Thà chết dưới làn đạn của Taliban: Điện tín của một nhân viên ngoại giao Mỹ tiết lộ, nhân viên tòa đại sứ Mỹ tại Afghanistan cảm thấy bị PHẢN BỘI và đang bị Taliban đánh đập dã man bên ngoài sân bay Kabul, nơi lính Mỹ cố gắng cứu những đứa trẻ bị khát nước
- US Embassy staff in Kabul say they feel 'betrayed' and 'deeply disheartened' by the US
- 'It would be better to die under the Taliban's bullet' than face the bloody chaos outside the Kabul airport, one staff member said
- Temperatures have been between 85 and 95 degrees Fahrenheit around the airport; desperate mob of tens of thousands of people with young kids have been trampled or crushed against the airport gates
- Heat exhaustion and dehydration is affecting many, and items like water bottles are in short supply
- A few videos and pictures of US Marines caring for infants and young children outside the airport have gone viral and show a fleck of humanity in otherwise bleak times
- Biden said on Sunday that about 11,000 people have been evacuated in the last 36 hours
- US commercial airlines have been recruited and agreed to help the evacuation
Published: 22:03 EDT, 22 August 2021 | Updated: 22:16 EDT, 22 August 2021Xin mời xem toàn văn bản tin ở link dưới:
*************************British Parliament Holds Joe Biden In Contempt For Afghanistan Catastrophe
The world has keyed in on President Joe Biden’s catastrophe in Afghanistan. The British and others have begun rescuing their citizens and military personnel, and Biden’s administration holds back the United States military.The Daily Telegraph in the United Kingdom ran an article titled, “Parliament Holds the President in Contempt,” while others similarly titled their pieces.The charge of Biden is deliberately misleading a house of the legislature or a legislative committee. Most other countries are going against Biden just as the United States is. Bipartisan support of investigations into the withdrawal from Afghanistan.
Quốc hội Anh tuyên bố Joe Biden chịu trách nhiệm vì khinh thường gây nên thảm họa Afghanistan.Thế giới đã tập trung vào thảm họa của Tổng thống Joe Biden ở Afghanistan. Chính phủ Anh và những quốc gia ời khác đã bắt đầu giải cứu công dân và quân nhân của họ, còn chính quyền của Biden thì ngăn chặn quân đội Hoa Kỳ. Tờ Daily Telegraph ở Vương quốc Anh đã đăng một bài báo có tiêu đề “Quốc hội Anh quy trách nhiệm cho ông Biden..”, trong khi những người khác đặt tựa đề tương tự cho các bài viết của họ.Cáo buộc Biden là cố tình đưa tin tức sai lầm cho cơ quan lập pháp hoặc ủy ban lập pháp. Hầu hết các quốc gia khác đang chống lại Biden giống như Hoa Kỳ. Lưỡng đảng quốc hội ủng hộ một cuộc điều tra về việc Biden rút quân khỏi Afghanistan.
Xin mời xem toàn văn bản tin ở link dưới:
**************************Biden, who promised empathy in 2020, blasted for abandoning Americans overseas
The president who ran on empathy reveals his "meanness"Biden, người hứa hẹn sự thông cảm là chủ đề trong cuộc tranh cử năm 2020, nay đã bị lên án vì bỏ rơi Công dân Hoa Kỳ tại Afghanistan..Nay điều hành (quốc gia) dựa trên sự thông cảm, đã lộ ra sự xấu xa của ông ta..
Xin mời xem toàn văn bản tin ở link dưới:
*************************Biden admin quickly processes migrants at border but can't do the same with trapped Afghan interpreters
The new policy allows asylum officers full authority to rule on asylum cases, allowing migrants to bypass the federal immigration courtsChánh quyền Biden nhanh chóng giải quyền những kẻ di dân bất hợp pháp ở biên giới phía Nam, nhưng không thể giải quyết nhanh như thế cho những thông dịch viên vẫn còn bị kẹt lại tại Afghanistan.Chính sách mới cho phép các viên chức tị nạn có toàn quyền phán quyết các trường hợp xin tị nạn, cho phép người nhập cư vượt qua các tòa án di trú liên bangXin mời xem toàn văn bản tin ở link dưới:
*************************Cựu chiến binh Việt Nam: Tình trạng Kabul còn tệ hơn sự kiện “Sài Gòn thất thủ”