Friday, June 29, 2012

Kinh bỏ mẹ

                                                   
(Phương-Toàn)
          
Ta vốn dĩ là con chiên không ngoan đạo,
        Nếu lỡ lên thiên đàng thì cũng chỉ vì em...
     Tôi đi đạo theo cái kiểu đó, nhưng khi bị vào"hộp" sau cái ngày 30-4-1975 mà vẫn bị kể là một thằng"4 có" của trại cải tạo. Ðó là: có du học; có phi pháo; có Công giáo; có Bắc-kỳ di cư...
    "3 có" kể từ 1 tới 3 thì tôi không phàn nàn, nhưng ghép cho tôi vào cái tội Bắc-kỳ di cư thì qủa thật là oan ơi ông điạ.
      Vốn dĩ là tôi được sinh đẻ ra tại Bình-Dương, nhưng ngụ cư ở Cái-Sắn với những người di-cư vào năm 1954, nên mấy đứa cùng lớp kêu anh em tôi là thằng"Nam". Nhờ gần mực thì đen, gần đèn thì tối, nên mấy năm sau tôi chửi thề và nói tục bằng tiếng Bắc còn ngon hơn tụi nhỏ Bắc-kỳ rất nhiều.
      Ngày thi tiểu-học, cần có khai sanh để nộp đơn, mẹ tôi dụ khị được hai ông trùm khờ của xứ đạo đi xuống tòa hòa giải rộng quyền của tỉnh Kiên-Giang mà thề rằng tôi đẻ ở tỉnh Bùi-Chu ngoài Bắc...
      Thế là tôi nghiễm nhiên trở thành thằng Bắc-kỳ di cư với tờ thế vì khai sinh ghi sinh quán là làng Ðịch-Giáo, huyện Giao-Thùy, tỉnh Bùi-Chu. Khi lên Sài-Gòn học, mấy thằng Nam-kỳ quốc muốn chọc quê tôi, cứ chờ khi có mặt mấy đứa con gái, tụi nó gỉa bộ làm một ông gìa ngồi hút thuốc lào rồi nói:
    -Thuốc"nào" Cái-Sắn nó ngon làm sao ấy ! Hút"dzô" là say "niền" bà con ơi ...
     Ðó là câu quảng cáo mà người ta hay thấy ở chợ Ngã Ba Ông-Tạ hay đầu ngõ vào xứ Bùi-Phát tại đường Trương-Minh-Giảng. Có khi tụi nó còn hợp một bài ca như sau:
   
"Ai bảo di cư là khổ, di cư sướng lắm chứ...
      Ngồi tàu bay ta vào miền Nam,
      Lòng ta sướng nao nao.
      Rau muống trong Nam lại nhiều, mà người Nam không biết...
      Ước mong sao, rau muống lên cao, tăng sức mạnh cần lao.,.,.
      
Nói thật những lúc đó tôi cầu trời khấn Phật cho mấy thằng giá sống kia thi rớt để vô Trung-Tâm Huấn-Luyện Quang-Trung cho đáng đời chúng nó.
      Sau bao nhiêu năm quân ngũ với bao nhiêu lần sưu tra lý lịch, tôi vẫn yên trí rằng mình sinh ra ở tỉnh Bùi-Chu. Mãi cho đến ngày đứt phim, sập tiệm...thì tự nhiên có một anh Bắc-kỳ chính hiệu bà lang Trọc đã nói cho tôi biết là ở ngoài Bắc làm gì có tỉnh Bùi-Chu mà giáo-phận Bùi-Chu thì có.
      Tôi thắc mắc: Bùi-Chu là giáo-phận hay họ đạo nhỏ bé như thế mà sao đi đâu cũng thấy có địa danh dính dáng dính liền tới nó??? Tôi ở xứ Tân-Chu, bên kia sông là Tân-Bùi, bác tôi thì ở trên Bùi-Phát mãi tận SàiGòn, còn ở gần nghĩa trang Quân-Ðội Biên-Hòa còn có xứ Bùi-Thái nưã...
      Người Bắc Bùi-Chu đặt tên cho con cái nghe tức cười và ngộ lắm: ông Bứơng có thằng em tên là Bỉnh, hai thằng con ông thì đặt tên là thằng Vênh, thằng Váo. Nếu kêu tên cả gia đình của ông ta ra mà nghe thì"dân chơi; dân anh-chị" cũng phải phát rét.
      Ông anh rể của tôi tên là Yêm, anh của ông tên là Uông, bố tên Am...tên cả nhà: Am, Uông, Yêm nghe ra cứ như bản nhạc ếch nhái ễnh-ương kêu trong ngày mưa đầu mùa tại vùng quê miền ruộng vậy. Ngôn ngữ người di-cư hồi đó cũng thật khó hiểu: cái thước thăng bằng của thợ nề, thợ xây cất nhà cửa họ gọi là cái li-vô (level), cái gà-mên ăn cơm của lính họ gọi là cái lập-là (plate), còn người phi-công (pilot) thì họ gọi là...lái phi-công...v.v.
      Gần nhà tôi có ông hàng xóm tốt bụng, nhưng coi bộ coi mòi ông ta hay ganh với má của tôi lắm, chỉ vì bà là người đàn bà góa chồng mà dàm có đứa con"bay được lên giời". Thỉnh thỏang để tự an ủi hay để an phận, ông thở dài nói:
     -Bay lên giời ! Kinh bỏ mẹ !
      Nếu có ai hỏi tôi bay bổng ra sao, tôi thường cười rồi lập lại câu nói ngày xưa của ông hàng xóm:
     -Kinh bỏ mẹ !!!
      Thực ra đời bay bổng, kể cả đi bay lẫn đi máy bay có những cái vui vui, nhưng cũng có những nỗi lo sợ mà ít ai chối cãi được. Tính tôi thì nhát như cáy như thỏ, nhưng oái uăm thay ông trời lại cứ hay cho tôi gặp phải những sự việc đến bủn rủn cả chân tay, câu truyện là như thế này:
     "Hôm chở ông tư lệnh sư-đoàn từ Tân-Uyên đi Lai-Khê để họp, mới qua khỏang Bố-Lá thì gặp phải một trần mây thấp qúa nên phi-cơ chỉ bay cao khỏang 1,000 ft mà thôi, đạn của VC nổ như bắp rang dọc theo một tuyến dài cả gần một cây số. Ngài tư-lệnh hoảng qúa vội lấy tấm bản đồ hành quân ra che lên mặt để...tránh đạn !?!?".
      Thử hỏi gặp cảnh như thế thì bố thằng nào lại không sợ chứ lỵ...Nhất là khi đáp được xuống Lai-Khê rồi "check" lại tàu, thì thân tàu lãnh hơn 10 lỗ đạn. Ði hành quân Campuchia, hợp đoàn gồm có 1 C&C ; 2 GunShips và 4 Slicks khởi hành từ phi-trường Biên-Hòa trực chỉ Tây-Ninh. Ông C&C muốn dẫn bầy rồng rồng đi lấy le với gái nên dõng dạc ra lệnh:
     -Bay theo quốc lộ cho an toàn.
      Hợp đoàn gồm 7 chiếc bay rà rà theo con lộ, thỉnh thoảng lơ xe đò nhìn lên có vẻ ngưỡng mộ phi-công ViệtNam lắm lắm.
      Ðang bay ngon lành tới ngang Trảng-Bàng, bỗng chiếc"leader" la lên:"Sương mù nhiều qúa. Ê ! C&C làm sao đây.
     -Lead cứ bay tới; số 1 quẹo trái; số 2 quẹo phải; "trail" bốc lên cao. GunShips bay sau la hoảng:
     -Tụi tao kè hai bên, thằng nào mà quẹo thì tao "hit" đó.
     -Tôi bay"trail" tức là chiếc cuối cùng, nghe thế thì hồn phi phách tán bèn bốc tít lên tận trời xanh mặc cho sương mù dầy đặc bao phủ chung quanh...
     -Khoảng hai phút sau, tìm ra được một lỗ mây to hơn cái dạng háng của thím Tư-Nãi, chưa kịp mừng thì bỗng vụt từ đâu xuất hiện một chiếc UH từ cụm mây bên kia bay cái vèo đâm vào ngay bên hông rồi lủi tuốt mất dạng luôn...
      Trong cảnh này có ai dám nói là mình không sợ ??? Chàng xạ thủ ngồi đằng sau xón đái ra chiếc "phi bào" sau khi kêu lên được một câu: "Chúa ơi!".
      Nhờ vận số hên (hồi đó tôi tưởng là do tài bay bổng của mình), 4 tề-thiên tụi tôi cũng đằng vân lên được trên mây, nhưng có điều không thằng nào đoán nổi là núi Bà-Ðen nó nằm ở chỗ nào phía dưới. Sợ cảnh"đi không ai tìm xác rơi" nên chiếc UH cứ bay lòng vòng trên mây hoài, khốn nỗi là xăng có hạn làm sao bây giờ ??? Chúa ơi! Nếu có thiêng thì cho người kiếm xác bọn con, trước sau gì thì con cũng phải đục mây mà chui xuống.Tôi chuẩn bị làm một kỳ công tối kỵ của ngành phi hành: chui mây. Có lẽ lời cầu được Chúa thông cảm vì:
      
"Dù sao thì Chúa cũng,
        Một thời làm trai tơ.
        Dù sao thì Chúa cũng,
        Là đàn ông dại khờ...(Thơ trích).
       Sau một hồi vật lộn với mây, bọn tôi cũng xuống được dưới đất an toàn. Anh chàng xạ thủ nói:
     -Vợ em nó bảo giời vật em cũng không chết. Thiêng thật!!! Những chuyện như thế mà không gọi là sợ trong cuộc đời bay bổng thì còn chuyện gì mới đáng sợ hơn nưã ???
                                                              ***
     Sang Mỹ, mỗi lần có dịp đi máy bay tôi hay thường lén nhìn ra phi đaọ xem chiếc phi cơ chở mình có mở nắp ca-bô lên không, vì theo kinh nghiệm ngoài xa lộ cứ chiếc xe nào có cái"hood" mà mở lên thì y như rằng là chiếc xe đó chết máy.
        Ðúng ra thì các hãng máy bay Mỹ, nếu thấy phi cơ không đủ tiêu chuẩn cất cánh thì cũng nên lôi vào chỗ kín kín mà sửa, đừng để cho hành khách thấy, nếu sợ tốn thì gìơ thì cứ cho bay đại đi rồi tính sau. Chuyện bay đại ở ViêtNam trong thời gian chiến tranh thì Kỹ Thuật của KQVN cho bay là chuyện bình thường, chuyện không có gì phải ầm ỹ cả...
        Tôi còn nhớ một lần đi bay hành quân tại Chơn-Thành, cái đèn"Chip Detector" bị báo đỏ phải "Stand by" đợi kỹ thuật Biên-Hòa lên sửa. Ông thựơng-sĩ gìa ung dung trèo lên phòng lái nhẹ nhàng rút chiếc cầu chì cho đèn tắt rồi bảo:
      -Trung-Uý cứ bay về đi.
       Tôi cự lại thì ông nói máy bay này chỉ bị"mát"chứ không có hư đâu, và để bảo đảm lời nói của mình ông ta leo lên bay về chung với tôi luôn. Ông ta còn giải thích thêm: "Ðiện có mát thì chỉ cháy thôi chứ không bị nổ trên trời như trường hợp có mạt sắt trong máy".
       Về ViêtNam năm nào, nhớ lại nghề bay bổng nên cứ mỗi lần nhìn thấy phi cơ trên trời là lòng tôi lại thấy nao nao. Tôi hỏi thằng em ruột:
      -Rạch-Giá đi SaiGon, thuê xe hơn hay mua vé máy bay hơn ?
      -Máy bay hết 45 phút, đi xe thì 4 tiếng, tiền thuê xe bằng tiền mua vé máy bay...Nghe thằng em nói như thế tôi quyết định thử một lần đi máy bay của Liên-Xô cho biết với người ta.
       Sáng hôm sau tôi chuẩn bị cho thằng em đưa ra phi-trường Rạch-Sỏi để đi SàiGon, nó nói:
      -Không biết hôm nay có máy bay  hay là không nữa.
      -Sao em nói là có máy bay mỗi thứ-tư và thứ-bẩy ?!?
      -Ừ, thì đó là thời khóa biểu, còn nó có bay hay không thì ai mà biết được chứ !!!
      Ngồi tại phòng chờ đợi của phi-trường vào khỏang gần một tiếng thì có một chiếc phi-cơ cũng khá lớn đáp xuống phi-đạo. Tôi làm thủ tục lên tàu, vé mang số 5 tức là những hàng ghế ngồi gần hàng đầu, thiên hạ chen chúc len nhau lên trước nên khi tôi lọt được vào thì không còn chỗ. Cô tiếp viên hàng không nói là gia đình của những người đi có đoàn thể nên tôi đành nhường chỗ cho họ và theo cô xuống tuốt phiá đàng sau. Cô khá xinh và cũng đẹp, cô chỉ cho tôi vịn vào một chiếc cột nhôm gần đuôi chiếc máy bay để cô sắp xếp chỗ ngồi cho tôi...
        Ðứng dựa cột chờ đợi một lúc, chợt thấy viên phi-công mặt hầm hầm đi xuống từ phòng lái và gặp cô tiếp viên rồi cự nự:
       -Các cô làm ăn như thế này thì chết cả lũ.
        Một cô mặc áo màu xanh, nhân viên của phòng bán vé ( tôi còn nhớ thời VN Cộng-Hòa các cô tiếp viên hàng không đi bay thì mặc áo màu xanh, còn bây giờ XHCN thì họ mặc aó màu hồng) năn nỉ viên phi-công:
       -Anh Ba thông cảm cho em chuyến này , chuyến sau em hưá sẽ làm tốt hơn...
       -Chuyến sau, chuyến sau ! Mấy lần chuyến sau rồi. Qúa tải có ngày chết cả lũ đó.
        Viên phi-công hậm hực trở lên phòng lái, chiếc phi cơ gầm lên một lúc sau đó lao nhanh trên phi đạo rồi cất cánh khỏi mặt đất.
        Tôi nhìn qua cửa máy bay, sống lại cảm giác hồi còn ở trong Không-Quân bay liên lạc ra phi trường Rạch-Sỏi này. Có khác chăng là ngày xưa thì ngồi, còn bây giờ thì đứng ôm chiếc cột nhôm trong thân tàu của Liên-Xô. Còn cái chuyện phi-cơ qúa trọng tải ở XHCN cũng rất là bình thường và cũng chẳng có gì phải ầm ỹ, tất cả chỉ là một vở kịch mà diễn viên thì diễn xuất qúa tệ. Tôi đã từng chở 18 người từ An-Lộc về Lai-Khê trong khi UH chỉ có 9 chỗ ngồi mà có làm sao đâu ...
        Phi-cơ không bay về SaiGon ngay mà lại bay ra Phú-Quốc, lỗi này là tại tôi không đọc kỹ cái vé. Hàng Không Dân Dụng có ghi rõ là tuyến đường từ: SàiGòn-PhúQuốc- RạchGía-PhúQuốc-SàiGòn...
Có nghĩa là máy bay từ SàiGòn bay ra PhúQuốc đổ khách, bốc khách bay trở lại RạchGía sau đó lại đưa khách từ RạchGía bay ra PhúQuốc rồi cuối cùng mới bay về SàiGon...Không đọc kỹ vé thì không kêu ca hay nói năng vào đâu được, có điều từ RạchGía ra PhúQuốc thì được"free" cho dù là đứng ôm cột hay là ngồi.
        Tôi cũng không buồn phàn nàn về vấn đề chỗ ngồi nữa vì thấy cô tiếp viên cũng ôm chặt cái cột nhôm khi máy bay đang cất cánh như tôi. Tôi vờ vịt làm quen:
      -Cô bay tuyến đường này làm ăn có khá không?
      -Chả có gì đâu anh ạ, bay tuyến quốc ngoại thì mới có ăn. Nhưng cũng còn hơn bay tuyến ra Bắc.
      -Tại sao thế?
      -Tuyến ngoài Bắc khách họ cứng đầu cứng cổ lắm, nói thế nào họ cũng chẳng chịu nghe.
       Cô ta làm tôi nhớ lại tới một ông Bắc-kỳ di cư y hệt tôi đi trên chuyến bay HồngKông-SàiGon trước đây một tuần. Trời SàiGon vào tiết tháng 7 nóng như đổ lửa mà ông ta đóng bộ com-lê 3 mảnh đầy đủ. Khi chuyến bay ở HồngKông ông ngồi lộn ghế, cô tiếp viên năn nỉ thế nào cũng không chịu đứng lên, cuối cùng cô tiếp viên đành chào thua để ông ngồi lỳ tại cái ghế đó. Một lát sau ông ta quay qua phía tôi và phân bua:
      -Cứ tưởng ông là nhà quê hay sao mà bắt nạt. Mẹ, ông mua vé thì ông muốn ngồi đâu thì ngồi chứ. Ông cho ăn kẹo thì cũng chẳng có thằng nào con nào dám làm gì ông hết...
       Tôi hy vọng ra đến Phú-Quốc sẽ có chỗ ngồi vì có lẽ ViêtNam đang trên đà đổi mới nên làm ăn khấm khá, vì vậy mà tuyến nào cũng đầy khách. Tôi lại đành làm anh hùng"bất đắc dĩ" thêm một lần nữa là đứng ôm cột cùng với cô tiếp viên hàng không như lúc còn nhỏ chơi cái trò chơi"thả điả ba ba" vậy.
       Khi phi-cơ trở ra cuối phi đạo để cất cánh, tôi nhìn ra cửa sổ thì thấy có hai tên công-an chạy hai chiếc xe Honda kề bên hông phi-cơ nên thắc mắc hỏi:
      -Họ làm gì vậy hả cô ?
       Cô tiếp-viên giải thích:
      -Họ chạy theo để chặn mấy con bò. Ðôi khi phi-cơ cất cánh mà bò chạy ra trên phi-đạo thì cũng có...vấn đề nan giải lắm đấy anh ạ.
       Tôi hỏi bò của ai mà lại để chúng chạy loanh quanh trong phi-trường như thế, cô trả lời không biết chắc chắn nhưng có lẽ là của mấy tên công-an đó.
       Khi máy bay đáp xuống phi-trường Tân-Sơn-Nhất thì tôi lại khám phá ra thêm một sự việc lạ nữa, là không phải chỉ có tôi và cô tiếp-viên không có ghế mà ở tuốt trên hàng ghế đầu, đặt nằm dưới sàn có một cái băng-ca, trên đó có một người đàn ông đang nằm thiêm thiếp. Có lẽ ông này được đưa lên từ Phú-Quốc lúc tôi đang ngồi trong phòng chờ đợi.
       Người ta khiêng ông xuống và chiếc băng-ca được đặt nằm trên mặt đất ngoài phi-đạo để thi gan cùng nắng gío và bụi bặm, hình như là chờ thuê xe đến để chở đi nhà thương chữa trị. Vì chuyến này có 3 người ngồi ghế"xúp" y chang như là đi xe đò hồi xưa, mấy người lơ xe đò cố ráng nhét hành khách vào giữa hai hàng ghế!!!
       Tôi rời nhà lúc 7 giờ sáng, phi-cơ đáp Tân-Sơn-Nhất khoảng 12 giờ trưa, tính ra như vậy khoảng 5 tiếng đồng hồ lâu hơn đi xe đò, có điều là được đi một đoạn miễn phí và học hỏi được vài điều thú vị. Mấy hôm sau gặp laị thằng em ở SaìGòn, nó hỏi:
      -Anh đi máy bay Liên-Xô có vui sướng không ???
       Tôi cười như mếu:
      -Kinh bỏ mẹ !!!
                                                         ***Hết***

No comments:

Post a Comment