Bản báo cáo của chúng tôi
với Frontline về một chiến dịch bạo động trong cộng đồng người Mỹ gốc Việt đã gây
nên cuộc tranh luận hứng thú.
ProPublica, Ngày 13 tháng
Mười Một 2015, lúc 4:33 chiều
Cuốn phim của Frontline
“Khủng Bố Trong Tiểu Saigon”, và bài viết đăng trên tạp chí ProPublica nhắc lại
một chương đau lòng trong kinh nghiệm Việt Mỹ. Từ ngày phát hành, chúng tôi nhận
được nhiều ý kiến từ người xem phim cũng như người đọc bài viết, bầy tỏ cảm xúc
xâu xa bản báo cáo của chúng tôi về chuyện giết hại năm nhà báo người Mỹ gốc Việt
và chuyện bạo lực trong các cộng đồng người Việt, lớn lên ở Hoa Kỳ sau cuộc chiến
Việt Nam.
Cuốn phim và bài viết
cho thấy cơ quan Điều Tra Liên Bang (FBI) tin rằng, một tổ chức do các cựu sĩ
quan VNCH khởi xướng, Mặt Trận Quốc Gia Thống Nhất Giải Phóng Việt Nam đã dính líu
vào chuyện bạo lực.
Cuối tuần qua, chúng tôi
cũng nghe được những lời phê bình, đặc biệt từ nhóm người Mỹ gốc Việt dưới danh
hiệu Việt Tân. Người sáng lập Việt Tân là những người cựu lãnh đạo Mặt Trận Quốc Gia Thống Nhất Giải Phóng Việt Nam, cho rằng bản báo cáo của chúng tôi đã không chứng minh được sự
liên hệ giữa tổ chức và bạo lực, như vậy trên vài khiá cạnh văn hóa, đã sỉ nhục
những người Mỹ gốc Việt. Việt Tân vẫn cho rằng Mặt Trận Quốc Gia hoặc
Mặt Trận, là nhóm bảo trợ việc thay đổi chính trị ở Việt Nam, do đó là mục tiêu
cho các lời đồn đãi, chụp mũ từ nhiều năm qua.
Bản báo cáo của
ProPublica và Frontline bao gồm bản báo cáo của cảnh sát điạ phương và bản điều
tra của cơ quan FBI về các vụ giết người ở California, Texas và Virginia. Các hồ
sơ cảnh sát và cơ quan FBI được dấu kín từ nhiều năm cho đến khi chúng tôi lấy
được qua đạo luật Tự Do về Tin Tức. Hiện giờ, công chúng Hoa Kỳ, kể cả cộng đồng người Mỹ gốc Việt có thể bắt đầu đánh giá kết
qủa những năm tháng điều tra.
Đối với những gia đình
nạn nhân, đó là cơ hội cho họ biết thêm tin tức, những việc điều tra, kết luận
về cái chết của người thân. Các hồ sơ điều tra cho biết nhân viên điều tra FBI
tin rằng Mặt Trận đứng sau chiến dịch giết người, đốt nhà, đánh đập nạn nhân, và
làm cho những nhà điều tra tức tối, mất mặt không tìm ra, đưa thủ phạm ra trước
công lý. Hơn nữa, năm cựu lãnh tụ của tổ chức cho chúng tôi biết, họ đã điều hành
đơn vị ám sát thanh toán những người lên tiếng chỉ trích hoặc tình nghi Cộng Sản.
Việt Tân cũng nói rằng
một hoặc nhiều cựu hội viên Mặt Trận xuất hiện trong cuốn phim hoặc bài viết đã
kể lại câu chuyện không đúng sự thật. Chưa có ai trong cuốn phim hoặc bài viết
liên lạc với chúng tôi về chuyện đó. Việt Tân nói rằng, một cựu lãnh tụ Mặt Trận,
Nguyễn Xuân Nghiã, bây giờ quả quyết ông ta chưa từng kể cho phóng viên của chúng
tôi A.C. Thompson và đạo diễn Richard Rowley, rằng ông ta đã họp với hội viên
Mặt Trận về việc giết một nhà xuất bản báo chí. Chúng tôi rất vui trả lời trực
tiếp cho ông Nghiã nếu ông ta muốn chống lại chúng tôi.
Việt Tân nói rằng, Mặt
Trận chưa từng điều hành một đơn vị ám sát. Nhưng trong hồ sơ FBI, có những cuộc
bàn luận của Mặt Trận và đơn vị có danh diệu K-9 - Những hội viên bị nghi ngờ và
bảng phân loại các nạn nhân. Danh sách này được lập nên một phần từ những cựu hội
viên Mặt Trận. Katherine Tang-Wilcox, một điệp viên FBI về hưu, góp phần trong
việc điều tra Mặt Trận, nói một cách đơn giản, trong cuốn phim và bài viết:
“K-9 được tổ chức như cánh tay ám sát của Mặt Trận”.
Việt Tân cho rằng, có
phần kể chuyện cho bản báo cáo đằng sau cuốn phim và bài viết, và cho rằng việc
làm của chúng tôi sỉ nhục cộng đồng mở rộng người Mỹ gốc Việt. Những người Việt
yêu nước, bị cho rằng “bị xem như những cựu chiến binh căm hờn, do bị mất điạ vị
trong xã hội”
ProPublica và Frontline
theo vết bản báo cáo, đưa chúng tôi đến, lại đến với Mặt Trận. Chúng tôi không
thể nào làm giảm tinh thần người Việt tỵ nạn, và những hãnh diện về sức chịu đựng
của họ trong suốt cuộc chiến và hành trình tìm tự do. Chúng tôi trình bầy việc
làm của những kẻ quá khích, và sự kiện vẫn là sự kiện: mặc dầu có nhiều khía cạnh
của Mặt Trận, tổ chức được thành lập với nhiệm vụ giải thể chính quyền Công Sản
Hà Nội, và gây qũy ở Hoa Kỳ để thực hiện mục đích. Họ xây dựng một lực lượng
chiến đấu và đã tìm cách xâm nhập vào Việt Nam ba lần. Những cố gắng đó ảnh hưởng
việc xin định cư của nhiều người tỵ nạn là điều không ngạc nhiên. Điều đó vi phạm
luật pháp Hoa Kỳ.
Điều cần nói thêm, chúng
tôi dành nhiều thì giờ tiếp xúc với các cựu quân nhân VNCH trong thời gian làm
bản báo cáo, tại nghiã trang trong ngày lễ Tưởng Niệm, trong các quán cà phê, tại
tư gia của họ, và chúng tôi rất trân trọng thì giờ họ đã dành cho chúng tôi.
Hai người cộng tác trong việc thực hiện chương trình, nhà làm phim Tony Nguyễn
và Jimmy Tòng Nguyễn, một người thông dịch viên, cựu quân nhân VNCH đã giúp đỡ
trong việc làm bản báo cáo và sự hiểu biết của chúng tôi về lịch sử, cũng như tâm
lý của người Việt.
Năm 1993, vài lãnh tụ làm
đơn thưa mấy nhà báo người Mỹ gốc Việt, đã tố cáo họ nhúng tay vào những chuyện
bạo lực trong cộng đồng. Việt Tân cho rằng, đọc tài liệu về những trường hợp đó
sẽ tin rằng, sự thực Mặt Trận không dính líu gì đến những chuyện bạo lực. Bồi
thẩm đoàn đã bác bỏ đơn thưa của những người đại diện Mặt Trận.
Câu chuyện đã bị lãng
quên từ lâu và không có kết luận về những vụ mưu sát chính trị và tấn công bạo
lực. Có lẽ Việt Tân không muốn phổ biến rộng rãi trên khắp
cả nước, và đúng như thế, một chương không có kết luận trong một cộng đồng sống
động, nhiều biến cố lịch sử. Đó là câu chuyện dựa vào tài liệu, các nhà điều
tra, những cuộc phỏng vấn trong cộng đồng người Mỹ gốc Việt. Trong những cuộc
phỏng vấn, chúng tôi thường được nghe nói đến những chuyện bạo lực khác mà chưa
từng báo cáo cho cơ quan FBI, và trong thời gian cuốn phim và bài viết được xuất
bản, chúng tôi nhận được nhiều tin nhắn từ những người xem phim, đọc bài viết
muốn cho biết thêm về những chuyện bạo lực, đe dọa tương tự.
Trong tuần lễ vừa qua,
các phóng viên của chúng tôi nói về chương trình trong nhiều cuộc phỏng vấn - kể
cả báo chí, phương tiện truyền thông người Mỹ gốc Việt, nơi mà những vụ giết
người, bạo hành được bàn cãi, tranh luận. Chúng tôi hy vọng phần báo cáo của chúng
tôi có thể dẫn tới một khám phá ra những trường hợp bị “lạnh” (quên lãng). Không
có tình trạng hoặc giới hạn về những vụ giết người, như Tang-Wilcox, nhân viên
FBI về hưu đã nói “Ai đó biết, ai là người chịu trách nhiệm cho mỗi trường hợp
và những người làm chuyện hành động”
Nguyên bản in English
Terror in Little Saigon: An Objection and a Response
Our
reporting with Frontline on an unsolved campaign of violence within the
Vietnamese-American community has provoked passionate debate.
Frontline’s film, “Terror in Little Saigon,”
and the accompanying ProPublica article, revisited a painful chapter in
the Vietnamese-American experience. Since publication, we have heard
from many viewers and readers who expressed deep gratitude for our
reporting on the murders of five Vietnamese-American journalists and a
broader pattern of violence within the refugee communities that grew up
in America after the Vietnam War. The film and article showed that the
FBI came to believe that an organization started by former South
Vietnamese military officers, the National United Front for the
Liberation of Vietnam, was linked to the violence.
Over the last week, we have also heard criticisms, in particular from a Vietnamese-American advocacy group called Viet Tan.
Viet Tan, whose founders were leaders of the National United Front, has
asserted that our reporting failed to prove the connection between the
organization and the violence, and was, in certain respects, culturally
insulting to Vietnamese Americans. Viet Tan maintains that the National
United Front, known most commonly as the Front, was a group committed to
fostering political change in Vietnam, and that it has been the target
of rumors and false allegations for years.
ProPublica
and Frontline’s reporting included an unprecedented examination of the
local police and the FBI investigations into the murders in California,
Texas and Virginia. The police and FBI files had been secret for decades
until we obtained them through the Freedom of Information Act. Now the
American public, including the Vietnamese-American community, can begin
to assess the substance and shortcomings of years of investigation. For
the families of the victims, this was the only opportunity they had been
afforded to take stock of what investigators had uncovered and
theorized about the deaths of their loved ones. Those investigative
files show that FBI agents were persuaded that the Front was behind a
campaign of murder, arson and beatings, and they capture the frustration
of investigators in never managing to bring any of the perpetrators to
justice. As well, five former leaders of the organization told us the
group had run its own assassination unit to deal with its critics or
suspected Communists.
Viet
Tan has also asserted that one or more former Front members who
appeared in the film and article were either misquoted or somehow
otherwise misrepresented. No one featured in the film or article has
contacted us making such a claim. Viet Tan says that one former Front
leader, Nguyen Xuan Nghia, now insists he never told our reporter, A.C.
Thompson, and director, Richard Rowley, that he had been in a meeting
with Front members who talked about killing a newspaper publisher. We
would be happy to respond directly to Nghia should he want to raise an
objection with us.
Viet
Tan says that the Front never ran an assassination unit. The FBI’s
files, however, are laden with discussions of the Front and the unit,
known as K-9 — its suspected members and its catalogue of victims. These
entries were built on in part accounts from former members of the
Front. Katherine Tang-Wilcox, a retired FBI special agent who helped run
the investigation of the Front, said it plainly, in the film and in the
article: “K-9 was established as the assassination arm of the Front.”
Viet
Tan asserts that there was a preconceived narrative for the reporting
behind the film and the article, and it claims that our work was
insulting to the wider Vietnamese-American community. Vietnamese
patriots, it says, “are relegated to being vengeful veterans motivated
by a loss of social status.”
ProPublica
and Frontline followed the reporting where it took us. Where it took us
over and over again was to the Front. We in no way sought to demonize
Vietnamese refugees, and the profound hardships they endured both during
the war and in the exodus after. We exposed the work of extremists, and
the facts are the facts: Although there may have been other aspects to
the Front, it was founded with the express mission of toppling the
Communist regime in Hanoi, and it raised money in the U.S. to mount such
an effort. It created a makeshift fighting force and tried three times
to get inside Vietnam. That such an effort would have held appeal for
many displaced and traumatized refugees from a lost war is no surprise.
It just happened to violate American law.
It’s
worth noting that we spent time with veterans of the former South
Vietnamese military during the course of our reporting, at the cemetery
on Memorial Day, at cafes, at their homes, and we are grateful to them
for sharing their time with us. Two associate producers on the project,
filmmaker Tony Nguyen and Jimmy Tong Nguyen, a translator and veteran of
the Army of the Republic of Vietnam, helped in our reporting and our
understanding of the appropriate historical context and cultural
sensitivity.
In
1993, several Front leaders brought a libel lawsuit against
Vietnamese-American journalists who had accused them of being behind
acts of violence within the community. Viet Tan suggests that any
reading of that case would support the idea that, in fact, the Front was
not behind any violence. The claim by the Front plaintiffs that they
had been libeled was rejected by a jury.
The
story of a long-forgotten and unsolved spate of politically motivated
murders and attacks may not have been the story Viet Tan wanted
published nationwide, and indeed it is a grim, unresolved chapter in a
vibrant community’s rich history. But that is the story told by
documents, investigators and interviews in the Vietnamese-American
community itself. During our interviews, we were frequently told about
additional violence that had never been reported to the FBI, and since
the film and articles were published, we have received numerous notes
from viewers and readers who want to share accounts of being similarly
threatened and harassed.
Over
the last week, our journalists have talked about the project in
numerous interviews — including in the Vietnamese-American media, where
these murders and violence are being passionately debated. We hope the
reporting we’ve done can now lead to a break in these long cold cases.
There is no statute of limitations on murder, and as Tang-Wilcox, the
retired FBI agent, said, “Somebody knows who’s responsible for each and
every one of these acts.”
No comments:
Post a Comment