Phạm Chí Dũng
Biểu tình chống Trung Cộng ở Việt Nam
Giàn khoan HD-981 của Trung Quốc đang neo đậu trái phép tại vùng biển của Việt Nam. Ảnh sưu tầm từ Internet.
Trong
số các quốc gia mà cần phải gây hấn để hướng
dư luận Trung Quốc ra bên ngoài, Việt Nam đương nhiên ở vào thế yếu
nhất và dễ bị o ép nhất. Chính sách “Việt Nam muốn làm bạn với tất cả
các nước” từ nhiều năm qua đã trở nên phản tác dụng đến mức kế hoạch
tính toán bắt cá nhiều tay đã trở nên một bài học kinh điển về hậu quả
mà rốt cuộc Hà Nội không còn bất cứ đồng minh và càng không thể nói đến
bạn hữu nào.
Cho
dù nhiều khả năng chiến dịch xâm phạm chủ quyền lãnh thổ Việt Nam của
Trung Quốc mới chỉ tạm dừng ở mục tiêu thăm dò và chiến thuật khiêu
khích, nhưng phản ứng của toàn bộ ban lãnh đạo đảng cầm quyền ở Việt Nam
đã trở nên nhu nhược chưa từng thấy. Tình hình đó đang phát triển nhanh
đến mức
mà một số
giới quan sát cho rằng trong thời gian tới, Bộ Chính trị Việt Nam có
thể bỏ mặc cho người Hán muốn làm gì thì làm ở khu vực biển Đông – PCD.
“Không chốn dung thân”
Rất ít khả năng Trung Quốc tấn công Việt Nam ngay tại thời điểm này.
Nhưng
bất chấp thái độ khiêm nhường quá đáng của chính quyền Hà Nội, hình ảnh
khổng lồ của giàn khoan mang số hiệu 981 của người bạn “Bốn Tốt” ngạo
nghễ trấn ngự ngay trong vùng lãnh hải Việt Nam vẫn trở thành tiêu điểm
dư luận trong tuần qua.
Nếu
cần
phải nhìn lại, người ta sẽ không mấy khó khăn nhận ra một hệ thống dấu
hiệu: cứ mỗi khi nội tình Nội Hán có hiện tượng động loạn, Bắc Kinh lại
mở ra một chiến dịch gây hấn nho nhỏ với các quốc gia láng giềng như
Philippines, Việt Nam và cả Nhật Bản. Logic này đã diễn biến gia tăng ở
Việt Nam từ giữa năm 2011, khiến nổ ra 11 cuộc biểu tình chống Trung
Quốc của người dân hai thành phố Hà Nội và Sài Gòn, và cho đến cả giờ
đây khi đã có gần hai chục cuộc biểu thị phản đối lòng tham Trung Nam
Hải.
Hàng
loạt nguy cơ xuất hiện từ làn sóng phản kháng của người Duy Ngô Nhĩ và
khu vực Tây Tạng, cộng với cường độ sức ép mạnh mẽ của bất ổn xã hội
ngay trong lòng Nội Hán, đã
khiến Bắc Kinh
một lần nữa phải hướng dư luận trong nước ra bên ngoài vào cuối tháng
4, đầu tháng 5/2014. Không gian bên ngoài đó, hữu hiệu và mang tính dân
tộc chủ nghĩa nhất, chính là biển Đông. Đây cũng là điểm nối giữa các
đời Tổng bí thư – Chủ tịch nước ở Trung Quốc, và cho tới giờ là sự thể
hiện cực quyền của nhân vật được coi là quyền uy thứ hai trên thế giới –
Tập Cận Bình.
Trong
số các quốc gia mà cần phải gây hấn để hướng dư luận Trung Quốc ra bên
ngoài, Việt Nam đương nhiên ở vào thế yếu nhất và dễ bị o ép nhất. Chính
sách “Việt Nam muốn làm bạn với tất cả các nước” từ nhiều năm qua đã
trở nên phản tác dụng đến mức kế hoạch tính toán bắt cá nhiều tay đã
trở nên một
bài học kinh điển về hậu quả mà rốt cuộc Hà Nội không còn bất cứ đồng
minh và càng không thể nói đến bạn hữu nào.
Cho
dù nhiều khả năng chiến dịch xâm phạm chủ quyền lãnh thổ Việt Nam của
Trung Quốc mới chỉ tạm dừng ở mục tiêu thăm dò và chiến thuật khiêu
khích, nhưng phản ứng của toàn bộ ban lãnh đạo đảng cầm quyền ở Việt Nam
đã trở nên nhu nhược chưa từng thấy. Tình hình đó đang phát triển nhanh
đến mức mà một số giới quan sát cho rằng trong thời gian tới, Bộ Chính
trị Việt Nam có thể bỏ mặc cho người Hán muốn làm gì thì làm ở khu vực
biển Đông.
Ngược
hẳn với ý chí tự tôn bất chấp của Đại Hán,
đất nước Giao Chỉ năm xưa
đang luôn cúc cung một thái độ không thể khác hơn là quỵ lụy. Thái độ
phản đối quá sức yếu ớt của Phó thủ tướng Phạm Bình Minh đối với Quốc vụ
viện Trung Quốc đã khiến dư luận và giới quan sát phải đặt dấu hỏi nặng
chịch về năng lực thực chất của vị ứng viên này nếu ông ta muốn vươn
đến chức vụ Thủ tướng trong tương lai.
Vụ
dùng giàn khoan dầu khí xâm phạm lãnh hải Việt Nam còn phát ra một linh
cảm rất tệ về dã tâm thôn tính của Bắc Kinh trong vài ba năm tới. Hầu
như chắc chắn, dã tâm đó sẽ chyển sang hành động rất cụ thể vào bất cứ
khi nào chế độ chính trị Hà Nội đủ phân hóa đến mức tê liệt sức đề
kháng, cộng hưởng bất ổn và phản kháng xã hội sôi
trào.
Không
còn đồng minh, cũng chẳng còn bạn bè, lại phải đối diện với tình cảm
bất mãn quá sâu xa và chỉ chực chờ bùng nổ của dân chúng, giới lãnh đạo
nhìn sang nhiều phía ở Hà Nội đang nghĩ gì về tác phẩm văn học “Không chốn dung thân”?
“Thoát Trung” hay còn gì khác?
Một
động thái khác cũng rất đáng lưu tâm trong tuần qua là cùng thời gian
xảy ra vụ giàn khoan 981 của Trung Quốc, một trong những tiếng nói
“thoát Trung” mạnh mẽ ở Hà Nội là blogger Ba sàm Nguyễn Hữu Vinh đã bị
bắt khẩn cấp. Tuy điều luật bắt
giữ blogger này không hề đề
cập đến yếu tố Trung Hoa, và chắc chắn sẽ không có chuyện đó, nhưng dư
luận về sự khuất tất của động cơ bắt bớ có thể đã là quá đủ.
Tất
nhiên, không thể trách cứ dư luận khi đã từng xảy ra những tiền lệ – ít
nhất hai blogger là Phạm Viết Đào và Đinh Nhật Uy đã bị bắt và bị truy
tố vào năm 2013 mà mọi người đều biết ít nhiều có liên quan đến “tội”
phản kháng Trung Quốc. Còn trước đó, Điếu Cày Nguyễn Văn Hải là một
trường hợp tiêu biểu, và thân phận của ông vẫn còn nằm nguyên trong chốn
lao tù chưa biết đến khi nào.
Nhìn
sang một khía cạnh khác, một luồng dư luận bổ sung lại nghi vấn động
thái bắt
giữ blogger Ba Sàm có liên quan
đến những động thái ngày càng phức hợp và có vẻ mang tính kích nổ trên
chính trường. Một chi tiết rất đáng chú ý là thời điểm bắt Ba Sàm chỉ
trước khi khai mạc Hội nghị trung ương 9 có ba ngày. Chi tiết này càng
trở nên có tính tham khảo nếu đối chiếu lại vụ bắt giữ một cán bộ nội
chính của Thành ủy TP.HCM vào tháng 7/2012, cũng chỉ trước hội nghị
trung ương 6 một thời gian ngắn.
Cùng
thời gian xảy ra các vụ giàn khoan 981 và vụ bắt giữ Ba Sàm, nguyên
Tổng giám đốc Vinalines Dương Chí Dũng vẫn phải nhận án tử hình tại
phiên xử phúc thẩm đúng vào ngày kỷ niệm chiến thắng Điện Biên Phủ. Trái
ngược với vẻ tươi cười tự tin trước đó, dường như nhân vật có tên “Ụ
nổi”
đã mất hẳn
hy vọng được sống. Tình cảnh trái ngược như thế không thể không khiến
phát sinh một luồng dư luận rất đặc thù: khi không còn khai thêm được
bất kỳ thông tin nào có giá trị, đặc biệt là giá trị nội bộ, số phận của
Dương Chí Dũng đã bị phủi tay. Nhưng ngược lại, số phận của “Phe lợi
ích” lại trở nên khả quan nhất từ sau cái chết của viên Thứ trưởng công
an Phạm Quý Ngọ vào ngày 18/2/2014.
Nối vòng tay lớn
Trong
bối cảnh chính trường sôi động khúc bi ca, hoạt động của xã hội dân sự
cũng không hề trầm lắng. Ngày 4/5/2014,
lần đầu tiên trong lịch sử hình
thành xã hội dân sự ở Việt Nam, 13 hội đoàn dân sự độc lập đã cùng ký
tên vào một bản tuyên bố chung, đòi hỏi thái độ minh bạch của chính
quyền đối với quyền lập hội và công khai phản ứng không khí sách nhiễu
không thể chấp nhận của một số cơ quan an ninh đối với các thành viên
của xã hội dân sự.
Sau
vụ bắt giữ blogger Ba Sàm, dường như nhu cầu nối vòng tay lớn giữa các
hội đoàn dân sự đang tăng tiến vượt bậc. Trước những khó khăn gây ra từ
phía chính quyền, hầu hết các hội đoàn dân sự đều cảm thấy rủi ro có thể
xảy đến với bất kỳ ai, và việc chia sẻ rủi ro với nhau trước khi nói
đến những việc lớn lao và vĩ đại
hơn, là một đức tính
không thể thiếu của con dân nước Việt trong cơn hoạn nạn.
Chủ
đề thành lập Hội nhà báo độc lập Việt Nam cũng bởi thế đang được khơi
lại và có thể thành hình trong một tương lai không quá xa.
P.C.D.
No comments:
Post a Comment