Sáng 29 Tết đến chỗ làm. Vừa mở cửa. Một người bạn cùng tù Z30A ngày xưa, gọi video chat Facebook chúc Tết, thăm hỏi nhau. Một năm một lần. Chúng tôi vẫn giữ liên lạc và thăm hỏi nhau. Mấy chục năm qua, anh sống bằng nghề bán xôi, khu cư xá Bắc Hải gần nhà thờ Nam Hòa. Anh là người Công Giáo. Sống ở Ngã Tư Bẩy Hiền. Trong câu chuyện này, tôi tạm gọi tên anh là Tâm.
Trong một buổi sáng sớm, anh có một người khách đến mua Xôi rồi hỏi thăm anh Tâm "có biết chỗ nào đổi tiền đô ra tiền Việt hay không.". Đang bận bán Xôi cho những người dân lao động vào sáng sớm. Anh Tâm nói ông khách lạ ngồi chờ một lát sẽ dẫn đi tìm chỗ đổi tiền cách đó không xa. Ông khách, cũng tâm sự là Việt Kiều, có người nhờ ông về VN đi phát tiền cho những người nghèo khổ. Nhất là những người bán vé số.
Khoảng 10 giờ sáng. Dắt ông khách lạ đến chỗ đổi tiền. Anh Tâm chờ bên ngoài vì ngại, và cũng sợ ông khách nói anh Tâm tò mò. Một lát sau, ông khách muốn về chỗ anh Tâm bán Xôi, ngồi phát tiền cho những ai đi bán vé số đi ngang. Mỗi người nhận được 1 triệu. Chỉ 1 tiếng sau, khu phố đó, người bán vé số xếp hàng, chờ được nhận mỗi người 1 triệu. Thấy tình hình không xong. Ông khách "biến" ngay. Vì cũng bắt đầu thấy khó phân biệt ai là người bán vé số thật hay ai là người giả.
Ngày hôm sau. Ông khách đó lại xuất hiện. Lần này, ông muốn thuê anh Tâm chở ông bằng Honda đi phát tiền quanh Sài Gòn. Ông nói " Anh Tâm muốn trả công bao nhiêu cũng được, tôi sẽ trả sòng phẳng." Anh Tâm chỉ cười, nói với ông rằng " Anh muốn đi đâu thì tôi sẽ chở ông đi đến đó." Không chỉ một ngày, hôm sau ông khách cũng quay lại nhờ anh Tâm chở đi. Trong những lúc di chuyển từ khu này đến khu khác để phát tiền. Hai bên thăm hỏi lẫn nhau. Anh Tâm mỗi khi hỏi đến gia đình hay con cái ông khách lạ. Thì đều nhận lấy sự im lặng.
Sau 3 ngày. Anh Tâm đoán phỏng chừng số tiền phát đi khoảng 10,000 đô. Thì "chuyến công tác" chấm dứt. Ông khách muốn trả tiền công cho anh Tâm mấy ngày qua . Anh Tâm mới chậm rãi nói.
- Tôi bán Xôi, không có tiền để giúp ai. Ông có tiền đi giúp, tôi đóng góp chút công. Không cần phải lấy tiền. Chúc anh đi về Mỹ mạnh giỏi.
Ông khách lạ. Nhìn vào con mắt duy nhất còn lại của anh Tâm vì anh Tâm bị thương và hư con mắt vào trận chiến cuối cùng đêm 29 tháng 4 -1975 mà nói rằng.
- Mấy ngày qua, anh hỏi tôi nhiều lần về gia đình tôi, vợ và con như thế nào. Tôi chỉ im lặng và chưa trả lời anh. Trước khi về Mỹ, hôm nay, tôi thưa cho anh biết.
Anh Tâm cũng nhìn vào người khách lạ của mình, vì anh Tâm đã cho ông ta biết anh Tâm là ai. Còn những câu hỏi của Tâm, ông khách lạ vẫn tránh né. Ông khách đứng dậy bắt tay anh Tâm cười và giải đáp thắc mắc đó.
- Anh Tâm....Tôi là một Linh Mục.
Ông Tám. Đoàn 1/SLL TTX/NKT
No comments:
Post a Comment