Hôm nay là ngày đầu tuần nên người đến làm hồ sơ tại Chi Cục Thuế của
quận… không đông. Tôi là người cuối cùng của buổi chiều hôm nay khi
đồng hồ chỉ ba giờ hai mươi phút.
Tôi nhìn ông Chi Cục Trưởng, người sẽ ký xác nhận tôi không thiếu
thuế với nỗi lo lắng. Tôi lo vì nếu bị trục trặc thì công việc làm ăn
buôn bán bên kia cũng sẽ bị đình trệ theo. Trước khi đến đây tôi được
người quen khuyến cáo: “Nếu muốn mau lẹ cô phải chịu cái thủ tục gọi là
đầu tiên. Luật pháp của đảng là vậy. Luật pháp của đảng đã dung túng cho
một số đông các cán bộ làm giàu bằng những thủ đoạn bất chánh...” Tôi
hít một hơi thật dài cho không khí vô đầy buồng phổi để lấy can đảm nói
ra điều mà, nếu người được đề nghị muốn bắt chẹt thì người đề nghị là
tôi sẽ gặp rất nhiều điều phiền toái. Có khi còn bị ở tù nữa. Tôi nghĩ:
“Ông ta là người ký xác nhận cho mình, thì mình phải nói, phải hỏi… để
mọi việc được trôi chảy…”Nhớ lại lời người quen trước khi đến đây… “…
Đất nước này người dân nào cũng phải biết đến bốn chữ ‘thủ tục đầu
tiên.’ Người có tiền còn mua được những cán bộ có chức cao và những cán
bộ có quyền thế một cách dễ dàng. Các viên chức cán bộ nhà nước người
nào cũng khoái tiền và thèm gái cũng như danh vọng nên xã hội từ ngày…”
Mấy mươi năm trôi qua rồi mà người nghèo thì vẫn còn nghèo mà người giàu
thì càng giàu hơn Nếu tôi rụt rè không dám nói không dám hỏi thì không
chừng lại là điều thất sách.
**
Đó là người đàn ông còn trẻ, tuổi của ông khoảng ngoài ba mươi. Gương
mặt của ông đầy đặn và trí thức. Nghĩ vậy nên tôi mạnh dạn lên tiếng
hỏi:
“Thưa ông, hồ sơ xác nhận của em có cần phải bổ túc giấy tờ gì thêm nữa không ạ?”
Người đàn ông ngước mặt lên nhìn tôi và nói:
“Không em. Không thiếu gì cả.Tôi chỉ...”
Tôi mạnh miệng nói lên điều thông thường vẫn xảy ra ở nước Việt Nam tôi:
“Ông giúp em, em sẽ đền ơn ông xứng đáng.”
Người đàn ông tỏ vẻ bối rối nên vội vàng nói:
“Không, không phải vậy đâu em…”
Có lẽ ông thấy tôi nhìn ông với vẻ lo lắng. Ông nói ngay để tôi yên tâm:
“Hồ sơ xác nhận không thiếu thuế của em hoàn toàn… tốt. Tôi sẽ giải
quyết ngay bây giờ cho em. Tôi… tôi muốn hỏi em một đôi câu. Em có thì
giờ nóí chuyện không?”
“Dạ thưa ông, em không bận việc gì cả. Ông muốn hỏi gì em xin ông cứ hỏi.”
Ông hơi chồm về phía trước và nói như chỉ để tôi nghe thôi:
“Tôi mới từ Ba Lan về làm việc ở đây chưa lâu. Tôi thắc mắc... có
phải đây là phong trào, hay do từ những nguyên nhân nào mà các người phụ
nữ Việt Nam bây giờ lại cứ tìm mọi cách để được lấy chồng Việt Kiều,
hoặc, lấy chồng người nước ngoài trong khi ở Việt Nam mình cuộc sống
cũng đã khá hơn xưa nhiều rồi. Luật pháp cũng đã rõ ràng và dễ dãi hơn
xưa nhiều rồi.”
“Dạ, em hiểu ý ông . Vì ông làm việc ở đây chưa được bao lâu mà ông
phải giải quyết nhiều hồ sơ của các thiếu nữ xin đi định cư ở các nước,
nên vì vậy mà ông nghĩ người phụ nữ Việt Nam chúng em kiếm chồng ngoại
quốc hay kiếm chồng Việt Kiều là phong trào… có phải vậy không thưa
ông?”
Ông nhếch môi cười rồi nói:
“Em thông minh lắm.”
“Thưa ông, theo em nghĩ thì… phong trào chỉ bùng phát trong một thời
gian rồi lại sẽ chìm xuống. Còn đây là... từ bao năm qua và cho đến khi
nào mà xã hội vẫn không thay đổi, người dân vẫn không có tự do và vẫn
chịu quá nhiều điều bất công thì, chừng đó người phụ nữ Việt Nam chúng
em vẫn sẽ bỏ nước để theo chồng đến phương trời xa và, như vậy xem như
sẽ là thông lệ. Điều mà ông nói về những đổi thay, tuy đó cũng là sự
thật, nhưng, đó lại chỉ là mặt nổi thôi ông ạ. Nếu ông thật sự muốn
biết, muốn nghe, và đừng… dị ứng với những gì em nói thì em sẽ nói cho
ông biết tại sao em, tại sao người phụ nữ Việt Nam lại thích lấy chồng
Việt Kiều hoặc lấy chồng ngoại quốc, hơn là lấy những người đàn ông
trong nước.”
“Em là người phụ nữ thông minh và lại có sắc nữa. Tôi rất muốn được
nghe từ chính miệng một người phụ nữ Việt Nam thông minh như em nói cho
biết về điều đó lắm.Tôi rất hiểu câu chuyện em sắp nói sẽ có những điều…
đụng chạm đến chính trị. Nhưng, tôi rất muốn được nghe. Tôi đảm bảo với
em sẽ không có chuyện … dị ứng ở đây.”
“Vậy em xin được bắt đầu thưa chuyện cùng ông. Thưa ông, ngày em vừa
bước chân lên bậc thềm trung học, em rất thích thơ văn nên cũng thuộc
truyện Kiều của Ngài Nguyễn Du. Với cái tuổi chưa đủ khôn ngoan, nhưng
em đã có nhiều lần xúc động đến rơi nước mắt để khóc thương cho một kiếp
người. Khóc thương cho người cũng là vì em lo sợ cho số phận của chính
mình. Ngài Nguyễn Du đã viết:
Ngẫm hay muôn sự tại trời
Trời kia đã bắt làm người có thân
Bắt phong trần phải phong trần
Cho thanh cao mới được phần thanh cao
Như ông đã nhìn thấy, em cũng có dáng người cao ráo và cũng có nhan
sắc trên trung bình… Chính vì vậy mà em thường lo sợ cho số phận em sẽ
phải bị gian truân bởi câu hồng nhan bạc phận luôn theo em như là một ám
ảnh.
Gia đình em trước kia thuộc thành phần lao động. Ba em là Hạ sĩ quan
trong quân đội Miền Nam và bị thương tật. Mẹ em vừa buôn bán vừa lo việc
nội trợ. Thế rồi… cuộc sống của gia đình em đã không còn được bình
thường nữa khi chiến tranh chấm dứt… nhiều năm và em được ra chào đời,
và, cho đến một ngày thì cả gia đình em bị tai nạn. Dưới sự bảo bọc của
dì em, em được đến trường. Em được học hành đến nơi đến chốn. Và, em đã
lớn dần lên theo năm tháng. Khi em đến tuổi trưởng thành và người đàn
ông đầu tiên đến với em là anh chàng kỹ sư mới ra trường. Ngày ấy em
cũng vừa bước qua tuổi mười tám được một tuần. Dáng người anh dong dỏng
cao và khoẻ mạnh. Anh có cái sống mũi cao với hàm răng trắng muốt, cùng
đôi mắt to với cái nhìn thật hiền hậu. Đó là những điều đáng ghi nhớ
nhất trong lần đầu em gặp anh. Người dì của em nói: “Người ta con nhà
giàu lại học giỏi và có nghề nghiệp vững vàng. Chắc chắn cuộc sống của
con sẽ được hạnh phúc và sẽ không phải bươn bả chạy kiếm miếng ăn từng
bữa.” Em đã nghĩ, thế là ông trời đã sắp đặt cho em có một cuộc sống
thanh cao khi đem đến cho em một người đàn ông mà các cô gái hằng mơ
ước.
Chúng em chung sống với nhau thật hạnh phúc được một năm thì, em khám
phá ra anh ấy đã phản bội em khi có nhiều đêm anh nói phải làm thêm cho
kịp công việc mà cấp trên đã giao. Nhưng, em đã tìm hiểu cho cặn kẽ và
em biết rất rõ ràng những lần đó anh đã đi ngủ với những cô gái bán bia
ôm. Em vô cùng thất vọng. Anh đã ngoại tình. Ông có hiểu điều đó đã làm
cho em đau khổ đến như thế nào không? Em đã có tất cả mọi thứ mà các
phụ nữ khác mơ ước: Một gia đình với người chồng có học và có tài. Chồng
em được mọi người nể trọng. Nhưng, đồng thời em cũng có người chồng đa
tình. Mặc dù anh đã phân trần: “Công việc ở xứ này bắt buộc phải thù
tiếp nhau trong những quán bia ôm để bàn công việc và để được ký những
hợp đồng. Em đã là vợ thì em phải thông cảm cho anh. Anh hứa sẽ không
bao giờ phụ em.” “Em phải thông cảm cho anh ấy được thường xuyên - mỗi
tháng khoảng hai hoặc ba đêm - ngủ với gái để có được những hợp đồng?
Còn nếu như em không thông cảm thì sao?” Em đã hỏi lại anh ấy như vậy.
Và, thế là em đã nhận được những trận đòn đến sưng mình, đến thâm tím
mặt mũi. Anh ấy đã có hành động của hạng người đứng đầu đường xó chợ.
Anh ấy không còn yêu em thì hãy để anh ấy đi tìm hạnh phúc mới và niềm
vui bên những chai bia…”
Ông ngắt lời tôi:
“Anh ấy đánh em bằng vật gì hay chỉ bằng tay?”
“Dạ, anh ấy đấm và đá em liên tu bất tận chứ không dùng vật gì cả.”
“Một người có ăn học và đã thành tài mà hành động như vậy thì chắc
chắn phải có người đàn bà khác… như thế nào đó chứ không thuần là gái
bia ôm đâu. Nếu vì gái bia ôm mà hành động như vậy thì… đáng bỏ lắm. Tôi
nghĩ vậy.”
“Dạ, lúc đó em chỉ nghĩ anh ấy vì bạn bè rồi bị cô gái bia ôm nào đó
hớp mất hồn chứ em không nghĩ… như ông. Bây giờ nghe ông nói và em nghĩ…
có lẽ như vậy thì đúng hơn.”
“Rồi sau đó em gặp người… bây giờ?”
“Dạ thưa ông, em chưa được cái ‘may mắn’ như vậy ngay đâu. Trong lúc
em đau khổ vì hạnh phúc gia đình bị đổ vỡ thì, em đã gặp người đàn ông
thứ hai. Người này cũng có địa vị trong xã hội và đã qua một đời vợ. Em
dường như đã cảm nhận được hạnh phúc trở lại bởi sự chân thật của anh.
Em đã lấy lại được niềm tin để tiếp nối cuộc sống tưởng như đã chấm dứt
vĩnh viễn rồi. Nhưng, rồi tất cả đã dừng lại và em lại bỏ ra đi khi mọi
việc còn chưa kịp bắt đầu. Em không hiểu gì cả. Người đàn ông thứ hai
này cũng vì bia ôm với bạn bè mà đã phụ em. Bây giờ em tin chắc một điều
là, chín mươi chín phẩy chín mươi chín phần trăm người đàn ông Việt Nam
sống trong nước đều thích nhậu và ngoại tình. Em không muốn dì em và
bất cứ người thân nào biết về cuộc sống thật của em. Em không thể nói gì
về hai người đàn ông đã trải qua đời em. Tất cả chỉ là sự nín nhịn giả
dối. Em chấp nhận thua thiệt và, nỗi buồn đau đã theo em suốt thời gian
dài mà chẳng thiết phải ra khỏi nhà không phải vì thiếu những nơi để đến
chơi, bởi em bây giờ có thể vui chơi thỏa thích. Cũng chẳng phải vì em
không có bạn bè, bởi em có thể tìm ra bạn bè. Đau buồn và âu lo như một
thứ tâm bệnh khiến em từ từ thích sự cô đơn. Hoảng sợ, em quyết định
phải tạo cho mình một cuộc sống giàu có với nghề mua bán bất động sản.”
Ông nhướng đôi con mắt lộ vẻ ngạc nhiên:
“Em có học qua ngành nghề đó à?”
“Dạ. em có học hai năm về kinh doanh… Em… em hợp tác với một người
đàn ông đang có văn phòng hẳn hoi làm nghề mua bán bất động sản. Và…
người đàn ông này sau đó là người đàn ông thứ ba trong đời em.’
Ông ngã lưng ra phía sau và hỏi với cái hé môi như cười nửa miệng:
“Cũng chưa phải là người… trăm năm?”
“Dạ… chưa. Người thứ ba này bằng tuổi em nhưng chưa lập gia đình vì
mải mê công việc cũng như luôn lo lắng chăm sóc cho người mẹ già, người
thân duy nhất của anh trên thế gian này. Anh thật hiền và có hiếu với
mẹ. Anh ấy đã dịu dàng đưa em vào một chân trời mới, ấm áp, vị tha và
đầy tình người. Anh thật kỳ diệu. Anh luôn tỏ ra chân thành, si mê và
nồng nhiệt. Em luôn được thương yêu, nâng niu và trân trọng. Em được
sống trong tình yêu thương và hạnh phúc... Rồi đột ngột anh buông tay
thả cho em rơi từ thiên đường hạnh phúc xuống địa ngục của khổ đau. Em
thật xót xa khi phát giác ra, anh cũng đã có nhiều lần đi vô khách sạn
với gái bán bia ôm. Em khao khát tình yêu nhưng bây giờ em đã vô cùng
thất vọng. Trong cái ký ức từ những lần giao thiệp của em với những
người đàn ông có tư cách, có ăn học cao hay thấp thì, tất cả họ đều
ngoại tình. Những người đàn ông có tiền ở xứ này, tất cả đều muốn - đều
tạo cơ hội để ngoại tình. Tất cả đều thích gặp gỡ nhau bên bàn rượu,
trong các quán bia ôm để bàn công việc làm ăn chân chính hay bất chính.
Buồn quá em đã tìm đến với điều mà trước kia em vẫn đả kích. Em đi
xem bói. Người xem cho em là người cũng có tiếng tăm. Em không hề nói là
em đã có qua ba đời chồng, thế nhưng người này quả quyết em đã chung
sống như vợ chồng với ba người đàn ông. Người đó quả quyết, em sẽ gặp
người đàn ông thứ tư; người đang sống ở nước ngoài trong một dịp mà em
không ngờ. “Cô sẽ chung sống với người thứ tư này như là một sự trả nợ…
cho kiếp trước. Số của cô đã định như vậy. Cô phải chấp nhận vì kiếp
trước cô làm khổ đàn ông quá nhiều, nên kiếp này cô phải trả.”
Em không tin lời người thầy bói. Nhưng, trước đó em đã nguyện là sẽ
không bao giờ lấy chồng là người ở trong nước nữa. Nếu phận số của em
may mắn, em sẽ lập gia đình với người Việt đang sống ở nước ngoài. Bằng
không thì, em chấp nhận ở vậy cho đến hết cuộc đời này.
**
Cuộc sống của em cứ lẳng lặng trôi qua với công việc em đang làm và
rất bận rộn. Một ngày kia, sau một ngày làm việc khá mệt mỏi và, nếu như
em phải nấu ăn nữa thì… có lẽ em cũng chẳng ăn được bao nhiêu. Nghĩ vậy
nên em đi ăn ở tiệm. Trong một lúc em ngước mặt nhìn lên thì, em thấy
người đàn ông trẻ đang nhìn em. Hắn ngồi đối diện em và cách em một cái
bàn trong quán Ngon tọa lạc tại số 160 đường Pasteur quận 1. Hắn mặc áo
hở ngực có chi chít những lỗ nhỏ như muốn khoe bộ ngực nở nang mà, mới
nhìn thoáng qua thì ai ai cũng phải nghĩ ngay đây là chàng công tử ăn
chơi cũng thuộc loại có hạng trong thành phố. Ngồi hai bên trái và phải
của hắn, là hai cô gái rất dễ dàng để mọi người nhận ra ngay, đó là hai
cô gái điếm chỉ vì cách chưng diện và những lời đối thoại. Có một điều
gì đó làm cho em cảm thấy thú vị vô cùng khi một tay ăn chơi nghĩ em
cũng là gái điếm. Hắn đứng lên bước qua bàn em xin được làm quen. Hắn
nói những điều gì đó nhiều lắm, nhưng em không trả lời. Em chỉ nhìn hắn
và cười thôi. Em cười là vì em tội nghiệp cho hắn quá. Hắn sẽ không bao
giờ hiểu được tại sao một con điếm đẹp đi ăn một mình như thể đang đi
kiếm khách, vậy mà lại dửng dưng từ chối trả lời những câu hỏi của hắn.
Thế rồi sau đó hình như em loáng thoáng nghe như hắn nói hắn mới từ
ngoại quốc trở về thăm quê hương. Và, em nghe như hắn nói hắn đang sinh
sống ở Hòa Lan nữa. Gương mặt, lời nói và thái độ của hắn làm cho em tự
tin và nghĩ rằng, hắn thành thật muốn quen em. Em cho hắn số điện thoại
cầm tay và hắn trở về lại bàn với hai cô gái điếm của hắn. Hắn kín đáo
trả năm đô la Mỹ cho bữa ăn tối của em.
Nếu quả hắn là Việt Kiều thật thì, em cũng nên quen thử xem hắn xử sự
ra sao. Còn nếu không phải thì cũng không sao cả, vì em đã có mất mát
gì đâu mà phải sợ chứ, phải không ông? Nếu hắn là Việt Kiều thì cách ăn
mặc như thế cũng có thể thông cảm được chứ phải không ông?”
“Đúng vậy em à, Việt kiều trẻ ăn mặc như thế nào nhìn cũng… xem được. Rồi… em và anh Việt kiều đó diễn tiến ra sao?”
“Ngày hôm sau hắn điện thoại xin được gặp em tại một nhà hàng sang
trọng. Hắn đến trước giờ hẹn để đón em. Em nhìn ngay mặt người đang đứng
trước mặt em và tự hỏi: Đây là người, là hắn của đêm hôm qua đã đi ăn
với hai cô gái điếm đây sao?
Ba người đàn ông trong nước đã “giúp” em biết ăn, biết nói và, đã cho
em thấy quan tài nên em biết như thế nào rồi. Nhưng, với hắn em quyết
tâm sẽ không để mình phải học thêm một bài học gì ở nơi hắn cả. Khi ăn
món khai vị vừa xong, hắn nói ngày mai hắn sẽ trở về lại Hòa Lan. Em
nghĩ, câu kế tiếp hắn sẽ rủ em đi khách sạn đồng thời với những lời hứa
hẹn sẽ… đưa em lên mây. Trong khi chờ món ăn chính đưa ra, hắn đưa cho
em một phong bì và nói: “Trong phong bì này có địa chỉ của anh và năm
trăm euro. Nếu em muốn gặp lại anh và quen anh… lâu dài thì em mua vé
máy bay qua thăm anh, rồi anh sẽ hoàn tiền vé lại cho em. Bằng ngược
lại... buổi gặp hôm nay sẽ là kỷ niệm… đẹp cho anh.”
Có tiếng hát của người phụ nữ vừa cất lên bản dân ca với tiếng đệm
đàn piano. Nhà hàng không lớn lắm nhưng cũng theo phong trào “hát cho
nhau nghe.” Em không nói gì và chờ đợi. Đây là lần đầu em ngồi ăn uống
với Việt kiều. Những mất mát và thua thiệt trong đời sống hôn nhân của
em, thật khó mà chịu đựng nổi nếu như em không thử trắc nghiệm với một
người đang sống ở nước ngoài, mà, theo những gì em được biết thì những
người này về đây chỉ là để hưởng thụ. Hưởng thụ vật chất và, hưởng thụ
thân xác người phụ nữ. Những sự phòng ngừa cho bản thân tuy cũng rất cần
thiết nhưng không quan trọng, vì bản thân em đã có kinh nghiệm qua ba
lần dang dở.
Chương trình nhạc mới bắt đầu nên hắn kêu thêm rượu. Người hầu bàn
đem ra cho em dĩa tôm. Tôm tươi được ướp gia vị thật tuyệt ngon. Hắn chỉ
ăn rau trộn và nói sợ bị mập. Em vừa ăn vừa quan sát hắn. Hắn ngồi đó,
thản nhiên nhìn về phía sân khấu mà không tỏ thái độ nào. Chính điều này
khiến em bỗng nhiên có đôi chút cảm tình với hắn. Em đẩy dĩa tôm đến
truớc mặt hắn. “Tôm ngon quá. Anh ăn một chút với em cho vui.”
Hắn là người trầm tĩnh, dễ thương và vui tính. Hắn nói hắn đem về
Việt Nam rất ít tiền nên chỉ đưa được cho em ngần ấy thôi. Em không nói
nhiều mà chỉ nghe. Em sợ rồi em sẽ hỏi hắn, thế mà anh cũng cần phải có
đến hai cô gái điếm ngồi bên anh sao? Như vậy không phải anh nghĩ em
chỉ đáng giá năm trăm euro hay sao? Mắt hắn nhìn em chằm chằm nhưng
không phải cái nhìn thèm muốn.
Em và hắn từ giã tại ngay nhà hàng đó. Và, em hứa sẽ liên lạc lại với
hắn khi nào em quyết định đi Hòa Lan. Hơn tháng sau em thu xếp công
việc rồi báo tin cho hắn biết em sẽ qua Hòa Lan. Qua điện thoại em cũng
nói thẳng cho hắn biết, em qua Hòa Lan là để cho biết cuộc sống của hắn
như thế nào. Hắn vui vẻ nói: “Rất mong chờ đón em.”
Phi trường Schiphol Amsterdam của Vương quốc Hòa Lan sáng hôm đó có
nhiều nắng, nhưng nhiệt độ chỉ mười bảy độ C nên em cảm thấy lạnh vô
cùng.
Anh ấy ăn mặc thật đẹp, miệng cười thật tươi, đón em ngay cổng ra và
trao cho em bó hoa thật đẹp. Anh hỏi: “Em đi máy bay có bị mệt lắm
không? Anh vui mừng chào đón em đến thăm anh và thăm đất nước này.”
Em nói thật:
“Cám ơn anh đã cho em bó hoa thật đẹp. Em… ngồi quá lâu trên máy bay
nên cũng có hơi... ê mông, nhưng em không mệt. Anh à. Vì đi gấp quá nên
em không kịp mua quà tặng anh làm kỷ niệm. Vả lại… em chỉ mang theo mình
được hơn năm mươi đô Mỹ thôi. Em chưa biết...”
Hắn nghe em nói như vậy thì lộ vẻ mặt sửng sốt thật sự. Hắn nói: “Em
nói gì mà lạ vậy. Anh mời em tất nhiên là anh phải lo cho em. Nói theo
như bên Việt Nam mình là lo cho em từ A đến Z. Em yên tâm đi. Bây giờ
mình ra xe rồi về nhà nghỉ hay em muốn đi ăn...”
Câu nói của hắn làm em thật sự xúc động. Em nói: “Trên máy bay họ cho
ăn nhiều quá rồi anh à. Em no quá. Về nhà trước để xem cái tổ ấm của
anh ra sao đã.”
Hắn nhìn em và cười thật hiền: “Anh... Anh chỉ có tấm lòng chân thật
và trái tim để yêu một mình em thôi, ngoài ra anh không có gì cả.”
Hắn đưa em đi lấy xe rồi chạy thẳng một mạch về nhà.”
“Chuyện em đem theo chỉ có năm mươi đô Mỹ… là thật?”
“Dạ thưa ông, đó là sự thật. Việt Kiều thì cũng có nhiều thành phần
chứ không phải ai ở nước ngoài thì đều giống nhau cả. Hắn... Anh ấy và
em quen biết nhau chưa được bao ngày nên cũng cần nhiều thử thách lắm.
Em tin anh ấy muốn quen em thật nên em không sợ khi chỉ mang theo người
có ngần ấy tiền. Ông nghe em kể về người đàn ông Việt Kiều Hòa Lan của
em đến đây, có lẽ ông sẽ nghĩ, đây là anh chàng có đầy ắp tiền trong tủ
sắt hoặc trong ngân hàng mặc sức mà lấy ra tiêu xài, muốn tiêu xài bao
nhiêu thì tiêu, phải vậy không thưa ông? Hoàn toàn khác hết ông ạ. Anh
ấy cũng có chiếc xe bốn chỗ ngồi để đi làm. Anh ấy cũng có căn nhà mới
mua nhưng còn phải còng lưng ra trả đến mấy chục năm nữa mới xong. Trong
nhà thì trống trơn không có đến một vật gì gọi là đáng giá gọi là cho
ra hồn ra vía gì cả. Sàn nhà lót cây thì mới lót chưa được đến phân nửa
đành phải ngưng lại vì hết tiền. Máy giặt thì cũ rích. Máy xấy quần áo
thì... đang còn ở ngoài tiệm đợi chừng nào có tiền sẽ đem về. Cũng may
là còn có cái giường nệm cũ chứ không thì... Đó! Đó là những hình ảnh
thê thảm của ngày đầu em bước chân vô căn nhà của một người Việt Kiều.
Và, đúng như anh ấy đã nói với em ngoài phi trường, “Anh chỉ có tấm lòng
chân thật và con tim dành để yêu một mình em thôi. Ngoài ra anh chẳng
có thứ gì khác.”
Trong những ngày ở bên nhau, em rất cảm phục tư cách của anh ấy. Em
rất cảm động về cách đối xử của anh ấy. Đúng như nhiều người phụ nữ ở
trong nước đã nói với nhau là, đàn ông Việt Nam sống ở ngoại quốc biết
thương yêu chiều chuộng và tôn trọng người phụ nữ, dù đó là người phụ nữ
ở bất cứ quốc gia nào. Cho đến ngày cuối cùng ở Hoà Lan em vẫn chưa trả
lời dứt khoát là sẽ về chung sống với anh ấy. Em như con chim đã bị
thương nhiều lần nên chỉ cần một vật gì đó đưa ra trước mặt, dù vật đó
là cành hoa thật đẹp cũng làm cho em hoảng sợ. Sau một tuần. Em chia tay
anh ấy để về lại Việt Nam. Em xin anh ấy hãy cho em một thời gian để
suy nghĩ. Và, hai tháng sau anh ấy và em tổ chức đám cưới thật lớn tại
nhà hàng Caravelle Sàigòn với sự có mặt đông đủ của gia đình và bạn bè
của anh ấy. Bên đàn gái chỉ có dì của em hiện diện thôi.
**
Khi về ở hẳn với anh ấy, em mới thấy anh ấy nói đúng. Anh là người
chì có trái tim để yêu mình em thôi chứ anh ấy chẳng có gì cả. Về sống
với anh ấy đuợc hai tuần, em nhận ra, anh ấy chỉ có hai bộ quần áo đẹp
để mặc trong những dịp như… gặp em lần đầu tại bữa ăn trong nhà hàng có
nhạc sống. Quần áo làm đám cưới anh ấy mướn. Để có tiền sửa nhà và đi
Việt Nam, anh ấy đã làm đám cưới giả với cô gái nước nào đó đang sống
bất hợp pháp ở Hòa Lan. Anh ấy không có tiền mà lại còn có một cái tính
xấu rất lớn. Tính ba hoa. Tính hay nổ. Anh thường khoe khoang những điều
không có thật mà nhiều khi em phải thẹn đến đỏ mặt. Anh ấy học hành
chưa đến đâu, thế mà anh ấy lại nổ từng được một nhà băng lớn mướn làm
một dự án, một công trình gì đó rất quan trọng.
Em không ngờ một cô gái khá xinh đẹp như em lại cứ phải luôn gặp
những người đàn ông… kỳ quái. Nhưng, anh ấy khác những người đàn ông
trước kia của em là vì anh thương yêu em thật sự… thế thôi. Lúc này em
mới chợt nhớ đến lời của vị thầy bói năm nào nên em chỉ biết thở dài
chấp nhận vì phần số của mình đã định như vậy rồi. Nếu em muốn thay đổi
thì người kế tiếp không chừng sẽ còn tệ hại hơn. Em phải tìm cách để từ
từ sửa đổi anh ấy. Và, em tin em sẽ sửa đổi được anh để anh trở thành
người ăn ngay nói thật. Anh ấy phải làm ăn thật sự chứ không phải chỉ
trong trí tưởng tượng. Đầu tiên em mở một cửa tiệm để buôn bán đồ trang
sức phụ nữ bằng đá quý. Em chọn được một cửa hàng khá rộng rãi ở bãi
biển du lịch nổi tiếng. Anh ấy sẽ trông coi cửa hàng và tiếp khách. Còn
em, em sẽ đi đến các quốc gia trong vùng Châu Á để tìm mua hàng. Công
việc mới bắt đầu nhưng lại khá suôn sẻ nên … em về lại đây để hoàn tất
hồ sơ chuyển qua sinh sống luôn với anh ấy.”
“Em sẽ nhận giấy tờ ngay ngày hôm nay. Thế… khi nào thì em lên đường?”
“Dạ, khoảng mười ngày cho đến hai tuần.”
“Tôi… tôi cũng mừng cho em. Quả thật người phụ nữ Việt Nam từ bao đời rồi vẫn luôn chịu nhiều những thiệt thòi.”
“Theo em, người phụ nữ Việt Nam mãi mãi vẫn là người biết thương yêu
chồng con và lo gìn giữ hạnh phúc gia đình luôn được bền chắc. Nếu có
thay đổi tính nết là do ở người đàn ông Việt Nam quá khinh thường người
phụ nữ mà ra. Dù không tiền nhưng vẫn thích đàn đúm ăn nhậu. Rượu là
một trong những nguyên nhân làm gãy đỗ hạnh phúc, làm tan nát mái ấm
gia đình, làm chia ly tan vỡ những mối tình đẹp và thơ mộng, và, làm
mất phẩm cách. Xã hội Việt Nam với sự giáo dục đã xuống cấp nên đạo đức
cũng đã suy đồi trầm trọng đến khó mà một sớm một chiều vực dậy được.
Ngày nào người đàn ông Việt Nam ở trong nước nhận biết được sự tai
hại của rượu, biết giữ gìn đạo đức và phẩm cách, biết quý trọng người
phụ nữ, biết chu toàn bổn phận của người chồng người cha trong gia đình…
thì chừng đó người phụ nữ Việt Nam mới thật sự chấm dứt cảnh bỏ xứ Việt
đến sinh sống nơi xứ lạ.”
“Em vừa nói rượu là một trong những nguyên nhân làm gãy đỗ hạnh phúc gia đình.Vậy những nguyên nhân khác nữa là gì?”
“Dạ, nhà cầm quyền này đã sai lầm khi đàn áp mọi tôn giáo và khủng bố
những con chiên, những thiện nam tín nữ để mong mọi người từ bỏ đạo và
trở thành người vô thần. Nhà cầm quyền này đang ra sức cố phá bỏ những
nơi thờ phượng. Nhưng, một khi con người đã không còn niềm tin ở tôn
giáo thì con người sẽ dễ dàng làm việc ác, thường xuyên phạm vào tội ác
mà không hề lo sợ bị trừng phạt bởi Thượng Đế. Ông còn làm việc ở đây
lâu và ông sẽ được dịp chứng kiến mỗi ngày con người gây ra những tội ác
man rợ không khác gì thời loài người còn ăn lông ở lỗ. Nhà cầm quyền
này thường có những hành động lỗ mãng đối với các viên chức của các
chính phủ mà họ có bang giao. Nói theo cố nhà văn Duyên Anh thì, “Họ lập
đi lập lại những giáo điều khốn kiếp của chủ nghĩa và mệnh lệnh đê tiện
của lãnh tụ. Giống hệt phát xít, người mác xít mắc chứng nan y. Đó là
ung thư óc. Ung thư óc biến họ thành con người tự tôn sùng mình một cách
buồn cười. Với họ, cộng sản là quê hương của loài người, chủ nghĩa của
họ bách chiến bách thắng, giai cấp của họ siêu việt. Khi họ nhân danh
chủ nghĩa phát biểu một cái gì, cho một quyền lợi nào, ở bất cứ đâu, họ
đều vinh danh cái tuyệt đối đúng của họ và xác định nó là chân lý. Mọi
bất đồng, mọi phản kháng bị chụp mũ chống đối, bị chụp mũ phản động. Nói
về giai cấp vô sản, lãnh tụ luôn luôn ngậm nước hoa phun vào giai cấp
của mình từ tóc xuống đến móng chân. Nhưng, khi phê bình giai cấp đối
kháng, nhất là giai cấp tiểu tư sản, thì họ cũng thừa khả năng ngậm nước
cầu tiêu để vấy nhơ, để bôi nhục.”
“Em tin lời vị thầy bói năm nào đã nói với em nên kiếp này em phải bị
nhiều điều trái ngang. Kiếp sau em vẫn muốn làm người Việt Nam. Khi đó
chắc chắn cái đảng cộng sản này đã bị tận diệt từ lâu lắm rồi… phải
không ông?”
Ông nhoẻn miệng cười nhưng không phát ra thành tiếng. Ông nói:
“Qua câu chuyện của em, nếu chúng ta tin vào kiếp luân hồì là có thật
thì… cũng vì kiếp trước em đã làm khổ đàn ông nhiều nên kiếp này em
phải trả… đúng như vị thầy bói nào đó đã xem cho em. Tôi chưa thấy người
phụ nữ nào được may mắn gặp toàn những người có ăn học và có bằng cấp
cao… Thế mà. Tôi chúc em nhiều may mắn và được hạnh phúc với người thứ
tư này. Thỉnh thoảng nếu em có trở về thăm lại quê hương thì… đến đây
thăm tôi nhé.”
Tôi bắt tay ông từ giã với sự xúc động. Lần đầu tiên tôi gặp và nói
chuyện thoải mái với người cán bộ cộng sản thật cởi mở. Phải chi quê
hương Việt Nam của tôi toàn những viên cán bộ như ông Chi Cục Trưởng này
thì… Ngoài đường vẫn còn nắng nhưng không nóng. Người qua lại trên
đường phố vẫn đông đúc mà người nào mặt cũng tươi vui như thể họ đang
mừng cho tôi, một người phụ nữ mà chiều nay đã nói ra được cái đau khổ
mà phần đông những người phụ nữ Việt Nam phải chịu đựng từ bao đời qua
vì những thói hư tật xấu của những người đàn ông Việt.
Trời Saigon buổi chiều nay sao tôi thấy đẹp quá. Đẹp vô cùng./.
Topa (Hòa Lan)