Xin chia sẽ bài viết của bác sĩ Phan Xuân Trung, Việt Nam. những nhận xét của ông ta rất có lý, dựa trên căn bản khoa học. Hy vọng bài này sẽ giúp anh chị em ngăn ngừa và bớt được lo âu về dịch cúm Tàu.
Subject: Bai viet cua Dr. Phan Xuan Trung.
ĐÂY LÀ BÀI VIẾT RẤT KHOA HỌC VÀ ĐẦY LẠC QUAN CỦA BS. PHAN XUÂN TRUNG – Đại Học SaiGon VỀ VIRUS COVID-19:
Việc lây nhiễm bằng cách người này phun nước bọt vào người kia thì không thể lây lan nhanh và nhiều được. Thực tế là vi khuẩn Corona tồn tại được trong không khí, dưới dạng sương mù, trong những giọt nước rất nhỏ lơ lửng trong không khí, chờ người ta hít thở thì theo luồng hơi thở mà bay vô mũi, họng.Dù cho bạn có đeo năm bảy lớp khẩu trang, hễ mà bạn còn thở thì nó còn có cơ hội xâm nhập. Đó là điều chắc chắn. Đừng quan tâm đến giọt to, giọt nhỏ gì hết. Biết cái đó cũng vô ích. Cứ còn thở là còn khả năng dính virus. Do đó ở những quốc gia lạnh lẽo, mù sương, không gian kín, showroom, phòng họp gắn máy lạnh, xe điện ngầm, xe hơi, xe bus, trong máy bay, cafeteria, siêu thị máy lạnh... chính là môi trường lý tưởng cho virus rong chơi và lây lan.Tóm lại, ở những chốn bít bùng, nơi gió ngoài trời không vào được nhiều, là nơi lý tưởng cho chúng làm ổ.
Hãy cám ơn Trời Đất vì Việt Nam ta thuộc xứ nóng, khô ráo, không có mù sương để dung chứa bọn virus trong không khí. Trừ những trường hợp người mang mầm bệnh mới nhập khẩu từ vùng dịch về, hỉ chưa sạch mũi, ho chưa sạch đàm, vi rút còn bám trong cổ, trong mũi thì có khả năng lây. Còn thì virus sẽ tự động tiêu biến trong môi trường không khí ở Việt Nam, nhất là từ miền Trung đến miền Nam.
Nhắc lại không thừa:
1. Tiêu diệt không gian sống của virus: nắng, gió, muối biển... Phòng ốc phải mở cửa và xài quạt xoay. Không được đóng cửa và mở máy lạnh dù trời nóng. Trong không gian này, bảo đảm với bạn tìm không ra một nửa con virus. Nếu ở gần biển thì tắm biển, nếu không gần biển thì phơi nắng tối thiểu 10 phút.
2. Phá "ổ đẻ" của virus bằng cách vệ sinh mũi, họng, miệng. Giả dụ bạn lỡ có hít trúng một lượng virus vào mũi, nó sẽ phải tạm trú vùng mũi họng một thời gian để làm ổ trong tế bào niêm mạc khoảng năm bảy ngày, sinh sôi nảy nở, nhân bản dân số lên trăm tỷ con mới. Virus phải chui vào tế bào ký chủ, mượn bộ máy nhân bản Gen của tế bào để sản xuất virus mới. Đây mới chính là sự ghê gớm của virus.Thời gian ủ bệnh này khá lâu và nó ẩn náu ở vùng mũi họng. Do đó bạn phải làm sạch mũi họng bằng cách hỉ mũi, ho, khạc, súc họng bằng đủ loại nước sát trùng, nhỏ mũi, nước muối, xịt họng... để tống khứ đám cô hồn virus ra khỏi mũi họng dù rằng không thấy nó đâu. Tất nhiên khi ra ngoài không khí nó sẽ chết.
3. Cũng làm sạch mũi họng, nhưng bằng cách xông hơi. Xông bằng lá xông, tinh dầu, sauna, steam bath...Hơi nước và độ nóng đó sẽ vào mũi, họng, kích thích tăng tiết chất nhầy, chất nhờn, phá ổ vi rút... Những tế bào niêm mạc mũi đang làm ổ cho virus bị hư hại do hơi nóng của nước cũng đồng thời phá ổ sản xuất của siêu vi.Do vậy cho người già một nồi lá xông là ô kê.Thanh niên thì cứ tắm hơi, steam bath, sauna...
Ông bà ta từ xưa không biết virus là gì, chỉ biết bị mắc dịch, mắc gió, bị trúng gió độc... và có đối sách bằng cách điều trị dân gian là nồi lá xông cực kỳ hữu hiệu.
4. Ăn uống lành mạnh nhiều vitamin, nhiều acid amin để tăng cường sức đề kháng.Uống nhiều nước lá xả, lá chanh, gừng... để làm ấm cơ thể. Virus ưa ẩm ướt và lạnh.
Thưa Ông Hoàng Kiều,
Tôi viết thư này cho riêng ông với hy vọng rằng ông sẽ từ bỏ mọi liên
hệ với khu Little Saigon theo lời hứa của ông trước đây nếu ông thất bại
trong cuộc bầu cử bãi nhiệm tại TP Westminster. Kết quả của cuộc
bầu cử đã cho thấy khoảng 60% cử tri tại Thành Phố Westminster đã quyết
liệt bác bỏ đề nghị bãi nhiệm, kể cả những ứng cử viên do ông tuyển
chọn, vận động và tài trợ. Trong số các cử tri bác bỏ bãi nhiệm, có
tuyệt đại đa số các cử tri gốc Việt. Các thống kê ghi nhận được từ số
phiếu gởi trở lại cho thấy tất cả các cử tri đã tham gia đi bầu rất
đông, 38% so với thông thường là vào khoảng 25%. Tuy nhiên, tỉ số cử tri
gốc Việt đã tham gia đông gấp hai lần các sắc dân khác. Ông không dám
đến Westminster để đích thân vận động nên ông không thể tưởng tượng mức
độ căm phẫn của người dân Westminster đối với nhân vật Hoàng Kiều. Chính
tôi đã chứng kiến biết bao nhiêu người từ đủ mọi thành phần, già, trẻ,
lớn bé, giàu nghèo đã vượt qua biết bao khó khăn về mưa gió, khó khăn vì
bệnh dịch cúm, chỉ để có được tấm phiếu bầu để góp phần chống lại ông
Tỷ Phú Hoàng Kiều. Hiện tượng này cũng tương tự như sự lên tiếng ồ
ạt của hàng trăm tổ chức, đoàn thể, cộng đồng từ khắp mọi nơi, đủ mọi
thành phần quan trọng trong cộng đồng tỵ nạn Việt Nam đã đồng loạt lên
án ông Hoàng Kiều và âm mưu triệt tiêu cộng đồng để phục vụ cho ý đồ của
CSVN. Các cá nhân và đoàn thể này đã thể hiện một tiếng nói đoàn kết
của cộng đồng tỵ nạn Việt Nam để hỗ trợ cho các cư dân và cử tri tại
Westminster để chống lại một đe dọa cho cộng đồng mà họ cho là nguy hiểm
nhất từ trước đến nay. Đây không phải là thành phần bị lợi dụng, bị
sách động hay thiếu hiểu biết như những thành phần tay chân của ông vẫn
la toáng cho đến lúc dãy chết. Với những hiện tượng này, ông
không có một lý do hay biện minh nào để xía vào nội tình của cộng động
Việt Nam tại Westminster, Quận Cam hay bất cứ tại nơi nào có đông người
Việt Nam. Sự nhúng tay của ông rõ ràng không ngoài mục đích gây chia rẽ
hay xáo trộn trong cộng đồng như chúng tôi đã thấy ông gây ra tại
Westminster. Chúng tôi hiểu rằng đó là mục tiêu mà CSVN luôn muốn làm
nhưng không bao giờ làm được trong suốt 45 năm qua. Ngay cả những
người nhận được ân huệ của ông cũng không dám đứng gần ông hay tỏ ra
thân thiện với ông. Ngoại trừ một vài nhân vật được thuê bao hay sống
nhờ vào đồng tiền của ông, những cá nhân hay cơ quan truyền thông được
nhận tiền của ông đã không có một lời khen chê hay bao che cho ông. Ông
thử xem một người dày dạn kinh nghiệm chính trị như cựu thượng nghị sĩ
Janet Nguyễn, hiện là ứng cử viên Dân Biểu Janet Nguyễn, có dám có một
lời khen tặng, cám ơn hay chụp ảnh chung với ông hay không? Chỉ có những
người điếc không sợ súng hay không có đường nào thoát như NV Phát Bùi
hay NV Tài Đỗ thì mới có can đảm nhắc đến tên ông. Họ là những người
phản bội cộng đồng hay cõng rắn cắn gà nhà theo đúng nghĩa nhất. Ông có
khi nào nghĩ rằng những con người này chỉ biết xin tiền ông mà trong
lòng không hề tôn trọng ông? Ông vẫn nghĩ rằng tiền bạc của ông
có thể mua được tất cả. Điều đó có thể đúng phần nào đối với những người
vì tiền mà sẵn sàng bán đứng tất cả. Đó không phải là đức tính thông
thường của những người tỵ nạn Việt Nam vì phần lớn đã từng sống nghèo
khổ và trong nguy khốn dưới đe dọa của CSVN nên họ biết rõ giá trị của
nhân phẩm con người, đặc biệt là đối với những thành phần có thể gợi lại
cho họ về thảm họa của cộng sản. Kết quả cuộc bầu cử bãi nhiệm tại
Westminster đã chứng tỏ rằng cả một núi tiền cũng không thể mua được
danh dự và nhân phẩm của cộng đồng tỵ nạn Việt Nam. Ông cũng có
thể nghĩ là tiền bạc sẽ cho phép ông kiện tụng bất cứ ai vì bất cứ lý do
gì. Điều đó không đúng. Chúng tôi không hề sợ ông kiện tụng bất cứ ai
như ông vẫn thường đe dọa. Ở tòa án tại Hoa Kỳ có luật lệ và chánh án có
khả năng phán xét về bằng chứng và lý luận dựa trên luật lệ hẳn hoi.
Luật pháp cũng không ưu đãi hay phân biệt đối xử giữa người giàu và
người nghèo. Luật pháp còn có điều khoản ngăn ngừa những thành phần giàu
có kiện người vô cớ để bịt miệng thiên hạ theo điều khoản Anti-Stategic
Litigation Against Public Participation (Anti-SLAPP). Thêm vào đó còn
có điều luật ngăn ngừa những người ỷ có tiền để kiện người vô cớ
(vexatious litigant) mà chúng tôi gọi là kiện ngu. Hy vọng là ông hiểu
những điều luật này vì cả năm nay ông đã từng dọa kiện cả ngàn người
nhưng cho tới giờ này vẫn chưa thấy ông kiện ai hết. Thật sự
chúng tôi có quan ngại về lời đe dọa bãi nhiệm một số các vị dân cử gốc
Việt chúng tôi. Lý do là trong thủ tục bãi nhiệm, người ta chỉ cần đổ
tiền ra để thâu thập chữ ký mà không cần có một lý do chính đáng nào như
chúng tôi đã thấy xảy ra tại TP Westminster. Cho dầu không có lý do
chính đáng nào, các đối tượng vẫn bị lăng mạ trên các hệ thống truyền
thông, cộng đồng bị chia rẻ để đối phó với những thành phần nhận tiền để
chưởi bới người khác và các cơ quan chính quyền liên hệ bị tê liệt và
phải bỏ ra hàng trăm ngàn dollar để trang trãi cho các chi phí kiểm nhận
chữ ký và có thể bầu cử bãi nhiệm, một chi phí hoàn toàn vô lý và vô
tích sự. Cộng đồng sẽ phải hứng chịu những hậu quả này mà không cần có
một lý do chính đáng nào. Có thể ông không thích bãi nhiệm mà không
thành công, nhưng CSVN chỉ cần như vậy mà thôi. May mắn thay chúng
tôi đã tìm ra một loại thuốc ngừa để đối pho với tệ nạn tỷ phú Hoàng
Kiều này, đó là nhắc đến chuyện gì đã xảy ra tại Westminster là ai cũng
hiểu và biết cách đề phòng. Westminster sẽ là tên một liều thuốc chống
bệnh dịch Hoàng Kiều. Nhưng chúng tôi cũng quan ngại đến một loại bệnh
dịch khác, đó là bệnh dịch thân cộng như tôi đã giải thích trong các bài
viết cậy đăng không trả tiền trước đây của tôi https://www.facebook.com/LanQuocNguyen/posts/3315891568425735.
Để tôi giải thích lại một lần nữa cho ông rõ. Trong kỳ bầu cử bãi nhiệm
vừa qua tại Westminster, chúng tôi thấy xuất hiện một hiện tượng là các
ứng cử viên cho rằng chống cộng là lỗi thời và đi ngược lạ xu hướng
thời đại, rằng nghị quyết 36 của CSVN chỉ là một chính sách hoà hợp hòa
giải để đem lại tốt đẹp và cởi mở cho người dân Việt Nam trong nước và
tại hải ngoại, hay những chính sách thể hiện tinh thần chống cộng chỉ là
hành động mỵ dân để kiếm phiếu mà thôi. Quan ngại hơn nữa là hầu
hết các ứng cử viên tham dự tranh cử và các thành phần hỗ trợ bãi nhiệm
đã chấp nhận quan điểm này và hỗ trợ cho nhau để vận động cho mục đích
chung của họ là triệt tiêu cho bằng được thành trì của cộng đồng tỵ nạn
trong cuộc bầu cử bãi nhiệm vừa qua. Những tư tưởng này cũng giống những
phát biểu nhiều lần của ông trên các hệ thống truyền thông Việt Ngữ
trong thời gian qua, đặc biệt là tại buổi văn nghệ Tạ Tình 6 của ông tại
Los Angeles. Chính ông đã tuyên bố đại khái rằng chống cộng để làm gì,
ngày xưa có cả một triệu tay súng và 500,000 đồng minh còn không chống
cộng được thì bây giờ chống cộng gì nữa, muốn chống cộng thì đây là việt
cộng đây (ám chỉ đến ca sĩ Võ Hạ Trâm) thì chống đi, và huy động một
lực lượng với 3,000 người trong 60 xe bus đi xem văn nghệ miễn phí của
ông để chống lại “bọn chống cộng.” Trong suốt quá trình 45 năm
qua, cộng đồng tỵ nạn Việt Nam luôn có những cá nhân ngược ngạo hay dở
ngươi như vậy, từ nhân vật Trần Trường treo ảnh Hồ Chính Minh và cờ cộng
sản năm 1999 đến cả Nguyễn Phương Hùng khoe khoang mặc áo cờ cộng sản
và vinh danh các biểu tượng CSVN trên diễn đàn YouTube như hiện này.
Những nhân vật này không phải là cộng sản hay tiếp tay với cộng sản vì
họ không hiểu biết gì về cộng sản hay đáng để được cộng sản xử dụng họ.
Tuy nhiên họ trở thành nguy hiểm khi họ có tiền của ông đổ vào để họ có
khả năng và điều kiện để bình thường hóa tư tưởng của họ trên các hệ
thống truyền thông hay sinh hoạt trong chính quyền nếu họ chẳng may đắc
cử vào các chức vụ trong chính quyền. Khi đó, cộng đồng tỵ nạn tại đây
sẽ phải đối phó với một vài dân cử gốc Việt được đắc cử bởi tiền của ông
Hoàng Kiều và do đó không quan tâm gì đến quan điểm của cộng đồng và họ
tự do thể hiện và thi hành quan điểm của họ và chính ông Hoàng Kiều để
bình thường hóa việc làm của họ và đi ngược lại những thành quả mà cộng
đồng tỵ nạn Việt Nam đã dầy công gây dựng trong nhiều thập niên qua. Nói
tóm lại, những triệu chứng bệnh dịch này thông thường không là vấn đề,
nhưng nếu được đồng tiền của ông tiếp sức, nó trở nên nguy hiểm vô cùng
cho tiền đồ của cộng đồng Việt Nam tại hải ngoại. Rất may mắn là cộng
đồng Việt Nam tại hải ngoại đã ngăn chặn được sự bùng phát của bệnh dịch
này trong cuộc bầu cử bãi nhiệm vừa qua tại Westminster. Để ngăn
chặn sự lan truyền của bệnh dịch Hoàng Kiều này, chúng tôi sẽ truy lùng
mọi thành phần hay cá nhân có tiếp xúc với ông trong thời gian qua để
thanh tẩy họ trước khi họ có thể trở về sinh hoạt với cộng đồng. Cộng
đồng tỵ nạn Việt Nam sẽ có một tiêu chuẩn mới để thanh lọc các thành
phần thân cộng trong cộng đồng. Thêm vào một tiêu chuẩn có từng hoạt
động tiếp tay cho cộng sản hay chưa, bây giờ chúng tôi cần hỏi thêm họ
có từng hoạt động tiếp tay với ông Tỷ Phú Hoàng Kiều hay không. Cộng
đồng Việt Nam sẽ thanh lọc những thành có tiếp tay với Tỷ Phú Hoàng Kiều
như họ đã làm đối với những thành phần tiếp tay với CSVN trong nhiều
thập niên qua. Như ông thấy, chúng tôi khinh tởm và coi thường
ông như là chất xúc tác của một loại bệnh dịch đáng sợ trong cộng đồng
tỵ nạn Việt Nam. Và ông không có lý do hay biện minh nào để có thêm quan
hệ với cộng đồng Việt Nam tại bất cứ nơi nào ngoài Việt Nam. Rõ ràng là
ông cũng không có được một sự tôn trọng nào trong cộng đồng người Việt
tại đây ngoại trừ một vài thành phần đón gió trở cờ hay sẵn sàng bán rẻ
lương tâm để đi ngược lại quyền lợi của cộng đồng. Mong ông tiếp nhận đề nghị của chúng tôi để cuốn gói rời khỏi cộng đồng Việt Nam tại đây càng sớm càng tốt. Kính thư, Ls. Nguyễn Quốc Lân
Nếu bây giờ Kim Jong Un qua bắt tay với Trung cộng xin viện trợ lương
thực, thuốc men, quân trang, vũ khí... Rồi qua Nga xin viện trợ quân xa,
trọng pháo, tên lửa, máy bay... Xong, sau đó xin Trung cộng đem quân
qua giữ an ninh cho Bắc Triều Tiên, còn mình thì dốc toàn bộ lực lượng
quân đội Triều Tiên tiến xuống đánh chiếm Nam Đại Hàn với chiêu bài: "Giải phóng Miền Nam, thống nhất đất nước".
Bị Nam Đại Hàn chống lại nhưng Bắc Triều Tiên vẫn quyết dốc toàn lực
tấn công, với phương châm: "Phải giải phóng cho bằng được Nam Đại Hàn dù
phải hy sinh đến người Bắc Triều Tiên cuối cùng". Thế là hai bên giao
tranh suốt 20 năm đến nỗi xương chất thành núi, máu đổ thành sông, hàng
triệu người hai miền chết không toàn thây, hàng triệu trẻ em mồ côi,
hàng triệu phụ nữ goá phụ, hàng triệu người mẹ mất con, người vợ mất
chồng... Đất nước bị bom đạn cày xới tan tành, thê thảm và cuối cùng Nam
Đại Hàn thua và Bắc Triều Tiên đại thắng, thế là hai miền thống nhất.
Sau khi thắng cuộc chiến, việc đầu tiên là chính quyền miền Bắc bắt
toàn bộ quân dân cán chính của miền Nam cho đi đày nơi rừng thiêng nước
độc với cái gọi là "cải tạo". Tiếp theo, họ bắt tất cả các ông chủ tập
đoàn và những doanh nhân giàu có cùng toàn bộ gia quyến của họ đưa lên
rừng bắt cuốc đất, trồng khoai với cái gọi là đi "kinh tế mới". Họ ghép
tội những ông chủ của các tập đoàn SamSung, Hyundai, LG... này là bọn tư
bản bóc lột ngồi mát ăn bát vàng không chịu lao động sống trên mồ hôi
nước mắt của công nhân. Sau đó chính quyền miền Bắc đưa những người có
thành tích ch.é.m g.i.ế.t trong cuộc chiến vô làm chủ tịch tập đoàn
Samsung. Đưa những người đặt m.ì.n giỏi, đánh b.o.m kh.ủ.ng bố vào làm
giám đốc tập đoàn Hyundai. Đưa những người tải đạn xuất sắc vô làm chủ
nhiệm tổng công ty LG. Đưa mấy anh chăn nuôi giỏi vô làm tỉnh trưởng,
mấy anh trồng khoai tốt vô làm quận trưởng, mấy anh thiến heo xuất sắc
vô làm xã trưởng, v.v.. Họ tuyệt đối không cho con cái của sĩ quan,
thương gia, tư sản miền Nam đăng ký đi thi đại học hay làm việc cho nhà
nước.
Tiếp đến với chiêu bài "quốc hữu hoá", họ tịch thu tất cả
đất đai, ruộng vườn, nhà máy, xí nghiệp... Họ tịch thu toàn bộ sản phẩm
dự trữ của miền Nam. Xong, họ cấp lại cho mỗi hộ gia đình tờ phiếu.
Phiếu: mua nước mắm mỗi tháng 1/2 lít; mua đường mỗi tháng 0,2 lạng; mua
lương thực mỗi tháng 13kg (trong đó 70% gạo + 30% bo bo); bột ngọt =
50gr; chất đốt (củi) 20kg; vải = 1m/năm, v.v.. Họ ngăn sông, cấm chợ.
Tuyệt đối không được mua bán tự do mà phải làm theo chỉ thị chính sách
hợp tác xã của nhà nước. Tiếp theo là "đổi tiền". Anh có bao nhiêu tiền
(kệ mom anh), nhà nước chỉ cho phép anh đổi tối đa 10.000 won. 10.000
won = 1.000 won tiền mới. Xong! Tài sản cuối cùng của anh chỉ còn có
1.000 won tiền mặt mà thôi. Chưa dừng lại ở đó. Họ mở chiến dịch "đánh
tư sản mại bản". Họ xông vào từng nhà lục tung đồ đạc của anh, họ tìm và
tịch thu sạch sẽ những gì có giá trị như: vàng, kim cương, máy giặt,
máy quạt, tủ lạnh, xe cộ... Rồi sau đó, họ đổi tiền một lần nữa. Coi như
anh trắng tay. (CSVN sau năm 75 đã đổi tiền cả thảy là 3 lần).
Song song với vật chất là tinh thần. Các tác phẩm văn học, thơ ca, nhạc
họa... đều bị thu sạch. Người miền Nam chỉ được đọc sách miền Bắc và
hát nhạc cách mạng miền Bắc. Bên cạnh đó, Kim Jong Un còn bắt mọi người ở
cả hai miền phải biết ơn ông ta và biết ơn Kim Nhật Thành. Họ giáo dục
cho học sinh, sinh viên là "Không có Kim Nhật Thành thì không có chúng
ta ngày hôm nay..."
Thế đấy! Các bạn trẻ thế hệ 8x và 9x suy
nghĩ thử xem hành động của Kim Jong Un thế nào? ĐÚNG hay SAI? Và đây
cũng là LỊCH SỬ VIỆT NAM sau 1954 ở miền Bắc và 1975 ở miền Nam.
Đất nước chúng ta đã từng được chia hai miền: VNCH - thủ đô Sài Gòn
(Miền Nam) theo CNTB, VNDCCH - thủ đô Hà Nội (Miền Bắc) theo XHCN. Cả
hai nước đều được quốc tế công nhận, nó y chang như Bắc Triều Tiên và
Nam Đại Hàn bây giờ. Nhưng sau đó thì...!
Ad thấy giới trẻ Việt
Nam hiện nay rất mê xem phim Hàn, thần tượng nền âm nhạc Hàn, và thích
ẩm thực Hàn... Các bạn có biết lúc Nam Đại Hàn chưa phát triển những cái
đó thì Nam Việt Nam tức Việt Nam Cộng Hoà đã rất phát triển nhưng sau
cái gọi là "giải phóng" kẻ chiến thắng lại cho đó là những văn hoá phẩm
phản động đồi trụy nên đốt bỏ và tiêu diệt làm cho nó lụi tàn. Còn những
bạn hay lên án Bắc Triều Tiên độc tài gia đình trị thì các bạn cũng nên
xem lại đất nước Việt Nam của mình cũng chẳng khác gì, chẳng qua là 1
thằng 1 điểm, 1 thằng 1 điểm rưỡi thôi. ST FB
** Ngừa Covid-19
BS Price hiện đang làm trong ICU của bệnh viện ở New York và đây là
chia sẻ của ông sau khi chuyên điều trị toàn bệnh nhân covid 19 trong
những tuần qua. “Tôi là bác sĩ trong phòng ICU (khoa cấp cứu đặc
biệt) ở bệnh viện ở New York. Bệnh viên chúng tôi có 1200 giương bệnh.
Trước đây bệnh viện có điều trị và mổ nhiều căn bệnh khác nhau nhưng
nay chỉ điều trị 100% là bệnh nhân nhiễm Covid. Hiện bệnh viện đang
lãnh 20% của số bệnh nhân Covid tại New York. Bổn phận của tôi là
chăm sóc những ca bịnh nặng đã được đưa vào ICU. Tôi là người quyết
định bịnh nhân nào được dùng máy thở và nằm với máy thở bao lâu. Vì vậy
tôi nghĩ tôi có thẩm quyền để nói về những gì đang xảy ra. Trong ba
tháng vừa rồi chúng tôi đã học hỏi thêm được rất nhiều về con virus này.
Hiện giờ bạn nghe giọng tôi hơi nghẹn ngào không phải vì tôi sợ mà lần
đầu tiên trong rất lâu, TÔI THẤY HẾT SỢ!! Tôi muốn chia sẻ với quý vị
để làm quý vị bớt hoang mang và biết các bảo về bản thân và gia đình. TRIỆU CHỨNG NHIỄM COVID -Nóng -Sốt -Đau cổ
Virus vào người sẽ đi khắp nơi nhưng ảnh hưởng nhiều nhất là phổi. 80%
bịnh nhân chỉ nói là họ “Không cảm thấy khỏe trong người... ho nhẹ...
nhức đầu”. Bệnh thường kéo dài 5, 7 đến 14 ngày. Bị nhẹ thì bắt đầu
ngày thứ 5 sẽ thấy khỏe lại. Bịnh nặng hơn trong 3 tới 5 ngày sẽ
thấy khó thở (bạn chỉ nên vào nhà thương khi thấy khó thở chứ nóng sốt
thì không cần đến bịnh viện). Tới ngày thứ 7 sẽ bắt đầu thấy khỏe lại. COVID NHIỄM CÁCH NÀO
1) Covid nhiễm qua “SUSTAINED CONTACT” (đụng chạm lâu) với một người
bịnh hoặc với người sắp phát triệu chứng bịnh trong một, hai ngày sắp
tới. “Sustained contact”- “đụng chạm lâu” có nghĩa là đứng gần (dưới 6
feet) và tiếp súc từ 15 đến 30 phút ở một nơi bít bùng, đóng kín, và
không có đồ bảo vệ, chẳn hạn như khi không đeo khẩu trang. Nên các bạn
khỏi phải sợ là con virus còn nằm trong không khí rồi mình vô tình đi
qua rồi bị lây. Gần như CÁCH DUY NHẤT để lây bịnh là khi virus
dính vào tay mình rồi mình đưa tay lên sờ mặt. Như vậy virus có thể vào
mắt, mũi, hoặc miệng mình. Xin tóm lại một cách đơn giản là phần
đông những người bị nhiễm là do họ chạm tay vào một người bịnh rồi đưa
tay lên sờ vào mặt mình. Khi hiểu được nguyên lý này thì mấy hôm nay
tôi bắt đầu cười lại được vì tôi biết tôi sẽ không bị nhiễm. Tôi muốn
nhắc nhở các bạn những điều quan trọng sau đây: 1) Covid hiện đang ở trong cộng đồng của quý vị dù quý vị ở đâu. 2). Rửa tay thường xuyên. Để ý tay mình vừa chạm vào đâu, đụng vào cái
gì và nhớ lúc nào cũng tẩy bằng hand sanitizer hoặc rửa tay cho sạch.
Bản thân tôi đi đâu cũng cầm theo lọ Purell (nước tẩy tay). Ví dụ tôi
đi từ nhà trọ ra thang máy tôi vẫn có thể bấm nút thang nhưng sau đó
liền đổ một vài giọt Purell vào tay. Ra đến cưa cũng vậy có thể dùng
tay mở cửa nhưng sau đó lại Purell. Nếu GIỮ TAY SẠCH SẼ KHÔNG BỊ NHIỄM
COVID. 3). Đây không phải là căn bịnh mà một người bịnh chạm vào
thứ gì rồi cả cộng đồng lây theo khi đụng vào thứ đó. Chúng ta chỉ lây
khi gặp và đụng chạm nhau lâu “sustained contact”. Muốn kỹ hơn thì rửa
hoặc tẩy trùng tay sau khi chạm vào bất cứ vật gì. 4). Bạn cần
phải để ý và sửa cái tật ưa chạm vào mặt (dụi mắt, ngoáy mũi, cậy mụn...
v.v). TUYỆT ĐỐI KHÔNG CHẠM TAY VÀO MẶT. Bạn đi ăn tiệc. Bắt tay một
người bịnh, rồi đưa tay lên sờ vào mặt mình. Đó là cách lây Covid. Đơn
giản chỉ có vậy. 5). Tôi khuyên mọi người nên đeo mask khẩu
trang không phải vì nó sẽ bảo vệ hay ngăn ngừa được Covid nhưng nó sẽ
tập cho bạn thói quen tốt là không sờ vào mặt. CHỈ CẦN TAY SẠCH VÀ
KHÔNG RỜ VÀO MẶT LÀ 99% CHÚNG TA SẼ KHÔNG BỊ NHIỄM. 6). Bạn không
cần “medical mask” như loại N95. Ngay cả tôi trong nhà thương gặp toàn
bịnh nhân Covid cũng chỉ đeo N95 trong những trường hợp đặc biệt. 7) Đứng xa mọi người giữ khoảng cách 6ft, rửa tay, thì các bạn không phải lo gì cả” DR. David Price
Trái
tim tôi, một chút gì đó thật thương cảm khi tôi nhìn bức ảnh chụp ông
trên hành lang đi về chỗ nghỉ ngơi sau một ngày làm việc. Bóng tối nhập nhoạng, dáng liêu xiêu cô đơn. Ông đã bao đêm không ngủ ?
Ông có đủ sức để tiếp tục chiến đấu với bao thị phi, những thủ đoạn dơ
bẩn từ những kẻ thù chính trị ngày đêm dùng những mưu hèn kế bẩn hãm
hại ông? Ông đã làm tất cả mọi thứ cho đất nước nầy, trọn vẹn từ trong trái tim nhân hậu bằng tấm lòng yêu nước. Ông yêu đất nước nầy còn hơn chính bản thân ông. Ông đã chiến đấu như một người chiến sĩ, đi tới mạnh mẽ, vượt qua mọi chông gai cạm bẫy chỉ vì một điều duy nhất. “ Make American great again” Người ta có thể hy sinh mọi thứ vì lòng ái quốc.
Chúng ta còn đòi hỏi điều gì nơi ông nữa ? Thánh giá Chúa đặt trên vai ông quá nặng, quá nặng so với người đàn ông đã 74 tuổi. Xin Chúa phù hộ cho ông. God bless America. God bless Donald. J. Trump Vote Red 2020❤️❤️🇱🇷🇱🇷 FB Nguyễn Thị Hồng Hải
Trịnh Ngọc Thành 1-4-2020 Thụy Sĩ, ngày 30 tháng 3, hôm nay là ngày thứ 15 tôi, Thành, đã bị nhiễm Covid-19 (Coronavirus)!
Mặc dù tôi cũng càng mệt sau hơn 10 ngày
sốt liên tục và chống chọi với virus Covid-19, được sự động viên của gia
đình, anh em bạn bè và đồng nghiệp, tôi cố gắng ngồi dậy để viết vài
dòng chia sẽ trải nghiệm thực tế của chính bản thân tôi khi bị nhiễm
Covid-19. Cho những ai đang chống chọi với con virus “không dễ thở này”,
cũng như cho những ai đang tránh xa nó, để biết và phòng ngừa.
Một tuần trước khi bị nhiễm, sáng tôi đi đến công ty và chiều từ công
ty về nhà bằng xe cá nhân của tôi, không cho em nào đi cùng hết, kể cả
em Covid-19. Ngày lên công ty thì rửa tay không biết bao nhiêu lần theo
cảnh báo của công ty. Chiều về đến nhà thì luôn nhớ rửa tay rồi mới được
ôm hôn con. Vậy em Covid-19 nó yêu thầm tôi lúc nào? Tôi cũng không
biết nữa, nhưng tôi nghĩ đó là chiều định mệnh thứ 6, ngày 13,
lúc chiều đi làm về thì có ghé qua siêu thị mua ít đồ tập thể dục cho
con, vì mấy đứa nhỏ con tôi tuần sau đó phải nghỉ học ở nhà vì tất cả
trường học đóng cửa. Trong lúc đó thì có đi nhà vệ sinh trong siêu thị
và có rửa tay bằng xà phòng, nhưng không có nước nóng và hết giấy lau tay vệ sinh.
Diễn biến bệnh Covid-19 trong 15 ngày đầu tiên của tôi
1. Ngày 1, thứ
2, 16.03: Sáng dậy thấy mệt trong người, đo nhiệt độ thấy 37.9 °C, gọi
điện báo cho công ty liền. Sau đó gọi bác sĩ gia đình và đi khám. Bác sĩ
không thấy bất kì một triệu chứng nào của nhiễm Covid-19 (không ho,
nhiệt độ bình thường, không đỏ cổ họng và tai). Bác sĩ bảo chỉ là cảm
thường, nhưng khuyên là nên làm việc ở nhà, không cần cách li ở nhà và
mọi hoạt động sinh hoạt bình thường. Tối bị sốt hơn 39°C, uống thuốc
Dafalgan 1g (Paracétamol) để giảm sốt giống như cảm bình thường mấy khi.
Lúc đấy ở Thụy Sĩ có tổng cộng khoảng 2.200 người xác nhận đã bị nhiễm
Coronavirus.
2. Ngày 2, thứ
3, ngày 17.03: Sáng dậy thấy khỏe hơn, ăn sáng xong rồi làm việc bình
thường. Trưa thì sốt lại hơn 39°C và trong người thấy hơi bắt đầu lo lo,
vì hết tác dụng thuốc là sốt lại. Tự nhủ mình là không thể bị virus
Covid-19 được. Chiều làm việc xong còn rủ bé Na (con gái lớn 6 tuổi) đi
đạp xe đạp ngoài cánh đồng để hít thở không khí. Hai cha con vừa đạp xe,
vừa nghỉ chân, gần 1h30 phút. Chiều tối ăn tối xong và lúc 20h00 lại
sốt 39°C, uống tiếp Dafalgan 1g.
Một sai lầm trầm trọng của tôi
mà hy vọng mọi người không nên lặp lại là tôi hơi chủ quan, không tự
cách li riêng trong phòng trong 2 ngày đầu tiên nên đã vô tình lây cho
cả nhà của tôi trong hai ngày đầu tiên.
3. Ngày 3, thứ 4, ngày 18.03 (ngày định mệnh):
Sáng dậy đo thấy 39.3°C, gọi điện liền cho bác sĩ gia đình và bác sĩ
bảo đến phòng khám để xét nghiệm có bị nhiễm Covid-19 không. Lấy mẫu xét
nghiệm bằng cách lấy dịch sâu trong mũi. Lấy mẫu xong, bác sĩ nói một
cách nhẹ nhàng “Sớm nhất sáng mai, thứ 5, thì có kết quả xét nghiệm và
anh sẽ gọi cho em, trong lúc chờ kết quả thì em về làm theo hướng dẫn
trong tờ giấy này nhé – Tờ giấy CÁCH LY TRONG PHÒNG VÀ CHỈ ĐƯỢC DÙNG MỘT
NHÀ VỆ SINH RIÊNG TẠI NHÀ”.
Người nhà để cơm trước cửa phòng rồi gõ cửa
để biết, sau đó người nhà đi chỗ khác rồi thì mới được lấy cơm để ăn.
Tất cả liên lạc với người trong nhà là 100% qua Whatsapp hoặc Viber (ứng
dụng gọi điện thoại qua internet). TUYỆT ĐỐI không được nói chuyện trực
tiếp với nhau. Khi đi ra khỏi phòng để đến nhà vệ sinh riêng tôi cũng
phải đeo khẩu trang y tế. Làm như vậy là để hạn chế tối đa lây nhiễm
người thân trong gia đình cũng như hàng xóm.
Lúc 22h00, trong
lúc đang mê man và vật lộn với cơn sốt hơn 39°C, trong người thì cảm
thấy lạnh buốt trong xương sống và phải đắp chăn thì điện thoại reo.
Định không trả lời vì đang quá mệt, nhưng xem thử phải bác sĩ gọi không?
Đúng như rằng, điện thoại của bác sĩ, thôi rồi, giờ này mà gọi là tôi
có linh cảm không tốt rồi.
Tôi: “A lô, Dr. AAA hả?”
Dr AAA: “Đúng rồi em, từ giờ em ở cách li trong phòng 14 ngày cho anh nhé, không được đi ra khỏi phòng!”
Tôi: “Anh, em bị dương tính rồi hả anh? Có thật là em bị nhiễm Coronavirus rồi hả anh?”
Dr. AAA: “Xui quá em, em bị đính rồi em,
anh cũng lo lắm nhưng không biết làm sao giờ nữa em. Em nhớ đo thân
nhiệt ngày 4 lần và gọi cho anh biết Thành nhé. Một ngày em uống 4 viên
Dafalgan 1g cho anh để giảm sốt và làm dịu cái phổi của em,… Thôi em
nhé, có gì mai anh gọi lại cho em để nắm tình hình và tìm cách chữa trị
cho em và gia đình”.
Tôi: “Dạ, cảm ơn anh nhiều, sáng mai em gọi cho anh”.
Lúc 00h00, tôi
lại sốt hơn 39 °C và đổ mồ hôi ướt hết cả người và phải lau khô toàn bộ
người, sau đó thay quần áo khác để có thể ngủ lại được.
4. Ngày 4, thứ
5, ngày 19.03: Sáng dậy tôi báo cho cả gia đình biết thông tin không
được vui. Sau đó, tôi thông báo cho công ty là tôi đã bị nhiễm
Coronavirus để họ cách ly những người đã làm việc với tôi, báo cho khách
hàng tôi để hủy các buổi họp đã sắp xếp trước đó. Tôi cũng email, nhắn
tin cho hàng xóm và cơ quan địa phương nơi gia đình tôi đang sinh sống
để tất cả họ có thông tin cần thiết khi liên lạc với tôi, cũng như hạn
chế tiếp xúc với gia đình tôi. GIA ĐÌNH TÔI ĐÃ BỊ CÁCH LI TỪ NGÀY HÔM
NAY.
Ngày tôi uống thuốc Dafalgan 4 lần, mỗi lần
cách nhau 6h. Nhưng tôi luôn bị sốt cao trên 38.5°C, nằm miên man trên
giường suốt cả ngày. Sau khi uống thuốc được vài giờ thì nhiệt độ hạ
xuống thấp nhất là 38°C. Tôi uống rất, rất nhiều nước. Còn ăn thì gần
như là không biết ngon, chỉ cố gắng ăn cho no để có sức vượt qua bệnh
thôi, mặc dù vợ tôi và mẹ tôi nấu rất nhiều món ngon mà hàng ngày tôi
rất thích ăn.
5. Ngày 5 đến 10,
thứ 6, ngày 20.03 đến thứ tư, ngày 25.03: Tôi sốt 6 ngày liên tục, ít
nhất là 38°C và cao nhất lên tới 39.7°C. Tôi nằm liên tục trên giường,
có ngày tôi không đứng nổi dù chỉ vài phút. Nhiều khi tôi phải “bò và
lết” ra ngoài cửa để lấy cơm vào trong phòng ăn. Nhiều lúc khi ho nhiều,
tức ngực và bị hụt hơi thở, tôi phải đấu tranh với chính bản thân tôi
là phải cố gắng lên, không được gọi cấp cứu để đến bệnh viện.
Cũng trong thời gian này, con gái tôi, bé
Na (6 tuổi) và con trai tôi, cu Nu (gần 2 tuổi) cũng bị nhiễm Covid-19.
Con gái tôi đến bệnh viện để khám và bệnh viện bảo con gái tôi cũng phải
cách li trong phòng riêng của con gái vì cháu tự lo vệ sinh và ăn uống
được. Hàng ngày cũng đo thân nhiệt và uống Dafalgan nhưng liều nhẹ hơn.
Còn con trai tôi thì đành chịu, cháu trong phòng cháu, nhưng còn nhỏ quá
và chưa tự lo được nên gia đình phải chăm cho cháu. Nhưng tất cả đều tự
lo ở nhà, không ai phải nằm ở bệnh viện hết.
Sau đây là những kinh nghiệm rút ra từ
chính bản thân tôi trong 6 ngày “chiến đấu” với “em” Coronavirus và
không phải đi bệnh viện.
a. Cố gắng vận động nhẹ, như Yoga hít thở nhẹ và sâu để phổi của tôi không bị dẹp sau nhiều ngày nằm mê man trên giường
b. Uống nhiều nước cam, nước trái cây có
vitamin C càng tốt (hoặc nếu được thì mua loại viên sủi bọt
Multivitamin, một viên mỗi ngày thôi). Mỗi ngày tôi cũng uống một ly
khoảng 300 ml, gồm: gừng, sả cho vào ly nước nóng để ra tinh dầu, sau đó
để nguội xuống khoảng 65°C thì mới cho mật ong vào để mật ong không bị
mất Vitatmin và vắt một lát chanh vào là uống được.
c. Súc miệng bằng nước muối, đơn giản nhưng
lại RẤT hiệu quả, vì virus trước khi nó tấn công vào cơ thể và phổi của
mình, nó phải qua rào cản tại cuống họng của mình trước. Nếu mình súc
nước muối là đã loại được nhiều virus trong cuống họng của mình trước
khi nó xâm nhập vào phổi của mình.
d. Nếu bị HO thì sẽ dễ bị tức ngực, hụt hơi
thở và mất sức RẤT nhanh. Do đó, cố gắng hạn chế tối đa không để được
ho bằng cách năm cách sau đây:
Uống nhiều nước ẤM và không nên uống nước để nguội. Nước ấm nó giúp tôi rất nhiều trong việc làm ấm phổi, giảm ho rất nhiều.
Mở HÉ của phòng cho thông thoáng, nhưng
phải mặt áo ấm để đảm bảo cho cái lưng và cái ngực luôn luôn được ấm,
không được để lưng và ngực lạnh dù trong bất kì hoàn cảnh nào. Nếu lạnh
quá thì có thể đóng cửa trong vài giờ. Quan trọng nhất khi ngủ, phải
luôn đảm bảo cái LƯNG (nếu nằm nghiêng thì nên để một cái gối phía sau
lưng) và cái NGỰC của mình phải ấm. Khi phổi của tôi ấm thì tôi giảm ho
rất nhiều.
Không nên đợi tới 6h mới uống thuốc
Dafalgan, mà đo thân nhiệt thường xuyên, khi khoảng 38°5C là phải uống
thuốc liền, khi sốt cao thường nhanh mệt và mất sức nhiều. Buổi tối tôi
phải hẹn điện thoại báo thức để dậy uống thuốc lúc 23h00, vì tôi biết là
tôi bị sốt cao lúc 00h00. Nếu một ngày uống nhiều hơn 4 viên Dafalgan
thì phải hỏi ý kiến bác sĩ, không nên tự uống và không tư vấn bác sĩ của
mình.
Cố gắng hít chậm và thật sâu, để không bị “sặc” không khí qua miệng.
e. Cố gắng giữ tinh thần lạc quan bằng cách
nghe nhạc, nếu lúc nào khỏe hơn đọc sách mình thích và tìm hiểu thêm
thông tin về dịch tại vùng mình đang sinh sống để an tâm hơn (cái này
nói thì nghe có vẻ dễ, nhưng làm thì tương đối khó cho những ai mất sức
nhiều như tôi).
f. Thường xuyên rửa tay bằng xà phòng và nước ẤM-NÓNG là tốt nhất.
g. Nếu có gia đình nên nhờ gia đình nấu mấy món ăn mình thích để dễ “lấp đầy dạ dày” trong những ngày không muốn ăn này.
h. Nhiều đêm tôi nằm ngửa, cứ nhắm mắt lại
là có cảm giác như có tảng đá đang “đè” lên ngực của tôi, hoặc khi gác
tay lên trán thì giống như có khúc gỗ đè lên đầu mình. Nếu có cảm giác
này thì cũng bình thường thôi, vì nó đã xảy đối với tôi.
6. Ngày 11 đến 13,
thứ 5, ngày 26.03 đến thứ 7 ngày 28.03: Kể từ ngày thứ 11 trở đi thì
tôi giảm sốt nhanh. Trong vòng 3 ngày tôi uống thuốc đều đặn 4 viên
Dafalgan một ngày và thực hiện những điều tôi rút ra từ những ngày trước
(từ ngày thứ 5 đến thứ 10). Tôi thấy nhiệt độ giảm từ ngày thứ 11 từ
39°C xuống còn 36.5°C trong ngày thứ 13 (lại là ngày thứ 13 , nhưng
không phải thứ 6).
7. Ngày thứ 14 và 15, chủ
nhật, ngày 29.03 đến thứ 2, ngày 30.03: Tôi đã khỏe lại, bác sĩ cho
phép tôi được “ra trại với 4 bức tường”. Cái cảm giác được ra khỏi phòng
sau gần 2 tuần giam trong phòng nó lạ lẫm làm sao, mà tôi không tả bằng
lời được. Chắc nó giống như đi ở “tù” 2 tuần rồi được thả về với gia
đình, thấy được mặt vợ con mình…, cảm giác khó tả lắm…
Bác sĩ bảo tôi xem như đã diệt được
Conoravirus trong người tôi và đã miễn dịch với em Coronavirus này trong
2 năm tới và không có lây cho người khác nữa. Tuy nhiên, tôi vẫn cẩn
thận và còn mang khẩu trang trong nhà.
Tóm lại:
Dành cho những ai chưa bị “em” Coronavirus yêu:
i. Trước tiên chúc mừng cho bạn và gia đình bạn an lành để vượt qua mùa dịch Covid-19 “không dễ thở” này.
ii. Hạn chế tối đa khi đi ra ngoài, và tránh tiếp xúc nhiều người, ở nhà cho nó lành!
iii. Nếu có đi ra ngoài, đi siêu thị thì
nên mang theo túi xách của mình. Nếu trường hợp phải dùng xe đẩy của
siêu thị thì nên tẩy trùng cái tay cầm. Một ngày không biết bao nhiêu
người khác nhau chạm vào chỗ tay cầm này, đó là ổ virus đấy! Trong
trường hợp phải đi nhà vệ sinh công cộng trong siêu thị thì nên rữa tay
kĩ bằng nước Ấm-Nóng với xà phòng sau khi đi vệ sinh xong. Lau tay và
dùng giấy lau tay để mở cái tay cầm khi mở cửa. Khi mở xong thì bỏ nó
vào thùng rác gọn gàng, tránh lây nhiễm cho những người dùng nhà vệ sinh
sau mình.
iv. Nên rửa tay thường xuyên bằng xà phòng và NƯỚC ẤM-NÓNG.
v. Tập thể dục ít nhất 30 phút mỗi ngày nếu có thể.
Dành cho những ai
đã lỡ bị “em” Coronavirus yêu rồi thì đành phải chịu thôi, nó là “định
mệnh” thì mình cũng không tránh được. Xin gia nhập hội những người bị
nhiễm Coronavirus như tôi.
i. Tôi là người đã bị nhiễm virus rồi, tự
chữa trị ở nhà, và nay đang trong quá trình bình phục. Vậy thì tôi tin
chắc là bạn cũng sẽ vượt qua được. Không phải quá lo lắng. Cố gắng sống
lạc quan. Thụy Sĩ và nhiều nơi khác còn nhiều chỗ đẹp lắm, mình phải cố
gắng vượt qua để còn đi tham quan và ngắm cảnh nữa!
ii. Nên tham khảo những kinh nghiệm từ “a”
đến “h” thôi nhé (không có tới “Z” đâu nhé) trong ngày thứ 5 đến ngày
thứ 10 mà tôi đã rút ra từ chính bản thân tôi khi “sống” cùng “em”
Coronavirus. Xin lưu ý không phải những điều tôi rút ra từ bản thân tôi
là hoàn toàn đúng cho bản thân bạn. Nó chỉ mang tính tham khảo cho bạn
thôi nhé.
iii. Tuyệt đối phải tuân thủ theo hướng dẫn
của bác sĩ khi dùng thuốc. KHÔNG nên tự uống thuốc theo những chỉ dẫn
trên mạng, Youtube, FB và cả báo chính thống nữa. Chỉ tin duy nhất vào
bác sĩ của mình thôi các bạn nhé. Tránh những trường hợp đáng tiếc đã
xảy ra cho các bạn trẻ bên Pháp và Thụy Sĩ tự dùng thuốc và đã không tư
vấn kĩ bác sĩ.
Cảm ơn chân thành:
i. Tôi xin chân thành cảm ơn vợ tôi, con
tôi, các thành viên trong gia đình đã chăm sóc tôi và động viên tôi
trong những ngày bị cách ly trong phòng.
ii. Xin chân thành cảm ơn bác sĩ gia đình
của tôi đã theo tôi trong suốt quá trình bệnh cũng như theo dõi sức khỏe
của tôi sau khi hết bệnh.
iii. Xin chân thành cảm ơn các anh chị em
bạn bè, hàng xóm, các cô chú trong phường (La Commune d’Orny) nơi tôi
đang sinh sống, đồng nghiệp công ty của tôi và của vợ tôi đã gửi email,
tin nhắn, những lời đề nghị giúp đỡ trong lúc nhà tôi gặp khó khăn.
iv. Cũng xin chân thành cảm ơn các anh chị em người Việt trên cộng đồng “Chợ Việt online tại Thụy Sĩ“,
những anh chị em này tôi đã hoặc chưa bao giờ gặp mặt ngoài đời. Những
món hàng giúp đỡ nhà tôi lúc khó khăn (như chai nước khử trùng, hộp khẩu
trang, hộp găng tay y tế và nhiều thứ khác tôi không thể nêu hết ra
đây…) nó có giá trị vật chất, nhưng cái giá trị tinh thần theo tôi còn
giá trị hơn gấp nhiều lần. Những trái tim của người Việt xa xứ giúp đỡ
nhau những lúc khó khăn nó làm “ấm lòng người Việt” nơi xứ người. Đây
cũng là động lực thôi thúc tôi viết bài “hơi quá” dài này bằng ngôn ngữ
Tiếng Việt.
Gửi những bạn du học
sinh và những bạn người Việt Nam hiện đang sống một mình tại Thụy Sĩ
trong lúc đại dịch khó khăn và nguy hiểm này:
i. Nếu các bạn có gặp khó khăn và thắc mắc
gì thì vui lòng gửi yêu cầu lên những trang website hoặc Facebook của
các Hội sau để anh chị em người Việt thân thương của mình sẽ giúp đỡ lẫn
nhau:
ii. Tôi tin chắc rằng các bạn sẽ nhận được
sợ giúp đỡ chân tình của anh chị em người Việt thân thương của chúng ta.
Cá nhân tôi rất tự hào khi người Việt Nam chúng ta có một tấm lòng và
trái tim rất tình người, rất nhân hậu. Nếu vì một lý do chủ quan hay
khách quan nào đó mà bạn không liên lạc được, bạn có thể liên lạc trực
tiếp với tôi qua điện thoại, Whatsapp, Viber thông qua số: +41 (0) 79
158 68 12 hoặc email cá nhân của tôi: thanhngtrinh@gmail.com. Tôi và
những người bạn thân thương của tôi chắc chắn sẽ giúp các bạn. Các bạn
cứ an tâm, chúng ta còn có một cộng đồng người Việt Nam rất dễ thương ở
phía sau các bạn.
iii. Mong cho cả nhà sức khỏe tốt, an lành vượt qua đợt đại dịch khó khăn này.
P.S. Sau đây là những món quà rất quan trọng đối với tôi và tôi nhận
qua khe cửa mỗi ngày từ con gái và con trai của tôi, món quà này nó giúp
tôi đỡ cô đơn trong những ngày giam mình trong 4 bức tường.
Tạm biệt “em” Covid-19 nhé và anh mong đừng
gặp lại em lần nữa. Xin em để cho mọi người bình yên và an lành qua mùa
đại dịch này.