Cô
Lạc báo tin cho cha mẹ là sẽ về thăm Việt Nam cả tháng nay thì cả
tháng nay anh chị Siêu mừng vui đến mất ăn mất ngủ. Phen này thì cả làng
An Bình sẽ lên cơn sốt như cách đây 3 năm họ đã lên cơn khi biết cô Lạc
nhà quê nhà mùa, trình độ văn hóa lớp 6 kết hôn với một ông kỹ sư người
Mỹ.
Nhà
anh Siêu nghèo, mấy sào ruộng nhà nước chia theo tiêu chuẩn đầu người
không đủ cho hai vợ chồng cầy cấy nuôi 3 đứa con, anh đi bộ đội về cảnh
nhà eo hẹp nên lấy vợ trễ, con còn nhỏ. Cô Lạc lớn nhất nhà đã được bố
mẹ gởi gấm theo vài người anh em họ vào thành phố Sài Gòn làm ăn. Trong
làng, nhà nào cũng có người vào Nam kiếm sống nên đồng hương cũng giúp
đỡ nhau nói chi là họ hàng
Lạc
xin vào làm cho một hãng nhựa tư nhân ở Chợ Lớn, ngày làm 12 tiếng, một
tuần làm 6 ngày quần quật cực nhọc không thua gì làm ruộng nương nơi
quê nhà. Ăn dè để dành mỗi năm Lạc cũng tom góp được chút tiền gởi về
quê phụ giúp cha mẹ nuôi hai em, còn Lạc không dám mơ đến chuyện về thăm
quê, bởi tiền tàu xe từ Nam ra Bắc sẽ ngốn hết những đồng tiền để dành
ít ỏi ấy.
Đột
nhiên người anh họ tên Chu của anh Siêu từ Mỹ về thăm quê hương, người
anh họ mà anh Siêu chưa bao giờ biết mặt, vì cách ngăn bởi vĩ tuyến 17
giữa hai miền Nam Bắc. Năm 1975 từ Sài Gòn anh Chu cùng gia đình di tản
qua Mỹ, sau bao nhiêu năm yên ổn cuộc sống nơi xứ người anh Chu mới thể
theo lời trăn trối của người cha gìa trước khi nhắm mắt là hãy về thăm
lại quê quán, tìm gặp người thân nơi miền Bắc.
Thấy
cảnh nhà anh Siêu nhà xiêu mái dột, con cái nheo nhóc tương lai là cày
thuê cuốc mướn đói nghèo, anh Chu thương cảm cho thêm qùa, thêm tiền.
Chợt nhìn thấy tấm hình cô con gái
lớn anh Siêu đóng khung để trên bàn, tấm hình mà Lạc đã chụp ở Sài Gòn
làm kỷ niệm gởi về để cả nhà ngắm cho đỡ nhớ, trông cô hiền lành xinh
xẻo nên anh Chu chợt nảy ra một ý định là kiếm chồng ở Mỹ cho cô, đó là
cách giúp đỡ dài lâu và thiết thực nhất.
Anh
Chu mang tấm hình cô Lạc về Mỹ. Làm cùng hãng với anh là một ông kỹ sư
Mỹ tuổi trung niên độc thân và cô độc. Hai người ngồi cạnh nhau nên thân
nhau, anh Chu đã đưa hình Lạc ra và ngỏ ý muốn giới thiệu cho ông.
Chuyện
cầu may mà thành sự thật, Richard mừng lắm, vì cuộc đời ông đã mấy lần
li dị, lần này lấy một cô gái quê chất phác, dòng máu Á Đông dịu dàng
chắc sẽ chung thủy với ông suốt đời. Hơn nữa, lại là một cô gái trẻ tuổi
trinh nguyên và xinh đẹp, thì làm sao mà ông Richard không vui vẻ chấp
nhận.
Thế
là sau một thời gian trao đổi thêm thư từ hình ảnh giữa ông Richard và
Lạc, có anh Chu làm thông dịch cho đôi bên, thì cả hai cùng đồng ý đi
đến hôn nhân dù ông Richard lớn hơn Lạc hơn 20 tuổi, nhưng bù lại ông sẽ
mang Lạc đi Mỹ, sự trao đổi cũng tương xứng, công bằng cho cả hai.
Anh
chị Siêu mừng lắm, đứa con gái nhà anh lấy chồng được đi Mỹ có nằm mơ
cũng chả dám, dù là người chồng lớn tuổi, nhưng còn hơn ở lại Việt Nam
lấy được thằng chồng trẻ ngang vai phải lứa, cùng nông dân cày cuốc thì
cái nghèo đói lại di truyền từ đời vợ chồng Lạc tới con cháu nó không
biết đến bao giờ mới ngóc đầu lên nổi.
Để
mong thoát cảnh đói nghèo bao nhiêu con gái quê Việt Nam phải lấy chồng
ngoại Đài Loan, Hàn Quốc hay Trung Quốc, mà phần nhiều là chồng gìa hay
có vấn đề về sức khỏe, sung sướng thì ít, đau thương thì nhiều, chứ dễ
gì lấy được chồng Mỹ và đi Mỹ, cái đất nước nổi tiếng to đẹp, hùng mạnh
nhất thế giới.
Ông Richard và anh Chu cùng về làng An Bình. Đám cưới Richard và Lạc sẽ diễn ra ở đây.
Đột
nhiên họ hàng, làng xóm thấy anh chị Siêu phát lễ hỏi như dân phố Hà
Nội là trầu cau, trà sen, bánh xu xê, bánh cốm trong hộp có giấy bóng
kính màu đỏ và thiệp cưới in đẹp đẽ đến từng nhà, ai cũng kinh ngạc vì
qùa đám hỏi to qúa.
Tin Lạc sắp lấy chồng Mỹ như một qủa bom vừa pháo kích vào ngôi làng bé nhỏ êm ả này.
Đám cưới diễn ra ai được mời cũng không từ chối, vì ai cũng tận mắt muốn xem mặt thằng chú rể người Mỹ của làng An Bình.
Sau
đám cưới ông Richard về lại Mỹ làm giấy tờ bảo lãnh Lạc. Cả làng xôn
xao bàn tán, khi thì ở trên bờ đê lúc tạm ngừng làm ruộng, khi thì trong
hàng chè xanh nơi đầu làng:
- Con Lạc sắp đi Mỹ rồi. Sao số nó sung sướng thế nhỉ?
- Ôi giời, lấy thằng giặc Mỹ mà hãnh diện à? Bố con Lạc từng là anh hùng diệt Mỹ thời chiến tranh chống Mỹ Ngụy đấy nhé
- Nghe nói chồng nó là kỹ sư cơ đấy?
- Phô trương thế thôi, ai biết đâu mà kiểm chứng? Có khi là thằng Mỹ đầu đường xó chợ cũng nên?
- Chưa
biết chừng nó mang sang Mỹ bán cho động mãi dâm như bọn buôn người qua
Trung Quốc đấy. Phúc đâu chưa thấy, họa lại mang vào người.
Một ông có vẻ hiểu biết, phản đối:
- Đời nào có, tôi chưa nghe chuyện gái Việt Nam lấy Mỹ bị bán vào động mãi dâm bao giờ.
- Bọn Mỹ là ác lắm, việc gì chúng chẳng làm….
Ông kia tiếp tục khoe sự hiểu biết:
- Các
bác không đọc báo, nghe đài à? Ta và Mỹ bây giờ là bạn rồi, có cái tàu
Mỹ đến thăm Việt Nam và Hải Quân ta ra tận tàu Mỹ nghênh tiếp nữa mà.
Rồi lại có cái tàu gì to lắm, có chỗ cho máy bay đỗ và đáp cơ đấy, cũng
sang thăm Việt Nam và phe ta lên tàu tham quan thích lắm.
Giọng đàn bà nhà quê đanh đá:
- Gớm, to lớn mấy cũng bị bộ đội ta diệt thời chống Mỹ rồi. Mỹ vẫn là thằng giặc thua trận.
Ông “hiểu biết” giảng giải chuyện đời miễn phí:
- Biết
đâu là bàn cờ thế cuộc, chứ họ văn minh thế kia mà. Nay thời thế đã đổi
khác, bạn hóa thù, thù thành bạn. Xưa Trung Quốc là bạn hàng xóm gần
gũi thân yêu của ta, như “môi và răng” môi hở thì răng lạnh, từng giúp
đỡ ta trong chiến tranh. Nay bạn hại ta đấy thôi, từ chuyện kinh tế,
hàng hóa đồ dùng Trung Quốc ồ ạt sang Việt Nam để giết chết ngành công
kỹ nghệ sản xuất của ta, cả trái cây Trung Quốc như nhãn, vải, táo, cam
cũng lấn chiếm thị trường nông sản Việt Nam làm thiệt hại các nhà trồng
vườn, đến chuyện lấn chiếm vùng đất, vùng biển Hoàng sa, Trường Sa. Họ
đã hiếp đáp,
bắt giữ tàu và ngư dân đòi tiền chuộc hoặc làm chết ngư dân mình.
Một bà rụt rè lẩm bẩm:
- Ừ nhỉ, lúc này đi đâu cũng thấy hàng hóa Trung Quốc, mà nghe nói toàn là hàng độc hại. Trông mẫu mã đẹp mắt mà chết người.
Những
lời dị nghị, đồn thổi không hay đã đến tai vợ chồng anh Siêu, anh chị
vừa tức giận vừa xấu hổ chẳng biết đường nào mà phân bua, mà cãi..
Trong
làng có bà tên Cào, tên thật của bà người ta không thèm gọi mà chỉ gọi
bằng cái tên nghề nghiệp vì bà chuyên nghề đi thuyền cào tôm, cá ngoài
sông. Bà gặp chị Siêu đã mát mẻ mỉa mai:
- Sướng
nhé, có con gái gả cho Mỹ rồi tha hồ mà hưởng qùa đế quốc Mỹ. Nhưng con
gái tôi thì không thèm đâu, thà ở làng quê này đi cào cá cào tôm như
cha mẹ nó, tuy nghèo mà có tình quê hương, chẳng phải lệ thuộc thằng
nước ngoài nào cả.
Chị Siêu nén giận cười gượng:
- Vâng, mỗi người một hoàn cảnh. Chúng tôi có dám mơ ước cho con gái lấy Mỹ bao giờ đâu, chẳng qua bác nó ở Mỹ muốn giúp đỡ …
Lạc
được tòa lãnh sự Mỹ gọi phỏng vấn và bị từ chối. Thời điểm này chính
phủ Mỹ khám phá ra mấy vụ người Việt Nam và người Mỹ bản xứ kết hôn với
người bên Việt Nam là “dịch vụ” lấy tiền để đưa người từ Việt Nam nhập
cư vào Mỹ nên họ nghi ngờ và cho “rớt” khá nhiều.
Anh
chị Siêu và Lạc lo lắm, Lạc không đi Mỹ được thì dân làng lại có đề tài
mà mỉa mai châm chọc thêm cho đáng đời kẻ ham muốn gả con cho giặc Mỹ,
chứ chắc gì họ buông tha?
Ông
Richard đã làm đơn khiếu nại, gởi bổ sung thêm những chứng cớ cần thiết
và Mỹ phỏng vấn Lạc lần thứ hai đã chấp nhận hồ sơ cho Lạc được đi Mỹ
đoàn tụ với chồng.
Anh
chị Siêu mừng rối rít, gọi điện hỏi thăm anh Chu là ông Richard đã
“chạy” đường dây nào mà hay thế? tốn phí hết bao nhiêu tiền?
Tội
nghiệp anh chị Siêu, từ cha sinh mẹ đẻ quen bị hà hiếp, bóc lột, quen
phải hối lộ cho chính quyền từ phường xã tới quận huyện, từ việc lớn đến
việc nhỏ, và vì trình độ văn hóa thấp, chỉ quanh quẩn ở làng quê không
biết gì ngoài ruộng lúa và lũy tre làng, nên ngây thơ hồn nhiên tưởng ở
bất cứ nơi đâu trên thế gian này cũng ăn hối lộ tận tình như quê hương
Việt Nam mình.
Anh Chu kể rằng ông Richrd chẳng
chạy chọt đường dây nào cả, khi có đầy đủ chứng cớ thì Mỹ phải chấp nhận
cho đi. Ngoài ra anh Chu còn kể thêm có những hồ sơ bảo lãnh đã được
phỏng vấn và chấp thuận mà người bên Việt Nam vì lý do gì đó chưa muốn
đi Mỹ nên chần chờ chẳng tiến hành thêm gì cả, hàng năm sở di trú vẫn
gởi giấy nhắc nhở họ có muốn đi Mỹ thì làm tiếp một hai bước thủ tục sau
cùng. Vẫn không có trả lời dứt khoát, cuối cùng sở di trú phải gởi cho
người bên Việt Nam một “tối hậu thư” hỏi có muốn đi Mỹ hay không? nếu
không thì lần này Mỹ sẽ đóng hồ sơ.
Anh chị Siêu kinh ngạc qúa, ai đời
quyền lợi của họ, họ không hưởng thì thôi, việc gì Mỹ phải nhắc nhở họ
và hỏi đi hỏi lại mãi thế? Ở Việt Nam , có mà cầu cạnh, đút lót cả đống
tiền chưa chắc mua được sự việc như ý, dù mình có cả tỷ lý do vô cùng
chính đáng.
Lạc
đi Mỹ được hai năm thì tiền bắt đầu gởi về cho cha mẹ xây sửa nhà cửa,
vì Lạc đã đi làm nail nên có tiền riêng tha hồ gởi giúp gia đình, người
chồng Mỹ của Lạc, với đồng lương sung túc của mình, chỉ cần Lạc đẻ cho
ông một hai đứa con và chung thuỷ suốt đời là hạnh phúc rồi.
Hàng xóm họ hàng càng bàn tán, càng
vu khống nhiều hơn, dù chị Siêu đã mang ra khoe với họ những tấm hình vợ
chồng Lạc và 1 đứa con của họ.
- Tiền gởi về cho bố mẹ nhiều thế này đích thực là tiền làm gái mà ra chứ của đâu sẵn thế?
- Ừ nhỉ, làm gì mà ra tiền nhanh thế nhỉ?
- Nhưng bà Siêu có khoe hình con Lạc chụp với thằng chồng Mỹ, cái thằng đã về làng cưới nó hẳn hòi mà.
Một bà gạt phăng:
- Ối giời ôi, thằng Mỹ nào trông cũng giống nhau, có khi là thằng chồng thứ bao nhiêu rồi đấy?
Những lời dèm pha này lại cố tình
đến tai vợ chồng anh Siêu. Nghe những lời ganh tị mấy năm nay anh chị đã
quen tai, nhưng anh chị cũng đã thấy vài kẻ trong làng thèm thuồng được
như anh chị lắm, khi họ ghé vào thăm ngôi nhà 3 tầng khang trang mới
xây trên cái nền đất của căn nhà xộc xệch cũ, khi họ nhìn những tấm hình
Lạc đẹp đẽ từ Mỹ gởi về, và thấy cuộc sống vật chất nhà anh Siêu thong
thả hẳn ra.
Một người họ hàng bên vợ anh Siêu, ở
tận Hà Nội, nhà giàu có, con cái đứa thì bằng cấp đại học, đứa đang
chuẩn bị thi vào đại học, mà còn mong ước gả cô con gái lớn cho người
Mỹ, các em thì không thèm du học ở Anh, Úc, Canada, mà chỉ thích Mỹ.
Xưa
nay anh chị Siêu mấy lần có dịp lên Hà Nội nào dám bén mảng tới nhà họ
chơi, vì khỏang cách giàu nghèo và trình độ, nhưng từ dạo Lạc đi Mỹ, từ
dạo nhà anh Siêu xây to nhất làng, thì chính người họ hàng đó đã vồn vã
mời chào, nhờ thế anh Siêu mới biết được những tâm tư khát khao của gia
đình họ và của nhiều người dân thành thị, người ta không còn căm thù
người Mỹ nữa, giới trẻ đua nhau học tiếng Mỹ, các nhà khá gỉa còn cho
trẻ con học tiếng Mỹ từ thuở vỡ lòng song song với tiếng Việt, các cửa
hàng, dịch vụ trên phố xá từ Hà Nội đến Sài Gòn, đến các thành phố lớn
nhỏ khác đều kèm theo tiếng Mỹ, con gái Việt Nam nhiều người lấy chồng
Mỹ rồi, và nhờ thế anh chị Siêu mới vơi bớt mặc cảm
tội lỗi gả con cho giặc Mỹ mà một số dân làng An Bình đã ganh tị và ác
cảm đổ cho anh chị.
Qua con gái anh chị Siêu đã biết được một nước Mỹ tự do dân chủ, cuộc sống thoải mái..
Lạc
kể mua cái ti vi về coi mấy tuần thấy không vừa ý đã đem trả lại tiệm,
hay đơn gỉan có lần Lạc mua một cây Lê trong chợ Mỹ về nhà trồng, cây bị
chết sau đó, Lạc đã gọi phone than phiền với chủ tiệm, vây mà người ta
xin lỗi và mời cô đến chọn lại cây lê khác, dĩ nhiên là không phải trả
tiền lần nữa và họ cũng không cần Lạc mang bằng chứng cây lê đã bị khô
chết kia.
Thật là trung thực, tin cậy lẫn
nhau, một xã hội có cuộc sống, có nếp suy nghĩ như thế không biết đến
đời kiếp nào Việt Nam mới bắt chước được?
Ở Việt Nam người ta mua gian bán
lận, làm hàng gỉa, lừa đảo khách hàng vì lợi nhuận, vì lòng tham sao cho
đầy túi, làm gì có chuyện mua hàng về nhà xài rồi đem trả lại? chúng đã
không đổi cho mà còn mắng chửi té tát vào mặt. Ngay như mua vàng hôm
trước, hôm sau mang ra chính tiệm ấy bán lại, chúng cũng kiếm cách ăn
chận, nào là hôm nay vàng vừa mới xuống gía, nào là vàng…hao hụt, để trả
gía rẻ, để lời nhiều.
Hàng hóa gỉa, còn có cả bằng cấp rổm
nữa, những anh chị y tá có công với đảng được “đề bạt” học bổ túc
chuyên môn là trở thành bác sĩ, hay con ông cháu cha học hành thì ít ăn
chơi thì nhiều nhưng chạy chọt vào trường Y khoa, cũng ra trường bác sĩ
như ai dù kiến thức thì chẳng bằng ai. Nên các bệnh nhân ở Việt Nam gặp
nhiều ‘biến cố” chết người không có gì làm lạ.
Những chuyện đời thường của nước Mỹ
mà nghe xong anh Chị Siêu còn giật mình không muốn tin, nếu không do
chính con gái anh chị kể ra thì chắc chắn anh chị cho là bịa đặt, là
chuyện hoang đường trên trời rơi xuống.
Anh chị dần dần cảm mến nước Mỹ,
những nước thuộc thế giới tự do họ có lý tưởng của họ trong chiến tranh,
Mỹ có căm thù gì dân Việt Nam đâu mà tàn ác giết hại dân Việt Nam?.
Anh
chị thương thằng con rể Mỹ, nó hiền hòa, trung thực, nó đã đổi đời cho
Lạc, thương yêu chiều chuộng con gái anh, đối xử tốt với gia đình nhà
vợ. Người xấu người tốt ở đâu cũng có, cũng tùy người..
Anh
Siêu thấy xấu hổ khi nhớ lại ngày xưa anh đã căm thù đế quốc Mỹ, hình
ảnh những người lính Mỹ là tàn ác, ghê gớm, là gieo rắc đau thương cho
xóm làng, nhân dân Việt Nam. Anh đã đăng ký đi bộ đội sớm, khi chưa đủ
tuổi để mong tiêu diệt kẻ thù, bằng chứng là tấm giấy khen công anh hùng
diệt Mỹ của anh vẫn còn kia, vì anh đã cùng vài người khác tóm cổ được
một lính Mỹ đi lạc trong rừng.
Năm ấy anh Siêu mới 18 tuổi, cái
tuổi trẻ mới lớn dễ tin người, tin đời. Anh hãnh diện nghĩ mình đã lập
được công trạng cho đất nước, cho đồng bào.
**************
Ngày anh chị Siêu mong chờ cũng đã đến. Từ Mỹ vợ chồng Lạc và đứa con về thăm làng An Bình.
Anh chị thuê chiếc xe tải nhỏ ra phi trường Nội Bài đón con cháu.
Xe
về làng, về nhà, mấy va ly, mấy thùng qùa Mỹ được mở ra, mùi thơm thơm
lạ lùng từ một phương trời xa mà cả đời anh chị Siêu chưa được biết đến.
Anh chị hoa mắt sung sướng với đủ những món qùa anh chị Siêu đã dặn
con gái mua cho, nào kính mát, áo vét cho anh Siêu, nào áo khóac ấm cho
chị Siêu, vì mùa Đông miền Bắc dài và lạnh, rồi qùa cho các em, họ hàng
chú bác, đến hàng xóm láng giềng ít nhất cũng được cục xà bông hay bịch
kẹo “sô cô la”, cũng được hưởng mùi qùa Mỹ.
Lần
này thì dân làng tận mắt thấy mặt chồng Lạc, vẫn là ông Mỹ cách đây 3
năm. Có khác chăng là bây giờ ông Richard biết nói những câu tiếng Việt
thông dụng, ai hỏi thì ông vui vẻ và thân thiện trả lời, giọng nói âm
hưởng Mỹ nhưng tiếng Việt Nam ngọng ngịu của ông Richard làm mọi người
cười vui. Họ không thấy ở ông Richard một chút nào hình ảnh thằng giặc
Mỹ tàn ác thời chiến tranh mà họ đã nghe qua sự tuyên truyền của đảng
vẫn còn ít nhiều trong tâm tư họ nữa.
Lạc thì đổi mới hẳn ra, đẹp xinh với
quần áo lụa là sang trọng, không phải là cô Lạc nhếch nhác quần đen
ngắn lấc cấc với áo vải ngày nào. Còn đứa con gái của họ vừa có nét thùy
mị Việt Nam vừa có nét phương tây mạnh mẽ trông thật dễ thương.
Chị
Siêu mang qùa của con gái đi biếu hầu như cả làng, đến nhà bà Cào, chị
hơi e dè, sợ lại phải nghe những lời mỉa mai. Nhưng lạ chưa, bà Cào đã
nắm tay chị Siêu, nói với tất cả niềm chân tình và rất lịch sự:
- Tôi
cám ơn chị và cháu lắm. Nhờ chị nói với cô Lạc rằng về Mỹ xem có anh Mỹ
nào thì làm mai cho con gái tôi với nhé, tôi còn hai đứa con gái chưa
lấy chồng đây. Khổ qúa, con lớn nhà tôi lấy chồng cùng thời với cô Lạc,
tưởng ở lại làng để làm nghề cào lưới tôm cá cũng đủ sống rồi, ai ngờ
khốn khổ chị ơi, bữa đói bữa no. Thà cứ gả quách cho giặc Mỹ… ấy chết,
xin lỗi chị tôi cứ quen mồm, thà cứ gả quách cho người Mỹ như cô Lạc nhà
chị mà sướng tấm thân và cả nhà được nhờ.
- Vâng,
để em bảo cháu. Nhưng chẳng phải dễ đâu, bác nó ở Hà Nội có con gái vừa
đẹp vừa học giỏi cũng đang kiếm chồng Mỹ cho con để xuất ngoại đổi đời
mà chưa có đám nào.
Bà Cào nài nỉ:
- Thì tôi cứ dặn phòng xa thế, may ra có duyên nợ thì gặp. Chị nhớ nhé?
Chị
Siêu về nhà thấy hả hê nhẹ cả lòng, bà Cào là người đanh đá mồm miệng
nhất làng mà đã chịu xuống nước, nhìn vào sự thật như thế thì từ đây cả
làng cũng sẽ nguôi ngoai, không ai có lý do gì để động chạm đến việc Lạc
lấy chồng Mỹ, hay kết tội anh chị gả con cho giặc Mỹ nữa..
Gia
đình Lạc ở làng quê An Bình chơi 4 tuần, ông Richard theo vợ đi chơi
khắp làng, đến thăm họ hàng, hàng xóm. Đến nhà nào ông Richard cũng chào
hỏi tử tế bằng mấy câu Việt Nam thấy mà thương.
Đến ngày trở về Mỹ, chiếc xe tải nhỏ lại được thuê chở khách Việt Kiều ra phi trường Nội Bài.
Anh
chị Siêu kể cho họ hàng và những nhà hàng xóm thân rằng sang năm Lạc có
quốc tịch Mỹ và sẽ làm đơn bảo lãnh cha mẹ sang Mỹ định cư.
Tin
này đã nhanh chóng lan ra cả làng, ai cũng nói là vài năm nữa cả nhà
anh Siêu sẽ sang Mỹ đoàn tụ với con gái. Cái nhà ấy có phước to.
Có
người thật tình, có người vì tò mò đến nhà anh Siêu chơi để nghe thêm
chuyện. Họ thấy trên tường, nơi phòng khách trang trọng nhất, nơi mà từ
hồi căn nhà cũ, trên vách tường cũ vẫn treo tấm giấy khen “Anh hùng diệt
Mỹ” đóng khung, lồng kính và đã bạc màu hoen ố theo thời gian của anh
Siêu không còn nữa, mà thay thế vào là khung hình mới tinh, trên bức
tường cũng mới tinh, hình gia đình cô Lạc, cô với người chồng Mỹ và đứa
con gái của họ, thật là đẹp và hạnh phúc chứa chan.
Nguyễn thị Thanh Dương.
( April- 2011)