Wednesday, May 7, 2014

30 tháng 4 nghĩ về những chữ Thống Nhất, Hoà Bình, Tự Do và Hạnh Phúc cho Nhân Dân Việt Nam do Cộng Phỉ rêu rao!



DAVID THIÊN NGỌC

MÁU LỬA CHARLIE ( PHẦN 1 )

Lật từng trang sử Việt Nam qua hàng ngàn năm kể từ buổi ban đầu sơ khai lập quốc với cụm từ Thống Nhất - Hoà Bình - Tự Do - Độc Lập thì đất nước chúng ta hoàn toàn chưa bao giờ có đủ. Tổ Quốc ta trải dài theo hướng Bắc - Nam, sơn hà một dải gấm vóc do tiền nhân bao đời dựng xây bằng máu xương và truyền la.i. Qua từng giai đoạn của dòng lịch sử có những lúc cắt chia, ly tán rồi cuối cùng cũng thống nhất, can qua cũng được dẹp yên, cũng tạm có Hoà Bình theo từng thời đại nhưng chưa đúng nghĩa. Còn tự do, độc lập thì hầu như thiếu vắng đối với đất nước và dân tộc VN. 
Khép lại những trang sử xưa. Bài viết này chỉ nhìn vào thực trạng đất nước kể từ khi Hồ Chí Minh (HCM) lúc còn tuổi thanh xuân (năm 1911) đi làm phụ bếp, bồi bàn dưới tàu buôn Đô Đốc Latouche - Tréville, rồi sau đó qua Pháp làm đơn xin học trường thuộc địa (École Coloniale) chuyên đào tạo các nhân viên hành chánh cho chính quyền thực dân. Nơi đây các học viên sau khi tốt nghiệp sẽ là đội ngũ giá áo túi cơm, nâng khăn sửa túi cho thực dân Pháp. May thay, đơn của HCM không được chấp thuận với nhiều lý do nhưng theo tôi thì không thể thiếu yếu tố là người Pháp với ánh mắt tinh tường đã nhìn xuyên suốt vào trái tim, đáy lòng của một con người đầy xảo trá và nham hiểm, sẵn sàng phản bội trở cờ khi có cơ hô.i. Bằng chứng là sau này HCM cam tâm bán đứng nhà chí sĩ yêu nước Phan Bội Châu cho giặc Pháp để thủ lợi và nham hiểm hơn là triệt hạ bớt những đối thủ chính trị sau này có thể cản trở bước đường làm nô dịch của ông ta. Năm 1946 HCM ngụy tạo ra Chính Phủ Liên Hiệp nhằm tập hợp các nhà chí sĩ yêu nước VN cùng các tên tuổi lớn ngoài đảng cộng sản VN như Nguyễn tường Tam, Nguyễn hải Thần, Vũ hồng Khanh… để chung tay chống Pháp cứu nguy cho đất nước. Nhưng thực ra HCM lợi dụng chính phủ Liên Hiệp để dễ dàng tiêu trừ những nhà cách ma.ng. Chưa dừng lại nơi đó HCM còn mật lệnh truy tìm hãm hại lãnh đạo của các tổ chức đảng phái, tôn giáo như đức Huỳnh phú Sổ của Phật Giáo Hòa Hảo rồi Quốc Dân đảng, Đại Việt đảng…v.v…có thể là thế lực cản trở cho lộ trình làm tay sai cho cộng sản Quốc Tế sau này. 
Như vậy cửa xin làm tay sai cho đế quốc Pháp đã bị loại trừ. Thêm một bằng chứng cụ thể cho sự xảo trá đó là khi ở Pháp, Nguyễn Tất Thành (HCM sau này) đã cùng với những người An Nam yêu nước như Phan Chu Trinh, Phan Văn Trường lập nên bản yêu sách của nhân dân An Nam gồm 8 điểm kêu gọi lãnh đạo các nước đồng minh áp dụng các đường lối, lý tưởng của Tổng Thống Hoa Kỳ Wilson cho các thuộc điạ của Pháp ở Đông Nam Á, và ký một tên chung là Nguyễn Ái Quốc rồi trao tận tay cho Tổng Thống Pháp. Từ đó Nguyễn Tất Thành mạo nhận mình là Nguyễn Ái Quốc, tên chung của các nhà yêu nước nói trên và sử dụng luôn cho hơn 30 năm sau để đánh bóng tên tuổi với hành động ăn cắp lòng yêu nước, chiếm đoạt những thành tích lẫy lừng của các nhà ái quốc An Nam. Với bản chất đó sau này có thêm nhân vật Trần Dân Tiên, T.Lan... là minh chứng. 
Không được Pháp nhận vào trường đào tạo hàng ngũ tay sai, HCM trôi dạt qua Liên Xô, nơi đây ông được Lê-Nin thu nhận và đào tạo nhồi nhét chủ nghĩa Marx để trở thành một tay sai hữu hiệu trong ý đồ nhuộm đỏ vùng Đông Nam Á. Đến cuối đời ông đã thú nhận rằng "Tôi chẳng có tư tưởng nào ngoài tư tưởng Mác-Lê" và "Tôi không suy nghĩ gì hơn vì đã có LêNin, Stalin và Mao chủ tịch nghĩ thay rồi!". Đó là lời công khai thú nhận trước khi chết là chỉ làm tay sai cho các quỉ dữ nói trên mà thôi. Những chi tiết tôi vừa nêu trên nằm trong hàng vạn chi tiết mà lịch sử đã ghi và người dân VN ta cũng đã rõ. Nơi đây tôi chỉ nói lên một số ít để làm căn cứ cho các khái niệm tự do và độc lập của đất nước, nhân dân VN trong suốt thời gian mà HCM và đảng CSVN cầm quyền làm tay sai cho CS Nga, Tàu. 
Trở lại với ý tưởng ban đầu với mốc lịch sử 30/4. Mỗi năm khi đông tàn, xuân về trên đất nước những đoá mai vàng cùng hoa đào rực rỡ trong khí tiết của mùa xuân... thì lòng tôi se thắt la.i. Đón xuân này lại nhớ xuân xưa... một mùa xuân không trọn vẹn với triệu kẻ vui, triệu người buồn. Một mùa xuân vui buồn lẫn lộn nhưng cả hai đều lấy nước mắt làm chứng nhân. Và khi đó khắp nơi đã rộn lời ca "Vui sao nước mắt lại tràỏ" và đó đây máu xương, tủi nhục cũng giăng đầy khắp nẻo thành quê... mặc dù đạn bom đã tạm thời im tiếng. 
Tại thời điểm 30/4/1975, đất nước VN tạm thời được xem là thống nhất. Bắc - Nam cùng chung dưới một mái nhà... TÙ lớn. Còn lại cụm từ Hoà Bình - Tự Do - Độc lập, nhân dân VN cả Nam lẫn Bắc đều bị CSVN đánh tráo khái niê.m. 
Trước hết tôi xin nói hai chữ Hoà Bình: 
Hoà Bình có nghĩa là kết thúc chiến tranh về mọi mặt từ súng đạn ở chiến trường đến ý thức hệ trong tư duy, trong cõi lòng và cuộc sống của một dân tô.c. Đổi thù thành bạn, biến chết chóc đau thương trở thành ấm no hạnh phúc, biến cách chia tang thương dâu bể thành đoàn tụ sum vầy, biến nước mắt ra nụ cười...v.v... với những hình thức và trạng thái trên thì đất nước, nhân dân VN hoàn toàn chưa có Hoà Bình. 
Một điều sâu xa hơn tôi muốn nói ở đây là Hoà Bình đích thực sau khi kết thúc chiến tranh, ta phải nói một điều rằng công lao của kẻ kết thúc chiến tranh để tạo Hòa Bình thực sự đúng nghĩa là vĩ đa.i. Nhưng nơi đây ta nhìn sâu vào hoàn cảnh đặc thù của nội tình đất nước VN là chiến tranh từ đâu ra, từ đâu mà có để có được kết thúc và vãn hồi Hoà Bình? 
Ta tạm ngược lại thời gian và thoáng mở ra trang sử VN trong những năm 1954-1955 thế kỷ trước khi hiệp định Genève được ký kết chấm dứt sự hiện diện của đế quốc Pháp trên bán đảo Đông Dương. Nơi đây tôi chỉ nêu ra lập trường của nước VNDCCH mà đại diện là ông Phạm Văn Đồng đã đưa vào nội dung hiệp định 8 điểm, trong đó điểm thứ 3 là "Tổ chức tổng tuyển cử tự do trong ba nước (Đông Dương) nhằm thành lập chính phủ duy nhất cho mỗi nước". Nhưng sau đó CSVN lật lọng, xé bỏ hiệp định Genève và công khai tiến chiếm Miền Nam VN thực hiện ý đồ bành trướng chủ nghĩa CS, nhuộm đỏ ĐNÁ theo chỉ thị của CS Nga Tàu.  
Một minh chứng cụ thể cho âm mưu trên, bội ước tổng tuyển cử là sau khi hiệp định Genève được ký kết thì CSVN đã tổ chức "Tập Kết" các cán bộ CS về Bắc, đây chỉ là hình thức che mắt quốc tế nhưng thật ra không rút hết mà âm thầm cài đặt lại một số lớn cán bộ đảng viên nằm vùng để bí mật tạo cơ sở sẵn sàng tiếp tay hậu thuẫn cho cuộc Nam tiến xâm lăng cưỡng chiếm Miền Nam VN sau này. Điều đó rõ ràng mà đảng CSVN không thể nào biện minh cho hành động phản bội, đen tối và làm tay sai cho ngoại bang như lời Lê Duẩn đã thú nhận là "Đánh đây (chiếm miền Nam) là đánh cho Nga, Tàu". Từ đây ta đã nhận rõ ra nguyên nhân của cuộc chiến tranh thảm khốc hơn 20 năm mà hàng triệu người dân VN đã nằm xuống. 
Đối với Mỹ thì hiệp định Genève sẽ bị CS lật lọng và xé bỏ do đó ngay tại bàn hội nghị đại diện cho Mỹ đã tuyên bố rằng "Sẽ coi mọi sự tái diễn của các hành động bạo lực (chiến tranh xâm lược) vi phạm hiệp định là điều đáng lo ngại và là mối đe dọa nghiêm trọng đối với hoà bình và an ninh quốc tế". Sau đó y như nhận định của Mỹ, CS Bắc Việt đã tiến hành chiến tranh dùng vũ lực cưỡng chiếm MNVN dưới sự nhúng tay trực tiếp của CS Nga Tàu, gây ra cuộc chiến tranh nồi da xáo thịt, huynh đệ tương tàn... lừa hàng triệu sinh linh nam nữ thanh niên VN vào chảo lửa Trường Sơn, bưng biền... một cách dã man chưa từng có trong lịch sử VN. Gần 5 triệu công dân phải bỏ mình mà hiện giờ xương cốt còn vương vãi khắp nơi mà chưa được kiếm tìm, qui tập về hết được cho cả hai phía. 
Thế thì trong mấy mươi năm qua sau cái ngày 30/4 ấy, đảng CSVN đã đánh lừa dân tộc, tuyên truyền, rêu rao rằng bác và đảng đã lãnh đạo thành công cuộc kháng chiến thần thánh để đem lại "Hoà Bình" cho dân tộc VN mà trớ trêu thay chính cuộc chiến tranh này lại do "bác và đảng tạo ra". 
Chưa dừng lại ở mốc lịch sử 30/4/1975. CSVN còn núp dưới bóng cây Hoà Bình của riêng tập đoàn CSVN mà giả tạo với toàn dân, kéo lê máy chém súng còng làm cho máu xương nhân dân miền Nam VN chảy dài khắp núi rừng, sông biển...và cả trong nhà tù kéo dài chồng chất mỗi ngày mỗi khốc liệt hơn cho đến ngày hôm nay mà các nhà dân chủ, dân oan bị đảng cướp đoạt đất đai tài sản...cũng còn đang bị đảng CSVN đọa đày, giết chóc bằng mọi hình thức đê hèn hạ cấp, bẩn thỉu nhất mà không một chút nương tay. Tôi kể thêm ra nơi đây những thảm trạng đó thì xem như quá thừa, bởi toàn dân VN từ trẻ tới già ai ai cũng biết, cũng rõ và cũng đều là nạn nhân của tập đoàn CS khát máu đã đánh tráo khái niệm Hoà Bình, Tự Do, Độc Lập che mắt dân tộc VN và luà mọi tầng lớp, thế hệ nhân dân vào một nhà tù vĩ đại XHCN. 
Tự Do: 
 HCM đã ghi vào lịch sử vào ý thức hệ tập đoàn CS, tư duy và tiềm thức của mọi người dân VN từ trẻ đến già, từ học đường đến mọi công sở, mọi nẻo đường phố thị, đồng quê rừng núi... cả ở bãi tha ma, đầm lầy bô rác... câu "Không có gì quí hơn Độc Lập, Tự Do".  
Nơi đây chính HCM và cả tập đoàn CSVN cũng đã đánh tráo khái niê.m. Đối với CSVN thì Tự Do là vô cùng quí, bởi chúng được tự do trao cho mình cái tự do tuyệt đối, mà tự do ngang ngược nhất là tự do bóc lột, tự do giết hại nhân dân, nghiền nát bất cứ những ai đi ngược lại cái bánh xe do chúng tạo ra và đặt tên, dán mác là " bánh xe lịch sử ". Đến hôm nay và những năm đã qua sau khi cưỡng chiếm MNVN là chúng tự do cướp bóc mọi tài sản cuả công dân và lớn hơn là tự do xà xẻo, bòn rút nguyên khí Quốc Gia, rồi đến tự do bán nước, giang san tiền đồ của tổ tiên Lạc Hồng dày công dựng xây và để la.i. 
Đối với nhân dân thì tự do trong khuôn khổ (thật mâu thuẫn) đây là ngôn ngữ của tập đoàn lừa mỵ, xảo ngôn. Mọi sự tự do và quyền của người dân VN đã bị CSVN "tự do cướp" mất đi rồi kể từ năm 1945 ở miền Bắc và miền Nam từ 30/4/1975 tang thương tủi nhu.c. Cũng vì hai tiếng tự do mà biết bao anh thư tuấn kiệt, nhà báo, trí thức yêu nước cùng cả các chức sắc các tôn giáo, tu sĩ, giáo dân, bổn đạo, thanh niên sinh viên yêu nước đã và đang ngập chìm trong ngục tù, chết chóc, thịt nát xương tan... hàng triệu người phải bỏ mình nơi rừng rú, biển sâu, sông hồ... để đi tìm tự do và cao cả hơn là đổ máu đấu tranh cho tự do cho cả dân tô.c. Thật mỉa mai cho ngày 2/9/1945,  HCM đã đứng lên nói lời ăn cắp từ trong bản tuyên ngôn độc lập của Hoa Kỳ mà tôn vinh và nhấn mạnh cho cái Tự Do, Dân Chủ và Nhân Quyền... mà mọi người dân khi sinh ra đều được hưởng. 
Độc Lập:
Cũng thật nực cười và xấu hổ thay cho linh hồn của HCM đang lang thang vất vưởng trong ngục tù ở "chiếc xà lim Ba Đình" về hai chữ độc lập mà ông đã nói nho nhỏ trong tư thế cúi gằm mặt trước nhân dân vì sợ bề trên phì cười hay bắt phạt!
Đập lập ư? Thế sao từ khi HCM cầm đầu ĐCS cướp chính quyền từ tay chính phủ Trần Trọng Kim chứ không phải từ đế quốc Pháp hay quân phiệt Nhật nào cả, và từ đó HCM và đảng CSVN luôn nhận mệnh lệnh từ Nga, Tàu để thực hiện mọi chính sách, chủ trương và áp đặt cho nhân dân VN. Từ chính sách CCRĐ giết hại hàng trăm ngàn nông dân vô tội mà HCM và bè lũ phải nhận chiếu chỉ hàng ngày qua những bức thư xin chỉ thị mà HCM đã trực tiếp viết tay cho Stalin và Mao Trạch Đông. Rồi nhận lệnh tiêu trừ trí thức VN với ý thức của Lê-Nin và Mao là xem trí thức như là cục phân qua vụ án Nhân Văn - Giai Phẩm một cuộc đại cách mạng văn hoá của Trung cộng thu nhỏ tại VN đồng thời cúi đầu vâng lệnh xua thanh niên VN vào chiến trường rừng núi Trường Sơn để lấy xương máu nhân dân VN bảo vệ cho thành trì CS phương Bắc và bây giờ cả tập đoàn CSVN đang diễn màn kết thúc kịch bản giao trọn giang san cho Đại Hán hung tàn, âm mưu xoá tan và kết liễu một đất nước, một dân tộc qua hơn bốn ngàn năm dựng nước và giữ nước. 
Tôi xin nói rõ thêm về việc HCM và tập đoàn CSVN cướp chính quyền: Cách mạng muà thu tháng 8 năm 1945 chỉ là một danh xưng phóng đại từ một sự kiện nhỏ mà lịch sử đã ghi rõ và không thể chối cãi rằng HCM và đảng Lao Động VN của ông ta đã nhân cuộc biểu tình nhỏ bình thường của quần chúng mà cướp luôn chính quyền hợp hiến của nhân dân mà đại diện là học giả, Thủ Tướng Trần Trọng Kim dưới triều vua Bảo Đại chứ chẳng phải từ tay phát xít Nhật hay thực dân Pháp như chúng rêu rao ca tụng trên những trang sử của đảng CSVN và áp đặt trong mọi nhà trường, cơ quan công sở, đoàn thể của chính quyền CSVN từ 3/4 thế kỷ qua. Hồi ký "Một cơn gió bụi" của học giả Trần Trọng Kim viết xong năm 1949 do nhà xuất bản Vĩnh Sơn ấn hành tại Sài Gòn năm 1969 trang 91-98 đã ghi rành rành không chối vào đâu đươ.c. 
Năm nay mùa xuân đang bước qua, mùa xuân mà tên Cộng Phỉ Văn Tiến Dũng gọi là "Đại thắng" (trong chết chóc và u tối vô vàn) lại hiện về trong đa phần người dân VN với vạn nỗi niềm dâng trào, nước mắt xót xa cho những anh hùng liệt sĩ can trường như tướng Nguyễn Khoa Nam, tướng Lê Văn Hưng, Đại tá Hồ Ngọc Cẩn... và nhiều người dân đã vĩnh viễn ra đi. Cho những Anh Thư, Tuấn Kiệt yêu nước nồng nàn đang chiụ cảnh gông cùm trong ngục tối CSVN, cho toàn dân VN đang đắm chìm trong đói khổ bất công và cho những con dân VN cũng vì hai chữ tự do, cũng vì hãi sợ trước loài quỉ dữ mà lìa bỏ quê hương, xứ sở người thân để tha phương tìm ánh sáng... với hai tiếng "Thuyền Nhân" luôn đau đáu trong lòng với khát vọng hoài hương trong lời ca tiếng nhạc "Việt Nam tôi đâủ"
 Viết cho toàn dân Việt Nam trong nước và hải ngoại nhân Mùa Quốc Hận thứ 39  tháng 4/2014
David Thiên Ngo.c-Trần thiên Đức
Mai Thanh Truyết  hiệu đính 4/2014




              
Đây là một tấm hình vô danh trên Internet, đầy khí thế oai hùng bất khuất, phù hợp với không khí  Tháng Tư Đen. 
Và đây, câu chuyện của một tấm hình... chưa bao giờ kể... 
Viết về một tấm hình
TDT 
…Tôi cũng không ngờ, khi chụp tấm hình  anh chị em Sinh Viên Paris vào một ngày cuối Tháng Tư năm 75, ngày mà họ cấp bách làm một cuộc xuống đường  qua các dẫy phố  thành phố Paris , để ủng hộ Miền Nam Việt Nam và tưởng nhớ tới những chiến sĩ thân yêu đang hy sinh  trong giai đoạn mịt mù khói lửa này, lại là một tấm hình lịch sử, đánh dấu sớm  ngày tang thương của đất nước... chỉ sớm trước có 3 ngày.  
Phải, trước đó, ròng rã suốt tháng Ba, hình ảnh trên Tivi cho thấy người dân Đà Nẵng chạy loạn, hình ảnh các chiến trận hoang tàn, rồi cuộc rút lui chiến thuật bỏ đứt vùng  Cao Nguyên, rồi việc tổng thống Thiệu từ chức v v...đã dồn dập chiếm trọn giờ tin tức trên đài truyền hình ,  khiến cho người SV Việt, sống xa quê nhà có cảm tưởng như đang  ngồi trên lửa bỏng...
Tổng Hội SV tại Paris do anh Trần Văn Bá làm chủ tịch lúc đó , đã  quyết định phải làm một cái gì để nâng đỡ tinh thần bên quê nhà , mong ước chuyển về bên ấy chút  tâm hiệp với các chiến sĩ đang khốn đốn vì bom lửa đạn . Họ , những người sinh viên thuộc vùng Paris và những vùng lân cận  Orsay-Antony, Nanterre đã kêu gọi  nhau cùng tổ chức "Một Ngày cho Quê Hương " .
Trước tiên, phải là một cuộc xuống đường để ủng hộ Miền Nam .                           
Ngày 27 tháng Tư, mọi người hẹn nhau tại Cư Xá  Sinh Viên Quốc Gia trên đường Bertholet.  Cư xá  là một Hotel 7 tầng, Hotel Lutèce, được SV âu yếm gọi là Nhà Lý Toét ,nằm ngay trong khu La Tinh, trung tâm của các  ngôi trường đại học lớn của thủ đô Paris. 
Hotel Lutèce được Chính Phủ VNCH thuê dài hạn từ nhiều năm, để tá túc những SV trong những năm đầu khi họ từ Việt Nam qua Paris du học, giống như  một ký túc xá .
Sinh Viên đồng lòng thúc đẩy anh em xuống đường trong tinh thần tưởng nhớ những chiến sĩ đã hy sinh tại quê nhà để bản thân mọi người được tiếp tục trau dồi việc học  nơi xứ người . 
Từng thước vải đen được trải ra, những dòng chữ  “Vinh Danh Các Chiến Sĩ Đã Nằm Xuống Cho Tự Do ", “Miền Nam Tự Do Bất Diệt ", “ Ngày Đại Tang " vv… được viết bằng tiếng Pháp ,  chữ trắng trên nền vải đen. 
Mỗi người tự chít cho mình vành khăn trắng trên trán, phần để nói lên tâm nguyện của mình, phần để nhận diện nhau, tránh sự trà trộn trong lúc diễn hành của những phần tử “ không Quốc Gia “, muốn phá hoại.
Đúng 3 giờ trưa, anh em SV bắt đầu cuộc  tuần hành trong thầm lặng qua các dãy phố của Quận 5, khu Đại Học : Biểu ngữ được dương cao , bát nhang, Lá Quốc Kỳ mầu Vàng 3 Sọc Đỏ đươc căng rộng 4 góc,  dẫn đầu cuộc tuần hành dài cả trăm người . 
Hoàn toàn trong im lặng : không hoan hô, đả đảo. Một sự chịu đựng đầy tôn nghiêm và trật tự…Khởi đầu đoàn người bắt  đầu đi từ đường Gay Lussac, một đại lộ sát nách  với Điện Panthéon , nơi chôn cất những vĩ nhân của nước Pháp như Voltaire , Victor Hugo ,Marie Curie vv… 
Cũng  trên trục lộ chính này, Tháng 5 năm 1968 ( Mai 68 ) các sinh viên Pháp đã rầm rộ xuống đường đòi chình quyền De Gaulle phải từ chức, dẫn tới một cuộc Trưng Cầu Dân Ý và sự rút lui của nhân vật lịch sử De Gaulle.
Tấm hình " Sinh Viên Paris Xuống Đường " đã được bấm ngay trên Đại Lộ Gay-Lussac này.
Đoàn tuần hành đi dọc xuống tới vườn Luxembourg , rồi  quẹo mặt ra đường Boulevard St Michel , đi ngang trước  cửa trường  La Sorbonne ,ngôi trường Văn Khoa và Luật Khoa nổi tiếng của Paris . Qua chiếc cầu Pont St Michel , sau đó  đổ ra  Đại Lộ Rivoli rồi trực chỉ nhắm Công Trường La Concorde đi tới . 
Chữ La Concorde có nghĩa là “Đồng Tâm” :. Anh em Sinh Viên, những đứa con của Miền Nam , đang thực sự hướng về quê nhà , đang thực sự  đồng tâm chia sẻ nỗi điêu đứng của đất nước  trong giai đoạn tàn tạ khốn đốn này.. 
Bên đường, tiếng la khinh bỉ  " Fantoches ' ( Bọn bù nhìn ) từ những người Pháp trẻ thiên tả cũng nhiều, tiếng khích lệ từ những người lớn lái xe qua " Sao không làm sớm hơn " cũng không ít. 
Anh chị em SV vẫn âm thầm tiến bước. Ban Báo Chí của Tổng Hội trao tay cho những người qua đường những tờ bươm bướm  in  bằng máy Ronéo nói lên tình trạng của một nước tự do nhỏ bé đang bị cả khối Cộng Sản phụ nhau lấn chiếm.
Cuộc tuần hành , không có giấy  phép của Tòa Đô Chính . Tình trạng đất nước đang ở giai đoạn khẩn trương , không còn thì giờ để xin phép Tòa Đô Chính qua thủ tục hành chánh rườm rà. Vả lại đơn xin chắc chắn cũng sẽ bị tòa Đại Sứ Bắc Việt và cánh Tả Pháp thiên Cộng  phản đối , ngăn chặn . 
Bởi vậy phải tính chuyện liều mạng tổ chức một cuộc tuần hành chớp nhoáng , trong trường hợp bị chặn lại, cũng sẽ có tiếng vang trong giới báo chí, vẫn sẽ có những phản ứng  thuận lợi về hình ảnh hiền hòa của một Miền Nam đang bị xâm chiếm, trái ngược với những thỏa hiệp trong Hiệp Định Paris đã được ký kết ngay tại thành phố này. 
Cuộc tuần hành tuy không hợp lệ,  nhưng lại là một thành công. Thành công ở chỗ đã không bị giải tán trong suốt lộ trình : Cơ quan công lực thành phố Paris thấy những khuôn mặt SV trẻ Việt Nam tuần hành  đông đảo, nhưng nghiêm túc , trong trật tự, không la hét, đập phá  nên họ lẳng lặng theo sát, cuối cùng  Cấp Trên của họ đã tiếp xúc thẳng tại chỗ với người đại diện  của Tổng Hội Sinh Viên là anh chủ tịch Trần Văn Bá... Sau khi đã biết rõ chủ  đích ôn hòa và lộ trình của đoàn người, chính họ lại đích thân hộ tống đoàn  tuần hành , giúp giải tỏa những khúc kẹt xe do cuộc xuống đường gây nên để giao thông có thể tránh và rẽ qua những hướng khác, một cách nhã nhặn , êm thắm . 
Tôn chỉ  của xã hội Pháp “ Liberté -Égalité – Fraternité “ ( Tự Do – Bình Đẳng – Nhân Ái ) quả thật đã được  tôn trọng một cách dân chủ.. 
Riêng đối với niềm tin của những  con dân Đất Việt , Hồn thiêng sông núi , Vong Linh các chiến sĩ ,của Tiền Nhân  hình như đã chứng giám và hỗ trợ cho lòng thiện tâm của lớp trẻ , nên  màn đầu của chương trình “ Một Ngày Cho Quê Hương" đã có được một cuộc tuần hành êm ả, thành công. 
Màn sau của cuộc biểu tình đã được dự trù là sau khi đã  tới được Công Trường La Concorde rồi , Sinh Viên sẽ  tới ngay trước cổng  tòa Đại Sứ Hoa Kỳ, nằm tại một góc của Công Trường La Concorde ( cuối đường Rivoli ) để phản đối chính sách Mỹ đã dồn miền Nam vào hoàn cảnh tang thương hiện tại.
Nhưng khi đoàn SV tới sát khu Tòa Đại Sứ Mỹ, thì nhân viên công lực Pháp , có Sĩ Quan Cao Cấp hiện diện đã chặn đoàn biểu tình  lại. Họ nhã nhặn nói : "Chúng tôi không thể để  các bạn tới gần hơn nữa".
Tôn trọng luật lệ xứ người, anh chị em SV đã dàn ngang tại một góc Công Trường La Concorde , chênh chếch đối diện với Tòa Đại Sứ Mỹ , trang nghiêm làm nghi thức tưởng niệm các Chiến Sĩ và  cất cao bài Quốc Ca miền Nam để kết thúc cuộc biểu dương tấm lòng chia sẻ nỗi đau thương với đất nước.
Tiếng hát của 300 người trẻ  tuy đông đảo nhưng nghe vẫn như mất hút, lạc lõng  bơ vơ  giữa không gian bao la của một công trường rộng lớn. Lạc lõng bơ vơ như thân phận côi cút  của một mảnh đất  nhỏ bé đang bị bỏ rơi , nằm bên kia quá nửa vòng trái đất . 
Đoàn biểu tình sau đó  kéo nhau từng nhóm nhỏ về tụ tập tại Trường Chính Trị Kinh Doanh của Trường Đại Học Assas, nằm bên hông Vườn Lục Xâm Bảo.  Giảng đường to lớn của trường Đại Học có khuynh hướng thân Hữu này luôn luôn rộng mở cho những người con của Miền Nam Tự Do.
Tại đây anh chị em Sinh Viên của cả 3 Khu Đại Học  đã làm 1 đêm không ngủ : Có hội thảo, có ca hát. Những bài hát quê hương, tranh đấu được anh em SV tự hát an ủi nhau trong giờ phút khốn đốn của Miền Nam Nước Việt . 
3 ngày sau, đâu ngờ, Saigon thất thủ. 
Thôi rồi, thế là mất hết , mất Sài Gòn, mất Quê Hương, mất luôn ngày về của lớp trẻ vẫn hằng mơ ước  một ngày có thể  đóng góp phần trí tuệ của mình cho quê hương thân yêu Miền Nam…  
TDT
( viết cho ngày 27 tháng Tư...39 năm về trước )

No comments:

Post a Comment