Chúng ta đã sinh ra lầm thế kỷ
Nước mắt, nụ cười gian dối gạt lừa nhau.
Và hạt cát cũng căng đầy thù hận
Tri kỷ gì thứ tình nghĩa đã chia ly…?!
“Văn
Chương Miệt Vườn” thành danh, thành điển tích như Cụ Đồ Chiểu đã hoa
gấm đi vào Văn Học Sử thênh thang rất đáng kính cẩn và trân trọng… còn
thứ “văn tri chướng; cà chớn hạng” của tôi đọc “dễ hiểu” chỉ để tiêu
khiển “một vài trống canh”, lại có đôi chút “gút mắc” với một số “nhân
vật chí” hiện thân, hiện thời đang sinh hoạt chìm nổi tại xứ người tự
do, hành sự khuất tất phía sau hậu trường “cung đình Đỏ” rối như mớ bòng
bong… quả thật là không đơn thuần giản dị chút nào, là thật sự “khó
tiêu” và đáng tiếc vô song! Vì “cánh màn nhung” của vở bi hài kịch có vô
số thân xác, máu xương, da thịt người Việt làm “phân bón” cho loài
“cây” gian độc rúc rỉa sinh sống, đơm hoa kết trái vật chất, tiền tài,
tích sản là thành quả của trí “khôn” gian trá vô lượng đã “biết” thức
thời vụ với “đại âm mưu” là “đại biện chứng” mà thành “gian nhân hiệp
đảng” mặc tình lấy cường bạo thịnh thời vung tay bẩn mà che cao xanh,
lấy vải ác độc mà bịt nhân đức… hỏi được bao lâu “con rắn hồng lột xác”
vẫn chưa xong và chưa chung cuộc hý trường… như tôi viết ở khoảng không
du du bỉ phương và thiên võng khôi khôi sơ nhi bất thất… giữa hai hàng
chữ không giản dị chút nào và đáng tiếc …?! Mong quí Độc Giả độ lượng
tha thứ.
“Bên
thắng cuộc” hay thực sự bị thua cuộc? Thắng trận hay thua trận, nay đã
trở thành một “mặt trận” văn chương chữ nghĩa trong cộng đồng người Việt
Tự Do tị nạn Cộng Sản tại hải ngoại và cũng tự tranh biện, bênh và
chống mà “cái” hay, tốt đẹp của Hoa Tự Do được đơm hoa, kết trái ở trú
xứ Tự Do đưọc thể hiện và minh chứng với tiến trình lịch sử loài người
tiến hoá không ngừng cho đến nay… và mai hậu làn gió Tự Do – Dân Chủ sẽ
thổi vào Việt Nam thành bão lửa là qui luật chính trị: “nơi nào có áp
bức, nơi đó có đấu tranh”… và thứ “văn hoá theo lề phải” là thứ đứng
lại, nghịch triều lưu sẽ bị nhận chìm và chết tiệt! Tôi đọc riết rồi bị
động não, mang tâm bịnh nhớ dai, càng nhớ dai càng thêm khổ lụy cho bản
thân mình…! Nghĩ cho cùng “kẻ thiệt” chính là “ta” cưu mang thành nặng
gánh u hoài!
Thôi
hãy gấp lại những bài vở mang mang và những trang sách đã rách “giữ lấy
lề” nệ cổ của Thư Cưu thời quá vãng … đành viết chuyện “ Tôi Bị Gạt “
góp “mặt” với làng Văn có lẽ bằng hữu và độc giả đọc không vui cũng
lượng thứ?
. Bị Gạt:
Ngày
30-4-75 là ngày đã ngã ngũ thắng hay thua? Một lằn ranh của kẻ thắng
trận và Người bại trận đã được chế độ mới vạch ra rõ ràng bằng mực đỏ!
Kẻ thắng trận tiểu nhân đắc chí hoạch định sách lược cường quyền “xử
lý”: bắt bớ, giam cầm, đày đoạ, trả thù, nô lệ hoá toàn thể Quân Dân
miền Nam là Người bại trận…. trong những Người bại trận đó có tôi và
đương nhiên với “mệnh Nước vận Nhà” đành câm nín, âm thầm nhẫn chịu, ta
thán có ích gì …! Nhưng có điều chua xót đớn đau phải ghi tâm khắc cốt…
Đó là tôi bị gạt để đời, môn học mà trường lớp thời niên thiếu với Thầy,
Cô lòng son và phấn bảng không dạy bao giờ. “nó” chỉ có ở trường đời
biển lận mà thôi!
. Bị Gạt Lần Thứ Nhất:
Sau
30- 04-1975, tan hàng…! Phút chốc công danh sự nghiệp trở thành mây
khói, nhà cửa “tài sản” chỉ còn lại vài bộ áo quần dân sự… thắng về nội
thối về ngoại, Tôi dắt díu vợ con tá túc nhà ngoại, tâm trạng như kẻ mất
hồn, chạy đầu này tìm người này, chạy đầu nọ tìm người kia… họ cũng như
tôi tâm trạng rối bởi chẳng khác gì nhau! Nghe tin tức trên đài phát
thanh: “Tất cả sĩ quan cấp Úy trở lên trình diện học tập cải tạo… nhớ
mang theo tiền ăn cho 10 ngày…”. Tưởng bở, tôi từ giã vợ con với lời
nhắn nhủ: “ Em gắng chờ Anh về… mình sẽ về Mỹ Tho xin Ông Nội vài sào
đất, cất một cái chòi, trồng trọt nuôi con ăn học nhé…”!
Sau
10 ngày ở trại “giam” Hốc Môn (Thành Ông Năm) với các bữa ăn do các nhà
hàng nổi tiếng ở Chợ Lớn như: Đồng Khánh, Bát Đạt, Soái Kinh Lâm…cung
cấp và chờ đợi rồi dần sau đó cũng bắt đầu với những bữa ăn “thanh đạm”
với rau muống, rau lang luộc cùng đậu hủ trắng… cho đến tháng thứ ba,
quản giáo xuống “khối” của tôi gọi tên ba người và ra lệnh: “Các Anh
chuẩn bị đồ đạc để về với gia đình… Đại Úy Bác Sĩ Trương Thìn, Thiếu Tá
Bác Sĩ Trần Đông A, Đại Úy Bác Sĩ Trần Văn Thành”… và còn nhiều nữa… Cả
trại xôn xao trong nỗi mừng vui khôn xiết vì tưởng rằng rồi nay mai cũng
sẽ tới phiên mình…!!! Nhưng tất cả đều bị gạt. Những người được “tha”
về, đều nằm trong danh sách đặc biệt của “bên thắng trận”. Rồi thời gian
bị giam cầm chầm chậm trôi qua trong chờ đợi mòn mõi của tù nhân…!
Những chứng bịnh như: phù thủng, đau ruột, đau gan, đau bao tử… xuất
hiện, không thuốc thang chữa trị …! Tôi bắt đầu bẫy chuột, chuột gì cũng
bắt hết ráo trọi, chuột chù, chuột cống, chuột nhắt … dưới bàn tay “tài
hoa ngự thiện phòng” chế biến món ăn của tôi đã trở thành “cao lương mỹ
vị”, và tôi còn thu lượm những cọng rau muống già đã được nhà bếp vất
đi, chẻ ra từng sợi nhỏ rồi chế biến thành “thượng phẩm”, giúp cho những
người thiếu chất đạm đang bị phù thủng ăn cho có chất dinh dưỡng. Ban
đầu họ lợm giọng không dám ăn! Nhưng rồi vì muốn được khoẻ mạnh đành
phải ăn để sống, sau dần dà họ cám ơn những tên tù bất kham như tôi đã
“khổ” công thức đêm rình mò bẫy chuột, cung cấp cho họ món ăn “thuốc”
thịt chuột “nguồn” bổ dưỡng cứu sống mạng người đang vật vã vì bệnh tật
trong trại giam… Nên đêm đêm nằm kế bên nhau, họ ngâm khe khẻ cho Tôi
nghe bài thơ “Hổ Nhớ Rừng – Thế Lữ” nghe qua sao lòng quặn thắt đớn đau
như thọc mũi dao nhọn vào nách con chuột, moi cục hạch hôi ra và thân
đau tê tái “Hổ” nhớ rừng gặm nhấm mối hờn trong cũi sắt, rồi nhớ thuở
tung hoành hiên ngang tang bồng hồ thỉ trong khắp Bốn Vùng Chiến Thuật
với tay súng dài XM18, súng ngắn Colt 45 dẫn quân lên Slick trực thăng
ầm ĩ tiếng cánh quạt phành phạch xé gió của những hoa tiêu “Bảo Quốc
Trấn Không” không bỏ anh em, không bỏ bạn bè bay xông vào trận mạc với
hai hàng Gunship hùng hổ hộ tống sẵn sàng khạc từng tràng đạn và phóng
nện rocket như thiên lôi giáng vào đầu quân địch… Nhưng nay thân đành
thúc thủ, bị giam cầm, bẫy chuột, nhặt rau thừa độ nhật cho qua ngày
đoạn tháng kéo lê lết một năm tù… cho đến khoảnh khắc quyết định sinh
tử: “tự do hay chết”? Chứ ở tù như hiện tại không biết đến ngày nào được
thả ra và “cái” chết đều đồng nghĩa như nhau! Tôi đã đánh cuộc với định
mệnh lấy cái chết của mình để tìm tự do, Tôi vượt ngục đào thoát được
khỏi nhà tù nhỏ và bây giờ bị sống trong nhà tù lớn VC bủa vây…! Tôi đi
về đâu? Về thành chăng? “Hổ” phải về rừng cớ sao lại phải về thành và về
thành rồi sẽ không chóng thì chầy cũng bị bầy lang sói khát máu tươi
đang chực chờ cấu xé phanh thây Người chiến bại từng ngày, từng giờ,
từng giây phút…thiên la, địa võng thần chết quỉ đỏ bủa vây, phủ chụp
xuống thân phận Quân – Dân hiền hoà miền Nam trong tuyệt vọng thế cô…!
Kinh qua những “quốc sách” bọn quỉ đỏ Việt Cộng (VC) đã “xử lý” người
dân Việt tại miền Bắc trước 1954 và Quân – Dân miền Nam Việt Nam sau
30-04-1975 đã nói lên tính chất khác biệt với toàn thể Dân Việt có nền
tảng Văn Hiến giàu lòng Nhân Ái ở mọi mặt, luôn cả đối xử tử tế độ lượng
với giặc thù ngã ngựa thua trận bị khuất phục trong lịch sử thời qua,
và ngay cả trong cuộc chiến Quốc – Cộng 21 năm dài, chúng ta luôn đối xử
Nhân Đạo với cán binh VC bị thương hay bắt giữ tại chiến trường, có
luật lệ và toà án xét xử nghiêm túc… và với Quốc Sách Chiêu Hồi ban hành
để cải thiện, giúp người cán binh VC có cơ hội sinh sống bình đẳng mưu
cầu hạnh phúc trong thể chế tự do miền Nam. Những ai là Quân – Dân miền
Nam lạm sát tù binh VC hoặc thân nhân của họ sẽ bị pháp luật trừng trị
rõ ràng nghiêm chỉnh… Tôi quyết định về rừng và bị gạt lần thứ hai.
. Bị Gạt Lần Thứ Hai:
Thoát
được nhà tù nhỏ, Tôi đang bương chảy sống trong nhà tù lớn. Ở nhà tù
lớn cái gì cũng: “Nhân Dân, Quân Đội Nhân Dân, Công An Nhân Dân”… mà
“dân” chỉ là tầng lớp nô lệ bị “Bắc Bộ Phủ” đô hộ cai trị còn khắc
nghiệt hơn bọn rợ nhà Chu (Zhou Ye) tàn sát và cai trị nhà Thương (Shang
Yin) 1040 BC, triều đại Tần Thuỷ Hoàng (259 BC) đốt sách chôn học trò,
Thành Cát Tư Hãn (Genghis Khan 1162) rợ Mông Cổ với: “Vó ngựa của Đại
Hãn đi tới đâu nơi đó không còn cỏ mọc”… có tàn bạo như thế nào đi nữa
cũng chỉ là đối xử với người khác chủng tộc và ở thời đại con người chưa
được mấy văn minh… và “từ vượn lên người phải mấy triệu năm”? Ngày nay
đương thời đồ đểu VC ác độc ngự trị “từ Người xuống vượn chỉ cần một vài
năm” thôi …! Bọn cán bộ có quyền thế trong tay đang tiến nhanh, tiến
mạnh chụp giật, vơ vét chiến lợi phẩm không chỉ là của cải, tài sản, xe
cộ, vàng ngọc, đôla (dollar), bất động sản mà còn là thân thể phụ nữ
xinh đẹp là vợ con của tù nhân Quân – Dân miền Nam… mà cả đời mơ ước của
tên cán cuội bần nông quanh năm, suốt tháng phải trốn chui, trốn nhủi
lẩn tránh trong xó rừng âm u cây lá thiếu ánh sáng mặt trời triền miên,
đói cơm, sốt rét ngã nước thiếu thuốc và thèm khát hơi hám đàn bà lâu
năm mà thành chứng bệnh “cà hước” di căn mang về thành trả thù trên thân
thể phụ nữ đã chiếm đoạt…!!! Thành trì Ngũ Luân đạo lý của dân miền Nam
đang bị thách đố và có cơ huỷ hoại! Người dân hiền hoà miền Nam bị bao
vây kinh tế, cuộc mưu sinh khốn khó để sống còn tất tả như vật vã bơi
lội trong cơn hồng thuỷ … nên giả dối, tráo trở, gạt lừa đã có “mặt”
trong gia đình, xã hội, học đường và khắp cùng mọi lãnh vực đời sống là
thể hiện “Thiên Đường Xã Hội Chủ Nghĩa Cộng Sản”… từ đám quyền bính chóp
bu “Bắc Bộ Phủ” chí cho đến bọn “cán ngố lý trưởng” quê một cục tha hồ
lập mưu gian “qui định” để giết người cướp của là Cộng tài Sản của dân
lành miền Nam vào kho của cải thủ đắc của chúng… Trong bối cảnh này, tôi
phải luôn cảnh giác, không dám tiếp xúc với bất cứ ai ngay cả vợ con
mình, sống lang thang không cửa không nhà, không một hào dính túi…! “Hổ”
sút móng lang thang đầu đường xó chợ, chạnh thân nhớ nhà, thèm bữa cơm
no lòng đầm ấm đoàn viên…! Phố xá quanh đây mà ta sao trơ trọi, hiểm
nguy rình rập không lường, rừng đâu mà nhớ…?! Tôi đánh bạo tìm cách liên
lạc với Cha Mẹ đang sinh sống trên mảnh vườn cằn cỗi ở ngã ba Trung
Lương, Mỹ Tho xin tiếp tế. Cha Mẹ tôi có năm đứa con “đi quân đội đã lâu
rồi”… Sau ngày 30-4-1975, Bà như chết đi nửa đời người còn lại, khóc
cạn nước mắt rồi kham nhẫn chịu đựng đau khổ cầu Trời, khấn Phật xin gia
hộ cho tất cả năm đứa con đang thân bị giam cầm tù tội được bình yên…
Nghe tin tôi vượt ngục Bà hối thúc Cha tôi phải tìm gặp “thằng Út” cho
bằng được, và thế là tôi được dấu diếm tá túc ở nhà, dưới sự che chở của
Cha Mẹ. Tôi đào một cái hầm dưới đáy tủ quần áo, phòng khi công an hay
du kích xã Đạo Thạnh khám xét nhà thì tôi tức khắc chui vào tủ, rúc
xuống hầm ẩn trốn. Trước kia ở thời Việt Nam Cộng Hoà thì bọn VC chui
rúc xuống hầm hố nguỵ trang trốn tránh. Nay thời của quỉ đỏ thì tôi lại
là kẻ trốn tránh… ôi thôi thế sự thật bồng bềnh khéo trêu người!
Vài
ngày sau đó, người Cậu thứ Tư tên Trương Văn Thân nguyên trước đây là
Trưởng Ty Nông Nghiệp Tỉnh Định Tường ghé nhà thăm qua sự sắp xếp của
Cha tôi, Ông nói:
Con
yên tâm tịnh dưỡng sức khoẻ, mọi việc đã có Cậu và Cậu Năm (Trương Văn
Phước) lo liệu… Đây là quyết định của cấp trên, Cậu giao lại cho con…?
Quyết
Định của cấp trên là một tờ giấy đánh máy, bổ nhiệm cho tôi giữ chức vụ
Trung Đoàn Trưởng Trung Đoàn II Sư Đoàn Tiền Giang với ám danh UBL45,
ấn ký của Trung Tướng Ngô Quang Truởng Tư Lệnh Quân Đội Quốc Gia Việt
Nam Cộng Hoà… Trời hỡi?!!! Cậu Tư của tôi chỉ là một công chức hành
chánh mà nay là Tư Lệnh Phó Sư Đoàn Tiền Giang, Cậu Năm của tôi vốn là
một Y Tá đỡ đẻ nay đang là Quận Trưởng Quận Châu Thành, Mỹ Tho..?!!!
Chết rồi, tôi không biết Cha mình đang giữ chức vụ gì đây, Mẹ tôi là
giao liên cấp độ nào trong cái “Tổ Chức Kháng Cộng” này… không khéo là
chết hết cả nhà…? Tôi rơi vào tình trạng tiến thối lưỡng nan, làm thinh
chịu trận…! Trung Đoàn Trưởng mà chẳng có thằng lính nào trong tay, lại
phải móc nối tìm kiếm ba “ông” Tiểu Đoàn Trưởng còn đang trốn chui trốn
nhũi như Việt Cộng khi xưa nghe lính Cộng Hòa hành quân bố ráp. Bố
khỉ!!!
Rồi
chuyện gì tới phải tới… Vào một đêm tối trời vào khoảng 5 giờ sáng, tất
cả đều bị Công An Chấp Pháp Mỹ Tho vây bắt không sót một móng nào, chỉ
có mình tôi nhờ cái hầm dưới đáy tủ quần áo mà thoát nạn. Cậu Tư bị án
xử tử hình, Cậu chết trong thời gian bị VC tra tấn cực hình để khai thác
thêm những người liên hệ, Cậu Năm bị tù 20 năm khổ sai, Cha Mẹ tôi già
cả yếu đuối, cũng may vì không nhận chức vụ gì nên bị thẩm vấn liên tục
rồi bị xử quản thúc tại gia, còn hằng trăm người khác trong “tổ chức” bị
bắt số phận của họ như thế nào dưới chế độ VC “thà giết lầm hơn bỏ xót”
chúng ta đã có nghe và biết qua rồi…! Riêng tên Tư Lệnh Sư Đoàn Tiền
Giang là một cựu Trung Sĩ Nhất của Tiểu Đoàn 11 Nhẩy Dù, nhận chỉ thị từ
quan thầy Ty Công An Chấp Pháp Mỹ Tho, bủa một mẻ lưới gom tất cả trọn
cả bầy cá ngát ngây thơ muốn vượt “Vũ Môn” bất thành để rồi bị xử bắn
thân xác vùi dập bụi bờ hoang dại đâu đó hay đã thả trôi theo dòng chảy
của nhánh Tiền Giang cuồng nộ xuôi về biển Đông và dưới dòng nước phù sa
trộn mầu đỏ thắm có lẫn máu tươi của Đồng Bào sinh trưởng và lớn theo
con sông Tiền, sông Hậu… nghe buồn não nuột! (Đây là chuyện thật, người
thật, việc thật. Nếu quí Độc Giả muốn biết rõ tường tận chi tiết xin hỏi
cựu Dân Biểu Lê Tấn Trạng đang sống ở San Diego, California USA và
người con trai của Cậu Tư của tôi).
Hò… lơ… Sông Cửu Long xuôi dòng rẽ nhánh
Thành sông Tiền, sông Hậu có trước có sau
Mặc cho thuỷ triều lên xuống, gợn sóng lao xao
Tình người Mỹ Tho sâu thẩm như đáy sông…ơ… hò
Hò… lơ… Em mua lúa Hồng Đào bán ra chợ Gạo
Ven sông tần tảo nuôi bậu học hành
Bậu mần quan mần Trạng
Rạng danh thành “Dân Biểu Bến Tranh”…ơ…hò
Hò…lơ… ai ngờ vận nước tanh bành…!
Trạng manh tâm đưa bạn lên đàng chết oan …ơ …hò
Con chim Uyên Ương lẽ bạn
Con chim Nhạn lạc bầy đàn
Ai bày, ai vẽ nên Sư Đoàn Tiền Giang …ơ…hò?
Hò…lơ… nước phù sa Tiền Giang đỏ thắm!
Vì có máu người Trung Lương pha lẫn nước sông
Dòng Tiền Giang cuồng nộ, làm sạt lỡ đôi bờ…
Chứa bao nhiêu xương trắng sông Tiền lạnh không…ơ …hò!
(Câu Hò Tiền Giang)
Như
vậy là tôi đã bị gạt lần thứ hai sau ngày “bên thắng cuộc” cai trị đất
nước Việt Nam, và không phải chỉ có riêng tôi, mà còn bao nhiêu oan hồn
uổng tử cùng với gia đình họ chịu trăm ngàn đắng cay bên phía “người
thua cuộc” bị lừa gạt để tróc nã, đào tận gốc bốc tận rễ và giết hại…!
Không biết phải dùng ngôn từ gì để diễn tả “quốc sách” phi dân tộc như
thế…! Bao nhiêu giấy mực để phải viết ra đây phân trần, than thân trách
phận ư …? Hay nung nấu một nỗi căm hờn nghiến cả hai hàm răng để khỏi
bật ra tiếng khóc ai oán tang thương…!
. Bị Gạt Lần Thứ Ba:
Bị
gạt lần thứ hai, thoát được thân cũng do số trời định đoạt, nào tôi có
muốn như vậy đâu? Vì kháng chiến chống chế độ VC đương quyền là một trò
đùa với tử thần, biết như vậy, nhưng lúc đó tôi chẳng có một sự chọn lựa
nào khác, cứ mặc kệ đời trôi nổi tới đâu hay tới đó… Cũng may hôm đó
chúng không xét nhà, chỉ bắt và dẫn Cha Mẹ cùng đứa em trai của tôi về
chấp pháp. Tôi chờ mãi đến tối ngày hôm sau, chị Tư của tôi nhòm trước,
ngó sau canh chừng động tĩnh an toàn cho tôi rời khỏi nhà, ra đến quốc
lộ 4 đón xe về Sài Gòn, với một ít tiền độ đường mà chị tôi vừa khóc vừa
dúi vào túi áo! “Hổ” lại trở về thành. Thành phố Sài Gòn rực một màu
đỏ, trên dưới xa gần, nhà cửa, phố xá, xe cộ, cột điện… đều màu đỏ của
máu tươi! Xuống bến xe cảng miền tây, nhảy đại lên một chiếc xe lam sắp
rời bến không biết điểm đến nơi nao, xe ngừng ở ngã ba Trần Quốc Toản và
Nguyễn Thiện Thuật, tôi nhảy vội xuống xe, đi lang thang với những bước
chân vô định, cứ đi, muốn đi thẳng thì đi, muốn quẹo trái, quẹo phải
thì quẹo, muốn tới đâu thì tới… tới sân đá banh Cộng Hòa gần nhà một
người bạn rất thân cùng Khoá 22 Võ Bị Đà Lạt (Trong truyện ngắn này,tôi
không thể viết chi tiết và danh tánh vì có liên hệ đến rất nhiều bằng
hữu còn đang sống tại Việt Nam và Mỹ! Nhưng Họ mãi là nhân chứng sống
cho câu chuyện “Bị Gạt” của tôi). Kéo cái mũ xùm xụp xuống gần mí mắt,
tôi gỏ cửa nhà, “bà Chị”(vợ của người bạn thân cùng khóa ) mở cửa, sau
phút định thần, với đôi mắt gần như trợn trừng ngạc nhiên Chị thảng
thốt: “Ôi…Trời ơi!… Anh… Anh… hả “?!!!
Chị
không dám gọi tên tôi vì đã biết mọi chuyện. Chồng chị đã hy sinh trong
mặt trận Quảng Trị, chị ở vậy với một đứa con gái nuôi vài ba tuổi và
có một người anh họ trước 1975, làm thư ký trong tòa Đại Sứ Mỹ, Ông
không muốn đi Mỹ, dù có tên trong danh sách di tản sang Mỹ. Chờ khóa cửa
xong, chị hỏi thăm năm ba điều rồi dặn dò: “Ngày mai, đúng 9 giờ sáng,
anh tới quán cà phê vỉa hè đối diện với nhà thờ Huyện Sĩ, tôi có nhiều
chuyện cần nói với anh”! Lại tiếp tục lang thang, đêm đó tôi ngủ trên
chiếc chiếu thuê ở bến xe An Đông.
Đến
8 giờ sáng hôm sau, tôi tìm chỗ khuất sau cây dù của quầy pha cà phê
vỉa hè đối diện nhà thờ Huyện Sĩ, chờ đến 9 giờ cũng chưa thấy chị, tới 9
giờ 45, một người đàn ông xa lạ bước đến kéo cái ghế thấp ngồi kế bên
tôi và kêu một ly cà phê sữa nóng xong gật đầu chào xã giao và hỏi:
- Anh Út hả?
Một
cơn chấn động ớn lạnh dữ dội chạy khắp thân thể gần như không còn giữ
được bình tỉnh, hai bàn tay nắm chặt vào nhau và để lên bàn, không dám
nhìn thẳng vào mặt ông ta, tôi nói:
- Vâng thưa anh! Nếu anh là công an theo dõi tôi…thì tay tôi đây, anh cứ còng… !.
Ông
ta dáng người nhỏ tầm thước, gương mặt bình thản không có một chút sát
khí nào, móc túi lấy bao thuốc Samit, châm lửa rồi đưa sang cho tôi xong
ông nói một cách chậm rãi:
-
Tôi tên H là anh của bà A. Tôi đến đây để giúp anh và anh phải đi
ngay…! Anh sẽ đến một nơi tôi nghĩ sẽ thích hợp và an toàn cho anh hơn,
tin hay không tùy anh.
Tin
hay không? Chỉ có Thượng Đế mới có thể giúp cho tôi lúc này để trả lời
tin hay không! Không tin thì tôi phải làm gì và nói gì trong lúc này?
Tin thì tôi phải đến nơi nào do ông ta quyết định? Sao định mệnh cứ mãi
đưa đẩy thân tôi vào những canh bạc thắng thua bằng chính mạng sống của
mình?! …và rồi đến 2 giờ chiều cùng ngày tôi được thu xếp lên chuyến xe
đò đi Long Khánh với lời căn dặn:” cho đến khi nào anh lơ xe vỗ vai ra
dấu thì anh xuống xe…”. Xe chuyển bánh lên đường chạy bình yên cho đến
khi đậu lại ven đường, anh lơ xe la lớn: “Bà con cô bác ai muốn đi tiểu
tiện hay mua cà phê nước uống thì xuống xe, chúng ta sẽ nghĩ 10 phút…”! …
cùng với cái vỗ nhẹ vào vai tôi. Tôi xuống xe và nơi đây là Ấp Bảo
Bình, Xã Bảo Liệt, Huyện Thống Nhất, Tỉnh Long Khánh. Cái quán bên vệ
đường là một trạm “giao liên” của tổ chức “kháng chiến” mà họ đưa tôi
lên đây. Tôi chỉ biết theo lời hướng dẫn của họ. Người chủ quán pha cho
tôi một ly cà phê đá và nói nhỏ: “chờ xe chạy có người nói chuyện với
anh sau…”. “người” Z20 là ám danh của một cựu Trung Sĩ Pháo Binh thuộc
Tiểu Khu Phước Tuy, mà cũng là chỉ huy trưởng đơn vị kháng chiến hiện
tại mang tên: “Trung Đoàn Cơ Động Tỉnh Long Khánh”. Tôi được bổ nhiệm
làm Trung Đoàn Phó cho anh ta (thằng đang giăng câu). Mẹ kiếp…! Thôi
cũng đành nhắm mắt đưa chân, tôi cố ngậm miệng để không bật ra tiếng
chửi thề. Suốt đêm đó di hành gần 15 cây số vào tới mật khu Mây Tào của
VC trước kia, xa xa nữa là núi Chứa Chan… Khi trời vừa hừng sáng, Z20 ra
“lệnh” cho tôi nghỉ ngơi, chờ đến 2 giờ trưa sẽ giới thiệu đơn vị. Thôi
thì cũng một chút niềm vui len lén vào hồn, kháng chiến hay khiến chán
cũng là một nơi tạm dung thân ít ra “Hổ” cũng được về rừng…! Buổi trưa,
Z20 giới thiệu với tất cả “kháng chiến quân” hiện diện, hắn chỉ định tôi
là Z21 Chỉ Huy Phó của Trung Đoàn (?), sau đó giới thiệu vài người thân
cận sẽ làm việc bên cạnh tôi, rồi nói sơ qua cho biết:” Hiện nay Đại
Tướng Ngô Quang Trưởng đang là Tổng Tư Lệnh Quân Đội Giải Phóng Việt Nam
(TTLQĐGPVN), Trung Tướng Bùi Thế Lân Tư Lệnh Thuỷ Quân Lục Chiến (TQLC)
đang ở núi Chứa Chan, Đại Tá Lê Văn Mễ Tư Lệnh Lữ Đoàn Nhẩy Dù (TLLĐND)
ở núi Bà Rá… Anh ta nói liên miên không ngượng miệng, không có bản đồ,
cũng chẳng có một chứng từ gì để trao lại cho Trung Đoàn Phó của anh ta
tức là tôi ( sic )…!!! Nghe tới đây tôi rởn tóc gáy, chợt nghĩ đến chỉ
trong một đêm cả Bộ Tư Lệnh Sư Đoàn Tiền Giang bị VC hốt trọn ổ…?! Chỉ
có thế, rồi anh ta rời “mật khu kháng chiến” vội vã trở ra cái quán bên
vệ đường Quốc Lộ 1 với lý do đi liên lạc với cấp trên để cho tôi toàn
quyền quyết định mọi việc…!!! Quyết định cái gì? “Trung Đoàn” chỉ có 67
“nhơn” mạng: 63 nam, 4 nữ, hầu hết không quá 30 tuổi và một số là dân
phạm pháp trốn vào “bưng”, vũ khí chỉ có 7 súng M16, mỗi khẩu có một
băng đạn không tới 20 viên đạn, không bản đồ, không máy truyền tin, tình
hình “địch” và “bạn” chung quanh vài cây số cũng mù tịt, không có thuốc
men khi bệnh hoạn hay ngộ độc thì sẽ làm sao cứu chữa…? Ẩm thực mỗi
ngày, mỗi người chỉ ăn được hai bữa vài ba chén cháo với cá khô…! Kháng
chiến kiểu này là tự sát theo thời gian! Tôi đâm ra khiến chán, và những
mối nghi ngờ càng ngày càng tích lũy âm thầm trong lòng càng gia tăng.
Bài học mới đây với Sư Đoàn Tiền Giang, Sư Đoàn Rạch Giá, vụ án nhà thờ
Vinh Sơn chưa ráo mực, chắc chắn rồi mình lại bị gạt rõ ràng như hai
cộng với hai là bốn. Cố giữ bình thản dấu đi ánh mắt và những lời nói vô
tình làm lộ ý nghĩ trong đầu. Ba ngày trôi qua không có mặt của tên đầu
sỏ Z20, đêm đến tôi không ngủ chỗ của mình mà ôm tấm chăn chui vào bụi
rậm gần đó, nửa thức, nửa ngủ chờ sáng… đến ngày thứ tư, tôi ra lệnh cho
Tập và Quang (hai người này đang sinh sống tại Mỹ) theo tôi thám sát
chung quanh vùng, nhưng thật sự là để dò tìm con đường an toàn trở ra
QL1. Ngày hôm sau tôi âm thầm lặng lẽ rời bỏ họ. Tôi vẫn ngậm ngùi nghĩ
tới họ, nhất là bốn cô gái chỉ vừa tuổi đôi mươi, những “chiến hữu” bất
đắc dĩ nầy không biết rõ vì hoàn cảnh nào đưa đẩy họ vào đây…? Nhưng
chắc chắn là họ không thể sống bình thường với gia đình nơi sinh ra và
lớn lên, và chắc chắn hơn nữa họ không có một khái niệm sơ đẳng nào về
việc họ đang làm rất nguy hiểm sẽ đưa đến cái chết oan uổng khi bị VC
bắt và xử bắn. Thật tội nghiệp cho họ! Nhưng biết làm sao hơn, vì ngay
cả bản thân của tôi cũng đã và đang lâm nguy như cá nằm trong rọ chờ giờ
bị tóm cổ! Tôi âm thầm lặng lẽ rời bỏ họ trên đường trốn chạy tử thần,
trong khi họ tin tưởng và hy vọng ở nơi tôi, một cựu Đại Úy Nhẩy Dù tác
chiến thứ thiệt, và chắc chắn là chỉ huy kháng chiến “thứ thiệt” vì do
cấp trên bổ nhiệm. Tôi bây giờ như con cua bị bẻ hết càng, thân bất độ,
độ chi tha nhân, chắc gì cứu lấy được mình, nào dám hé môi nửa lời cứu
lấy thân họ, lại nữa biết ai giả ai thật, trí trá vàng thau lẫn lộn, tai
vách mạch rừng … đành để họ buông theo số mệnh an bày cho những người
“Bạn” trẻ ngây thơ như nai tơ trước đàn sài lang hung dữ, ác độc thèm
máu tươi và “năng nổ” lập công, thành tích để trồi đạp lên nhau mà tiến
thân rồi mặc sức tha hồ giết người cướp của, thời điểm hưng thịnh bạo
ngược là “bình minh cộng sản” (không viết Hoa)…! Rồi từ đó về sau tôi
không biết tin tức gì của họ nữa, mãi đến năm 1987 tức 11 năm sau chị A
từ Boston gọi điện thoại cho tôi biết anh H vừa sang Mỹ định cư ở
Richmond, Virginia. Tôi tức tốc đến thăm gia đình anh, rồi được anh kể
lại cho tôi nghe với những giọt nước mắt lưng tròng:
-
Sau khi anh Út đi khỏi “chiến khu” rồi, chỉ vài tuần sau đó VC kéo cả
một Tiểu Đoàn Bộ Đội và Thiết Giáp càn quét vào đó, tất cả những người
đang ở trong “chiến khu” bị giết hoặc bị bắt đi, chỉ có vài ba người
trốn thoát được vì đang ở Bảo Bình chờ nhận tiếp tế…! Tôi đã bị VC gạt
và kéo anh vào cuộc bị gạt luôn với 60 sinh mạng bị bắn giết ở tuổi ngây
thơ chưa biết gì về sự tàn ác của VC…!
Đêm
đó tôi thức suốt đêm với anh H, uống hết chai beer này đến chai beer
khác, beer trộn lẫn với nước mắt nuốt vào cổ họng nghẹn ngào bi thương…
làm sao quên được những đôi mắt ngây thơ tin yêu có chút lãng mạn chuyện
đội đá vá trời của những “kháng chiến quân” trong mật khu Mây Tàu bị
“gài độ” và giờ đây thân xác của họ bị vùi lấp đâu đó nơi xó rừng hoang
vu lạnh lẽo… nào ai biết, nào ai hay để thắp vài nén hương sưởi ấm oan
hồn…! Đêm đã gần sáng mà những câu chuyện bị gạt bi thương, đau đớn gần
như bất tận…!
. Bị Gạt Lần Thứ Tư:
Nay
“Hổ” trốn chui trở lại về “thành Hồ” và đã bị sức móng, như mèo bị cắt
tai hoặc thành “cái” con chi chi cũng mặc…gặp ai nói, ai bảo gì cũng
đành phải dạ thưa để tìm chỗ dung thân…! Ấy vậy mà vẫn còn bị gạt dài…
dài…! Giấc mơ “Hổ Nhớ Rừng” tự hứa từ đây sẽ chôn xuống gốc cây bụi cỏ
nào đó cùng với lý lịch “oan khiên” Út Bạch Lan (danh hiệu truyền tin
gần như huyền thoại mà cấp Chỉ Huy và bạn bè thân thương “ban” tặng như
pháo, càng nổ to tiếng thì tan tành xác pháo thôi) rồi bắt đầu chuyển
hướng tìm phương cách vượt biên. “Vượt Biên” là ngôn ngữ thời thượng
trong khoảng thời gian từ năm 1977 – 1980, nhà nhà vượt biên, người
người vượt biên… các hũ vàng chôn dưới nền nhà, chôn dưới cây khế sau
nhà, dưới nền chuồng heo, chuồng gà lần lượt được moi móc lên để dâng
cúng cho những tay trùm quỷ đỏ qua trung gian của không biết bao nhiêu
kẻ chạy cò, móc nối gian manh lường gạt ngay cả thân nhân ruột thịt của
mình…! Gia đình tôi là một trong những gia đình nạn nhân trong “quốc
sách” bán bãi thu vàng, dollar, tịch thu tài sản của người vượt biên đó!
Cả gia đình người Cô ruột của tôi gồm 16 nhân mạng đã chìm sâu dưới
giòng sông Cát Lái sau khi đã gom góp tất cả tài sản để đánh đổi với hai
chữ “Tự Do”, mà chính họ cùng lơ mơ không hiểu “Tự Do” là gì khi chiếc
xà lang nổ tung dìm thân xác họ xuống lòng sông là chứng nhân vô tình,
nước vẫn chảy xuôi dòng, cát vẫn trôi lăn vô định… còn lại bao tiếc
thương của những thân nhân họ hàng rơi lệ dầm bâu rồi lại lăn săn lục
lạo tìm đường vượt biên…! Năm 1979, một chiếc xà lang chứa cả hơn ngàn
nhân mạng được tàu VC kéo ra khơi vượt biên, sau đó trôi dạt vào Pulau
Bidong chỉ còn vài chục xác chết! Không biết những giây phút cuối cùng
cận tử có ai không trong số đồng bào vượt biên phát giác âm mưu gian trá
của quỉ đỏ giết người cướp của mà gào thét: “ bọn quỉ đỏ đã lừa gạt
đồng bào”… và còn nhớ đã chung bao nhiêu cây vàng cho đám công an tổ
chức..?!.
Giấc
mơ “Hổ Nhớ Rừng” nay mồ đã xanh cỏ, giấc mơ vượt biên như ở đâu đó còn
xa xăm ngoài tầm tay với. Đường bộ ngã Châu Đốc qua Campuchia cũng phải
chung vàng, bán chính thức giá mỗi đầu người bốn cây, đi chui thì tệ lắm
cũng hai cây. Mở miệng ra nói tới chuyện vượt biên là cây với cây…! Với
ba lần bị gạt như kính cung chi điểu, con chim bị tên thấy cành cây
cong đã hoảng sợ, bây giờ nghe nói đến cây cây là còn lo sợ hơn…! Bài
tính tích phân với ba bốn con ngỗng của Thầy Nguyễn Khắc Thuận (VBDL) cứ
nhẩy múa trong đầu và tìm đâu ra đáp số. Cha Mẹ ơi, Thầy ơi! Đang trong
khi vợ con còn ăn uống chưa no bụng, thì làm sao mà có vàng để vượt
biên? Một buổi trưa đang lang thang ở chợ trời Tân Định, tôi bị một cái
vỗ vai thật mạnh gần chúi nhũi, ngó lại thì là chị Mai vợ của anh Nguyễn
Văn Chộ (F21). Anh Chộ tướng đô con, trắng trẻo, đẹp trai, ra trường
vào Không Quân, chị Mai là Tiếp Viên Hàng Không của Air Việt Nam, nổi
tiếng đẹp nhất trong số các “Phu Nhân” của Võ Bị Đà Lạt. Chị gọi tôi:
- Anh Út,… lại đây… lại đây!
Chị
kéo tôi đến cái sạp bán quần áo cũ của chị. Nét đẹp diễm kiều và quí
phái không thay đổi nhiều nhưng phảng phất có đôi chút phong trần.
- Anh uống cà phê không, cà phê cứt chồn ngon lắm?
Không
đợi tôi trả lời, chị nhờ cô bé chạy hàng rong gọi hai ly cà phê sữa đá
thêm chút bơ. Chị nói huyên thiên chuyện gia đình, chuyện anh Chộ và
cuối cùng:
- Tôi nghe bà xã của anh kể lại chuyện về anh… Thật không ngờ gặp được anh ở đây. Thôi tóm tắt như thế nầy…
Nghe
qua, tôi được biết người tình hờ của chị là một người Hoa có hai lò
đường ở Củ Chi, đang tổ chức một chuyến vượt biên ở Sa Đéc, có tay trong
là tên tài công từ ngoài Bắc vô, đang là thuyền trưởng một trong những
tàu đánh cá quốc doanh Phú Quốc… Chị nói tiếp: “Tên tài công này đồng ý
đưa mình đi, nhưng hắn muốn có một ít tiền để lại cho gia đình ở Ninh
Bình, điều kiện là hai cây đầu người… nếu anh kiếm được 10 người thì anh
sẽ được đi không tốn tiền..”. Nghe qua hấp dẫn vô cùng và tự khoái chí:
“ờ há chỉ có con đường này may ra…”!!! Sau này biết mình bị gạt, tôi tự
đấm vào đầu và tự nhủ: “Sao mầy có thể ngu đần như vậy, không nghĩ
“thằng” tổ chức là ai, “nó” chính là “đầu não” quyết định “thằng tài
công từ ngoài Bắc” vào… và cũng chỉ vì giấc mộng vượt biên mà u mê đến
độ không suy nghĩ đắn đo phân hư thật cứ lao đầu vào sự lường gạt…”! Sau
vài lần tiếp xúc, tôi dần dần tin tưởng ở chị Mai, mỗi lần gặp chị bảo
tôi ngồi ở phía sau cái sạp bán quần áo cũ của chị nhìn ông đi qua bà đi
lại, lắm khi chị giao sạp cho tôi trông coi, còn chị chạy vòng vòng đâu
đó mua bán trao đổi quấn áo cũ, khi trở về chị mua cho tôi đĩa cơm tấm
sườn. Sự tin tưởng nơi chị gia tăng tới mức tôi nhờ chị liên lạc với gia
đình. Một ngày, người đàn ông lạ mặt xuất hiện, chị giới thiệu là anh
Chín, ông chủ lò đường ở Củ Chi, không nói tôi cũng biết là người tình
hờ của chị, nhưng nào phải chuyện của mình thắc mắc làm gì, họ trao đổi
gì với nhau tôi cũng làm ngơ, nhưng thoang thoáng cũng biết được chuyện
tiền nong cho chuyến vượt biên sắp tới. Chờ cho người đàn ông đi rồi,
chập sau chị mới nói với tôi:
-
Anh Út à! Tôi phải năn nỉ hết lời ông ấy mới thuận, tôi nói với ổng anh
là anh em cột chèo với anh Chộ, nên ổng đồng ý cho anh đi, nhưng cũng
phải đưa trước hai cây.
“Phải
năn nỉ hết lời” mà phải đưa trước hai cây?!… Sao lúc đó tôi ngu ngơ khờ
khạo đến nỗi không nghĩ ra cái mâu thuẫn hắc bạch phân minh này?!… Ngu
nên bị gạt là đáng kiếp! Trông cậy và nhờ vả vào ai đây để đào ra hai
cây vàng giao cho họ, cũng đồng nghĩa giao tính mạng mình cho họ? Nếu là
một người dân bình thường có hộ khẩu, có gia đình, đi lại bình thường
may ra còn có thể xoay sở được, nếu thoát được thì nói gì, còn nếu bị
“dính cựa” thì cũng còn mái ấm gia đình mong ngày trở về… Còn tôi chỉ có
đường đi tới, không trở lui được là thế bối thủy. Như một kẻ đã bị dồn
vào chân tường, giống như ngày còn cầm quân nơi trận địa rơi vào hoàn
cảnh chống cũng chết mà hàng cũng chết…! Lại nữa tôi tin ở chị Mai cũng
như tôi tin ở chị A vì chỗ thân quen, ân tình nghĩa lụy với nhau trong
những tháng năm còn tại ngũ. Tôi nghĩ đến Mẹ tôi. Người Mẹ chỉ biết chắt
chiu dành dụm từng đồng và ăn chay trường từ ngày sinh người con thứ
tám. Hy vọng mong manh may ra thoát được cái thiên la địa võng cô nghiệt
này. Tôi viết một bức thư kín đáo cho Mẹ tôi và không quên dặn dò cách
thức gặp gỡ. Đúng ngày, đúng giờ, đúng địa điểm chị Tư của tôi dẫn hai
đứa con lang thang trong sở thú Sài Gòn, tôi nhìn theo dõi ở xa… xa…
chưa dám tiếp xúc, rồi sau cùng nhận thấy khá an toàn tôi giả vờ như
người chăm sóc cây kiểng đến gần gặp chị. Chị lo âu vội vã nói: “Trong
cái túi giấy có ổ bánh mì, cá nục kho của Má làm cho em sáng nay, một
cái bọc vải và cái thư của Má… Thôi chị đi…”. Chị vội vàng quay đi với
hai đứa cháu và gương mặt đầm đìa nước mắt…! Tôi tìm chỗ kín đáo mở
“quà” và đọc thơ của Mẹ tôi viết: “Con của Má, Má có bao nhiêu gom hết
cho con, có phần phụ thêm của chị Hai và chị Tư… Con nên bảo trọng lấy
thân, Ba Má vẫn đọc kinh cầu nguyện Phật Trời phù hộ cho con và anh em
của con hằng đêm…”! Trong bọc vải có một sợi giây chuyền, ba chiếc nhẫn,
một tấm lắc đeo tay, một cái kiềng đeo tay, một đôi bông tai, một vòng
cẩm thạch màu tím thẫm, tất cả đều là vàng y. Tôi nào biết định giá nó
là bao nhiêu, tương đương với mấy cây cũng không biết…! Với niềm hy vọng
và tin tưởng không một chút thắc mắc nào, tôi giao hết cho chị Mai ngay
buổi chiều ngày hôm đó. Tôi đã giao cho chị Mai tất cả huyết lệ của Mẹ
và chị tôi, đã cần kiệm để dành chút vốn của cải cất dấu cả đời người
tần tảo nay đem cho hết những mong tôi sẽ được vựợt biên bình an suông
sẻ! Cứ mỗi ngày theo lời dặn của chị Mai, tôi ghé gánh cơm “xích lô phu
khuân vác” xeo xéo sạp quần áo của chị để chờ tin. Thời gian và đợi chờ
là hai khắc tinh “nhất nhật tại tù thiên thu tại ngoại”, ngày qua tháng
lại chỉ chờ… chờ… chờ cho đến một hôm kinh hoàng như bị thiên lôi giáng
một búa xuống đầu mình, miệng há hốc mà không thốt ra được một lời, thân
chết đứng … khi nghe chị Mai thông báo:
Tôi
đã giao hết cái của anh cho anh Chín lò đường, cả mấy tuần nay tôi nhắn
hoài mà không thấy anh ấy liên lạc, mới vừa nghe tin anh ấy đã cùng gia
đình vượt biên rồi… Bây giờ mình chỉ còn nước đi thưa với công an mà
thôi …”!
“Thưa
Công An”? Tôi đã rơi vào bẫy sập với cái giá mồ hôi và nước mắt của Mẹ
và chị tôi. Nỗi uất nghẹn từ trong tim trào dâng, ngăn giòng lệ không ứa
tuôn ra ngoài mà phải ém để chảy ngược vào bên trong tâm tan nát…! Tôi
lầm lũi bước đi với những bước chân vô hồn, bên tai vẫn còn nghe tiếng
bà Ba gánh cơm xích lô: “bữa nay có thịt kho tàu với dưa chua, dưa giá…”
và dư âm lời của chị Mai: “…mình chỉ còn nước đi thưa Công An mà thôi”!
Tôi tự hỏi chị Mai hay thằng Ba Tàu chủ lò đường kiêm người tình “30
tháng tư” của chị manh tâm gạt tôi?! Những ngày sau, tôi lén trở lại sạp
vải thấy tên Chín lò đường vẫn ngồi với chị Mai sau cái sập bán quần áo
cũ… và họ hiên ngang chờ tôi đến để “đi thưa Công An”… Tôi âm thầm gạt
lệ, có nỗi xót xa đau đớn nào hơn hoàn cảnh này hỡi Trời…?!
. Bị Gạt Lần Thứ Năm:
Trời
cao không phụ lòng người, sau cùng tôi vượt biên thành công. Một tháng
rưỡi ở trại tỵ nạn Pulau Bidong, sáu tháng ở GaLang II chờ học ESL rồi
cuối cùng cũng được đặt chân lên đất nước Mỹ tháng 12 năm 1982, Tôi phải
đối diện với cuộc sống mới, làm lại từ khởi đầu với hai bàn tay trắng
và mớ vốn kiến thức nửa nạc nửa mỡ, nửa thầy nửa thợ, bỏ lại sau lưng
những nhục nhằn của cái thiên đường xạo hết chỗ nói (xã hội chủ nghĩa)
chỉ có mánh mung và lường gạt! Khi còn ở trại tỵ nạn, vài nhân viên
người nước ngoài trong phái đoàn phỏng vấn hỏi tôi:
- Anh có dự tính sang Mỹ sẽ làm gì hay không?
Tôi trả lời ngay không do dự:
- Lái taxi.
Khi sang đến Mỹ, bạn bè khuyến khích tôi nên đi học trở lại trong khi đang hưởng trợ cấp xã hội. Tôi cười:
-
Trời đất… bao năm chinh chiến chỉ biết cắc bùm, nhiều năm trốn chui
trốn nhũi, sách vở văn chương chữ nghĩa đã trả lại cho Thầy, lại nữa
tiếng Anh tiếng U nói bằng tay múa bằng chân thì học cái gì…?
Họ trấn an:
- Tụi Tao học được thì mày cũng học được, học không bổ bề dọc cũng bổ bề ngang…
Thế là tôi cũng phải đi học mong kiếm tờ giấy “bằng cấp” lộn lận lưng để đi xin việc làm.
30-4-1983:
“Ngày Đại Hội Chính Nghĩa của Mặt Trận Quốc Gia Thống Nhất Giải Phóng
Việt Nam” – Hoàng Cơ Minh tại Thủ Đô Washington:
Người
Bạn thân của tôi là Cựu Đại Úy Quân Y Nhẩy Dù Trần Công Hoàng (Florida)
đang là Xứ Bộ Trưởng X202 của Mặt Trận vùng Đông Bắc Mỹ, Cựu Trung Tá
Bác Sĩ Quân Y Sư Đoàn Nhẩy Dù Trần Đức Tường (France) đang là Đại Diện
cho Khu Bộ Âu Châu của Mặt Trận… giới thiệu tôi với Đề Đốc Hoàng Cơ Minh
(HCM) qua thành tích trốn trại và tham gia “kháng chiến” ở VN trước khi
qua Mỹ. Trong căn phòng nhỏ hẹp vùng Maryland, bên ngoài được canh
phòng an ninh chặt chẽ, BS Trần Đức Tường nghiêm chỉnh trình diện Chủ
Tịch Hoàng Cơ Minh rồi dõng dạc giới thiệu:
-
Xin trân trọng giới thiệu với Đề Đốc… đây là Đại Úy Trương Văn Út tự là
ÚtbạchLan… mà tôi đã trình bày với Đề Đốc cùng Đại Tá (PVL) hai ngày
hôm trước.
BS
Tường bước ra ngoài. đóng cửa, trong phòng riêng thì chỉ còn có ba
người với ánh sáng lờ mờ chỉ có ánh đèn bật sáng trên một bản đồ khá lớn
đang trải rộng trên bàn. Ông Hoàng Cơ Minh cũng biết tôi vừa từ VN đến
Mỹ vài tháng qua nên ân cần:
-
Anh Út, …tốt lắm! Tôi và Đại Tá Liễu được BS Tường kể hết thành tích
(?) của anh… Sẵn đây, anh có thể cho chúng tôi biết khái quát về tình
hình ở VN qua phóng đồ hành quân này và cho chúng tôi biết nhận định của
anh.
Trên
bản đồ, những chấm xanh đánh dấu vị trí các đơn vị của “Mặt Trận Quốc
Gia Thống Nhất Giải Phóng Việt Nam” – Hoàng Cơ Minh, chấm đỏ là các đơn
vị trú phòng của QĐNDVC… Liếc qua vùng IV của mình ngày xưa, rồi vùng
bắc, đông bắc Saigon với chấm xanh chấm đỏ chen lẫn chằng chịt… khiến
tôi chóng mặt…?! Tất cả lực lượng của Mặt Trận đang dưới quyền “Tư Lệnh”
Trung Tá Lê Hồng (truớc 1975 là Lữ Đoàn Phó LĐIND) nay đang mang cấp
bậc Thiếu Tướng là “Thiếu Tướng Đặng Quốc Hiền”…!!! Cả hai “Ông” đều im
lặng trong khi tôi quan sát trên bản đồ và cũng im lặng… Chợt nhớ tới
những lời của tên Z20 ở Long Khánh trước đây… và tôi cố giữ bình tĩnh để
tiếng “xạo” không thoát ra cửa miệng. Một lúc lâu ông Hoàng Cơ Minh hỏi
thúc:
- Anh thấy sao? Tôi thực tình trả lời:
-
Thưa Đề Đốc, tôi chỉ biết vào khoảng năm 1976 ở Mỹ Tho có Sư Đoàn Tiền
Giang nhưng không có quân…! Ở Long Khánh có một nhóm khoảng trên dưới 60
người lại không có cấp chỉ huy! Tôi chỉ biết có thế.
- Thôi được, bây giờ anh đang làm gì?
- Dạ, tôi đang đi học.
-
Tôi có bàn với anh Bẩy (TVL) là kết nạp anh ngay và sẽ đưa anh sang
Thái Lan để giúp cho anh Chính “Tư Lệnh Lực Lượng Võ Trang” (TT/ĐQH tức
TrT/ LH) hoặc ở lại đây vừa đi học vừa giúp chúng tôi thành lập Biệt Đội
Công Tác Đặc Biệt (tiền thân của K9 sau này)… Anh nghĩ sao cho chúng
tôi biết ngay bây giờ?
Tôi
rơi ngay vào tâm trạng bối rối vì những cái chấm xanh chấm đỏ trên bản
đồ. Thật xạo hết chỗ nói (XHCN) lại bị gạt nữa hay sao? Ba lần bốn lượt
bị gạt còn chưa tởn hay sao mà nay lại còn ngần ngừ muốn bị gạt nữa
chăng? Không gật đầu cũng không lắc đầu tôi từ tốn lịch sự trả lời:
-
Thưa ĐĐ và ĐT… Tôi đã ghi danh đi học, thời gian chưa biết bao lâu, xin
cho tôi thời gian suy nghĩ, khi nghe và nói được tiếng Anh lưu loát hơn
tôi sẽ trả lời sau. Dù thế nào việc trở về VN lật đổ CSVN vẫn là giấc
mơ chẳng phải của riêng tôi mà là của hầu hết mọi người Việt trong và
ngoài nước.
-
Vậy cũng được… anh Bảy sẽ chỉ thị trực tiếp cho X202 (TCH) giúp đỡ cho
anh trong thời gian đi học, liên lạc thường xuyên với X202, cần gì thì
nói với X202 và báo cáo thẳng cho tôi hoặc anh Bảy. Trong thời gian này
nếu có thể được, anh liên lạc với GS Cao Thế Dung nhận một ít tài liệu
về đọc và nghiên cứu để hiểu biết thêm tình hình chính trị hiện nay…
Tịnh
Hô (cận vệ của Thiếu Tướng Nguyễn Ngọc Loan trước 1975) lái xe đưa tôi
trở về nhà “anh Đại” Trung Tá Phán (TQLC). Nơi đây đã “tập họp” trên 20
người ăn nhậu và đấu khẩu ỏm tỏi… Hình như họ đã biết chuyện tôi gặp gỡ
HCM chiều nay cho nên khi bước vào nhà, Tịnh Hô la lớn tiếng:
- ÚtBạchLan về tới… sau khi được phong chức Công Công!!!
Mọi
người cười ồ…!!! Họ là những Sĩ Quan cấp Tá, đàn anh của tôi trong giới
“giang hồ” ăn chơi ở SaiGon trước 1975. Họ tụ tập về đây tham dự “Đại
Hội Chính Nghĩa” của Hoàng Cơ Minh. Họ không phải là cán bộ hay thành
viên, đoàn viên của Mặt Trận mà chỉ vì tò mò về đây để “xem sự thể như
thế nào” thế thôi!!!
Tôi
mới đặt chân lên đất Mỹ vài ba tháng (1983) trong khi họ đã đến đây từ
1975. Sự am tường hiểu biết của tôi so với họ chỉ là con số không và họ
đã được ông Hoàng Cơ Minh chiếu cố vận dụng, chiêu mộ trước tôi xa lắc
xa lơ… Ba người trong số của Họ là cựu TrT/ TQLC Nguyễn Văn Phán, cựu
TrT/ HQ Trần Đức Cử, cựu TrT/BĐQ Nguyễn Thừa Dzu nói với tôi:
-
Mầy mới qua nên lo đi học rồi kiếm việc làm, ba cái chuyện này để mấy
thằng anh mày lo, bao nhiêu cạm bẫy trùng trùng lớp lớp trước mặt, lỡ
bước sang ngang con đò lật úp thì không ai cứu mày được…. ĐHCN của HCM
hôm nay là dấu hiệu kết thúc đó, tụi tao không cần giải thích nhiều! Nên
nghe lời “Qua” đi em!
Ngay
sau đó, với sự vận động của “anh Đại” Phán, mọi người đóng góp tại chỗ
được 3800 dollars để cho tôi mua chiếc xe Nissan Sentra 1983 hai cửa mới
toanh để đi học, và sau này cũng chính Anh Phán là người tìm việc làm
cho tôi…!!!. Đứng giữa hai sự chọn lựa, một là “danh vọng, địa vị” với
Mặt Trận Hoàng Cơ Minh, hai là tấm thạnh tình của những đàn Anh chí tình
chân thật…? Lần nầy bởi nhìn được thấu đáo sự thật và nhiệt tình giúp
đỡ của quí Anh trưởng thượng… tôi né tránh được bị gạt lần thứ năm. Tôi
từ chối những tấm check vài ba trăm hằng tháng của X202 nói rằng từ
trung ương gửi cho tôi. Tôi biện giải khéo vì đã có Wellfare và
Foodstamp đủ để đi học rồi và dứt khoát bỏ ngoài tai những mật ngọt vẫn
tiếp tục gọi hằng ngày cùng những lời tâng bốc của các bạn cùng trường.
Họ là những đoàn viên trung kiên của Mặt Trận trong đó có rất nhiều cựu
SVSQVB với bộ đồng phục quần xám, áo nâu hoạt động quên cả ăn học…! Tội
Nghiệp! Tôi vẫn âm thầm tiếp tục việc học và cũng may, nếu vì “nổ” và
hám danh, háo vị… thì thân xác tôi giờ đây đã rã mục oan uổng đâu đó
trong vùng thâm lâm Thái Lào cùng với Chủ Tịch Hoàng Cơ Minh hoặc bị vùi
dập dưới gốc tre bụi chuối nào đó bênh cạnh “Trại Kháng Chiến Quân”
cùng “Thiếu Tướng Tư Lệnh Đặng Quốc Hiền”, hay như GS Cao Thế Dung phải
sống trong lo âu sợ hãi khi ly khai và lột mặt nạ gia đình đầu nậu
“kháng chiến Phở Bò” họ Hoàng…?!
Lần
bị gạt này sở dĩ mà “né” được là nhờ kinh nghiệm những lần bị gạt trước
kia và sự nhiệt tình cảnh báo của một đa số “đàn Anh” đến Mỹ năm 1975…
Trong khi đó không biết bao nhiêu bạn bè thân thiết của tôi thân bại
danh liệt, tán gia bại sản vì cái danh vị và quyền lợi nhất thời này… lẽ
nhiên tôi không dám nói tới những “Anh Hùng” thực sự có hùng tâm với
đất nước nhưng thiểu trí đã thực sự tin tưởng và dấn thân trong “Mặt
Trận Kháng Chiến” Hoàng Cơ Minh, những mong quang phục nước nhà … Tôi
thành kính phân ưu! Xét cho cùng ai gạt ai và ai bị gạt…? Hạ hồi phân
giải.
Lần Thứ Mấy Rồi Hỡi Em?
Rồi
chuyện bút nghiên nhắm mắt qua cầu cũng xong cùng lúc với Phạm Quảng
Thành và Dương Hiển Tòng. Đúng như lời Dương Hiển Tòng đã nói: “Học
không bổ bề dọc cũng bổ bề ngang”. Ra trường có việc làm như ai, lai rai
kiếm tiền bắt đầu gửi trả báo đền những ân tình với ân nhân ngày trước.
Thời gian cuối 1984 đầu 1985 là thời gian “an cư lạc nghiệp” của tôi:
đi làm chỉ mong cuối tuần để gặp Nguyễn Như Lâm, Lạc Minh Châu, Nguyễn
Hữu Cầu, Mai Vĩnh Phu, Đỗ Đức Thắng… không Washington DC thì Maryland,
không Philadelphia thì NewYork… Mong đầu tháng hay giữa tháng lãnh cái
check chạy vội ra tiệm vải của người VN mua một thùng trị giá 200
dollars cho vợ con, một thùng 200 dollars cho Cha Mẹ, chỉ biết trả tiền
hàng hoá do tiệm đóng thùng gởi về VN với hoá đơn đàng hoàng, trên đường
lái xe về nhà lòng thơi thới hân hoan vui sướng vì nghĩ Cha Mẹ, vợ con
sẽ mừng rỡ khui thùng hàng nhận được quà là những xấp vải, mấy cái quần
Jean Levis thứ thiệt, mấy hũ thuốc trị bịnh phổi cho Cha, chỉ thiếu trầu
cau cho Mẹ nữa thôi…!!! Tôi biết Mẹ chỉ cần tin tôi đã thật sự thoát ra
khỏi địa ngục VC và đang sống trên thiên đàng tự do Mỹ quốc là Bà mừng
vui không có niềm vui nào hơn thế nữa…!!! Một hôm tôi nhận được thư vợ:
“Anh à, em nói anh đừng nổi nóng nghe! Anh xem lại, anh nói thùng quà
trị giá $200USD mà thật ra chỉ trị giá khoảng $50 mà thôi… vì hàng
“dzõm” không hà! Ba Má nhờ em thanh toán dùm, có bao nhiêu em giao lại
cho Ba Má bấy nhiêu, bây giờ em lại mang tiếng là: “con dâu ăn chận”…”!
Tôi
chưỡi thề: “mẹ kiếp lại bị gạt”…!!! Cái này thì ai gạt ai đây? Thằng
chủ tiệm vải hay vợ tôi trong vụ mánh mung này? Tôi mang mấy chục cái
hóa đơn ra hỏi thằng chủ tiệm vải thì nó chứng minh rành mạch rõ ràng:
“…theo đơn đặt hàng… 100$ là như thế này, 200$ là như thế này và 500$ là
như thế này… giá cả ở Mỹ là thế này, còn cái giá ở VN làm sao tôi biết
được”? Tôi quíu lưỡi! Đi thưa kiện nó à? Con kiến đi kiện củ khoai đành
ngậm bồ hòn lủi thủi về nhà lòng buồn rười rượi…! Cũng may bên cạnh còn
có Trần Thị Thanh Hà người vợ chưa bao giờ cưới mới vừa “ký giao kèo”
sống chung, sống vui, sống không càm ràm với tôi khoảng một năm nay… gọi
cho chị Mai vợ Nguyễn Như Lâm tâm sự “khúc nôi” được chị cho biết:
“Trời ơi,… Tôi biết thằng khốn nạn đó mà, nhiều người bị nó gạt 1001
kiểu, không kiểu nào giống kiểu nào…? Ông Út bị nó gạt là phải rồi, nói
với ông Út đừng gửi theo kiểu thùng quà nữa mà gửi xe Honda Cup chắc ăn
và có lời hơn…”.
Xe
Cup hay Cub gì đó, ông cố nội tôi cũng không biết là cái giống gì, giá
cả $1225USD? Khi người nhận ở VN chiếc xe này trị giá khoảng từ 5 đến 7
cây vàng… lời chán. Tôi bỏ cái vụ thùng quà, gom góp tiền dành dụm được
ba tháng đem “nộp mạng” (?) cho một văn phòng đại diện hãng Honda Nhật
Bản vùng Maryland, giấy tờ ký xong xuôi tổng cộng hóa đơn là $1287USD.
Trong vòng một tháng hàng sẽ chuyển từ Nhật về đến VN, như vậy gia đình
tôi sẽ có ít nhất là 5 cây. “Vợ nhỏ” đánh điện tín cho “vợ lớn” báo tin
và nhắn: “ Chị nhớ lời anh Út dặn: khi nhận được xe trao đổi có tiền
phải đi tìm mua ngay cái kiềng vàng cho Má, đó là cái kiềng vàng đính
hôn của Má, mà Má đã cho Anh Út để đóng tiền vượt biên…”.
Chờ
một rồi hai ba tháng chẳng thấy tin từc gì, “vợ lớn” ở Sài Gòn đi vay
nợ sống lất lây qua ngày tháng để chờ cái chiếc xe mắc dịch này tới bến
và chắc có lẽ cái tàu chở chiếc xe Cub của tôi bị chìm mẹ nó ở biển khơi
hay bị hải tặc cướp mất rồi…! Lại mất toi hơn ngàn bạc bằng mồ hôi nước
mắt của mình đem giao cho bọn gian thương lường gạt. Tôi đến văn phòng
đại diện của hãng Honda hỏi sự tình và được biết “Văn Phòng” đã đóng
cửa, không ai biết “nó” đã đi về đâu?! Thật là thiệt thòi mà! Không có
cái ngu nào giống cái ngu nào! Tôi “bị” ngu đủ kiểu biết trách ai bây
giờ…?! Cho nên tương lai còn bị gạt dài dài…! Mình ngu và đần thì cứ
nhận là ngu như …như vậy! Lần ngu và bị gạt này gây tai hại tinh thần
cho gia đình tôi còn nặng nề hơn gắp trăm lần cái ngu và bị gạt mấy lần
trước…! Sự ngờ vực và nghi kỵ lẫn nhau trong thân tộc nội ngoại ở VN
cũng chỉ vì đồng dollar của “khúc ruột ngàn dặm” mà tan vỡ thành từng
mãnh vụn…! Bao nhiêu giấy mực để có thể phát họa một bức tranh cho con
cháu mình hiểu được sự băng hoại của một xã hội không còn nhân luân
cương thường chỉ vì đồng tiền mà nên nông nỗi: Cha Mẹ chồng nhìn con dâu
với bao nỗi ngờ vực, chị em dâu vay qua mượn lại không sòng phẳng để
anh em cơm ai nấy ăn, nhà ai nấy ở, có gặp nhau cũng ơ thờ nhạt như bát
nước ốc…! Cha Mẹ mong đợi tin tức của tôi, cả nhà reo vui như chợ tết
mỗi khi nhận được điện tín của thằng Sáu, nhưng bên cạnh lại có những
giọt lệ tủi thân âm thầm vì kẻ có người không, kẻ nhiều người ít cũng
chỉ vì cái “xe Cup” không bao giờ cập bến để người nhận chờ hoài đi vay
tiền trả lãi xài trước, rồi mang nợ …Vậy thì ai gạt ai đây? Gạt có hệ
thống, gạt giây chuyền hàng dọc, hàng ngang, nhưng khổ nỗi vì thống khổ
biết bị gạt mà lau những giọt lệ chấp nhận bị gạt như hằng vạn cô gái
thanh xuân từ những thôn vườn rời bỏ Mẹ Cha, Anh Em làng xóm hân hoan
lên máy bay chấp nhận kiếp sống của “nàng Kiều” trước mắt là một khoảng
trời vô định, hạnh phúc ở tận chân mây…!
Vào
cuối năm 1984… Một hôm cánh tay trái của tôi bỗng đau buốt tê rần, vài
ngày đầu cứ tưởng trái gió trở trời nên vậy, uống thuốc Advil không bớt
nên phải đi bác sĩ khám bệnh. Bác sĩ là một người bạn không thân nhưng
quen biết rất nhiều, anh ta là một BS/TQLC (PNV) vừa mới tốt nghiệp và
mở phòng mạch tư ở FairFax, VA. Chồng làm BS, vợ tính tiền, không hiểu
sao hễ cái gì nói đến tiền là dính ngay đến cái vụ gạt! Check in… bà ta
hỏi tôi:
Anh có bảo hiểm sức khỏe không?
Dạ có,… hai cái lận, một là American Express hai là Blue Cross – Blue Shield…
Tốt… tốt lắm!
Bước
vào phòng khám bệnh, chờ khoảng 10 phút thì hắn bước vào bắt tay hỏi
lia chia chuyện bá vơ rồi bắt đầu hỏi bệnh. Nắn bóp tay chân trái, rồi
gắn mấy cái cục cao su vào ngực tôi với giây nhợ lòng thòng (EKG) trông
có vẻ là một phòng khám bệnh “hại điện” rồi hắn bắt đầu mở máy “nổ” giải
thích bệnh trạng của tôi với nửa tiếng Việt nửa tiếng Anh với âm điệu
Khờme nghe điếc con rái…!!! Và với một hũ thuốc Tylenon về nhà, tay vẫn
còn y nguyên đau nhức dữ dội! Tôi phải xin nghỉ việc vài hôm rồi gắng đi
làm trở lại, vì gắng quá sức nên một hôm tôi phải vào bệnh viện cấp cứu
vì cánh tay trái không còn cử động được nữa! Vào bệnh viện FairFax.
được Bác Sĩ Mỹ chẩn bệnh xong, Ông ký rẹt rẹt năm ba tờ giấy gì đó, hai
tiếng đồng hồ sau y tá đẩy giường bệnh của tôi đi làm Scan Xray đốt
xương sống C7. Tôi vào phòng mổ sáng ngày hôm sau. Cuối cùng mọi sự an
toàn và tôi trở lại làm việc bình thường một tuần sau đó.
Một
tháng sau nhận được cái bill $3897 USD từ Blue Cross Blue Sield đã
thanh toán cho văn phòng thằng “bác sĩ” PNV miệt vườn ăn lường nói gạt,
(không phải của Bệnh Viện Mỹ) lại thêm một cái bill tôi phải trả riêng
cho “nó” thêm $450USD. Tức cành hông, tôi ngây thơ gọi điện thoại gọi
cho văn phòng “bác sĩ” PNV khiếu nại và được vợ “nó” trả lời: “ Vâng
thưa Ông,… Đúng đó là chi phí cho lần khám bệnh của Ông vừa rồi”. Mẹ
kiếp “nó” chỉ có rờ tay rờ chân, làm cái test EKG mà gần 5000 dollars
mất không tới 15 phút, Tôi tức giận gọi điện thoại cho văn phòng Bác Sĩ
Louis check lại và được trả lời:
- Vâng thưa Ông,… ca mổ của Ông đã được thanh toán tốt đẹp. Không có gì Ông phải quan tâm.
Bác Sĩ Việt Nam như tên PNV trị bệnh, tiền mất tật vẫn mang!
Bác Sĩ Mỹ… Tiền chưa mất đã hết bệnh …!!!
Trong
văn hóa Việt Nam, Cụ Trương Vĩnh Ký có viết: “Người Việt Nam ta cái gì
cũng cười…”!!! Nếu bây giờ Cụ sống lại chắc có lẽ Cụ phải sửa lại là:
“Người Việt Nam ta ngày nay cái gì cũng gạt cũng lừa…”! Từ một tên tiểu
thương bán vải quần áo, đến một “đại gia” với những công ty liên hành
tinh, đến một “bác sĩ” cũng gạt người…! Vậy thì: Luật Sư, Trí Thức, Khoa
Bảng, Công Hầu KhanhTướng, Đảng Phái, Đảng Bè, Chính Khách, Chính Phủ:
Đào Minh Quân, Nguyễn Hữu Chánh, Lê Minh Đảo, Nguyễn Xuân Vinh, Nguyễn
Ngọc Bích, hai ba cái Cộng Đồng NVQG vũ trụ… liệu có gạt người hay lại
bị gạt hay không? Cho nên tôi bị gạt cũng chỉ là lẽ bình thường và rất
thường…!!! Mỗi lầm lỡ là thêm lần đau khổ! Biết vậy làm sao và làm thế
nào khi trí khôn của “người” có giới hạn… Ngoài thế giới rộng lớn kia có
biết bao nhiêu “Đại Nhân” với “Đại Trí” là “Yếu Nhân Đối Trọng” vẫn bị
tang thương bi thảm vì bị gạt đến nước mất nhà tan…! Khi cần chống và
ngăn chận khối Cộng Sản phát động cuộc cách mạng như làn sóng đỏ đang
bành trướng trên thế giới… “Người Mỹ” đã “chọn” Việt Nam làm chiến
trường để “Gạt” và phân hoá Nga – Tàu, Tổng Thống Ngô Đình Diệm là nhân
tuyển được “Thế” của Mỹ đưa về Việt Nam rồi tạo “Lực” thành lập Chính
Phủ nền Đệ Nhất Cộng Hoà để thi hành kế sách đã được hoạch định. Tổng
Thống Ngô Đình Diệm bị thảm sát! TT Nguyễn Văn Thiệu với nền Đệ Nhị Cộng
Hoà là giai đoạn tiếp nối. Hồ Chí Minh với Đảng và Nhà Nước Cộng Sản
Bắc Việt đã “năng nổ” tận sức lực xua hằng triệu thanh niên “sinh Bắc tử
Nam” đã “Giúp” cho “Uncle Sam” mau chóng thu hoạch thành quả trước thời
gian qui định và cuộc “Bàn Giao” miền Nam cho “Khối Cộng Sản” qua tay
Bắc Việt đã thực hiện đúng theo qui trình bài bản và cuộc tháo chạy có
dự mưu thành công mỹ mãn, “trang sử Việt Nam đã được giở qua”, Kissinger
lẻo mép: “nước Mỹ còn nợ Việt Nam một cơ hội thịnh vượng” và “sao chúng
không chết ngay cho rồi” …! Hollywood Part 2: Thắng thế, được đà… Con
“gấu Nga” được “Nữ Thần Tự Do” tiếp móng vuốt sắc bén hung hăng cắn xé
từng mảng từ Nam Mỹ Châu đến Trung Á chí cho đến Phi Châu… và sau những
thực tế phũ phàng giấc mộng “Đại Nga” đã tan tành theo mây khói, Soviet
Union đã rã ra từng mảnh co lại như miếng da lừa! Thế giới Tây Phương bị
gạt, Thiên Triều Roma bị gạt…! Nay con “sư tử Hán” cũng được “nhà đen”
sau lưng “Nhà Trắng” gắn móng vuốt sắc bén nên “hùng cường” hồ bởi cúc
cung vắt kiệt sức lao động rẻ tiền của con dân với nền “kỹ nghệ gia
dụng” biến thành mật thành hoa, thành chỉ tệ, thành dollar… cống hiến
cho “Nữ Thần” quơ đuốc chỉ nhà Bank “hảo lớ… hảo lớ” ký thác và đi hia
bẩy dậm đưa “thuyền buồm” lấn chiếm biển Đông… Những diễn tiến chính trị
có khác chi luật tắc và hệ nhân quả ở trường thiên thời gian và trớ
trêu thay bánh xe sau đi vào vết xe trước… là định mệnh do “Nữ Thần Quơ
Đuốc” chỉ đường chăng? Phúc và Hoạ thật không lường! Trên đỉnh cao của
Kim Tự Tháp là điểm hội tụ của Trí Tuệ có thể phóng viễn kiến vào vũ trụ
để tìm kiếm gì khi nhân loại tưởng là thật văn minh mà vẫn còn “ăn
thịt” nhau, tân kỳ nhưng man rợ… các đấng giáo chủ đã “trăn trối” nhiều
lời “chân lý” mà sao con người hôm nay như đang “mùa” khủng hoảng đức
tin, mọi giá trị tốt đẹp xây dựng con người đang phải xét lại và bị
thách đố trước phù hoa vật chất… còn phải có bao nhiêu cuộc cách mạng
nữa để con Người sống hạnh phúc hài hoà với nhau…? Như vậy, cả thế giới
nầy bị gạt… Thì xá gì tôi bị gạt, nhỏ quá nhầm nhò gì ba cái lẻ tẻ mà
hèn mọn một đời người, thế giới nầy có lắm người đại trí, còn riêng tôi
phải biết nói năng gì:
Chúng ta từ đâu đến cuộc đời nầy?
Như côn trùng hoang thiếu cánh…!
Bưới móc kiếm ăn trong niềm vinh, nỗi nhục!
Tìm được gì năm tháng rớt quanh đây?
Buổi chiều nhìn nắng vàng qua cửa
Phút thanh xuân thoáng đã tà huy.
(TGĐ)
Tôi
tự nhủ thầm: “Kệ mẹ, ai nói chi thì nói, mình cứ để cho bị gạt… chỉ
mong được nhảy ra khỏi đáy giếng không còn là con ếch nữa mà trở thành
con gì cũng được, miễn sao không là “ếch ngồi đáy giếng là được”… Cái
“ngu” triệt để của tôi là ở chỗ đó có khác người không? Đáng tiếc!
Trương Văn Út (Mũ Đỏ Út Bạch Lan)
No comments:
Post a Comment