Cá
nhân tôi theo dõi vụ này hàng ngày, cũng như cách đây 27 năm đã theo
dõi hàng ngày vụ Anita Hill đấu tố Clarence Thomas, vì thường thường,
tôi suy luận, những vụ hiếp dâm, hay xách nhiễu tình dục, chỉ xảy ra tại
một nơi kín đáo, vắng vẻ, không có nhân chứng. Thật hay không thật, cần
phải điều tra kỹ lưỡng và nạn nhân phải gọi cảnh sát hay cơ quan công
quyền, liền sau đó, không phải đợi đến 36, 35 năm sau. Lại nữa, cá nhân
tôi rất có cảm tình với Kavanaugh, vì “tướng người”: thông minh, hiền
hòa, và trung thực, không thể là một con quỉ dâm dục. Lại đẹp trai,
không thiếu người mê, mà uẩn ức sinh lý, làm trò tồi bại.
Hoàn toàn không tin lời cáo buộc của Tiến sĩ Ford (xin mở ngoặc: chiều nay, tôi nghe một talk show host,
Michael Berry, của đài 1190, tức ABC, nói rằng mợ này chưa có bằng
Ph.D, mà chỉ có trình độ Ph.D-level mà thôi, nhưng bọn Thổ Tả gọi bừa là
Dr. cho tăng thêm phần long trọng). Lại càng không tin đấu tố viên number two, mợ cựu sinh viên Yale, Deborah Ramirez, đã mô tả cảnh một party trong dorm của
trường, Kavanaugh (lại cũng say rượu!) cởi quần khoe của nợ, rà sát mặt
mợ. Rùng rợn quá. Trời ơi, trong cư xá sinh viên của một trường đại học
danh giá, như Yale, mà freshman Kavanaugh lại cả gan dám làm vậy sao? An ninh và các viên chức trường, hay ít ra sinh viên trưởng dorm ở
đâu, bộ đui và điếc hết cả sao? Cư xá ở bất cứ đâu cũng có nội qui mà
sinh viên phải tuân giữ. Ví dụ, năm 1961, có một thời gian tôi ở cư xá
Phục Hưng, đường Nguyễn Thông, do
các linh mục dòng Đa Minh, Sài Gòn, điều hành. Hay năm 1989, ở trong cư
xá Đại học Grenoble, Pháp, để học một năm Sư phạm, và mùa hè 1990, trong
cư xá của University of London, Anh, để theo học một khóa dự thính về
Shakespeare. Cho nên tôi biết rõ. Mặc dù kỷ luật trong hai cư xá này
không khắt khe như Phục Hưng, nhưng ai làm gì, ban giám đốc cư xá, i.e.
mọi người, đều biết. Mợ Ramirez kể, có một số bạn học hiện diện lúc đó.
Nhưng tất cả những người này nói không nghe, không thấy gì hết, và nếu
có, “thủ phạm” chưa chắc đã là Kavanaugh. Một vu cáo trắng trợn, ghê
tởm, cốt giết chết thanh danh của một thẩm phán lương thiện. Trong đời,
nhất là đời lính, tôi đã gặp nhìều anh rất bựa, ba gai, cà chớn, nham
nhở, điên khùng, nhưng chưa bao giờ thấy ai nổi cơn say, cơn dâm bất tử,
mà dám tuột quần, khoe của nợ trước mặt một phụ nữ, trong một nơi công
cộng như thế đó. Vừa thôi chứ mợ! Tố kiểu của mợ thì cũng giống như bọn
K-Rat tố ứng cử viên tổng thống Trump sang Nga mướn một con điếm đứng
t è lên giường mà Obama đã nằm, trong một khách sạn vậy đó.
2. Một vài bạn hỏi tôi, sau hai vụ đấu tố, số phận của Kavanaugh sẽ ra sao? Tôi đã trả lời, và xin lặp lại trong email này, theo sự phỏng đoán cá nhân, và dựa trên các tin tức, tài liệu cập nhật của báo chí:
a) Mợ Ford sẽ nại cớ nào đó, để than phiền và đặt thêm điều kiện, và để có thể không ra hearing tại
Thượng Viện ngày thứ năm tới. Vì biết rằng mình sẽ thua. Và vì có thêm
một đấu tố viên khác, Ramirez, biết đâu sẽ cũng xin ra điều trần –điều
không tiện chút nào cho cả hai mợ (mợ nào cũng muốn giành hết credit và công lao, cũng như tiền thưởng, who knows, và buổi hearing sẽ trở thành một circus (cf. Rush Limbaugh, 24/9).
b) Ngày
thứ sáu, dù tình huống nào xảy ra, Ủy Ban Pháp Lý Thượng Viện sẽ bỏ
phiếu bổ nhiệm Kavanaugh, và tuần sau, đến lượt cả Thượng Viện bỏ phiếu.
Tôi hy vọng rằng tất cả GOP (gồm cả Jeff Flake và Bob Corker, vì quá
chán cái trò lưu manh lộ liễu của K-Rat, kể cả việc xúi giục protesters xuống
đường phản đối, hạch hỏi vô lý các Thượng nghị sĩ thân Kavanaugh, như
Ted Cruz sáng nay, 25/9) sẽ đoàn kết sau lưng Kavanaugh mà họ không thù
oán, dù được đề cử bởi Trump. Cộng thêm vài phiếu (dự trù hai)
của Dân Chủ đã ủng hộ Neil Gorsuch năm ngoái (như Manchin). Trừ đi vài
phiếu (ba) của mấy mợ GOP chống Trump, thì tổng số tệ nhất cho Kavanaugh
là huề (50-50). Coi như thắng.
c) Mà nếu phải chờ cho đến tháng 11, nghĩa là sau kết quả Midterm Election, thì vẫn còn hy vọng. Quả vậy, tôi đoán, cho dù Fake News nói ngả nói nghiêng, cũng mặc, sẽ vẫn là status quo (tình
trạng như cũ). Nghĩa là các Dân Biểu và Thượng Nghị Sĩ thuộc tiểu bang
nào sẽ giữ nguyên vị trí đó cho đến khi ngỏm củ tỏi. Ví dụ, TB Oregon
của tôi. Dân biểu Cộng Hòa chỉ có một ông, giữa 3, 4 ông Dân Chủ, qua
mấy chục năm vẫn không thay đổi. Còn Thống đốc thì Dân Chủ cha truyền
con nối, không một anh, một chị Cộng Hòa nào thắng nổi, trừ một accident khó xảy ra. TB Washington phía trên Oregon cũng rứa.
3. Trong
chiến tranh, hay tranh luận, hay kiện tụng v.v… phải quyết tâm đánh trả
kịch liệt, dứt khoát, không thể ngập ngừng, ìu ìu xển xển mà thắng
được. John McCain thua Obama, vì khi tranh cử, đã tỏ ra quá tử tế, nhân
nhượng, nếu không muốn nói là quân tử Tàu, đã giật micro, không
cho một bà cử tri ủng hộ viên tố Obama là Hồi giáo, tưởng như thế là hốt
phiếu của đám Dân Chủ. L ầm to. Bốn năm sau, Mitt Romney, đang thắng
thế, cũng lặp lại lỗi ấy, nghĩa là bỏ qua lời khuyên của các cố vấn,
không tố giác Obama về vụ Bengazhi, còn nóng hổi. Bây giờ hối tiếc, tại
sao không bắt chước cái “bựa” của Trump, đã lần lượt hạ hết 16 đối thủ
sừng sỏ cùng đảng trong giai đoạn sơ khởi.
Lý
lẽ là một chuyện. Hành động là chuyện khác. Thái độ cương quyết của Chủ
tịch Thượng Viện, Mitch McConnell (theo tin sáng nay, ông đang bị
K-Rats chỉ trích dữ dội, nhưng who cares?), cả khối GOP trong
Thượng Viện, Tổng thống Trump, và của chính Kavanaugh và vợ, quả tình,
đã làm bọn K-Rats trong Quốc Hội và Fake News, Liberal Leftists Thổ Tả
và hai mợ đấu tố viên, Ford và Ramirez, cùng các luật sư của họ bắt đầu
thấy… nhợn. Vì dưới ánh sáng mặt trời lồ lộ, không ai có thể che giấu
mãi sự dối trá và bất lương.
Portland, thứ ba 25/9/2018
NLGO
No comments:
Post a Comment