Monday, August 10, 2020

Viết về chú Hà Tường Cát - Ngọc Lan Facebook

Ngày mai là đám tang chú Cát – một trong những “kỳ nhân” của báo Người Việt.

Nhớ chú Cát là nhớ nụ cười hóm hỉnh của chú, nhớ dáng người ốm nhom, bước đi lỏng khỏng tưởng như gió có thể thổi bay, nhưng lại là một trong những trụ cột khó thay thể của tờ báo. Mà có lẽ cũng đúng, bởi từ sau khi sức khỏe của chú suy giảm, thì không ai còn có thể viết nổi những “hồ sơ” như chú từng viết.

Chú Cát có rất nhiều điều khiến tui luôn cảm thấy ngạc nhiên đến bất ngờ.

Bất ngờ vì chú từng là thầy giáo dạy Toán của nhà thơ Nguyễn Tất Nhiên từ thời còn ở Biên Hòa. Và vì biết cậu học trò Nguyễn Tất Nhiên nên dĩ nhiên chú biết luôn cả “người tên Duyên.” Ngồi nghe chú kể về tác giả của “Khúc tình buồn” (Thà như giọt mưa) hay “Duyên tình con gái Bắc”… thú vị vô cùng.

Ngạc nhiên vì không thể nghĩ rằng người đàn ông không có gì để gọi là “đẹp trai” đó, ngoài nụ cười cứ dâng lên mắt, lại là một người đa tình, hào hoa

Tui cứ nhớ hoài quãng thời gian bị một người phụ nữ cứ hết email, rồi gửi thư, rồi gọi điện thoại tới tòa soạn, lòng vòng cuối cùng chỉ với mục đích duy nhất: hỏi thăm về chú Cát. Nói là “hỏi thăm” cho tử tế vậy, chứ lúc thì cô email “kể tội” đa tình của ông nhà báo, lúc lại như làm quen, khen ngợi những bài tui viết, rồi lần dò thế nào cũng hỏi tới chú Cát…

Đến một hôm, hai sếp Thiện Giao và Hạo Nhiên phải gọi chị Hà Giang và tui vào phòng để “giải thích” đầu đuôi tai nheo tại sao lại có sự xuất hiện của người phụ nữ “làm phiền” hai cô nhà báo khi đó (hehehe, cũng dễ hiểu là suốt bao năm tháng, báo NV không có nhà báo nữ, chỉ toàn các ông thôi, cho đến khi tui trở thành phóng viên, rồi ít lâu sau thì đến chị Hà Giang về).

Đó chỉ là một chuyện mà tui biết chính xác, còn bao nhiêu chuyện tình khác của lão gia thì phải nghe ông Đinh Quang Anh Thái Thai Dinh kể

Giờ, ngồi nghĩ lại, tui lại tự hỏi có những hôm đang làm việc, ngó qua ngó lại, “ông già” biến đâu mất tiêu. Nói mất tiêu là vì có gọi phone cũng không nghe ông trả lời. Cho đến gần đến 5 giờ chiều, “ông già” mới lững thững bước vô trở lại phòng biên tập, và hoàn tất công việc được giao. Vậy thì ông già đi đâu nhỉ

Thế nhưng, điều mà tui luôn nể phục ở chú Cát, đó là sự điềm nhiên, bình tĩnh lạ lùng.

Tui nhớ hoài lần đó chú nghỉ phép, và nói ngày trở lại làm việc là ngày Thứ Hai. Nhưng ngày Thứ Hai không thấy bóng dáng chú đâu, cũng không một lời báo tin, trong khi anh ThienGiao đã dự tính giao việc gì đó cho chú. Đến ngày Thứ Tư, chú lững thững vào họp buổi giao ban đầu ngày như thường lệ. Cũng chẳng một câu giải thích, coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Sếp Giao bực quá quay qua nói với sếp Hao-Nhien, “Anh Nhiên, anh là tổng thư ký, anh giải quyết chuyện này đi.”

Sếp Nhiên, có lẽ cũng không biết làm gì với ông già lúc nào cũng như bỡn cợt với cuộc đời này, suy nghĩ một chút, sếp nói, “Thôi chú về nhà nghỉ luôn một tuần không ăn lương đi.”

Không khí lúc đó, với tui, vừa có vẻ căng thẳng, vừa có cái gì đó hài hài, bởi chưa bao giờ tui nghe một chuyện tương tự như vậy, chưa có ai bị kỷ luật như vậy, cỡ như tui có làm mấy sếp điên tiết lên cũng bị nói gì đó 1, 2 câu là huề cả làng, mà cách sếp Nhiên đưa ra hình thức kỷ luật cũng tếu nữa, nói nhẹ nhẹ, nhỏ nhỏ như “năn nỉ.”

Thế nhưng, chú Cát nghe xong, lại cười, vẫn một nụ cười “độ lượng.” Không nói gì cả.

“Có khi nào ổng lãng tai nên không nghe sếp nói gì không ta (chú Cát bị lãng tai nặng, cho nên cái gì ổng muốn nghe là nghe, còn cái gì không muốn nghe ổng coi như điều đó chưa tồn tại vậy)?” Tui tự hỏi.

Thấy chú vẫn thản nhiên như không, sếp Nhiên nhắc lại một lần nữa, ý kêu “chú đi về liền đi.”

Lúc đó chú Cát mới thủng thỉnh, “Tôi có một số công việc phải làm tiếp tục, không ngưng được, cho nên tôi vẫn đi làm mỗi ngày. Còn mấy cậu muốn cắt lương thì cứ cắt.”

Hai ông sếp đứng hình luôn, chuyển qua chuyện khác.

Hahahaha, lúc đó trong bụng tui cười hahahahah như vậy đó, nhưng ngoài mặt tui phải cố nín. Má ơi, ông già tếu không thể chịu nổi. Mà mấy sếp tui cũng tếu luôn.

Vậy đó, chỉ lát sau ngó ra sân là lại thấy chú Cát, sếp Giao đứng hút thuốc, nói chuyện gì có vẻ tâm đầu ý hợp lắm.

Những kỷ niệm nhẹ nhàng vậy lại luôn ở trong tôi, để nhắc tui về một khoảng thời gian rất đẹp, mình đã có cơ hội được làm việc với những người rất ngộ, rất hay.

Giờ thì chú Cát đã về với cát.

Mỗi ngày ra sân tưới cây, nhìn cây đào trắng là con sẽ lại nhớ chú. Nhớ lúc chú cầm cây đào con bé xíu đưa cho con, nói “Tôi nghĩ nó là cây đào trắng bởi vì nó mọc ngay dưới cây đào trắng nhà tôi. Ngọc Lan mang về trồng thử coi.” Nay cây đào đã mấy lượt ra hoa rồi.

Nhớ chú, nhớ nụ cười của chú. Và những điều độc đáo về chú.

Chú đi an lành.

***

P/s:
Có lẽ phải thêm phần nhận xét của sếp cũ tui thì mới hiểu được vì sao tui nói chú là "kỳ nhân" của báo NV:

"Ông già có tài có tật.

Trong tất cả những người thuộc "nhóm Người Việt," bác Cát là người giỏi nhất, dù không nổi tiếng bằng.

Không ai có khả năng như bác Cát đọc hiểu tài liệu về tất cả các ngành văn sử địa toán tin lý hoá sinh chính trị và giải thích lại cho người khác một cách gọn ghẽ rạch ròi.

Nhưng không chỉ về trí thức, em nghĩ cái khác mà bác hơn người là khả năng nhìn, đánh giá, và hiểu người khác, một thứ "EQ" hiếm có.

Bác mà đẹp trai cỡ H. con bác là số tin nhắn vô cho cô giáo còn nhiều gấp bội."

No comments:

Post a Comment