Trong bài phỏng vấn
này, ông Richard Gere nói về cuốn
phim người vô gia cư
ở Nữu
Ước (tựa đề
cuốn phim “Time Out Of Mind“). Ông kể
rằng khi
ở vị trí là một
ngôi sao điện
ảnh nhiều
người biết
đến, thì những giây phút
ấy tất cả
người hâm mộ ai cũng muốn
đến gần ông, muốn
bắt tay ông, trò chuyện với
ông và gần như luôn luôn
khán giả ái mộ đều
muốn chụp hình chung. Họ
tỏ ra thân thiện với
ông khi có dịp gặp
ông ở những buổi
tiếp tân hay những dịp
ra mắt phim có ông tham dự. Cách ông diễn tả làm tôi nghĩ đến
câu nói của người mình "thấy
người sang bắt quàng làm họ".
Thế mà, ông bảo
rằng, rất oái ăm khi
ông làm phim về người vô gia cư
ông trở nên một người
vô hình giữa xã hội. Để đảm bảo
cho hình ảnh của phim trung thật
và gần sát với cuộc
sống nên đoàn làm phim dấu mặt
(hidden away camera crew). Dân chúng, kẻ khách quan bên ngoài đường
không nhận ra ông cũng như không nhận
biết là có một
đoàn làm phim đang quay ông. Trong phim ông vào vai một nguòi vô gia cư
tên George. Richard Gere hoàn toàn nhập vai.
George đang ngồi
lây lất
ở vỉa
hè thành phố Nữu
Ước xin tiền.
George là người không có tí giá trị
gì trong xã hội. Ông cảm
thấy hoàn toàn lạc
lỏng giữa
thành phố lớn
này. Cả mấy
tiếng đồng
hồ ông ngồi
bên lề đường. Không ai nhận ra ông. Không một
ai đưa mắt
nhìn thương xót hoặc
hỏi han cho thân phận,
hoàn cảnh của
ông, một người
rất nghèo không có nơi
chốn nào để
đi về. Trải
qua mấy tiếng
giang nắng quan sát nhịp
sống hối
hả của
thành phố. Nhìn ông
đi qua bà đi lại với
chuyển động
thật vội
vàng, hấp tấp. Ông như đã bị
dạt ra khỏi
cuộc sống. Tĩnh lạc trong cảm
giác cô đơn, xót xa ông chiêm nghiệm
về cuộc
đời. Một
vài tiếng leng keng, vang lên khô khốc,
George đếm được
đúng một đô la rưỡi
cho bấy nhiêu tiếng
ngồi lê lết
giữa chợ
đời. Không một
ai dừng lại
bắt chuyện
với George dù chỉ
là một câu thăm hỏi
bâng quơ. George bắt
đầu lê bước
đến các thùng rác công cộng. Lúc ông đang bươi móc thùng rác
ở nhà ga Grand Central, có duy nhất
một người
phụ nữ
du lịch gốc
Pháp động lòng trắc
ẩn đã tặng
cho George một gói đồ
ăn nhỏ.
Đọc xong bài báo này, tôi nghiệm
được một
điều là cuộc đời
sẽ thật dễ
dàng bỏ rơi mình nếu
mình là người vô gia cư. Mỉa mai thật khi một
ngôi sao nổi tiếng như
ông Richard Gere, ngồi ngoài
đường hàng mấy giờ
đồng hồ mà chẳng
ai đoái hoài đến, trơ trọi,
lẻ loi. Không một ai nhận
ra đó là một ngôi sao điện
ảnh rất nổi
tiếng. Chỉ vì ông ăn bận
lôi thôi, ngồi lây lất
ở vỉa hè. Cuộc
đời có thể
thật là lạnh lùng đối
với một người
đi bên lề xã hội như
hoàn cảnh của
những người vô gia cư.
Cũng theo bài báo phỏng vấn
này thì họ không đề cập
đến việc là họ
đã hóa trang cho ông Richard Gere hay ông đeo kính râm cố giả
dạng thành người khác. Richard Gere nói ông thật
sự cảm nhận
được thân phận vô cùng
nhỏ nhoi của người
vô gia cư cũng như ông gần
tuyệt vọng với
cảm giác mình không hiện hữu
trong không gian náo nhiệt, âm thanh hỗn
độn, nhịp sống
quay cuồng. Mọi người
hối hả, vội
vàng, có người vẻ mặt
lo lắng, bận bịu
với trách nhiệm hằng
ngày của họ,
với vấn đề
cuộc sống của
từng cá nhân ngay trong thành phố lớn
này.
Tôi đi làm thiện nguyện
với Hội
Brothers Helpers ở nhà thờ La Placita, được
gặp nhiều nhân vật
ngộ nghĩnh và thú vị. Người
vô gia cư cũng có, mà trong đoàn thiện nguyện
viên cũng có.
Có một người
vô gia cư là Việt nam,
ông ta lai Mỹ đen. Người nhỏ
thó mà gan thì thật lớn. Tôi biết
được điều
nầy nhờ có một
lần tôi chứng kiến
ông gây gỗ với một
nhân vật vô gia cư khác, Mỹ
trắng, cao to và ăn nói lớn tiếng.
Không biết bắt
nguồn từ đâu
họ gây sự nhau. Thế
mà, ông Việt nam này không chùn bước. Trong lúc lời
qua tiếng lại,
ông tỏ vẻ gan dạ
và sẵn sàng đối đầu
như sẽ lao vào đánh lộn
mà không ngần ngại.
Ông cho bọn tôi cảm giác là ông không e dè, sợ
sệt gì hết.
Thật tình cờ
tôi có đọc
bài viết về
ông mấy năm trước do một
tờ báo Alive, xuất bản
hằng tháng của nhân viên
làm việc cho thành phố (City Employees Club of Los Angeles).
Tựa bài báo là "Những
con người chúng tôi gặp"
"People we see in downtown Los Angeles". Tôi cũng nên nói sơ qua về
tờ báo này. Họ thường
đi tìm kiếm và phỏng vấn
các nhân vật điển
hình mà họ tình cờ bắt
gặp được. Hoặc
những nhân vật có đặc
điểm khác biệt,
lạ kỳ hay do cơ duyên đưa
đẩy khi họ đi lòng vòng trên đường
phố Los Angeles, họ liên tục
chạm mặt với
nhân vật này. Số
ấn bản tháng 12
năm 2011 với tiêu đề: “Phỏng
vấn ông Do Thanh Diem - một người
gốc Việt".
Khi đó ông đúng 43 tuổi.
Trong bài phỏng vấn,
ông nói ông là người Việt
lai Mỹ đen, sinh ra tại Sài gòn. Ông bị
cha mẹ bỏ rơi
ngay từ lúc ông vừa chào đời.
Ông đã trải qua một tuổi
thơ đầy cơ
cực và đau khổ,
bị trêu chọc, khinh bỉ
do vóc dáng, hình dạng con lai của mình. Ông
chưa từng được
cắp sách đến trường
và bụi đời lang thang
ở đường phố
Sài gòn. Những năm tháng tuổi thơ
đó ông như
một hạt
bụi sống lây lất,
rày đây mai đó không gia đình, thân bằng quyến thuộc.
Năm 1988 ông được qua Mỹ
theo dạng con lai tìm kiếm
cha mẹ ruột. Ông định
cư và làm việc cho hãng Lee´s Jeans
ở tiểu bang Georgia. Rồi
cất bước luu lạc
đến tiểu bang California. Khi
được phỏng
vấn, trả lời
câu hỏi:
- "Ông ao
ước điều gì?".
- "Tôi mong muốn gặp
được Ba má của tôi."
Đọc câu trả
lời của ông mà tôi xúc
động quá đỗi. Một
người con bị cha mẹ
bỏ rơi lúc vừa
sinh ra, để rồi
tiếp theo là những quãng ngày dài sống
cuộc đời
cơ cực nhọc
nhằn. Cứ tưởng
tâm hồn ông dầy vết
sạn chai đá, hận thù. Nhưng
không, ông vẫn khao khát được
gặp lại cha mẹ
ruột mà không hề trách móc tại
sao họ lại
bỏ rơi ông cô độc
giữa chợ đời.
Ông cũng nói thêm khi xưa qua đến
Mỹ do chán đời ông lêu lỏng,
bỏ học. Nên bây giờ
điều hối hận
và tiếc nuối
nhất của ông đó là không cố
gắng theo đuổi việc
học đến nơi
đến chốn.
Ông chọn lầm bạn
và đi sai đường. Ông có lời chia sẻ
với mọi người
đó là cố gắng
học, cố gắng
có kiến thức, thành tài. Ngoài ra ông cũng
nói về sở thích thần
tượng của ông là Lý tiểu
Long và Michael Jackson, thích ăn sô cô la và thịt bò lúc lắc
và ước mơ của
ông là được mở một
nhà hàng.
Tôi nghĩ, lúc còn
ở Việt nam, ông đã
là một hạt bụi
vì số phận hẩm
hiu. Cộng thêm thành kiến xã hội
Việt nam thời
bấy giờ coi rẻ
con lai, khinh ông. Sang đến Mỹ, mặc
dù có được cơ hội
bắt đầu mọi
thứ từ đầu
nhưng ông lại để
vuột mất tầm
tay và tiếp tục
trở thành một hạt
bụi của đời.
Bây giờ là người vô gia cư,
ông sống hôm nay
ở đoạn đường
này, ngày mai đoạn đường khác trong phạm
vi trung tâm thành phố LA. Tôi nghĩ mà thấy
buồn và thật tội
cho số phận của
ông. Gần nhất
đây là khi tôi đi bộ ra để giúp hội
thiện nguyện. Tôi lấy
cơm trắng
nóng, trộn với ruốc
thịt chà bông, làm thành vài tô và nhủ thầm
là tôi sẽ tặng
cho ông và hai người Việt Nam vô gia cư
khác mà tôi gặp họ thuờng
xuyên hoặc cho vài người châu á khác. Tôi nghĩ hợp
khẩu vị họ
sẽ ăn ngon do đồ ăn thuần
Việt với mấy
tô cơm ruốc.
Lúc gặp tôi đưa
cho ông một tô, ông nói với
tôi “đưa thêm tô nữa đi,
tui để dành cho con vợ tui”. Nghe ông
nói vậy, tôi cũng thầm thấy
một ít niềm vui vì như
vậy là ông có người
bầu bạn, chia sẻ
cuộc sống vô gia cư
của ông.
Nhân vật thứ
nhì tôi đoán anh là người Việt
nam lai Tàu vì giọng nói. Lần đầu
tiên anh trông thấy tôi, anh hỏi
ngay “Việt nam hả?”. Những
lần sau, tôi cũng hơi có một
chút thiên vị, để
lên hộp đồ ăn của
anh thêm một cái bánh ngọt hay cho anh thêm trái
cam chẳng hạn. Mới
ngày hôm qua, anh tìm đến gần tôi và hỏi
tôi: "Có mền không?" tôi trả
lời: "Kỳ trước đưa
cho anh 2 cái mền đâu rồi?".
Anh trả lời
anh cần cho một vài người
khác, đàn bà. Anh khoe với tôi là anh sắp vô một
chương trình gì đó, anh nói sắp
vô program rồi. Tôi đoán chừng là một
chương trình hoặc cai
nghiện, hoặc chương
trình dạy việc làm.
Nghe xong tôi nói với anh là tôi mừng
cho anh, chúc anh may mắn. Tôi cũng nhủ lòng, ngày mai tôi
sẽ tìm một
vài cái mền Mẹ tôi chứa
trong ga ra hay mền của tôi đưa
cho anh. "Miếng ăn khi đói bằng
gói khi no". Tôi hiểu tặng người
ta cái gì người ta cần
và tặng đúng lúc, thì có ý nghĩa hơn
là khi họ không cần. Nhất
là Trời Cali từ
hôm đổi giờ đến
giờ bắt đầu
se lạnh vì vào tháng 11, sắp
mùa mưa bão El Nino.
Một người
Việt nam khác nữa mà tôi có
duyên gặp. Chị tên là Tammy, người
be bé. Chị thuờng kêu tôi
cho chị thêm một cái bánh ngọt
vì chị rất thích ăn ngọt.
Tối qua sau khi mọi
việc phục vụ
thức ăn xong xuôi, tôi đi ngang chị, tiện
thể dừng lại
hỏi chị
có cần gì thêm nữa không? Chị
mỉm cười vội
vàng nắm tay tôi, quàng vai ân cần
nói nhỏ: "My friend, my friend có nguyên hộp
bánh Donuts nè, 8-9 cái trong này nè. Cầm về
đi em, làm qùa cho con, cháu ở nhà đi em".
Trời đất
cả một hộp
bánh mà chị thích ăn nhất,
vậy mà chị sẵn
lòng cho tôi. Không hiểu ai tặng chị,
ắt hẳn lúc
nhận hộp bánh chị
vui mừng lắm. Vậy
mà giờ chị không do dự
muốn chia sẻ bánh với
tôi. Trong cả sự tuyệt
vọng dù phải sống
trên đường phố, thiếu
thốn đủ mọi
thứ, chị vẫn
có tấm lòng hiền hòa "cho đi và nhận
lại" thật
đỗi quý giá! Tôi ôm chị nhè nhẹ
và nói cám ơn. Nhìn theo vóc dáng nhỏ
bé, gầy gò của chị
ôm hộp bánh đi khuất đến
cuối góc phố. Tôi bỗng
thấy mắt mình cay cay. Tôi khóc vì cảm
động tấm chân tình của
chị.
Nhà tôi
ở không xa trung tâm thành phố,
hai vợ chồng tôi thuờng
đi bộ đến sở
làm. Tôi và ông xã gặp được
một người vô
gia cư trên đường. Ông ta tên Herman, đến
thành phố LA trong những
năm 70 từ tiểu bang Pensylvania miền
đông nước Mỹ. Ông là
người rất ngăn nắp,
căn cứ theo ba lô ông đeo trên người và cách phục
sức của ông dù là một
người vô gia cư. Ông là một
người nhẹ
nhàng, trả lời
từ tốn khi chúng tôi có dịp
trò chuyện cùng ông. Ông có một chỗ
trú cố định
là băng ghế xe buýt đối diện
Music Center trên đường Grand vào buổi
chiều tối. Ông nói với
chúng tôi rằng ông không ăn thịt. Chưa
bao giờ ông xin tiền
chúng tôi từ ngày đầu
tiên chúng tôi có duyên gặp ông. Khi chúng tôi tặng
ông quà, bánh, trái cây, ông đều nhận với
mức độ chừng
mực, vừa phải.
Đôi khi ông từ chối nếu
tụi tôi ép ông lấy hơn
vài cái bánh ngọt hay vài trái cam, món ông thích nhất.
Ông nhẹ nhàng giải
thích vì ông đi bộ nhiều và lên xe buýt ra công viên Griffith.
Đến buổi
tối ông mới trở
lại trung tâm thành phố do vậy
ông không muốn vác nặng
nhiều thứ đồ.
Thỉnh thoảng chúng tôi có nhã ý tặng
ông tiền. Ông là người
vô gia cư đầu tiên từ
chối tiền cho và ân
cần nói rằng
ông có đủ tiền rồi
không cần thêm. Một lần
ông tâm sự với vợ
chồng tôi là vào mùa lễ
Tạ
Ơn và gần Giáng Sinh thì ông thấy
người ta trở nên rộng
lượng, bao dung lắm.
Có lẽ mùa đông làm mọi người
có cảm giác nhận ra mình may
mắn hơn hoặc
muốn cho đi một
phần sự may mắn
mình có được với tha nhân.
Ông kể là những
người đi lễ đến
nhà thờ Cathedral (băng ghế
ông ưa ngồi là chỉ
cách một ngã tư từ
nhà thờ Cathedral của LA) và người
đi xem hòa nhạc hay những buổi
trình diễn kịch
ở Music Center và Disney Concert Hall. Khách hay cho ông tiền
hoặc thức
ăn còn dư của buổi
ăn tối.
Tôi nghe thấy cũng
ấm lòng giùm ông là còn nhiều
người có lòng hảo tâm, tặng
ông tiền hay thức ăn. Đôi khi tôi
cứ thắc mắc
là mặc dù có tiền trong tay, những
người vô gia cư này
có bị xua đuổi khi họ
đi vào siêu thị hay nhà hàng hay chợ không? Tôi đã
từng trông thấy nhân viên bảo
vệ canh gác nhà hàng, quán ăn hay chợ thường
mời những người
vô gia cư đi ra. Do họ ăn mặc
xốc xếch, quần
áo bẩn thỉu
và mùi hôi thoát ra từ cơ thể
có thể là nhiều
ngày không tắm rửa
của họ làm khách hàng trong các chợ,
quán đó khó chịu.
Chị Phượng
tôi thường cho tiền những
người đứng góc đường,
có khi là Bolsa, có khi là gần lối ra cửa
xa lộ. Có người
xin tiền với những
tấm bảng viết
đùa, chẳng hạn như:
"nói thật nhe, chỉ
cần tiền mua bia". Có người
thì ghi là cựu chiến binh, hoặc
vừa mất
việc làm, ... vân vân
…..
Tôi kể với
chị tôi là nhìn những người
này họ ăn mặc tươm
tất quá. Em nghe nói họ có
một nhóm chuyên môn làm vậy,
chỉ một ngày họ
có thể kiếm được
một số tiền
kha khá. Tôi góp ý với chị
tôi là mình cho bớt lại, thay vào đó cho họ
thêm đồ ăn vì tôi đoán phỏng
chừng là một vài người
có vẻ như là người
nghiện thuốc hay
nghiện rượu.
Chị tôi
khoát tay và bảo tôi, khi cho là mình cho, không cần
biết tiền mình cho họ
sẽ làm gì với nó. Tôi yên
lặng không nói thêm vì nghĩ đó là cách giúp người của
riêng chị.
Lần trước
trong bài "Tạ
ơn đời" khi
tôi viết thực đơn
hàng tuần không thay đổi mà quên
không đề cập đó là
thực đơn trong mùa hè. Mọi
thứ 6, thỉnh thoảng
có hàng phụ trội do các
nhà hảo tâm hay chợ búa siêu thị
tăng thêm. Hội có thể bỏ
vào bao giấy và phát ra thêm sữa
ya ua chua, nho khô, kẹo bánh bích qui, bánh mì lát với
thịt cắt sẵn.
Có những người
vô gia cư khi xem xét bọc
đồ ăn, họ có thể
nói với chúng tôi là họ chỉ
ăn súp đậu kiểu Mễ
và họ gửi
lại bánh mì thit. Vài ngày trong tuần, có một
số người vô gia cư
nói với chúng tôi là họ chỉ
ăn sà lát thôi, hoặc cơm không thôi. Tùy
theo nhân vật riêng đó yêu cầu, chúng tôi dựa
theo đó mà phục vụ. Số
cá nhân đòi hỏi thực
đơn riêng biệt vậy
thì rất ít, cho nên diễn tiến
của phần
phân phát đồ ăn thuờng là rất
trôi chảy.
Tôi thuờng thầm
bảo lòng rằng cho đến
khi nào hai vợ chồng tôi vẫn
còn làm việc cho tiểu
bang và sống
ở Los Angeles, chúng tôi vẫn
tiếp tục cố
gắng tham gia công việc thiện
nguyện của
Hội Brothers Helpers này.
Nhớ những
câu trả lời của
ông Richard Gere khi ông hóa thân làm nhân vật vô gia cư
trong phim. Tôi càng thấm thía và thuơng
cảm cho họ. Họ
có thể trong quá khứ là những
người có học
thức, có công ăn việc làm, có gia đình, người
thân. Một sớm một
chiều hoàn cảnh
có thể đưa đẩy
vận mệnh của
một con người lâm vào cảnh
bi đát. Đời sống
là vô thuờng, nay còn, mai mất như
trong Đạo Phật dạy.
Chúng ta hãy nghe ông Richard Gere tâm sự
trong bài phỏng vấn: "Tôi cầu
mong những nổ lực
của tôi và bộ phim
nói về người vô gia cư
sẽ đưa đến
kết quả tốt
đẹp. Mong gặt hái được
phản
ứng tích cực của
xã hội đối với
vấn đề vô gia cư
ngày càng tăng
ở các thành phố lớn".
Ông nói thêm: "Những vấn
đề tôi đối
phó trực diện và cố
gắng tranh đấu thường
là khó khăn. Không có lợi lộc,
không tiền bạc hay quyền
hành gì nhưng mình vẫn làm vì đó là điều
đúng để làm".
"You do it because it is the right thing to do."
Câu nói này sẽ là kim chỉ
nam cho tôi tiếp tục tham gia công việc
ở hội Brothers Helpers trong những
ngày tháng tới ./.
Ngọc Vân
No comments:
Post a Comment