1. Bài học về sự chia sẻ
Hôm nay, tôi du lịch đến Kenya và tôi đã gặp một người tị nạn đến từ Zimbabwe. Anh ta nói rằng anh ta chưa ăn gì trong hơn 3 ngày nay và trông anh ta cực kỳ gầy và ốm yếu. Sau đó người bạn của tôi đưa cho anh ta mẩu bánh mì sandwich đang ăn dở của mình. Điều đầu tiên mà người đàn ông ấy nói chính là: “Chúng ta có thể chia sẻ nó.”
2. Bài học về lòng tốt
Hôm nay, một học sinh nam đang ngồi trên chiếc xe lăn nhìn thấy tôi đang vật lộn để chống nạng với cái chân bị gãy và cậu ấy đã mang ba lô và sách giúp tôi. Cậu ấy giúp tôi băng qua khuôn viên trường để đến lớp học và trước khi rồi khỏi cậu ấy đã nói: “Tôi hy vọng bạn sẽ sớm khỏi.”
3. Bài học về niềm vui
Hôm nay, khi tôi chứng kiến một bệnh nhân ung thư vú đang cười phá lên với trò hề của cô con gái 2 tuổi của mình, tôi bỗng nhận ra rằng mình cần phải ngừng than phiền về cuộc sống và bắt đầu ca ngợi nó.
4. Bài học từ sự ngây thơ của trẻ nhỏ
Hôm nay, bằng giọng nói dễ thương nhất, cô con gái 8 tuổi đã yêu cầu tôi hãy tái chế đồ bỏ đi. Tôi cười thầm và hỏi: “Tại sao?” Con bé trả lời: “Vì mẹ có thể giúp con cứu lấy hành tinh này.” Tôi cười thầm lần nữa và hỏi: “Tại sao con lại muốn cứu lấy hành tinh này?” “Bởi vì đó là nơi con cất giữ mọi đồ đạc của mình.” Con bé đã trả lời như thế.
5. Bài học về tình thương
Hôm nay, tôi đã hôn lên trán bố khi ông qua đời trên giường bệnh của một bệnh viện nhỏ. Khoảng 5 giây sau khi ông qua đời, tôi chợt nhận ra đây là lần đầu tiên tôi hôn bố kể từ khi tôi còn là một cậu bé.
6. Bài học về sự ngoảnh lại nhìn
Hôm nay, khi bố, ba người anh trai và hai chị gái tôi đứng xung quanh giường bệnh của mẹ, mẹ tôi đã nói những lời trăng trối sau cùng trước khi trút hơi thở cuối. Mẹ nói: “Lúc này mẹ cảm thấy rất hạnh phúc. Cả nhà chúng ta nên ở cùng nhau như thế này nhiều hơn.”
7. Bài học về “Một cánh cửa khép lại là để cho cánh cửa khác mở ra”
7 giờ sáng nay, tôi thức dậy và cảm thấy trong người không khỏe nhưng tôi cần tiền, thế nên tôi đã đi làm. Vào lúc 3 giờ chiều, tôi bị sa thải. Trên đường về nhà, tôi bị thủng lốp xe. Tôi mở cốp xe để lấy bánh xe khác thay thế nhưng nó cũng bị thủng nốt. Một người đàn ông lái chiếc BMW giúp tôi kéo xe, cho tôi đi nhờ, chúng tôi trò chuyện và sau đó ông ta cho tôi một công việc. Tôi sẽ bắt đầu công việc ấy vào ngày mai.
8. Bài học về tình yêu xoa dịu nỗi đau
Hôm nay, sau khi nhìn thấy chú chó của tôi bị một chiếc xe hơi cán qua, tôi ngồi bệt xuống lề đường ôm chặt lấy nó và khóc. Và trước lúc chết, nó đã liếm những giọt nước mắt trên khuôn mặt tôi.
9. Bài học về lòng tốt và sự biết ơn
Hôm nay, sau một ca trực 72 giờ tại trạm cứu hỏa, một người phụ nữ từ cửa hàng tạp hóa chạy đến và ôm chầm lấy tôi. Khi tôi trở nên căng thẳng, người phụ nữ mới phát hiện tôi không nhận ra cô là ai. Cô rời đi với những giọt nước mắt của niềm vui cùng một nụ cười chân thành nhất và nói: “Vào ngày 9/11/2001, anh đã đưa tôi ra khỏi tòa nhà Trung tâm Thương mại thế giới.”
10. Bài học về sự nhìn lại
Hôm nay, tôi đã phỏng vấn bà tôi cho một phần của bài nghiên cứu của lớp Tâm lý học. Khi tôi yêu cầu bà định nghĩa thành công theo cách của mình, bà đã nói: “Thành công là khi con nhìn lại cuộc đời mình và những hồi ức khiến con có thể mỉm cười.”
11. Bài học về sức mạnh của sự khác biệt
Hôm nay, tôi hỏi cố vấn của mình – một doanh nhân rất thành công trong độ tuổi 70 – 3 bí quyết hàng đầu để thành công là gì. Ông mỉm cười và nói: “Đọc thứ mà không ai đọc, suy nghĩ thứ mà không ai nghĩ và làm thứ mà không ai làm.”
12. Bài học từ lời khuyên của bố
Hôm nay, bố đã bảo tôi: “Chỉ cần đi và thử nó! Con không cần phải là một chuyên gia để xây dựng một sản phẩm thành công. Những người không chuyên đã sáng tạo ra Google và Apple. Những chuyên gia đã làm ra con tàu Titanic.
13. Bài học về vấp ngã và đứng dậy
Hôm nay, lúc tôi trượt chân trên sàn gạch ướt, một thiếu niên đang ngồi trên xe lăn đã kịp giữ lấy tôi trước khi đầu tôi đập xuống đất. Cậu ấy nói: “Bạn tin hay không cũng được, nhưng gần như tôi cũng bị chấn thương lưng theo cách này 3 năm về trước.”
Những câu chuyện thật ngắn
Quà sinh nhật
Trong năm đứa con của má, chị nghèo nhất. Chồng mất sớm, con đang tuổi ăn học. Gần tới lễ mừng thọ 70 tuổi của má, cả nhà họp bàn xem nên chọn nhà hàng nào, bao nhiêu bàn, mời bao nhiêu người.
Trong năm đứa con của má, chị nghèo nhất. Chồng mất sớm, con đang tuổi ăn học. Gần tới lễ mừng thọ 70 tuổi của má, cả nhà họp bàn xem nên chọn nhà hàng nào, bao nhiêu bàn, mời bao nhiêu người.
Sầu Riêng
- Mẹ, sầu riêng rộ. Mẹ mua cho Nội một trái đi Mẹ. Nội nói cả chục năm rồi Nội chưa ăn múi nào hết.
- Bên đây sầu riêng mắc như vàng, của đâu mà cho Nội mày ăn cho đủ. Tao hầu Ba mày mệt rồi, thêm Nội mày nữa có nước đem chôn tao sớm.
Thằng Tí như bị hụt hẫng trước câu trả lời của Mẹ nó. ... Mùa sầu riêng năm sau, Nội nó mất. Hôm giỗ đầu, Mẹ nó mua một trái sầu riêng thật to để trên bàn thờ.
Mẹ nó nói với mọi người:
- Má chồng tôi hảo sầu riêng lắm. Mắc cách mấy tôi cũng ráng mua để cúng Má tôi.
Mọi người khen Mẹ nó là dâu thảo. Chỉ có thằng Tí biết.
Nó lặng lẽ đến cạnh bàn thờ thì thầm: - Xin Nội tha lỗi cho Mẹ con
BÔNG ĐIÊN ĐIỂN
Xưa, em sống ở quê. Mùa lũ, em ngâm mình mò củ ấu, hái bông điên điển . Tuổi mười lăm ngai ngái mùi bùn.
Em tìm về thành phố. Học đi, học nhảy, học liếc mắt cười tình. Tuổi thiếu nữ đôi mươi vành vạnh, thơm phức và kiêu hãnh.
Một bữa, em chạy ra từ trong khách sạn. Chiếc giày cao gót lật quai lăn tõm xuống cống đen ngòm để lộ đôi chân phèn tứa máu. Em khóc tức tưởi. Nước mắt ân hận làm trôi những thứ bôi trét giả tạo. Khuôn mặt lộ dần những nét quê xưa.
Em chợt nhớ những cánh hoa điên điển sắp tàn còn kịp ửng vàng trước lúc hoàng hôn.
Nguyễn San
EM TÔI
Bám đất Sài Gòn sau 3 năm ra trường, tôi vẫn không xin được việc. Đôi cua dạy kèm, khi chẳng đủ trang trãi lại phải nhờ nguồn “trợ cấp”ở quê. Vừa rồi, đau ruột thừa, nằm viện. Mẹ vượt ngàn cây số vào thăm. Ngày về, dúi vào tay tôi chỉ vàng, bảo: “Của cái Lan, nó dặn con dùng để hồi sức, viện phí và tiền gởi vào cho con trước đây cũng một tay nó cả. Tội nghiệp! Dạy thêm tít mù, còn nuôi thêm cả lợn”.
…Nhớ ngày Lan trượt đại học, thư về tôi mắng chẳng tiếc lời…
Cầm món quà của em, tôi chỉ còn biết nuốt nước mắt vào trong.
Ngày xưa
Huỳnh Văn Dân
Thuở nhỏ, nhà tôi nghèo lắm. Mỗi chiều, anh em tôi thường tụ lại bên nồi cơm độn khoai sắn, ríu rít như đàn chim về tổ. Thiếu thốn nhưng chúng tôi nhường nhau phần thức ăn ngon nhất, mẹ tôi rất vui lòng.
Khi chúng tôi khôn lớn, có gia đình riêng, ai cũng khá giả. Hôm giỗ ba, có mặt đông đủ, anh Hai tôi phàn nàn với mẹ cây xoài của anh Ba mọc chồm qua sân nhà anh. Chị Ba trách anh Tư đào ao lấn qua phần đất của chị hai tấc. Mẹ tôi trầm ngâm: "Mẹ ước gì được trở lại thời nghèo khó ngày xưa."Ca dao thương mẹ.
Trung Dung
Ba bị tai nạn mất khi mẹ chưa bước vào tuổi bốn mươi. Mẹ ở vậy nuôi con.
Con lêu lổng chơi bời, mẹ khóc.
Con ngoan, học giỏi... Mẹ cũng khóc khi đốt nhang cho ba.
Hồi đó, con đâu hiểu sao ít thấy mẹ cười.
Lớn lên, nghe câu hát "... Mẹ đi lấy chồng con ở với ai..." Con lại khóc vì thương mẹ.
Tính Cách
Mẹ tôi buôn bán, chai lỳ trước cái cân cơm áo nhưng mẫn cảm trong nghệ thuật. Những nước mắt tình buồn phim ảnh, những sụt sùi số phận cải lương, bà đều hồn nhiên "ăn theo" một cách ngon lành. Có lần, cha tôi giỡn:
- Coi chừng trôi ti vi....
- Còn sách ông chưa viết ra đã hóa đá - Mẹ tôi trả miếng - Thế cũng mang danh nhà này, nhà nọ.
Một hôm, đang bữa ăn, bỗng nhiên mẹ tôi chạy vụt ra đường chận đường con bé bán trứng vịt lộn.
- Mày biến đâu tài thế. Hì! có chui xuống đất rồi cũng gặp tao - Bà vừa nói vừa giằng mủng trứng, đếm lấy trừ nợ.
- Dì ơi, cho con khất, mẹ con còn ốm!
- Nhà này cũng đang ốm đây - Mẹ tôi cười bù - Khỏi bẻm mép.
Con bé chưng hửng, lã chã nước mắt nhìn cải mủng không, rồi bưng lên, xiêu vẹo bước đi....
Cha tôi cám cảnh, quay mặt, rút mùi soa chấm mắt.
Lâu sau, ti vi phát vở kịch "Cô bé nghèo bán trứng bị xiết nợ". Lúc ấy, mẹ tôi lại khóc, còn cha tôi thì cười.
(tác giả Nguyễn Thị Hoài Thanh)
Ngày xưa ta bé.
Ngày đó, cùng chung xóm nhỏ, em hay rủ chơi "bịt mắt bắt dê".
Sợ bị ăn gian, em tự tay gấp khăn thật kỹ.
Vậy mà, chưa hết một vòng sân, anh đã bắt được em. Em giãy nãy bắt đền, anh phải chịu thua.
Lớn, phiêu bạt kiếm sống, nhìn lũ trẻ chơi trò năm cũ, anh nhớ xóm nhỏ, nhớ em .... da diết ngậm ngùi.
Ngày xưa, chưa giáp một vòng sân.....
Bây giờ, có ai bịt mắt đâu, sao anh tìm em, tìm hoài không thấy !
Vết sẹo
Ngày bé, anh và em hay chơi trò cút bắt. Lần nọ té ngã, máu đầu gối chảy nhiều.
Anh xuýt xoa theo từng giọt nước mắt của em, luôn miệng hứa che chở suốt đời, không bao giờ để đau nữa.
Lớn, anh du học, không thấy về.
Ngày mẹ anh mất, anh dẫn một cô da trắng, tóc vàng về chịu tang.
Em đứng nép sau bậu cửa, nhìn sang.
Bất chợt vết sẹo ở chân nhức buốt....
Đánh đổi
Chị yêu anh, vẻ lãng mạn, coi thường vật chất. Chị xa anh cũng lẽ đó.
Nhân chứng cuộc tình là chiếc xe đạp, chở đầy kỷ niệm một thời yêu nhau.
Mười năm xa cách, anh lao vào mưu sinh, công thành, gia sản ít ai bằng.
Tình cờ chị gặp anh, chiếc xe đạp ngày xưa trang trọng trong phòng khách biệt thự, chị hỏi :
- Anh còn giữ nó ?
Anh nghẹn ngào :
- Anh làm ra những thứ này mong đổi được những gì đã có trên chiếc xe đạp này ngày xưa.
Quà tặng của Thượng Đế
Cô đã hơn một lần thủ thỉ với mẹ :
- Anh ấy là món quà quý giá nhất mà Thượng đế đã ban tặng cho con.
Lần nào nghe xong mẹ cũng mỉm cười.
Cô đã yêu, yêu bằng tất cả những gì mà cô có được.
Cô hồn nhiên và hạnh phúc bên anh mặc kệ bao thăng trầm của cuộc sống.
Với cô, anh là phần đời quan trọng nhất.
Rồi ngày kia. Thượng đế lại đến, nhưng trớ trêu, lấy nhằm món quà của cô đem tặng kẻ khác.
Ðêm nào cô cũng ôm gối mỏi mòn tự hỏi vì sao.....
Mẹ nằm bên khẽ nén tiếng thở dài./.
Hay quá
ReplyDelete