“Làm thế nào một chương trình đặc biệt để tái định cư thuyền nhân Việt Nam để lộ ra những yếu kém của hệ thống di trú Canada” (How a special program to resettle Vietnamese boat people revealed flaws in Canada’s immigration system)
Bài
báo nói trên là một minh chứng rõ ràng phản lại những lời vu cáo thiếu
đứng đắn, vô trách nhiệm nhằm vào tổ chức VOICE cùng một số thiện nguyện
viên có lòng, nhưng cũng là nỗi buồn phiền cho các nhà bảo trợ có tâm
và có đức trong nỗ lực giúp đỡ người đồng hương. Hậu quả chắc chắn sẽ
ảnh hưởng đến tiến trình vận động định cư cũng như cuộc sống vốn đã khó
khăn của đồng bào tỵ nạn VN đang lánh nạn tại Thái Lan hiện nay và mong
có ngày được một quốc gia tự do cho phép họ định cư.
Qua
phóng sự điều tra nói trên, không có bất cứ kẻ đưa ra những cáo buộc
hay phóng viên nào của CBS News, kể cả các viên chức của chính quyền
Canada đưa ra một bằng cớ chứng minh những việc làm mà họ cho là “bất
hợp pháp” của VOICE như, “tráo người” hoặc “đưa người trái phép” vào
Canada v..v… Ngược lại người đọc có thể sẽ thắc mắc: như vậy thì mục
đích của sự “tố cáo” với các cơ quan truyền thông bản xứ về hoàn cảnh
của đồng bào mình để làm gì, và lý do nào đã thúc đẩy họ làm việc đó?
Tuy nhiên, nếu gọi là “kết quả” của cuộc điều tra thì người ta nhận ra được những điểm chính sau đây:
Rõ
ràng là tất cả sự nhận định hay phát biểu của mọi người, từ phóng viên,
đến những vị lãnh đạo, điều hành các tổ chức được nêu tên trong bài báo như Hiệp Hội Người Canada Gốc Việt (Vietnamese Canadian Federation – VCF), VOICE,
BPSOS…, hay một số luật sư di trú Canada, đều đồng ý rằng, dựa theo các
tiêu chuẩn mà chính phủ đưa ra trên giấy trắng, mực đen thì hầu như tất
cả các thuyền nhân trong dánh sách được phỏng vấn đều hội đủ điều kiện,
vì họ đều là thuyền nhân cũng như là người tỵ nạn đến Thái Lan trong
khoảng thời gian từ 1984-1991 (ngoại trừ thân nhân hay con cái sinh ra
sau thời gian đó). Tuy nhiên theo 4 người Việt Nam được phỏng vấn và “tố
cáo” với báo chí Canada thì những ai “đã từng về VN, sẽ không hội đủ
tiêu chuẩn” để được đi định cư!
Cá nhân tôi có một vài nhận xét như sau:
1.
Tại sao cơ quan di trú Canada không thắc mắc về vấn đề “trở lại VN”. mà
chính người VN mình lại bận tâm rồi đi tố cáo với họ? Khi sự cáo buộc
đó không thành công thì lại tìm cách “méc bu” báo chí bản xứ để làm khổ
người mình?
2. Đối với những
người từng bị “cưỡng bức hồi hương”, không ai có thể cho rằng họ “đã về
Việt Nam”! Bởi vì khi một người bị cưỡng bức, bị trói và khiêng lên phi
cơ như con vật, thì đâu phải là sự mong muốn hay chọn lựa của họ? Và nếu
vì lý do nói rằng họ “không đủ tiêu chuẩn” để được đi định cư, tôi cho
đó là một luận cứ thiển cận và ích kỷ!
3.
Đối với những đồng bào đang lánh nạn ở Thái Lan, đôi khi vì nhớ thương
gia đình hoặc vì một lý do khẩn cấp nào đó, họ lén lút vượt biên bất hợp
pháp về lại VN một đôi lần, thì cũng đâu có thể nào cho rằng họ “ra vào
VN một cách chính thức” như những người đã và đang tố cáo họ?
Toàn
bộ bài viết và cuộc phỏng vấn không đưa ra một dữ kiện nào để hỗ trợ
những luận cứ rất là vu vơ kết án tổ chức VOICE của 4 nhân vật người
Việt được tờ báo phỏng vấn hay nhắc đến tên trong đó. Nhưng hầu như tất
cả mọi người, kể cả một vị luật sư di trú Canada, ông Guiddy Mamann đều
đồng ý một điểm và cho là “Bản Ghi Nhớ Liên Quan Đến Chính Sách Tạm Thời
Về Một Số Người Việt Cụ Thể Tại Thái Lan (“Memorandum Of Understanding
Relating To A Temporary Public Policy Concerning Certain Vietnamese
Persons In Thailand — MOU”) đã không được rõ ràng. Bài báo viết:
“Bản
ghi nhớ này quy định rằng những người nộp đơn phải từ Việt Nam đến
trong thời gian từ năm 1984 đến năm 1991, và phải đã cư trú tại Thái Lan
– nhưng lại không nêu ra điều kiện cụ thể rằng họ phải sống ở Thái Lan
liên tục trong suốt khoảng thời gian đó”.
Một
số vị điều hành các tổ chức VCF và VOICE cũng được CBC News phỏng vấn,
tất cả đều trả lời rõ ràng rằng họ không vi phạm bất cứ điều khoản nào
do chính phủ Canada đưa ra trong tiến trình định cư những người Việt nói
trên, và vai trò của họ là giúp đồng bào hoàn tất thủ tục điền đơn rồi
nộp cho các viên chức của chính phủ Canada để được phỏng vấn và quyết
định.
Điều này làm tôi nhớ đến
tiến trình định cư hàng trăm ngàn thuyền nhân tại các trại tỵ nạn Đông
Nam Á trước đây mà cá nhân tôi đã tham dự trực tiếp trong nhiều năm
trời. Các cơ quan thiện nguyện như USCC, IRC, LIRS, CWS v..v.. (tương tự
như vai trò của VCF, VOICE hoặc BPSOS…) giúp đồng bào điền đơn và hoàn
tất hồ sơ để nộp cho Cao Ủy Tỵ Nạn LHQ, sau khi Cao Ủy cứu xét và cảm
thấy những hồ sơ nào hội đủ tiêu chuẩn tỵ nạn thì họ sẽ trình lên cho
đại diện của các nước định cư như Mỹ, Canada, Pháp, Đức, Anh, Úc v..v…
Sau đó mọi quyết định đều nằm trong tay các viên chức di trú của những
quốc gia đó. Người tỵ nạn khai báo như thế nào, thành thật hay giả dối
là hoàn toàn do sự thẩm định của viên chức phỏng vấn. Cơ quan thiện
nguyện không chịu bất cứ một trách nhiệm gì. Ai đã từng vượt biên, vượt
biển chắc cũng đều biết rõ điều này!
Tiến
trình phỏng vấn hơn 100 thuyền nhân và ngưới tỵ nạn cùng thân nhân của
họ tại Thái Lan cũng tương tự như vậy, có khác chăng là không có sự tham
dự của Cao Ủy Tỵ Nạn LHQ, mà hồ sơ được trao trưc tiếp cho cơ quan thẩm
quyền của chính phủ Canada tại Thái Lan để họ phỏng vấn. Trong thủ tục
này, bài báo có đề cập đến 5 người mà họ cho rằng “không phải là những người mà chính phủ Canada muốn giúp đỡ” (nhưng
họ chỉ nêu tên 3 người: một là ông Võ Văn Dũng, cựu thuyền nhân, có
người vợ tên Trương Lan Anh, không phải thuyên nhân, nhưng luật cho
phép, vợ được đi theo chồng (hay ngược lại), bất kể mang quốc tịch nào
và có tài sản hay không! Còn một là ông Sabay Kieng, người tỵ nạn Việt gốc Campuchia).
Xin
nhắc lại rằng tất cả hơn 100 người tỵ nạn nói trên đều nằm trong hai
danh sách do linh mục Peter Namwong trao cho tổ chức VCF, VOICE, cũng
như trực tiếp cho chính phủ Canada kể từ năm 2006, vì chỉ có ngài mới
biết lai lịch của những người này mà thôi. Và kể từ ngày đó cho đến khi
họ được cứu xét để đi tỵ nạn thì tất cả đều đã phải chờ đợi từ 8 cho đến
11 năm trời, tiếp tục cuộc sống bất hơp pháp ở Thái Lan. Biết bao nhiêu
điều đã xảy ra, vật đổi sao dời!
Thật
ra trong suốt hơn 20 năm sống ẩn dật ở Thái Lan kể từ khi trốn trại để
tránh bị cưỡng bức hồi hương, người tỵ nạn đã phải tìm đủ mọi cách để
sống còn, cũng như để kiếm tiền nuôi sống gia đình, kể cả làm giấy tờ
giả để đi lại làm ăn, buôn bán. Sống chui rúc, hay sống sung túc là do
họ tự phấn đấu với cuộc đời lưu vong nơi xứ lạ quê người. Có kẻ thì rất
khấm khá, có người thì vẫn thiếu thốn. Tuy nhiên không ai, kể cả linh
mục Namwong hay VCF hoặc VOICE biết được họ làm gì hay sinh hoạt ra sao?
Trong lúc đó thì hồ sơ xin tỵ nạn của họ vẫn nằm đợi chính phủ Canada
phỏng vấn! Khi được phỏng vấn, họ khai báo những gì, đúng hay sai thì
những người không có thẩm quyền chẳng làm sao mà biết được!
Cho
đến nay, nếu qua phóng sự điều tra này của CBC News, mà chính quyền
Canada xem lại hồ sơ của các trường hợp trên và khám phá ra có sự sai
sót trong qua trình cứu xét thì đó là trách vụ của sở di trú Canada, và
hậu quả xẩy ra như thế nào thì người được họ phỏng vấn sẽ phải trả lời!
Còn VOICE vẫn tiếp tục làm nhiệm vụ thiêng liêng, vô vụ lợi của mình là
giúp người bất hạnh, giúp được người nào, hay người đó. VOICE cũng tha
thiết mong mỏi các cá nhân, các hội đoàn quan tâm đến người tỵ nạn, khi
nghe họ kêu gào “xin hãy cứu giúp chúng tôi”, thì hãy cứu họ một
cách thực tế, đó là vận động cho họ được các quốc gia tự do đón nhận.
Chỉ trích hay moi móc những sơ hở của chương trình định cư như tựa đề
của bài báo sẽ chẳng giúp gì được cho đồng bào, ngược lại chỉ tạo thêm
khó khăn và nguy hiểm cho cuộc sống của họ hiện nay mà thôi!
Một
trong những điểm đáng lưu ý, là ở phần cuối của phóng sự truyền hình
cùng đề tài của CBC News TV, cô xướng ngôn viên Canadian có nhắc khán
thính giả một câu rằng: “Các viên chức liên bang không nói cho chúng tôi biết là có một người nào đang bị điều tra hay không?”.
Tuy nhiên tổ chức VOICE lại rất mong chính phủ Canada sẽ có một cuộc
điều tra sâu rộng để giải tỏa mọi lời đồn đoán thiếu trung thực, đồng
thời bạch hóa những việc làm hợp pháp của VOICE.
Trước
đây, mỗi khi đối chất với những kẻ vu khống việc làm của VOICE nhưng
không trưng được bằng cớ nào, thì họ đều vu vơ nói: Chỉ có Trời mới biết
mà thôi! Nay thì Trời đã trả lời và minh oan cho những việc làm nhân ái
của các thành viên tổ chức nhân đạo này ở khắp nơi trên thế giới. Và
quả đúng là: Trời Cao Có Mắt.
Nam Lộc
No comments:
Post a Comment