Chiêu độc kiếm vợ của gã thợ hồ
Đều đặn suốt nửa năm, tuần nào hắn cũng "đổ" 2 chỉ. Không biết bà chủ nói gì, chỉ thấy cô con gái xuất hiện nhiều hơn và thay mẹ thu tiền, giao vàng cho hắn.
Hắn hơn 20 tuổi, lên thành phố làm phụ hồ, trẻ khỏe và có nét rất đàn ông nên không ít cô gái ở thành phố dù biết hắn là thợ hồ vẫn chết mê chết mệt. Ở quê lam lũ từ nhỏ nên hắn rất chín chắn và khôn lỏi hiếm ai bằng. Lên thành phố với đồng lương chỉ dư dả chút ít, sau khi thuê nhà trọ, có sẵn cái xe máy mang ở quê ra, hắn chăm chỉ làm việc và nhận thấy người ở thành phố sướng thật, có đủ mọi thứ chứ không như ở quê. Hắn mơ ước đến một ngày nào đó "trời cho" một cô vợ con nhà khá giả, có nhà cửa đàng hoàng, vậy là mãn nguyện như gặp được tiên. Dù viển vông nhưng hắn vẫn ước mơ.
Điều đầu tiên để thực hiện mơ ước là hắn không ăn nhậu như đám thợ làm cùng, luôn chỉn chu sau giờ làm việc và đặc biệt là biết thu vén từ tiền lương không lấy gì cao cho lắm. Hắn không nói tục, chửi thề, càng không tham gia ba cái chuyện gái gú, cờ bạc mà mấy cha dù là lao động tiền lương còm cõi nhưng xa quê đều dính phải. Cuối ngày mỗi khi đám thợ cùng làm sát phạt đỏ đen mỗi ván vài nghìn hay chém gió nói tục, kể chuyện hoang, khoe khoang chiến tích tán tỉnh, lừa tình cô này cô khác, hắn đều im lặng, không tham gia hay kiếm cớ lảng tránh. Hắn nhận ra, đã "phàm phu, tục tĩu" thì khó mà bỏ được tính xấu, hễ mở miệng ra toàn những lời nói, câu chuyện, cười cợt người tử tế nghe khó mà "tiêu hóa" nổi.
Ở đời, cái gì cũng có cái giá cả. Hắn tu chí nên vài tháng đều tích lũy đủ tiền mua được chỉ vàng. Nhiều lần đến tiệm "đổ vàng" hắn phát hiện con bà chủ tiệm hiền và xinh thinh thoảng xuất hiện, tự dưng hắn "chết" và ngày đêm mơ tưởng. Nhưng hoàn cảnh của hắn, làm sao có thể chinh phục nổi trái tim cô chủ tiệm nhà giàu luôn có cả tá "cây si" trồng quanh nhà, bà chủ tiệm còn khó hơn bởi đó cũng là "khối tài sản" mà vợ chồng bà tích góp được. Cái đầu khôn ranh của hắn nghĩ ra một kế rất hiểm. Cứ đều đặn vào cuối tuần, hắn đến tiệm "đổ" chiếc nhẫn 2 chỉ, với bà chủ có khách mua thì bán, miễn là có tiền.
Sau vài ba tháng, bà chủ dần quen và tò mò, thằng này có vóc dáng ngon lành, cao to đến gần mét tám chứ ít đâu, chí thú làm ăn và biết lo toan mới có tiền đổ vàng thường xuyên. Một bận bà hỏi: "Cháu làm nghề gì mà thu nhập cũng khá", hắn đáp tỉnh rụi: "Thưa bác, con làm bên xây dựng, nhà con ở quê'. Bà chủ không hỏi nữa và tự dưng cảm mến hắn. Bà là dân kinh doanh nên tính rất nhanh, mỗi tuần "đổ" 2 chỉ, mỗi tháng có 8 chỉ, mỗi năm chục cây, không tài giỏi nhưng hiếm có đứa nào còn trẻ mà tu chí, không ăn chơi, tự lập, ở thành phố dễ gì tìm ra.
Đều đặn suốt nửa năm, tuần nào hắn cũng "đổ" 2 chỉ. Không biết bà chủ nói gì, chỉ thấy cô con gái xuất hiện nhiều hơn và thay mẹ thu tiền, giao vàng cho hắn. Hắn vẫn giả nai coi như chuyện bình thường, sau nhiều lần trao đổi vài câu giá cả, giao vàng, cảm ơn. Một lần cô chủ mạnh dạn hỏi: “Anh tên là gì" rồi như thân quen lúc nào không hay biết. Chỉ thời gian ngắn, cả hai quấn quýt, cà phê, pinic, đi chơi... tất cả đều được bà chủ "bao" hết vì nghĩ nhà mình giàu có, ai lại bắt nó trả tiền. Cô gái vui ra mặt, “lửa gần rơm lâu ngày ắt cháy to", bà chủ phải tổ chức vội đám cưới.
Không có chỗ ở và vì là con một, bà chủ yêu cầu ở rể để tiện quản lý hắn và để hắn không "thoát" vì thời buổi này kiếm được chàng trai khỏe mạnh, có nét và giỏi thu vén như hắn đâu dễ, đám thanh niên ở thành phố bây giờ hầu hết ăn chơi, phá gia hay phụ thuộc hoàn toàn vào cha mẹ. Ở rể và khi đã là vợ chồng, một thời gian khi cái thai đã lớn, cô gái mới dám hỏi: "Anh ơi, nhà em tuy khá nhưng là của bố mẹ, vợ chồng mình cũng phải có trách nhiệm chuẩn bị, sắm sửa để sau này sinh em bé còn chăm sóc, nuôi nấng. Số vàng anh tiết kiệm lâu nay nên gửi mẹ kinh doanh, sinh lợi, gửi ở ngân hàng coi như đồng vốn chết".
Ngẫm ra mấy năm qua, mỗi tuần "đổ" 2 chỉ, trong tay hắn ít nhất có dăm cây vàng chứ đâu ít. Hắn không từ chối, rất vui vẻ: "Ngày mai anh sẽ rút ở ngân hàng về, tùy em sử dụng. Của chồng công vợ chứ mất đi đâu". Chiều hôm sau hắn mang về cho vợ đúng 4 chỉ vàng, cô vợ tròn mắt "Sao chỉ có vậy thôi anh, hơn 4 năm, tuần nào anh cũng đổ 2 chỉ, không lẽ anh cho ai hết". Hắn tỉnh rụi: "Anh có cho ai bao giờ đâu, mỗi tuần đổ 2 chỉ là bị lỗ mấy chục nghìn, vì anh làm gì có nhiều tiền, vì yêu em nên mua của mẹ xong, ngày hôm sau anh mang qua tiệm khác, bán lỗ. Tuần sau phải thêm mấy chục, lại mua 2 chỉ. Vị chi hơn 4 năm lỗ mất một chỉ, nhưng được rất nhiều vì có em và con".
Cô gái chết sững, không dám nói gì, lẳng lặng đem 4 chỉ vàng giao cho mẹ và nói dối, còn lại chồng con cho bạn vay làm nhà. Linh tính của người làm kinh doanh khiến bà mẹ lắc đầu, ngao ngán, hóa ra nó tinh ranh quá mức, lừa quá cao thủ. Rồi bà cũng ngẫm ra, nó hơn mình và cũng biết cách để đạt mục đích chứ đâu có trộm cắp của ai, lỗi do mình ảo tưởng, suy diễn mà ra. Dù có vẻ man trá nhưng còn hơn mấy đứa thanh niên suốt ngày ăn chơi, lêu lổng. Tự dưng hắn có vợ đẹp, nhà mặt tiền giàu có và cha mẹ vợ coi hắn như báu vật.
Ở đời có ai nghĩ anh thợ hồ giàu có lại chinh phục con bà chủ tiệm vàng dễ như vậy. Để giữ thể diện và danh giá cho con mình, ông bà chủ "nghiến răng" mua cho vợ chồng nó cái ôtô gọi là "thằng rể nó tự tích lũy, chỉ dám mua sau khi có vợ", thi thoảng hắn lại chở vợ con về quê. Cả làng lác mắt, đám bạn hắn dù là kỹ sư, cử nhân cũng lắc đầu bái phục. Chỉ có hắn và gia đình vợ hiểu rõ nhất nhưng chẳng ai dại nói ra nên ở đời sẽ còn không ít cô gái chấp nhận "mắc lừa" chiêu độc của hắn.
BÀ CHỦ GÓA VÀ ANH THỢ CÀY
Khi bà Loan 25t thì ông địa chủ bị nghẽn mạch tim
mà chết. Để lại nhà cửa ruộng nương cho bà ta. Nhưng bà chẳng vui gì với gia tài sung túc này . Hằng ngày bà phải trông coi thợ cấy thợ cày 4 mùa xuân hạ thu đông.
Bà khg biết trong đám thợ cày có anh Thìn ,30t, vẫn
nhìn lén cái eo thon của bà mà nuốt nước miếng ừng ực. Vì khg biết, nên chiều nào bà Loan cũng phát tiền lương cho hắn sau khi hắn rửa chân tay tại cái chum nươc mưa sau nhà.
Hai tuần nay bà Loan cảm thấy hơi lạ vì thằng Thìn
hôm nào cũng là người sau cùng lĩnh tiền rồi đóng
cỗng giùm bà
Hôm nay, bà Loan phải chờ cả 5 phút mới thấy Thìn
đi từ sau nhà đi ngang qua phòng khách có cái sập
(cái giừong gỗ lim to) và trên tường là bàn thờ
ông Giap, chồng bà Loan.
Bà liền mắng : chỉ rửa chân tay mà sao lâu thế ?
Thìn chẳng nói gì cả mà đưa 2 tay rờ mép sập gỗ
như người mù, vì 2 con mắt hắn đã trợn ngược nhìn
lên trần nhà, rồi liếc nhìn cái bàn thờ ông Giap...
Bà Loan sợ quá, bèn mắng to hơn cho mình bớt sợ :
- Mày làm cái gì thế ?
- tôi là Giáp đây, tôi nhập vào thằng Thìn...
lâu lắm mới có dịp về thăm nhà, mà mắng tôi à? Trăm lạy anh, nghìn lạy anh, em đâu có biết anh về, xin anh bỏ qua cho... Mời anh ngồi xuống cái sập này đi, để em pha chè anh uống nhé
- Thôi ta thăng đây...
thế là Thìn ngã úp mặt trên sập , rồi từ từ chống tay ngồi dậy y như vừa tỉnh 1 giấc ngủ...
Bà Loan chẳng biết phải làm gì, bèn đặt tay lên vai
Thìn mà hỏi : sao? mệt à?
Thìn làm bộ vội đứng dạy vì đã tỉnh và biết thân phận
làm công của mình, nên vội ra về mà quên cả lĩnh tiền.
Hôm sau, bà phát tiền gấp hai cho Thìn và giải thích :
- Hôm qua quên đưa tiền (bà nói như thế là bà đã nhún nhường , vì muốn chuộc lỗi đã mắng chồng)
Gái góa nào chẳng muốn chồng mình sống lại...
Bà Loan, vừa mừng vừa lo : được gặp chồng rồi, nhưng không biết sẽ có dịp nào nữa không
Chiều nay, Thìn lại trợn mắt bên ngoài phòng khách,
bà Loan vội bước tới nắm tay chồng :
- Chào anh, anh đã về ạ ?
- ừ, tôi về để chỉ chỗ mà tôi đã giấu 1 lạng bạc .
- gớm anh thành thật với em quá
- mình đưa vai cho tôi vịn, rồi dẫn tôi ra cái chum nước
- vâng......... đã đến cái chum rồi anh
- à tôi tìm thấy hòn gạch rồi, tôi dẫm lên nó đây này
mình lật nó lên, thì thấy lạng bạc ở dưới đó, thôi tôi thăng đây.
Thế là anh Thìn ngã ngồi ngay xuống đất, rồi hoàn hồn đứng lên vội vã đi về phía cái cổng ra ngoài...
Bà Loan cúi nhặt lượng bạc cười cười ...
- thế ra khi còn sống ông Giáp này cũng lưu manh đấy.
Bỗng dưng mắt bà nhòa lệ : bà càng thuơng nhớ ông Giáp hơn bao giờ. làm sao tìm được 1 người chồng yêu vợ đến như thế nhỉ ?
Càng nhớ ông ta, bà lại càng mong anh Thìn được đồng nhập.
Quả thật, tối nay ông Giáp lại về thăm bà trong phòng khách .Bà liền đóng cửa cài then, rồi mời ông ngồi xuống cái sâp gỗ, bưng cho ông tách nước chè , ông từ từ uống, mắt không trợn nữa mà lim rim ngó xuống tach chè rồi chỉ tay xuống sập ra hiệu mời bà cùng ngồi bên cạnh...
Ôi còn hạnh phúc nào hơn. Ông quàng tay ngang lưng mà vuốt vai bà, rồi ông bóp bóp mà rằng :
- mình hơi gầy hơn trước đấy nhé
- vâng, bao nhiêu công việc trông coi đồng áng của anh nay em phải cáng đang hết mà lị...
Ông chầm chậm dìu bà vào phòng ngủ. Bà Loan vội vén mùng cho ông vào rồi mới leo lên giừơng nằm cạnh ông...
Lâu quá vợ chồng mới được sung sướng nên họ quấn lấy nhau như 2 vợ chồng con rắn hổ mang bành.
Đến lúc sắp hết cuộc mây mưa, thì anh Thìn lại nói :
- tôi thăng đây (chỉ còn 1 phút nữa thôi, mà ông Giáp
phải thăng thiên lúc này)
Nên bà Loan tức quá bèn nói to rằng :
- ông mày thăng, thì mày làm tiếp cho xong đi
Thế là anh Thìn thành công mỹ mãn: vì anh không còn phải diễn tuồng dưới anh nghĩa ông Giáp nữa, mà bà Loan đã bằng lòng cho anh tiếp tục đoạn đường tình ái.
Điều đầu tiên để thực hiện mơ ước là hắn không ăn nhậu như đám thợ làm cùng, luôn chỉn chu sau giờ làm việc và đặc biệt là biết thu vén từ tiền lương không lấy gì cao cho lắm. Hắn không nói tục, chửi thề, càng không tham gia ba cái chuyện gái gú, cờ bạc mà mấy cha dù là lao động tiền lương còm cõi nhưng xa quê đều dính phải. Cuối ngày mỗi khi đám thợ cùng làm sát phạt đỏ đen mỗi ván vài nghìn hay chém gió nói tục, kể chuyện hoang, khoe khoang chiến tích tán tỉnh, lừa tình cô này cô khác, hắn đều im lặng, không tham gia hay kiếm cớ lảng tránh. Hắn nhận ra, đã "phàm phu, tục tĩu" thì khó mà bỏ được tính xấu, hễ mở miệng ra toàn những lời nói, câu chuyện, cười cợt người tử tế nghe khó mà "tiêu hóa" nổi.
Ở đời, cái gì cũng có cái giá cả. Hắn tu chí nên vài tháng đều tích lũy đủ tiền mua được chỉ vàng. Nhiều lần đến tiệm "đổ vàng" hắn phát hiện con bà chủ tiệm hiền và xinh thinh thoảng xuất hiện, tự dưng hắn "chết" và ngày đêm mơ tưởng. Nhưng hoàn cảnh của hắn, làm sao có thể chinh phục nổi trái tim cô chủ tiệm nhà giàu luôn có cả tá "cây si" trồng quanh nhà, bà chủ tiệm còn khó hơn bởi đó cũng là "khối tài sản" mà vợ chồng bà tích góp được. Cái đầu khôn ranh của hắn nghĩ ra một kế rất hiểm. Cứ đều đặn vào cuối tuần, hắn đến tiệm "đổ" chiếc nhẫn 2 chỉ, với bà chủ có khách mua thì bán, miễn là có tiền.
Sau vài ba tháng, bà chủ dần quen và tò mò, thằng này có vóc dáng ngon lành, cao to đến gần mét tám chứ ít đâu, chí thú làm ăn và biết lo toan mới có tiền đổ vàng thường xuyên. Một bận bà hỏi: "Cháu làm nghề gì mà thu nhập cũng khá", hắn đáp tỉnh rụi: "Thưa bác, con làm bên xây dựng, nhà con ở quê'. Bà chủ không hỏi nữa và tự dưng cảm mến hắn. Bà là dân kinh doanh nên tính rất nhanh, mỗi tuần "đổ" 2 chỉ, mỗi tháng có 8 chỉ, mỗi năm chục cây, không tài giỏi nhưng hiếm có đứa nào còn trẻ mà tu chí, không ăn chơi, tự lập, ở thành phố dễ gì tìm ra.
Đều đặn suốt nửa năm, tuần nào hắn cũng "đổ" 2 chỉ. Không biết bà chủ nói gì, chỉ thấy cô con gái xuất hiện nhiều hơn và thay mẹ thu tiền, giao vàng cho hắn. Hắn vẫn giả nai coi như chuyện bình thường, sau nhiều lần trao đổi vài câu giá cả, giao vàng, cảm ơn. Một lần cô chủ mạnh dạn hỏi: “Anh tên là gì" rồi như thân quen lúc nào không hay biết. Chỉ thời gian ngắn, cả hai quấn quýt, cà phê, pinic, đi chơi... tất cả đều được bà chủ "bao" hết vì nghĩ nhà mình giàu có, ai lại bắt nó trả tiền. Cô gái vui ra mặt, “lửa gần rơm lâu ngày ắt cháy to", bà chủ phải tổ chức vội đám cưới.
Không có chỗ ở và vì là con một, bà chủ yêu cầu ở rể để tiện quản lý hắn và để hắn không "thoát" vì thời buổi này kiếm được chàng trai khỏe mạnh, có nét và giỏi thu vén như hắn đâu dễ, đám thanh niên ở thành phố bây giờ hầu hết ăn chơi, phá gia hay phụ thuộc hoàn toàn vào cha mẹ. Ở rể và khi đã là vợ chồng, một thời gian khi cái thai đã lớn, cô gái mới dám hỏi: "Anh ơi, nhà em tuy khá nhưng là của bố mẹ, vợ chồng mình cũng phải có trách nhiệm chuẩn bị, sắm sửa để sau này sinh em bé còn chăm sóc, nuôi nấng. Số vàng anh tiết kiệm lâu nay nên gửi mẹ kinh doanh, sinh lợi, gửi ở ngân hàng coi như đồng vốn chết".
Ngẫm ra mấy năm qua, mỗi tuần "đổ" 2 chỉ, trong tay hắn ít nhất có dăm cây vàng chứ đâu ít. Hắn không từ chối, rất vui vẻ: "Ngày mai anh sẽ rút ở ngân hàng về, tùy em sử dụng. Của chồng công vợ chứ mất đi đâu". Chiều hôm sau hắn mang về cho vợ đúng 4 chỉ vàng, cô vợ tròn mắt "Sao chỉ có vậy thôi anh, hơn 4 năm, tuần nào anh cũng đổ 2 chỉ, không lẽ anh cho ai hết". Hắn tỉnh rụi: "Anh có cho ai bao giờ đâu, mỗi tuần đổ 2 chỉ là bị lỗ mấy chục nghìn, vì anh làm gì có nhiều tiền, vì yêu em nên mua của mẹ xong, ngày hôm sau anh mang qua tiệm khác, bán lỗ. Tuần sau phải thêm mấy chục, lại mua 2 chỉ. Vị chi hơn 4 năm lỗ mất một chỉ, nhưng được rất nhiều vì có em và con".
Cô gái chết sững, không dám nói gì, lẳng lặng đem 4 chỉ vàng giao cho mẹ và nói dối, còn lại chồng con cho bạn vay làm nhà. Linh tính của người làm kinh doanh khiến bà mẹ lắc đầu, ngao ngán, hóa ra nó tinh ranh quá mức, lừa quá cao thủ. Rồi bà cũng ngẫm ra, nó hơn mình và cũng biết cách để đạt mục đích chứ đâu có trộm cắp của ai, lỗi do mình ảo tưởng, suy diễn mà ra. Dù có vẻ man trá nhưng còn hơn mấy đứa thanh niên suốt ngày ăn chơi, lêu lổng. Tự dưng hắn có vợ đẹp, nhà mặt tiền giàu có và cha mẹ vợ coi hắn như báu vật.
Ở đời có ai nghĩ anh thợ hồ giàu có lại chinh phục con bà chủ tiệm vàng dễ như vậy. Để giữ thể diện và danh giá cho con mình, ông bà chủ "nghiến răng" mua cho vợ chồng nó cái ôtô gọi là "thằng rể nó tự tích lũy, chỉ dám mua sau khi có vợ", thi thoảng hắn lại chở vợ con về quê. Cả làng lác mắt, đám bạn hắn dù là kỹ sư, cử nhân cũng lắc đầu bái phục. Chỉ có hắn và gia đình vợ hiểu rõ nhất nhưng chẳng ai dại nói ra nên ở đời sẽ còn không ít cô gái chấp nhận "mắc lừa" chiêu độc của hắn.
BÀ CHỦ GÓA VÀ ANH THỢ CÀY
Khi bà Loan 25t thì ông địa chủ bị nghẽn mạch tim
mà chết. Để lại nhà cửa ruộng nương cho bà ta. Nhưng bà chẳng vui gì với gia tài sung túc này . Hằng ngày bà phải trông coi thợ cấy thợ cày 4 mùa xuân hạ thu đông.
Bà khg biết trong đám thợ cày có anh Thìn ,30t, vẫn
nhìn lén cái eo thon của bà mà nuốt nước miếng ừng ực. Vì khg biết, nên chiều nào bà Loan cũng phát tiền lương cho hắn sau khi hắn rửa chân tay tại cái chum nươc mưa sau nhà.
Hai tuần nay bà Loan cảm thấy hơi lạ vì thằng Thìn
hôm nào cũng là người sau cùng lĩnh tiền rồi đóng
cỗng giùm bà
Hôm nay, bà Loan phải chờ cả 5 phút mới thấy Thìn
đi từ sau nhà đi ngang qua phòng khách có cái sập
(cái giừong gỗ lim to) và trên tường là bàn thờ
ông Giap, chồng bà Loan.
Bà liền mắng : chỉ rửa chân tay mà sao lâu thế ?
Thìn chẳng nói gì cả mà đưa 2 tay rờ mép sập gỗ
như người mù, vì 2 con mắt hắn đã trợn ngược nhìn
lên trần nhà, rồi liếc nhìn cái bàn thờ ông Giap...
Bà Loan sợ quá, bèn mắng to hơn cho mình bớt sợ :
- Mày làm cái gì thế ?
- tôi là Giáp đây, tôi nhập vào thằng Thìn...
lâu lắm mới có dịp về thăm nhà, mà mắng tôi à? Trăm lạy anh, nghìn lạy anh, em đâu có biết anh về, xin anh bỏ qua cho... Mời anh ngồi xuống cái sập này đi, để em pha chè anh uống nhé
- Thôi ta thăng đây...
thế là Thìn ngã úp mặt trên sập , rồi từ từ chống tay ngồi dậy y như vừa tỉnh 1 giấc ngủ...
Bà Loan chẳng biết phải làm gì, bèn đặt tay lên vai
Thìn mà hỏi : sao? mệt à?
Thìn làm bộ vội đứng dạy vì đã tỉnh và biết thân phận
làm công của mình, nên vội ra về mà quên cả lĩnh tiền.
Hôm sau, bà phát tiền gấp hai cho Thìn và giải thích :
- Hôm qua quên đưa tiền (bà nói như thế là bà đã nhún nhường , vì muốn chuộc lỗi đã mắng chồng)
Gái góa nào chẳng muốn chồng mình sống lại...
Bà Loan, vừa mừng vừa lo : được gặp chồng rồi, nhưng không biết sẽ có dịp nào nữa không
Chiều nay, Thìn lại trợn mắt bên ngoài phòng khách,
bà Loan vội bước tới nắm tay chồng :
- Chào anh, anh đã về ạ ?
- ừ, tôi về để chỉ chỗ mà tôi đã giấu 1 lạng bạc .
- gớm anh thành thật với em quá
- mình đưa vai cho tôi vịn, rồi dẫn tôi ra cái chum nước
- vâng......... đã đến cái chum rồi anh
- à tôi tìm thấy hòn gạch rồi, tôi dẫm lên nó đây này
mình lật nó lên, thì thấy lạng bạc ở dưới đó, thôi tôi thăng đây.
Thế là anh Thìn ngã ngồi ngay xuống đất, rồi hoàn hồn đứng lên vội vã đi về phía cái cổng ra ngoài...
Bà Loan cúi nhặt lượng bạc cười cười ...
- thế ra khi còn sống ông Giáp này cũng lưu manh đấy.
Bỗng dưng mắt bà nhòa lệ : bà càng thuơng nhớ ông Giáp hơn bao giờ. làm sao tìm được 1 người chồng yêu vợ đến như thế nhỉ ?
Càng nhớ ông ta, bà lại càng mong anh Thìn được đồng nhập.
Quả thật, tối nay ông Giáp lại về thăm bà trong phòng khách .Bà liền đóng cửa cài then, rồi mời ông ngồi xuống cái sâp gỗ, bưng cho ông tách nước chè , ông từ từ uống, mắt không trợn nữa mà lim rim ngó xuống tach chè rồi chỉ tay xuống sập ra hiệu mời bà cùng ngồi bên cạnh...
Ôi còn hạnh phúc nào hơn. Ông quàng tay ngang lưng mà vuốt vai bà, rồi ông bóp bóp mà rằng :
- mình hơi gầy hơn trước đấy nhé
- vâng, bao nhiêu công việc trông coi đồng áng của anh nay em phải cáng đang hết mà lị...
Ông chầm chậm dìu bà vào phòng ngủ. Bà Loan vội vén mùng cho ông vào rồi mới leo lên giừơng nằm cạnh ông...
Lâu quá vợ chồng mới được sung sướng nên họ quấn lấy nhau như 2 vợ chồng con rắn hổ mang bành.
Đến lúc sắp hết cuộc mây mưa, thì anh Thìn lại nói :
- tôi thăng đây (chỉ còn 1 phút nữa thôi, mà ông Giáp
phải thăng thiên lúc này)
Nên bà Loan tức quá bèn nói to rằng :
- ông mày thăng, thì mày làm tiếp cho xong đi
Thế là anh Thìn thành công mỹ mãn: vì anh không còn phải diễn tuồng dưới anh nghĩa ông Giáp nữa, mà bà Loan đã bằng lòng cho anh tiếp tục đoạn đường tình ái.
No comments:
Post a Comment