Wednesday, December 26, 2018

TRÊN DÒNG QUÂN SỬ VÀ THỜI GIAN: Tôi Salvo Rockets vào hang động Non Nước

Theo những điều khoản giao ước trong Hiệp định hoà-bình (Peace Talk) tại Hội đàm Paris, sau ngày 27, tháng Giêng 1973, trong phần ranh giới được gọi là Da-Beo, nếu nơi nào có lá cờ MTGPMN, có nghĩa là nơi đó thuộc phần đất của họ. Là người được Tư lệnh Sư Đoàn 1 Không Quân ủy nhiệm chống pháo kích vào phi trường (từ 1970 lúc nầy Phi đoàn 213 có thành lập Phi đội trực thăng vỏ trang Song Chùy) trách vụ “Chống Pháo Kích, Phòng Thủ Phi Trường”. Nếu ban ngày thì phối hợp cùng Biệt Khu Quảng Ðà đổ quân tóm gọn, còn ban đêm, tôi được lệnh tiềm kích vùng tự do oanh kích (free-zone) như dưới chân núi Sơn Gà và đường di chuyển Hoả tiễn 122 và 107ly Katyusha từ thung lũng phía Tây Happy-Valley (TQLC Mỹ đặt tên) mà không cần có lệnh của Biệt Khue Quảng-Ðà.
Theo như tin tình báo nhận được thì pháo thủ VC nằm dưới hầm đâu đó và chỉ nhận được chục trái rockets 122 ly bắn vào phi trường do toán khuân vác đem vào chiều tối hôm đó thì mới khai hoả. Đây là hình thức KGB và CIA phối hợp số lượng bao nhiêu vì cần phải kéo dài nuôi dưởng chiến tranh đến hết năm 1972, phi cơ cũng phải còn cho cuộc chiến đến 1975. Đặc biệt cái phi trường Đà Nẳng nhầm trục Đông Tây 12/30 nên pháo thủ BV dù có học ở LX nhưng bắn ra ngoài báo hại người dân bị chết và bị thương quá nhiều, nên đôi khi CIA nói KGB hạn chế xuống hơn 1 chục trái thôi. Như theo sách lược Hà Nội phải trả đủa về QLVNCH tấn công sang Tchepone, Hạ Lào 1971 thì CIA cũng cho dùng hơn chục trái nhưng vô cùng hiệu quả số thiệt hại quá cao như C-123, C-130 Mỷ, UH1-H … trúng đạn cháy nổ kinh hoàng nhưng thật CIA cho nổ để thiêu hủy xuống thang mà người dân Đà Nẳng bớt bị thảm hại.
Có một lần trực thăng Huey của Liên Đoàn 51 Tác Chiến bị trúng hoả tiển 122 ly đang cháy nổ từng loạt toan lây sang qua các trực thăng vỏ trang sợ bị nổ, tôi cùng anh em cố gắn nổ máy di chuyển phi cơ lánh đến nơi an toàn. Nhưng xuất hiện Thiếu tá cố vấn trưởng James R. Wait khuyên tôi cứ để cho nó phát hoả vì vài tháng sau quân Mỹ sẽ rút về thì còn chổ để phi cơ mới có chỗ đậu.
Tôi không làm sao quên được vào trưa ngày hôm ấy (27/1/73) nơi nào có cờ MTGPMN là phần đất của Việt Cộng: Đúng 8 giờ sáng, một đoàn trực thăng CH-53 Jolly-Green của TQLC Mỹ, đồn trú tại sân bay Non Nước, bay hợp đoàn rất đẹp ngang Sông Hàn thả khói màu như từ giã vĩnh-viễn chiến trường VN, đánh dấu quân tác chiến Mỹ vào và rút ra khỏi VN cũng bằng đơn-vi TQLC nầy theo đúng lộ-trình Commando Vaught của định-kiến-3 (axiom-3). Bên cạnh đó không xa, chùa Non Nước tức Ngũ Hành Sơn, cờ MTGPMN treo chung quanh hang động. Thiết vận xa V-100 của Tiểu khu Quảng Đà đến nơi nhưng không thể nào vào được để gỡ cờ xuống vì bị B-40 và 41 dàn chào xối xả, buộc phía VNCH phải dừng lại xa tằm đạn để chờ lệnh.
Trong hang động rất kiên cố, vững chắc, không có bom đạn nào mà tiêu diệt chúng được kể cả B-52. Tôi được lệnh vì cũng là người chịu trách nhiệm an ninh vòng đai phi trường, hướng dẫn hai chiếc trực thăng võ trang trực chỉ về phía Non Nước với hai sĩ-quan Bộ binh ngồi cạnh 2 ghế sau, Đại tá Chi huy trưởng Đặc khu Quảng-Ðà và Thiếu-tá Quận trưởng Quận Hòa Vang.
Một đoàn xe phóng viên báo chí ngoại quốc đang qua cầu Delattre, trong đó có tam trùng Phạm Xuân Ẩn làm việc mật thiết với các phóng viên CIA đội lốt, nổi tiếng như Walter Cronkite, Robert Shaplen, Kenneth E Sharpe, Neil Sheehan… toàn những phóng viên hùng hồn bênh vực cho phong trào phản chiến theo xu hướng thời sự. Nếu họ đến kịp chụp hình và quay phim ở đây thì coi như Saigon mất phần đất nầy trong mô hình tình trạng Da-Beo, đúng theo mưu đồ của các phóng viên CIA nuôi dưởng nầy, nhưng …?
Hai chiếc trực thăng võ trang đang làm vòng tròn trên bầu trời phía nam Non Nước chờ nhận chỉ thị của vị có thẩm quyền; Vị Ðại-tá rống cổ gọi vị Tư lệnh Vùng-1 Chiến thuật, Tướng Ngô Quang Trưởng, nhưng chẳng thấy ông chịu trả lời (kể từ giờ phút nầy khó mà hiểu được lập trường của Tướng Trưởng, Mỹ có thể giữ vợ con ông để làm con tin?) Ðây là một sư kiện rất quan trọng, táo bạo, nên nói thật ra chưa chắc ai tin, nhưng không thể che mắt thế gian trong thanh thiên bạch nhựt như thế nầy, kể cả địch và bạn, dân và quân đều thấy, cả ngàn người đều biết, và dĩ nhiên những hình ảnh sự kiện nầy sẽ được lưu giữ trong National Archives and Records Administration (NARA) của Mỹ và điều đương nhiên các phóng viên nầy phải nói lên trong báo chí dù rằng họ quá thất vọng khi không chụp được những bức hình có giá trị và sống động theo đơn đặt hàng!
Nhiều câu hỏi trong đầu tôi: “Tướng Trưởng là một vị Tướng tài, làm nhiều nhưng nói ít, vị Tư-lệnh duy nhứt mà tôi rất kính trọng, ông luôn đi sát với lính trong bất cứ tình huống nào; không đồn bót nào mà ông không ghé thăm để động viên binh lính nhưng có một điều chắc chắn là Tướng Trưởng rất nghe lời Mỹ? Sự nhậm chức Tư Lệnh Vùng-1 nầy là không do TT Thiệu mà do sự đặt để cũa Mỹ để tái chiếm Cổ-Thành Quảng Trị vì còn quá sớm, chưa đúng thời điểm (Decent Interval) hoàn thành mục-tiêu “định-kiến-1” (axiom-1) vì quân Mỹ chưa rút về Mỹ. Nếu Võ Nguyên Giáp làm ẩu thì 3 pháo hạm và B-52 sẽ tiêu diệt ngay.
Tôi hối thúc: “Đại tá quyết định lẹ đi tôi e không kịp!”
Đoàn xe chở báo chí bắt đầu quẹo phải 90 độ xuống phía Nam Non Nước, có nghĩa là còn 12 phút nữa sẽ đến đây.
Tôi thét to lên: “Đại tá quyết định nhanh lên… nhanh lên!”
Chờ thêm vài phút nữa mà vị Ðại tá không có ý kiến gì chỉ có rống cổ kêu gào vị Tư lệnh cố-tình lánh mặt (chiến tranh VN có ẩn nhiều bí mật bên trong khó mà hiểu nổi) Tuổi trẻ dễ điên tiết; Tôi nổi điên, liều mạng, không sợ sệt hay do dự; tức khí chửi thề loạn xạ lẫn-lộn với tiếng phẫn nộ chát-chúa a-tòng của động cơ, rồi đơn phương ra lệnh cho chiếc võ trang số hai chuẩn bị vào trục tác xạ
– “Hai… Chuẩn bị vào đội hình tác xạ”
Tôi bật nút an-toàn lên vị trí tác xạ từng hai trái hỏa tiễn một lần.
– “Một… vào trục”
Để cho đoàn xe không trông thấy, tôi chúi mũi lấy trục từ Nam lên Bắc, song song với bờ biển. Bấm nút tác xạ, hai trái hoả tiển hai bên phụt ra bay chệch bên trái của hang động.
– “Hai…vào trục”
Hai hoả tiễn phụt ra xuống thấp hơn, trúng vào chiếc nhà lá trước hang động bốc cháy. Nhà nầy thường trưng bày bán những mặt hàng như: còng đeo tay, tượng Phật, sư tử, con cá ... bằng loại đá thạch điêu khắc. “Không sao … chiến tranh phải chịu chấp nhận sự rủi ro tàn phá, nhưng cũng may không có một ai nơi đó!”
Tôi bắt đầu vào trục lần thứ hai, không thể chậm trễ được vì đoàn xe gần tới nơi, cũng không thể chúi mũi tác xạ như phi cơ khu trục chiến thuật hay bay cao như B-52 vì như thế tạc đạn cũng như bom không thể lọt vào hang động. Như thế thì không cách nào tiêu diệt để hạ cờ chúng xuống, mà phải vào trục nằm sát song song với mặt đất để cho cái cửa hang động được phô diễn tối đa trước tầm mắt của phi công lúc nầy mới bóp cò hỏa lực.
Tôi ra lệnh chiếc thứ Hai cùng “Salvo”có nghĩa là chơi hết hoả tiễn cùng một lúc vì không còn kịp nữa rồi – Tôi bật nút salvo
– “Một… vào trục”.
Tôi nheo mắt nhìn vào máy nhắm gun-sight, bấm nút, phi cơ như muốn khựng lại trong tích-tắc, các hoả tiễn bay vèo ra để lại làn khói trắng mông lung với mùi vị khó ngửi. Tiếng nổ ầm ầm vang dội trở ngược, những cột khói toả ra dựng đứng xung quanh hang động.
“Ah … Có được hai trái chui vào hang động”, tôi định ra lệnh cho chiếc Hai ngưng tác xạ vì hai trái chui vào được là đủ sức tiêu diệt những ai dẫu nằm sâu trong đó. Nhưng đã trễ, chiếc Hai đã vào trục.
Chiếc Một của tôi đang quẹo gắt qua phải tách rời trục tác xạ, lượn cánh nhìn những cuộn khói trắng đục đang luồn lách trong hang-hóc bốc lên từ từ chậm chạp phủ kín những kẽ đá chung quanh.
Tôi lẩm bẩm “Nam mô A Di đà Phật, mong rằng các Thầy không còn ở trong Chùa” thì cũng vào lúc nhiều tiếng nổ ở dưới bụng phi cơ của tôi khiến Trực thăng của tôi phải chao đảo trong chốc lát vì sự nhiễu loạn không khí theo sau một loạt nổ liên hồi của salvo chiếc wing.
– “Hai… báo cáo hết hỏa lực”
Chỉ mới bay vòng lại, thì thấy binh sĩ tiểu khu Quảng Đà và thiết vận xa V-100 tiến vào, trong nháy mắt cờ VNCH mọc lên thay thế cờ MTGPMN. Một lát sau, đoàn xe phóng viên, ký giả báo chí ngoại-quốc đến thì mọi việc đã xong xuôi. Tôi không cần quan tâm gì đến hai vị ngồi phía sau phi cơ, rồi ra lệnh cho chiếc thứ hai về phi trường Đà Nẳng đổ xăng.
Như vậy, tôi phải bị ra toà án quân sự hay ít nhứt cũng phải chịu phạt 60 ngày trọng cấm đề nghị gia tăng vì bất tuân thượng lệnh, thi hành oanh kích không có lệnh nơi thượng cấp. Trung tướng Trưởng đã có chỉ thị rõ ràng: “Các anh em phi công khi thấy xe tăng, Molotova, bộ đội BV di chuyển trên đường Hồ Chí Minh, dù trong tầm oanh kích của ta thì cũng đừng hành động gì; cứ để cho chúng tiếp tục vào Nam!” Có nguồn tin cho rằng Tướng Trưởng muốn cho họ đi qua để nhẹ áp lực Vùng-1, nhưng có người cho rằng vì áp lực của Mỹ có dính dấp đến các điều khoản cấm đã ký trong bản hiệp định Paris.
Có một lần phi tuần viên A.37 đã không tuân theo phi tuần trưởng oanh kích theo dấu đánh trái khói hướng dẫn của L-19 quan sát mà lại oanh kích vào đoàn xe nhỏ nên làm cho phái đoàn CS đàn anh bị tử thương. Viên phi công nầy bị tù khinh cấm vì không thả đúng mục tiêu như phi tuần trưởng dẫn đạo cho cuộc oanh kích; Anh giảng-giải nguyên nhân thả khơi khơi trong núi phí bom đạn, khi có mục tiêu rõ ràng sao không thả. Hậu quả anh bị tù khinh cấm nhưng không nặng lắm. Còn lần nầy tôi oanh kích vào Ngũ Hành Sơn, trước mắt các báo chí quốc tế thì chắc chắn đi đoong cuộc đời binh nghiệp rồi còn gì!
Cùng với Vùng-2, ở phía Bắc Kontum, phi công Phạm Gia Đôn oanh kích tiêu diệt đoàn xe molotova mà Tướng Trưởng vừa tha. May thay cho tới ngày mất nước, hai phi công vô kỷ luật nầy được các đại quan tha mà Ma cũng không thèm bắt…
-Tự nhận định hành động vô kỷ luật của mình, đứng trên vị trí là một chiến sĩ yêu nước của QLVNCH, vì Tổ-quốc, Danh-dự, và Trách-nhiệm tôi hoàn toàn đúng, nhưng về quân kỷ thì tôi hoàn toàn sai, “oanh kích không có lệnh của thượng cấp”
-Ðứng trên lập trường Dân Tộc, tôi sai… tôi chỉ đúng 33%+ vì dân tộc Việt Nam hiện tại có ba màu cờ, ba xu hướng chính trị!
-Ðối với quốc tế và tinh thần Hiệp định hoà bình Paris 27/1/1973 tôi hoàn toàn sai
Phải thành thật phản-tĩnh, tự kiểm trả lại tính trung thực cho lịch sử để các sử gia hậu cận đại dễ bề đúc kết, nghiên cứu, góp nhặt những dữ-kiện với các liên hệ thực tế về cuộc chiến Việt Nam mà thế giới cũng như ông Tổng Thư Ký LHQ, U-Thant cho rằng “Một cuộc chiến bẩn-thỉu, cuộc chiến không có kẻ thắng người bại, mà chĩ có duy nhứt một sự tàn phá khủng khiếp về người và vật”
                            QUEENBEE-1

No comments:

Post a Comment