Wednesday, February 12, 2020

Hoa Kỳ, dân Mỹ, tổng thống Mỹ và di dân Việt. Giao Chỉ, San Jose


Thưa các bạn độc giả. 
Câu chuyện về mầu da tại Hoa Kỳ
Giữa tháng 2 nước Mỹ được nghỉ vì là ngày lễ tưởng nhớ các vị tổng thống. Xin có đôi điều ghi nhận về nước Mỹ, dân Mỹ và Tổng thống Mỹ.Nửa thế kỷ vừa qua nước Mỹ đối xử với Việt Nam nói chung từ chiến tranh đến hòa bình thực sự rất đẹp. Ngày xưa người Mỹ không tử tế như vậy. Năm 1776 Tuyên ngôn Độc Lập rất hay. Hiến Pháp 1778 rất xuất sắc. Hoa Kỳ tôn trọng nhân quyền nhất thế giới. We The People…Nhưng tất cả đều không phải vậy. Da đen không phải là người. Da đen là nô lệ. 150 năm trước dù đã giải phóng nô lệ nhưng đến năm 1870 tu chánh án 15 ra đời da đen mới được đi bầu. Rồi đến năm 1920 với tu chính án số 17 phụ nữ mới được đi bầu. Năm nay 2020 phụ nữ Mỹ kỷ niệm 200 năm làm cử tri.  Khi người Mỹ da trắng từ Âu châu theo con tầu MayFlower, Hoa Tháng 5 đến Mỹ, ăn nhậu với da đỏ một chầu Thanksgiving nhưng vẫn không coi da đỏ là con người. Ăn xong lễ Tạ ơn đầu tiên năm 1621 Mỹ xua đuổi dân da đỏ lội bộ đi từ miền Đông qua miền Tây. Trên con đường gian khổ gọi là Đường mòn nước mắt, the trail of tears. Mười phần chết bẩy còn ba. Tập trung da đỏ vào các khu đồng khô cỏ cháy.  Sắc dân da đỏ diệt vong ngay trên đất đai huyền thoại mà chính họ đã tuyên xưng là chủ nhân đón chào người da trắng. Mãi đến năm 1924 những người da đỏ còn sống xót trong các khu tập trung mới được coi là công dân Mỹ. Chỉ còn nghề mở xòng bài, uống rượu và đóng phim cao bồi Viễn Tây cho Hollywood. Dân Tàu da vàng được đưa qua Mỹ làm cu ly đường xe lửa phải chờ đến năm 1943 mới được xin nhập tịch. Phải cắt bỏ tóc đuôi sam truyền thống và khi ra làm ăn chỉ được làm nghề giặt ủi. Nhưng dân Việt Nam di tản đợt đầu từ năm 1975 chỉ cần chờ 5 năm đến 1980 là được phép trở thành công dân Hoa Kỳ. Một lần nữa, chúng ta phải cảm ơn những người dân Mỹ với 58 ngàn chiến binh hy sinh và 300 ngàn thương binh trở về từ chiến tranh Việt Nam. Chúng ta phải cảm ơn dân Mỹ mở vòng tay đón người tỵ nạn từ Việt Nam lần lượt đến Mỹ suốt nửa thế kỷ vừa qua. Tổng cộng khoảng 2 triệu. Đến được đất này và được hưởng phúc lợi và quy chế công dân nhờ con đường gian khổ của dân da đen, da đỏ và da vàng đã trải qua với 200 năm thay đổi người Mỹ da trắng ngày xưa thành người Mỹ da trắng ngày nay. Thank you America. Bây giờ xin nói đến các ông tổng thống Hoa Kỳ. 
                                                      
Tình tự dân tộc ở đâu?
Tổng thống Hoa Kỳ có phải là tổng thống của chúng ta hay không? Chúng ta đây là người Việt mang quốc tịch Hoa Kỳ. Trên pháp lý thì đúng đấy, nhưng trên thực tế thì dân ta có vẻ lạnh lùng hờ hững lắm. Như vậy có vẻ bất công với đất nước mà chúng ta đã hưởng phúc lợi khá nhiều. Vẫn còn nhớ khởi đi từ thập niên 80, anh em gặp nhau trên con đường xuôi ngược tìm nơi định cư. Tay bắt mặt mừng, hỏi rằng bây giờ bạn làm gì ở đâu. Câu trả lời nhẹ nhàng lý thú: trước làm hãng Ford, mới đây thì lãnh lương Carter. Check Carter lãnh đủ 4 năm, rồi qua làm việc với tổng thống Reagan. Cho đến bây giờ có nhiều bạn cao niên chúng tôi lãnh tiền già của vị tổng thống mới mà vẫn quen mồm gọi là anh Obama. Ngôn ngữ hết sức là tự do dân chủ.
Dân ta ở Mỹ đã 10, 20 hay thậm chí 40 năm. Đã đứng lên nghe đọc lời thề vào quốc tịch. Vui vẻ giơ tay thề bỏ hết những giây mơ rễ má với quê hương cũ. Những bà già xin thề sẽ một lòng cầm súng chiến đấu cho Tổ Quốc mới, nhưng thật sự tấm lòng không hề rung động với Hiệp Chúng quốc Hoa Kỳ.
“Lòng quê gởi áng mây tần xa xa”
Người thì làm ăn cật lực để gởi tiền về quê. Mua đất, cất nhà. Người thì đi về như đi chợ. Người thì đốt lửa, thổi gió đấu tranh về quê hương. Hết năm này qua năm khác. Bao nhiêu là đám cưới, bao nhiêu lần khai sinh, bao nhiêu đám ma. Ở trên miền đất đầy cơ hội đã gần nửa thế kỷ mà sao vẫn mang tâm trạng lưu đầy, mãi mãi làm người lưu vong trong hoàn cảnh tạm dung.
Bài học lịch sử và tình tự dành cho Tổ Quốc mới, khi thi xong nhập tịch là buông xuôi hết. Như vậy, phải chăng chúng ta đối xử với nước Mỹ dường như không phải đạo.
Kể từ năm 75 cho đến nay là năm 2 không 2 không. Có lẽ đã đến lúc chúng ta phải dành cho đất nước tử tế này một chút tình dân tộc.
Xin vui lòng đọc bài giãi bầy với mối chân tình. Xin đọc lại bài học quốc tịch bằng tấm lòng thông cảm.
            
Các vị tổng thống Hoa Kỳ
Ghi dấu lịch sử đầu tiên dành cho vị tổng thống thứ nhất George Washington. Ông là vị khai quốc công thần, là cha già dân tộc, là quốc phụ của Hoa Kỳ. Vị tướng chỉ huy cuộc chiến tranh cách mạng chống Anh quốc. Thành lập Hiệp chủng Quốc và lên làm tổng thống 2 nhiệm kỳ. Ông sinh ngày 22 tháng 2 năm 1796. Vì vậy nước Mỹ có ngày President’s Day cũng gọi là Washington’s Birthday. Sau đó người ta cũng ghép chung vào ngày lịch sử này để kỷ niệm thêm ngày sinh nhật của vị tổng thống thứ 16 là Abraham Lincoln. Ông sinh ngày 12 tháng 2-1809. Cho đến nay ngày President trở thành ngày quốc lễ và nước Mỹ chọn ngày Thứ hai của tháng Hai, nằm giữa sinh nhật của hai vị tổng thống vĩ đại. Một người lãnh đạo kháng chiến thành lập quốc gia. Một người chiến thắng cuộc nội chiến, thống nhất đất nước.
Nếu hỏi rằng, ngoài hai vị kể trên trong tất cả các vị tổng thống Hoa Kỳ hơn 200 năm qua thì còn có tổng thống nào xếp hạng cao trong lịch sử. Hoa Kỳ có ngay câu trả lời.
Các tổng thống vĩ đại của nước Mỹ
Câu trả lời không phải bằng văn bản mà bằng cả 1 công viên quốc gia. Không phải là vườn cảnh, tượng đài mà bằng núi đá. Tại tiểu bang South Dakota có hình tượng khắc trên đá. Các hình tượng vĩ đại của 4 ông tổng thống vĩ đại. Trái núi chiếm diện tích 1,300 mẫu tây, với tượng đài cao 60 bộ nằm trên khu đất cao 5,700 feet trên mặt biển. Từ trái qua phải là hình tổng thống Washington, Jefferson, Roosevelt, và Lincoln.
Tổng thống Jefferson là người nhậm chức thứ ba, nhưng là cha đẻ của bản Tuyên ngôn độc lập. Ông đã viết ra những câu bất hủ trong các bản văn lịch sử để làm khuôn vàng thước ngọc cho đời sau. Đó là câu: “Con người sinh ra bình đẳng và ai cũng có quyền mưu cầu hạnh phúc.”
Vị sau cùng là tổng thống Roosevelt, người đã lãnh đạo nước Mỹ khi nhân loại bước vào thế kỷ 19. Tượng đài khắc trên núi Rushmore là công trình thực hiện cha truyền con nối của gia đình điêu khắc gia Borglum. Ngày nay có hai triệu du khách đến thăm hàng năm.
Tinh hoa của dân chủ
Với hơn 200 năm lập quốc, nền dân chủ của Hoa Kỳ không một lần nào thay đổi người lãnh đạo mà có rối loạn binh đao. Hoàn toàn không có đảo chính, cách mạng, binh biến. Ngay cả những lúc chiến tranh sóng gió hay lúc các vị tổng thống bị truất phế, từ chức thì việc thay đổi cũng tuần tự theo luật lệ hoàn tất rất nhẹ nhàng và an toàn tuyệt đối.
Theo hiến định, khi vị tổng thống tại chức qua đời hay từ chức thì ông phó lên thay. Nếu không có phó tổng thống hay vì lý do gì, ông phó không lên thay thì người thứ ba là chủ tịch hạ viện và kế tiếp là bộ trưởng ngoại giao. Trong thể chế dân chủ, quyền hạn do các chính trị gia nắm giữ nên vai trò bộ trưởng quốc phòng và tham mưu trưởng liên quân thuộc phe quân sự không nằm trong danh sách được giao quyền lãnh đạo đất nước.Bang giao Việt Mỹ.                        Trong hoàn cảnh thuộc về đợt di dân Việt Nam đến Hoa Kỳ vào cuối thế kỷ thứ 20, nếu chúng ta tìm hiểu về cuộc đời của tất cả các vị tổng thống Hoa Kỳ sẽ tìm thấy rất nhiều chi tiết lý thú. Tuy nhiên, nói đến mối giao tình Việt Mỹ phải kể lại câu chuyện sử liệu từ thời tổng thống thứ 18 của Hiệp Chủng Quốc là ông Grant vào năm 1869.

Việt sử ghi lại rằng vào năm 1870, ông Bùi Viện gốc làng Trình Phố, tỉnh Thái Bình dưới triều Tự Đức được cử đi sứ qua Hồng Kông rồi nhân dịp này theo tàu viễn dương qua Hoa kỳ vào triều đại Tổng thống Ulysses Grant. Tổng thống Mỹ tiếp kiến hứa hẹn viện trợ cho Việt Nam canh tân. Ông Bùi Viện về nước trình lên kết quả và lại trở lại Mỹ quốc lần thứ hai. Tuy nhiên, kỳ này Hoa Kỳ lại đổi ý nên việc viện trợ không thành.
Dù sao thì đây cũng là một ghi dấu về những ngày bang giao Việt Mỹ đầu tiên. Nhưng suốt một trăm năm từ thời kỳ1850 đến 1950 miền Đông Nam Á vẫn trong vòng ảnh hưởng của Pháp nên Việt Nam không có cơ hội liên hệ với Hoa Kỳ. Cho đến năm 1975, cựu đại sứ Bùi Diễm, thuộc giòng họ Bùi Viện, đại diện Việt Nam Cộng Hòa lại thất bại trong lần xin viện trợ cuối cùng.Tổng thống Hoa Kỳ và chiến tranh Việt Nam
Cho đến thời kỳ 1954 của tổng thống thứ 34 là ông Eisenhower, Việt Nam mới có cơ hội đóng vai trò trong lịch sử Hiệp Chủng Quốc.
Vào cuối thập niên 50, trong chuyến đi Mỹ, chúng ta thấy hình ảnh ông Eisenhower đón chào tổng thống Ngô Đình Diệm và ca ngợi vị nguyên thủ Việt Nam là vĩ nhân của Đông Nam Á. Và chẳng bao lâu sau đó, vị tổng thống thứ 35 của Hoa Kỳ là ông Kennedy đã gián tiếp trách nhiệm về cuộc đảo chánh và việc hạ sát anh em ông Diệm năm 1963 tại Sài Gòn. Ông Kennedy tuy giải tỏa được một chế độ cản đường nhưng cũng rất ân hận về cái chết của ông Diệm. Cả hai ông Ngô Đình Diệm và Kennedy đều là Thiên Chúa Giáo.
Nhưng niềm ân hận cũng không lâu, chỉ sau một thời gian ngắn đến lượt ông Kennedy bị ám sát chết tại Dallas, Texas.
Cái chết của cả hai vị tổng thống đều vẫn còn nhiều bí ẩn cho đến ngày nay. Ông Johnson lên thay trong vai trò tổng thống thứ 36 với gánh nặng chiến tranh Việt Nam. Trong các vị tổng thống liên quan, chính ông Johnson là người xử dụng tối đa mọi phương tiện để chiến thắng. Ông là người quyết tâm nhưng vẫn không thành công và để cho ông Nixon lên thay với chiêu bài Việt Nam hóa chiến tranh, rút quân về bằng mọi giá. Năm 1974, Nixon, vị tổng thống thứ 37 vì Watergate phải từ chức. Ông Gerald Ford thứ 38 lên thay, thể theo lòng dân và quốc hội, quay lưng cuộc chiến tranh Việt Nam. Từ nay đối với Hoa Kỳ, Việt Nam chỉ còn là vấn đề nhân đạo.
Với 5 vị tổng thống can dự vào chiến tranh Việt Nam, bắt đầu từ Eisenhower, Kennedy, Johnson, Nixon và Ford, người Mỹ gọi đây là The War of the Presidents. Ý nói là cuộc chiến riêng tư của các vị tổng thống, không can dự gì vào nước Mỹ và dân Mỹ. Làn sóng chống chiến tranh của dân Mỹ dâng cao với các cuộc xuống đường hàng triệu người. Bây giờ sống tại đây chúng ta mới có thể hiểu được là lòng dân của Mỹ quốc thực sự ảnh hưởng đến chính quyền ra sao. Không cần đúng hay sai, không cần giữ lời cam kết. Đối với dân chúng Hoa Kỳ, lòng kiên nhẫn và sự chịu đựng, hy sinh rất giới hạn. Đánh không xong thì rút, sống chết mặc bay. Từ các quan niệm đó, định mệnh đưa chúng ta đến Hoa Kỳ.
Tổng Thống Hoa Kỳ và dân tỵ nạn Việt Nam
Sau ông Ford, dân tỵ nạn lần lượt sống với 5 vị tổng thống của thời hậu chiến. Bắt đầu từ ông Carter, tổng thống thứ 39, ông già hiền lành đạo đức chính là vị ân nhân đầu tiên mở cửa nước Mỹ cho thuyền nhân từ các trại tỵ nạn vào Hoa Kỳ. Khi đoàn biểu tình Việt Nam thắp nến đi trước Bạch Cung để than khóc cho thuyền nhân thì ông Carter đã mở cửa ban công ngó xuống vẫy tay chào. Nước mắt dân tỵ nạn Việt Nam di tản đợt đầu, nhỏ giọt xuống đại lộ Constitution đã làm động lòng ông tổng thống chuyên cất nhà Homeless. Lệnh tổng thống ban ra từ đây các tàu chiến của hạm đội số Bảy bắt đầu xua đuổi hải tặc và vớt người di tản. Các phái đoàn Mỹ lên đường đến phỏng vấn tại trại tỵ nạn Đông Nam Á. Rồi tiếp đến ông thứ 40 là Reagan suốt 8 năm đưa ra các đạo luật tỵ nạn, khởi sự các buổi thảo luận thả tù, để sau này ông Bush số 41 tiếp tục mở rộng tấm lòng nhân đạo.
Bước qua thập niên 90, triều đại Bill Clinton, tổng thống thứ 42 là thời kỳ của hòa giải và hàn gắn. Clinton mở đường hiệp thương, giải tỏa cấm vận, đưa tay dắt đường cho Hà Nội trở về với thế giới tự do. Ông Clinton chấm dứt nhiệm kỳ bằng một chuyến công du cuối cùng dưới hình thức qua Việt Nam để trình diễn một màn Workshop dân chủ đi từ Hà Nội đến Sài Gòn.
Qua đến ông Bush, vị tổng thống thứ 43 của Hoa Kỳ đã đem bài học Việt Nam ra để đánh trận Trung Đông, nhưng đã gặp nhiều cay đắng. Bây giờ đến lượt tổng thống Obama, với hoàn cảnh thế giới điên đảo, nợ nần chồng chất, ông có quá nhiều mối bận tâm. Nhưng chuyến thăm viếng Việt Nam của vị tổng thống da đen đã trở thành dấu ấn giao tình đậm nét nhất trong lòng tuổi trẻ.
Xem như vậy, lịch sử cận đại của Hoa Kỳ từ 1954 đến nay có 11 vị tổng thống. Năm vị tham dự vào cuộc chiến Việt Nam. Ba triệu lính lần lượt tham chiến. 58 ngàn người chết. Mỗi vị tổng thống khi nhắc đến Việt Nam đều mang một kỷ niệm cay đắng khôn nguôi.
Kể từ 1975 đến nay 2020, 5 vị tổng thống liên quan đến dân Việt Nam hậu chiến, qua các lãnh vực di dân tỵ nạn và nhân đạo. Cả 5 người đã mang một quan niệm mới mẻ về hai chữ Việt Nam. Đã bớt phần đau thương cay đắng. Trong những năm gần đây, sự thành công của người Việt tại Hoa Kỳ trong tất cả các lãnh vực đã đem đến cho các ứng cử viên tổng thống một ý niệm mới mẻ tốt đẹp của chúng ta tại quê hương mới. Riêng tổng thống Obama, trong bài diễn văn nhậm chức đã nhắc đến Việt Nam qua trận Khe Sanh.
Trong 8 năm qua, con cháu chúng ta đã làm quen với vị tổng thống da mầu đầu tiên thứ 44 với niềm tự hào của một thế hệ di dân gốc Việt góp phần xây dựng đầy hưng phấn trong tương lai. Biết đâu sẽ có ngày Hoa kỳ chào mừng một tổng thống Việt Nam da vàng. Mặc dù ngày đó có thể còn rất xa, nhưng bây giờ xin vui lòng nhận chấp nhận các tổng thống của chúng ta. Trong niềm tin mới, chúng ta cùng ghi dấu ngày President’s Day. Dù rằng nghĩa trang Việt Nam tại Los Gatos có treo đôi câu đối: “Trăm năm xác tục gửi quê người, Vạn dặm hồn thiêng về cố quốc.”  Tôi cũng xin nhắc lại hai bài học trăm năm của các di dân đến trước chúng ta. Một văn hào Nga đã nói rằng: “Nơi nào tôi sống có tự do, nơi đó chính là quê hương.” Một chính khách Ba Lan tỵ nạn lại nói rằng: “Muốn đấu tranh hữu hiệu cho quê hương cũ, hãy làm một công dân tốt trên quê hương mới.”

Phần kết luận với thời hiện Tại.                        Ngày xưa trong chiến tranh Việt Nam làm sao chúng ta biết được tâm tư người dân Mỹ. Bây giờ ta là dân Mỹ, sống trong lòng nước Mỹ, nhận định phải rõ ràng hơn. Chiến binh Mỹ qua Việt Nam chiến đấu là đi quân dịch. Tiền tuyến không thể nỗ lực nếu hậu phương phản chiến. Chiến cuộc lại kéo quá dài. Tổng thống nào cũng muốn kết thúc. Ông Johnson thực sự muốn chiến thắng bằng mọi giá, nhưng không thành công. Ông Nixon muốn trực tiếp hòa với Tầu để đạt được hòa bình bằng mọi giá. Với 10 năm binh đao trong cuộc chiến điêu linh của chiến trường tồi tệ.  58 ngàn tử sĩ và 300 ngàn thương binh. Trải qua 5 đời tổng thống với những cuộc biểu tình phản chiến trên toàn quốc. Hình ảnh người đàn ông Mỹ người tẩm xăng bế con nhỏ đứng dưới chân tường Ngũ giác đài làm rung động thế giới. Tổng trưởng quốc phòng Mc.Namara đứng trên lầu nhìn xuống kinh hoàng. Lòng dạ nào mà còn tiếp tục chiến tranh. Sau cùng người đàn ông đã đặt đứa nhỏ qua một bên để tự hỏa thiêu trở thành biểu tượng của phản chiến. Với những tin tức như vậy người Việt chúng ta làm sao còn trách cứ Hoa Kỳ bỏ Việt Nam. Chưa thấy quan tài, chưa  đổ lệ. Sau những trận Khe Sanh, Cồn Thiên với hàng trăm quan tài phủ cờ sao chở về phi trường Travis. Nhạc Tap não nùng cất tiếng chiêu hồn vang khắp không gian miền Bắc CA đưa hình ảnh vào phòng khách của triệu gia đình dân Mỹ. Làm sao mà Mỹ không rút. Còn phần chúng ta. Mất nước là mất tất cả. Lỗi tại ta mọi đường. Chiến thắng của cộng sản thế giới tại Việt Nam là chiến thắng cuối cùng trước khi chủ nghĩa Maxist diệt vong. Trên đây là kết luận về phần 5 vị tổng thống trong chiến tranh Việt Nam. Các vị tổng thống của thời kỳ hậu chiến đều thể theo tinh thần nhân đạo của dân Mỹ mà đón nhận người Việt di dân ty nạn. Khi bản nhạc trái mùa lên tiếng có tuyết rơi tại Sài Gòn, đại sứ Mỹ theo lệnh tổng thống Ford cố gắng ở lại đến giây phút cuối cùng tháng 4 để di tản con số ấn định là 7 chục ngàn người. Nhưng khi hàng ngàn người tràn ngập trên biển Đông vào đầu tháng 5 thì Bạch Cung nhắm mắt chấp thuận nhận tất cả vào Mỹ. Con số di dân ty nạn Việt Nam đầu tiên vào Mỹ hoàn toàn không cần giấy tờ là 135 ngàn. Hai năm sau những người nầy đứng lên tuyên thệ lấy thế xanh và năm 1980 vô quốc tịch. Con đường đi vào đại lộ Citizen của da đen phải trải qua lịch sử đẫm máu 3 năm Civil War Hoa Kỳ với thời gian nô lệ kéo dài hai trăm năm gian khổ. Con đường của người phụ nữ công dân Hoa Kỳ được đi bầu cũng phải đấu tranh nhiều năm từ khi có hiến pháp đến khi tu chính án ra đời. Con đường da đỏ trở thành công dân là phải hy sinh cả một sắc tộc gần diệt vong. Sau cùng con đường Trung Hoa và Nhật Bản da vàng cũng phải trải qua gian khổ từ thế kỷ 19 đến 20. Riêng di dân ty nạn Việt Nam dù trải bao nhiêu đau thương tù đầy trên đất, kinh hoàng trên biển nhưng bước chân đến đất Mỹ là mọi thứ đã an bài. Chỉ cần vọn vẹn 5 năm.

Lời cuối cho anh em. 
Tôi viết tiểu luận nầy nửa đêm về sáng. Chính tả Việt Mỹ có nhiều chỗ sai lầm. Tin tức ngày tháng cũng có thể không đúng. Đây chỉ là cảm nghĩ, không phải là viết chính sử. Xin bà con cứ tùy tiện đọc và chỉ dẫn. Chúng tôi sẽ sửa lại khi in thành sách. Còn chuyện chính trị hiện tại, với vị tổng thống  đang cầm quyền. Khi nào ngài hết nhiệm kỳ, chúng ta sẽ luận bàn thêm. Chuyện thời tổng thống thứ 45 sẽ còn dài dòng. Hẹn đến khi ghi dấu 50 năm người Việt tại Hoa Kỳ. Cũng không muộn.
Giao Chỉ San Jose

No comments:

Post a Comment