TTO - Nhà hai tầng, rộng thênh thang, nằm chỗ
nào cũng được nhưng chỉ có một cái giường. Giường dạng phản, kích cỡ
2mx2m2, bằng gỗ mít.
Bạt thuê đóng lúc làm nhà với cái giá năm triệu rưỡi. Chẳng biết thợ đóng thang giường kiểu gì mà kêu cót két suốt. Đã mấy lần Bạt hì hụi dỡ ra sửa lại, hết cưa đến đục mà chẳng cải thiện gì. Thỉnh thoảng giường vẫn kêu cót két...
Mùa đông thì trải thêm đệm, mùa hè sẵn phản cứ thế nằm lăn lóc. Lúc đầu chỉ có hai vợ chồng, rõ ràng giường rộng mà không hề thấy rộng. Vì vợ chồng mới cưới lúc nào cũng quấn chặt lấy nhau, đâu để ý đến phía giường thừa. Rồi Viên bầu đứa con đầu lòng. Bụng to, giường chật thêm một chút.
Con ra đời, chỗ nằm của một đứa trẻ nhiều hơn hai người lớn cộng lại. Lúc bé đặt con nằm riêng ra một góc. Con lớn, nó chen vào nằm giữa, đẩy hai người lớn về hai phía thành giường. Rồi đứa thứ hai ra đời, bố mẹ càng nằm xa nhau hơn. Chiếc giường không nở ra nên ngủ ngoan thì vừa mà ngủ hư thì chật.
Ấy là nói cái dáng nằm xiên xẹo của đứa con gái lớn. Đầu trên ngực bố, hai chân vắt ngang cổ mẹ. Có khi đầu lộn xuống cuối giường, hai chân dạng ra đạp bụm bụp vào người nằm cạnh.
Đêm nào cũng vậy, mười hai giờ đêm tụi nhỏ vẫn chưa chịu ngủ. Bạt bực lắm vì chúng chưa ngủ thì bố mẹ cũng đừng hòng yên thân. Đứa con gái lớn đang tuổi nghịch ngợm, tay chân chẳng để yên lúc nào.
Nó nhảy nhồm nhồm lên người bố, bắt làm trâu làm ngựa. Nó vò tóc, bứt tai, bịt mũi, cù li cho đến khi Bạt cáu ầm lên mới chịu buông. Bạt là công nhân, đi làm ca kíp. Nhiều hôm làm ca chiều hơn mười một giờ đêm mới về đến nhà, sáng hôm sau sáu giờ đã phải dậy đi làm, thời gian ngủ nghỉ chẳng còn được là bao.
Có hôm muốn gần gũi vợ, Bạt nằm chờ con ngủ, ai ngờ lúc mở mắt ra đã thấy trời sáng tỏ, chuông báo thức reo vang.
Dạo này Bạt thường trốn con sang phòng bên cạnh nằm. Trải đệm ra đất vậy là có chỗ nằm rộng rãi, thảnh thơi chẳng sợ bị con nhỏ quấy rầy. Bạt nằm xem phim, lướt Facebook, chát nhóm Zalo trò chuyện với bạn bè chán chê mới mò sang giường nằm.
Lúc ấy mấy mẹ con Viên vừa vật lộn nhau xong. Đứa lớn đã ngủ. Đứa nhỏ cũng đã buông ti mẹ ngủ say, trên má còn đọng giọt sữa non thơm tho. Viên mệt quá ngủ tự lúc nào, áo vẫn vén cao lộ bầu ngực căng tròn.
Đàn bà chăm con mọn giấc ngủ vụn vằn. Đã vậy dạo này Viên hay mất ngủ. Chỉ cần con ọ ọe đòi bú là Viên tỉnh giấc, thức luôn đến sáng. Ấy vậy mà Bạt chẳng ý tứ gì. Thích lúc nào là mò sang chỗ vợ. Chẳng cần biết Viên mệt mỏi thế nào sau một ngày dài. Giường cọt kẹt kêu lên, Viên tỉnh giấc nhìn chồng ngán ngẩm.
Bạt tắt bóng đèn ngủ, lần tìm cơ thể vợ. Có hôm Viên hất tay chồng, nằm quay lại ôm con. Bạt nằm vật ra giường, lăn lộn bực dọc một hồi với những tiếng thở dài nặng như chì. Ngày hôm sau, Bạt chẳng động tay động chân đến bất cứ công việc nào trong nhà. Cũng chẳng thèm đoái hoài đến con, dù cho tiếng "bố ơi, bố à" nghe tội nghiệp.
Để yên cửa yên nhà, Viên cố gắng chiều chuộng theo ý của chồng. Mặc cho những giọt nước mắt mặn chát lăn dài trên má, trời tối quá chắc Bạt không nhìn thấy. Khuôn mặt vợ vốn là nơi Bạt không bao giờ chạm tới.
Sau khi rời khỏi cơ thể vợ, Bạt ngủ ngáy khò khò. Hai đứa nhỏ đêm ngủ đều tìm hơi mẹ nên chỗ nằm của Viên cứ chật hẹp dần. Có những đêm Viên phải nằm nghiêng bởi xoay thế nào cũng va phải tay con bé nhỏ.
Viên mở mắt nhìn bức tường trắng toát, đếm từng chuyến tàu hỏa chạy qua nhà. Con thạch sùng thỉnh thoảng lại tặc lưỡi não nề. Chắc là giường chật quá nên Viên thấy ngột ngạt. Cũng có thể là giường rộng quá nên Viên thấy cô đơn...
Một phần ba quãng đời của chúng ta sống trên giường. Chiếc giường là nơi bắt đầu cũng là nơi kết thúc của đời người. Chiếc giường bằng gỗ mít kích cỡ 2mx2m2 mà Bạt thuê đóng lúc làm nhà có thể là chiếc giường cuối cùng của đời Viên, sau khi đã từng nằm trên rất nhiều chiếc giường khác nhau trong cuộc đời nay đây mai đó.
Ngày bé, nhà dột nát, giường ọp ẹp chứa cả gia đình. Đó là chiếc giường ông ngoại cho lúc bố mẹ ra khai hoang làm nhà ở riêng. Nó đã cũ, kích cỡ 1m6x2m. Nó không chỉ là chỗ ngủ mà còn là cái kho chất đồ. Nhà chật quá mà, mẹ chất lên đó mấy bao tải quần áo, chăn màn mùa đông, có khi cả sắn đã khô hay mấy túm ngô đang phơi dở.
Vậy mà ba đứa con lần lượt ra đời. Năm người nằm cùng nhau, trải qua những giấc mơ đẹp đẽ. Ngày mưa, nhà dột tứ tung, chỗ khô nhất trên giường bố mẹ nhường các con nằm ngủ. Đó là chiếc giường vừa vặn, ấm cúng nhất đời người.
Sau này Viên sống trên những chiếc giường trong cuộc đời ở trọ. Ăn trên giường. Ngủ trên giường. Làm việc trên giường. Đêm ngủ một mình tha hồ lăn lóc. Viên cứ nghĩ đó là chiếc giường rộng nhất.
Dạo này Viên rất hay nằm mơ thấy mình trẻ lại, được theo đuổi, được yêu thương. Nhưng giấc mơ dù đẹp đẽ thế nào rồi cũng phải tỉnh lại. Như lúc nghe tiếng con ọ ọe khóc đòi ti, Viên mở mắt ra đã thấy Bạt chồm qua người mình để vỗ vào lưng con nhè nhẹ...
Vũ Thị Huyền Trang
No comments:
Post a Comment