Gia
đình tôi đến Mỹ năm 1993 đến nay 2016 đã được 23 năm, vì hoàn cảnh sinh
sống chúng tôi phải di chuyển qua nhiều nơi chốn, thế nên biết thêm
được nhiều điều về nước Mỹ.
Thoạt đầu đến Mỹ chúng tôi cư ngụ tại
thành phố Hawthorne - nam Cali vì do bà chị giúp đở sponsor cho. Ở đây
chúng tôi share phòng với nhà chị, vợ chồng con cái dồn vào một phòng
nhỏ tí thật bất tiện rồi dần dà cũng quen. Ở Hawthorne, vợ chồng tôi đi
đến trường chuyên dạy nghề nail để học lấy cái bằng. Rồi kể từ năm 1995
chúng tôi sinh sống bằng nghề này, một nghề duy nhất cho đến bây giờ.
Cali
là nơi sinh sống lý tưởng cho người Việt Nam khí hậu mát mẻ quanh năm
như Đà Lạt. Ở VN có món ngon gì thì Cali cũng có đủ, có khi còn ngon
tuyệt hơn nữa vả lại thực phẩm được kiểm tra rất nghiêm ngặt nên không
sợ độc hại như bên nhà. Ra đường gặp toàn người Việt đi đâu cũng nói
tiếng Việt thoải mái, sống trên đất Mỹ mà hoàn cảnh sống gần như VN.
Chỉ
kẹt một điều nghề Nail ở Cali bị cạnh tranh rất dữ, nên giá "bèo" hơn
các Tiểu bang khác nhiều lắm nhất là so với các Tiểu bang miền Bắc. Thứ
hai nhà cửa Cali lại rất mắc mỏ, có người ví von bán một căn nhà ở Cali
đem tiền qua Tiểu bang khác mua được hai căn nhà. Vợ chồng tôi lúc đó đã
trung niên e rằng khó lòng mua nổi một căn nhà cho dù trả góp.
Sau
4 năm ở Cali vợ chồng con cái lại đùm túm qua Tiểu bang khác, về thành
phồ Joliet thuộc TB Illinois, một thành phố nhỏ gần Chicago cách đó
khoảng 1 giờ lái xe. Chúng tôi đến Joliet vào mùa đông thấy tuyết bay
đầy trời mà lòng kinh hãi. Tất cả cảnh vật đều phủ một màu trắng toát và
lạnh kinh hồn. Cảm nghĩ đầu tiên của tôi về Joliet đây là nơi chốn
không thể sống lâu dài được, chỉ sống tạm bợ để kiếm tiền rồi chuồn
thẳng.
Có lẽ hầu hết người VN đều rất sợ lạnh đồng thời lại rất
sợ cái khung cảnh u buồn của mùa đông, cảnh buồn người có vui đâu bao
giờ, bầu trời âm u màu chì kéo dài suốt 6 tháng khiến người ta cảm thấy
chán chường, không còn cảm thấy muốn sống háo hức nữa cho dù nơi đây
chúng tôi kiếm rất nhiều tiền. Sau 5 năm, chờ cho con gái học xong lớp
12 chúng tôi quyết định đi về miền nắng ấm tiểu bang Florida. Ngày đi,
bao nhiều đồ đạc sắm sửa tạm bợ vất đi hết chỉ mang theo quần áo và đồ
dùng cần thiết. Xong xuôi, chúng tôi lên xe bấm 3 hồi còi dài để giã từ
Joliet, giã từ vùng tuyết trắng lạnh lùng. Sau đó giong ruổi qua một
quãng đường dài 1200 miles để đến Jacksonville - Florida.
Tôi
chọn Jacksonville vì muốn trốn cái lạnh cái buồn nơi miền Bắc và xuôi
nam để hưởng nắng ấm mặt trời quanh năm. Ngoài ra, ở đây tôi còn có một
người bạn rất thân từ hồi Trung học, muốn gần gủi bạn bè cho vui. Té ra
không phải vậy chúng tội bận rộn tíu tít với công việc, đâu có thời gian
mà gặp gỡ nhau nhiều. Lâu lâu tiệc tùng họp mặt uống vài chai bia và
tán gẫu dăm ba câu chuyện, rồi chia tay ai về nhà nấy.
Chúng tôi ở
Jacksonville thấm thoát được 13 năm một thời gian khá dài cho một nơi
chốn. Trước nay chưa khi nào chúng tôi ở một chổ lâu đến như vậy. Hàng
năm vào ngày Labor Day chúng tôi thường hay kéo xuống Tampa, thăm gia
đình người em trai của tôi cách đó 4 giờ lái xe.
Có một lần không
biết nghĩ sao, em tôi nói:" Khi nào anh chị về hưu, xuống đây mua một
ngôi nhà, có mảnh vườn bao quanh, tha hồ mà trồng trọt vui với tuổi già.
Tampa khí hậu nóng ẩm quanh năm, trồng cây gì cũng được." Nghe nói như
thế, giống như mọt tia chớp lóe lên trong đầu tôi:" nếu có thú vui này,
sao không về Tampa sinh sống, càng sớm càng tốt !" Ở Jacksonville, mùa
đông đôi khi lạnh dưới không độ C, trồng cây gì cũng chết, ngoại trừ cam
bưởi.
Thế rồi một lần nữa và có lẽ lần cuối cùng, chúng tôi
quyết định dời về Tampa. Sau đó, chúng tôi tiến hành hai công việc, mua
ngay một căn nhà tại Tampa và sau đó bán căn nhà tại Jacksonville. Công
việc mua bán không đơn giản, cũng may em dâu tôi làm nghề địa ốc, nên
mọi chuyện rồi cũng suôn sẻ. Đồng thời đóng cửa tiệm Nail gọi người đến
cho hết đồ đạc.
Rồi ngày dọn nhà cũng đã đến, công việc dọn nhà
lần này nhọc nhằn hơn hai lần trước. Bởi lẽ các lần trước, chúng tôi chủ
trương sống tạm bợ nên không sắm sửa gì nhiều bây giờ ngổn ngang trăm
thứ. Suốt một tuần lễ, cả nhà tập trung cao độ đóng gói đồ đạc vào các
thùng giấy, rồi bưng bê ra gara chất đống chờ người đến bốc dỡ. Có
chuyện khôi hài khi dọn nhà, ngày nào vợ chồng cũng cãi nhau, ông muốn
vất hết những đồ không dùng đến, còn bà thì cứ ôm theo hết, nhất quyết
không buông bỏ. Có người ví von rằng, một lần cháy nhà bằng hai lần dọn
nhà, để nhằm nói lên nỗi nhọc nhằn khiếp đảm của việc dọn nhà. Cho đến
nỗi, có người dọn nhà chỉ một vài lần là đủ tởn, thề không bao giờ dọn
nữa, trong đó có tôi.
Tampa nằm ở khoảng giữa và thuộc bên bờ Tây
của Florida, nó nằm trên một vịnh nhỏ có tên là Tampa Bay, vịnh này
thông ra vịnh Mexico khổng lồ. Tampa có dân số trên 1 triệu người, đứng
hàng thứ 3 tại Florida, sau Miami và Orlando. Tuy có dân số cao nhưng
diện tích lại nhỏ hơn các thành phố khác cho nên dân cư cảm thấy đông
đúc hơn, luôn luôn lúc nào cũng thấy xe cộ chạy dày đặc trên đường. Thời
tiết Tampa có bốn mùa rõ rệt, mùa Thu cũng quét lá mệt nghỉ, mùa Đông
cũng hơi hơi lạnh khoảng 50 độ F (khoảng 10 độ C) mùa Hè nóng hừng hực
trên 90 độ F (32 độC).
Căn nhà ở Tampa của chúng tôi đã trên 30
tuổi, nhà nhỏ chỉ có 1,100 sqf (khoảng 100 mét vuông), cũng có 3 phòng
ngủ và 2 phòng tắm, giá mua là 129K. Căn nhà sơn 2 màu xanh trắng, mặt
ngó thẳng ra hướng Đông, đúng cái hướng mà các Thầy Tử vi khuyên tôi nên
chọn cho hạp tuổi, không biết có đúng như vậy không, thôi thì có kiêng
thì có lành. Trước và sau nhà có 2 cây sồi (oak) cổ thụ tỏa bóng mát
trông thật đẹp, nhưng ngặt một điều là không trồng trọt gì được dưới tàn
cây của chúng. Cây sồi được coi là tài sản cảu Florida, tỉa nhánh mé
cành thì không sao, còn muốn đốn bỏ phải xin phép.
Khi dọn nhà đi
thì chứa đồ đạc ở trong thùng, khi đến chổ mới thì dỡ đồ đạc ra để xếp
vào các nơi, cả nhà xúm lại làm suốt ngày, khoảng 2 tuần sau thì tạm ổn.
Đến cuối tháng, có bửa nghe điện thoại reo, tôi nhấc lên thì được biết
có người chủ tiệm Nail được bạn bè giới thiệu bèn gọi đến mời vợ chồng
tôi đi làm. Thế là yên phận sống trong căn nhà mới.
Bước ra mảnh
vườn, chủ trước họ trồng cây kiểng um tùm trông phát ớn. Tôi kêu một anh
Mể tới dọn dẹp, anh chàng này ngơ ngác không biết nói tiếng Anh, muốn
bàn công việc phải nói qua điện thoại với vợ hắn. Anh Mể ra giá tiền
công là 500 đô, tôi chẳng biết gì nên cứ gật đầu bừa cho xong. Trước nay
tôi có nghe nói đàn ông Mể có sức khỏe kinh người, bây giờ khi tận mắt
chứng kiến cái cảnh anh Mể này làm việc mà kinh sợ, sợ anh ta ngã lăn ra
chết bất tử. Anh ta làm việc dưới trời nắng như đổ lửa và ghê gớm ở
chổ, suốt từ sáng tới chiều anh ta chớ hề nghỉ tay. Tới trưa tôi chạy đi
mua cho anh một cái bánh hamburger, anh ta nhai nhồm nhàm xong nốc cạn
lon Coca, rồi hì hục làm tiếp. Anh ta cứ làm như thế suốt 3 ngày trời,
khuôn mặt bình thản, không than vắn thở dài gì hết, mọi chuyện đều bình
thường đối với anh ta. Thiệt đáng nể.
Dọn dẹp mảnh vườn xong, tôi
chưa biết chỗ nào bán cây ăn trái để mua về nhà trồng. Thời may con gái
có người bạn giới thiệu cho Khu Chợ Trời bên thành phố St Petersburg.
Nằm kề cận Tampa có 2 thành phố vệ tinh là St. Petersburg và Clearwater.
Cả ba tạo thành một hình tam giác, từ nhà đi qua hai nơi này khoảng nửa
tiếng.
Theo sự hiểu biết của tôi, thành phố St. Petersburg gọi
tắt là St. Pete. (phe ta kêu là Săn Pí) tuy nhỏ hơn Tampa, nhưng không
hiểu sao người Việt lại quần tụ đông hơn, chợ búa và nhà hàng Việt Nam
đông hơn bên Tampa. Chợ tuy nhỏ cũng có bán đủ thứ hàng, cũng có quày
thịt cá tươi sống, cũng có đủ các loại to go như bún mì phở... còn các
loại ăn chơi thì ê hề. Nhà hàng VN cũng nho nhỏ, có nhiều nơi cũng có
thức ăn ngon nổi tiếng. Tóm lại sinh hoạt của người Việt nơi St. Pete
khá nhộn nhịp.
Từ Tampa qua St. Pete phải chạy qua cây cầu Howard
dài 6 dặm, cây cầu rất đẹp, đẹp ở chỗ cầu chạy sát mặt biển, khiến ta
có cảm giác sóng biển đang vờn bên má mình, đến giữa thì cầu nhô lên cao
cho tàu thuyền qua lại. Sáng sớm chúng tôi chạy qua cây cầu này, rồi
nhìn qua hai bên, mặt biển lặng im xanh ngắt và trải rộng mênh mông tới
chân trời, có những chiếc thuyền rẽ sóng ở xa xa, đã tạo nên một khung
cảnh kỳ thú tuyệt đẹp. Từ đó mỗi sáng sớm Chủ nhật, chúng tôi đi qua cây
cầu để đến Chợ Trời, chưa bỏ qua một lần nào hết.
Khu Chợ Trời
(Flea Market) St. Pete, nằm trên một khu đất rộng, khung cảnh nhộn nhịp
bát nháo như bất cứ Khu Chợ Trời nào khác, tuy nhiên mọi nơi đều sạch
sẽ, không hề thấy ai xả rác. Những người bán hàng, họ dựng lều hoặc che
dù san sát nhau, người người đi lại tấp nập. Vợ chồng tôi khi lần đầu
tiên đến đây, chỉ đi dạo một vòng là trong lòng bỗng nhiên cảm thấy vui
thích lắm.
Theo tôi, Chợ Trời St. Pete là một nét văn hóa đặc sắc
của vùng vịnh Tampa. Sau này khi có bạn bè đến thăm viếng, chúng tôi
đều đưa đi thăm Chợ Trời và mọi người đều rất thích thú, kể cả người từ
VN qua. Tôi thấy người mua kẻ bán ở đây rất đông người Việt và kỳ lạ một
điều, những người Việt hiện diện tại đây đều có gốc gác từ miệt Đồng
bằng sông Cửu Long, không hề thấy ai nói giọng Bắc giọng Trung ( hay là
có nói mà tôi chưa gặp) Phần lớn những người này lại xuất thân từ vùng
đồng quê chứ không ai xuất thân từ thành phố, cho nên giọng nói của họ
nghe quê rặc và rất thiệt thà chơn chất, nói sao bán vậy, chứ không hề
nói thách một tiếng nào.
Tôi hỏi cô bán hàng trái cây: "Nhãn này
giá bao nhiêu tiền một pound vậy cô?" Cô cười đáp: "Dạ, 3 đồng "gửi" một
pound". Tôi nói giỡn: "Sao mắc vậy?" Cô ta cười lỏn lẻn: "Em bán "ghẻ
ghề" mà anh chê mắc !" Tôi cười lớn: "Cha! cái giọng này sao nghe giống
dân Rạch giá quá vậy ta?" Cô ta cũng cười theo: " Dạ đúng vậy, em quê
Giồng Riềng- Rạch Giá đây anh".
Có một số người Việt lớn tuổi ở
St. Pete không xin đi làm hãng được, bèn ở nhà trồng rau, nuôi gà vịt
rồi mang ra chợ trời bán. Nhà cửa ở vùng này rất cũ kĩ và nhỏ xíu, nhưng
được cái là có đất khá rộng chung quanh nhà, cho nên thoải mái trồng
trọt. Ngoài những thứ thường thấy như rau cải, bầu bí, khổ qua... người
ta còn thấy bày bán ở đây những thứ khó tìm như: rau càng cua, bông so
đủa, bông điên điển, cọng bồn bồn, rau nhút, rau muống nước (loại rau
này tôi chưa từng thấy ở những nơi khác)... Có nhà nuôi gà vịt "đi bộ",
hay ấp trứng vịt lộn cũng mang ra chợ bán. Trái cây thì tràn ngập các
loại trái cây VN, vùng đất này trồng mãng cầu, nhãn, thanh long rất tốt,
ngoài ra còn có ổi xá lị, trái li ki ma, mít, xoài...
Xoài ở St.
Pete có loại trái mập ú, trông ô dề xấu xí, nhưng khi ăn thì có mùi vị
thơm ngon, hột lại nhỏ xíu, rất đặc sắc. Vú sữa cũng có, nhưng trái nhỏ
tí như trái chanh, ai cũng chê chẳng thấy ai mua. Hầu hết các loại cây
trái VN đều trồng được ở vùng này, ngoại trừ sầu riêng, chôm chôm và
măng cụt.
Chúng
tôi đi dạo qua khu bán cây ăn trái. Anh chủ khu này tên Sang, khoảng 40
tuổi người quê Bạc Liêu, hiện làm chủ một nông trại khoảng 20 acres
(acre - mẫu Anh, cở 4000 mét vuông). Anh Sang chuyên nghề ghép cây ăn
trái. Mấy cây nhãn, bưởi, cam, quít... cây thấp lè tè mà trái treo lúc
lỉu trông thật "đã" mắt. Anh chàng này bán cây nổi tiếng khắp vùng
Tampa. Những cây ăn trái của Sang thuộc loại hàng "độc". Anh ta có những
loại xoài mà không chỗ nào có được, như một loại xoài lạ, khi trái còn
xanh thì chua tê lưỡi, nhưng khi chín thì thơm ngon không thể tả, và lạ
lùng không biết làm sao anh ta cũng có xoài cát Hòa Lộc của Mỹ Tho. Có
loài mận VN, khi còn non trái có màu xanh, khi chín tới có màu hồng đào,
cắn vào miệng nghe dòn tan ngọt lịm. Anh ta có đủ thứ cây ăn trái khác
như hồng dòn, hồng mềm, cây bơ quả nhỏ mà béo ngậy, quít đường Cần thơ,
bưởi Biên Hòa... tất cả đã được anh ta tuyển chọn công phu nên mua cây
của anh ta chúng tôi đều rất yên tâm về chất lượng.
Đi dọc dài,
người đi lại nhộn nhịp vui chưa từng thấy. Ngoài người Việt, còn có một
sắc dân đặc biệt khác cũng chiếm số đông ở đây, đó là người H'mong, xuất
phát từ vùng núi non của nước Lào ( lạ nhỉ ! không hiểu sao họ lại ở
đây) Trong khi người Việt nói chuyện với nhau huyên thuyên bằng tiếng
Việt, thì người H'mong cũng không kém ồn ào bằng tiếng nước họ.
Chỗ
kia, có một anh người Việt chở nguyên một xe truck dừa xiêm đổ xuống
một đống lớn, ai thích trái nào anh ta sẽ chặt dừa, xong cắm ống hút vào
đưa cho khách, khách vừa đi vừa uống trông rất vui. Nơi khác người ta
xúm xít quanh một cái bàn, chờ mua gỏi Thái Lan của hai vợ chồng người
Thái, gỏi làm bằng đu đủ bào, cà pháo tươi, đậu phọng rang, trộn với
nước chanh và mắm ba khía, mùi vị ngon khá lạ. Có người Việt kia đi chày
tôm ngoài sông rồi đem ra chợ bán, tôm chứa trong thùng cooler, nghe
anh ta rao hàng, tôm nhỏ giá 2 đô rưởi, tôm lớn 7 đô một pound. Có chỗ
bán cá, bán hoa lan, bán nước mía tươi ép tại chỗ... Tất cả đã tạo nên
một bức tranh hết sức sinh động và hấp dẫn của Chợ Trời St. Pete.
Lần
hồi, tôi khuân về nhà lũ khủ các loại cây ăn trái, mỗi thứ một cây:
xoài, nhãn, bơ, trái vải, quít đường, bưởi... rồi chạy ra chợ mua mấy
bao phân bón vào gốc. Hàng ngày tôi ra vườn tưới tắm cho cây, cây lớn
lên như thổi, đâm chồi ra lá xum xuê, một thời gian ngắn sau cây ra hoa
kết trái, trái nhỏ tí trông dễ thương làm sao.
Trồng cây là một
thú vui thanh tao, bởi vì không phải là mong tới ngày ăn quả, mà vì một
niềm vui khác, khi trong lòng cảm thấy có một sợi dây tương thông thân
ái với cây trái trong vườn nhà. "Cám ơn hoa đã vì ta nở. Thế giới vui từ
mỗi lẻ loi". (Tô Thùy Yên)
Thành phố vệ tinh thứ hai của Tampa
là Clearwater, một thành phố du lịch, nhà cửa mắc mỏ nên dân Việt ít
người dám sống ở đây. Con đường dẫn vào thành phố tuyệt đẹp cũng có một
cây cầu dài khác chạy sát mặt biển băng qua vịnh Tampa, trên đường có
những lối rẽ cho ai muốn câu cá thì ghé vào. Hai bên đường có trồng hai
hàng cây cọ trông rất thơ mộng, con đường chạy thẳng ra vịnh Mexico.
Ngày cuối tuần, người ta ở các nơi kéo đến tắm biển đông nghịt như ở Nha
trang bên quê nhà. Lúc đầu chúng tôi cũng ngại ngần chuyện tắm biển,
nhưng sau đó thấy người người thản nhiên xuống tắm, đủ sắc dân, đủ dạng
người, đủ lứa tuổi... nên chúng tôi cũng kéo xuống tắm cho vui. Té ra
biển ở đây rất tuyệt, nước biển trong xanh và phẳng lì chứ không hề có
sóng dữ, nước biển lại ấm áp, chứ không lạnh cóng như biển Cali. Khi đã
tắm được một lần là coi như vượt qua rào cản ngại ngùng, từ đó cứ dăm ba
tuần chúng tôi lại kéo đi tắm biển, rất khoan khoái và thư giản.
Tôi
về Tampa đến nay đã được gần hai năm. Không biết có phải vì đất trời
phong thủy vận hợp với mình hay sao, mà từ khi về đây tôi thấy trong
người sảng khoái lắm. Đêm về, lên giường là ngủ một mạch đến sáng, điều
này trước kia chưa hề có nơi tôi. Trong thời gian ở Jacksonville vì nặng
nợ cơm áo gạo tiền, đêm đến tôi trằn trọc mãi thuốc ngủ lúc nào cũng
thủ trên đầu giường, cho nên có thời gian dài tôi mang bệnh anxiety
(bịnh lo sợ). Tôi cũng có đọc nhiều bài viết khuyên người ta nên biết
buông sả khi lớn tuổi, phải tu đạo này hay theo đạo nọ, theo vị Thầy này
hay theo vị thiền sư kia. Nhưng theo tôi tất cả chỉ là vô ích, khi
người ta chưa tìm được một hoàn cảnh sống thích hợp thì khó mà tìm được
sự an lạc trong đời thường. Đêm về tôi lắng nghe toàn thân, nghe nỗi
sung sướng khoan khoái lan tỏa khắp người mình, hình như Thiên đường ở
ngay trong lòng mình chứ không phải đâu xa xôi. Cám ơn Nước Mỹ, đã tạo
cho tôi điều kiện tìm thấy hạnh phúc đích thực ngay trong đời thường.
Tôi
lại nghĩ lan man sang chuyện khác. Trên cõi đời này có hàng triệu triệu
người mong ước được đến sinh sống trên đất Mỹ. Đồng thời cũng có triệu
triệu người căm ghét nước Mỹ. Tôi còn nhớ biến cố 911 khủng bố tấn công
nước Mỹ, phần lớn loài người đều sững sờ kinh ngạc và biểu lộ lòng
thương xót đến nước Mỹ. Nhưng không phải là tất cả, trong những giờ phút
đầu tiên của biến cố, người Palestine đã đổ ra đường hò reo mừng rỡ cho
thắng lợi của những người tử vì đạo. Có một phái đoàn báo chí một nước Á
Châu lúc đó được mời đến thăm viếng Mỹ. Khi biến cố xảy ra họ đang đứng
trong Trung tâm Báo chí, và đã có thái độ hân hoan vui mừng trong khi
đất nước này đang chìm trong đau khổ. Ngay lập tức họ đã bị trục xuất ra
khỏi nước Mỹ và vĩnh viễn những con người này không bao giờ được phép
đặt chân đến Mỹ. Vui mừng trước nỗi đau của đồng loại là hành vi man rợ,
cho nên họ rất xứng đáng nhận lãnh hình phạt này. Nước Mỹ không hề đụng
chạm đến đất nước họ, chỉ vì nước Mỹ giàu mạnh hơn, và dân Mỹ sống sung
sướng hơn dân nước họ, chỉ đơn giản vậy thôi. Nhà văn NNN đã viết một
câu rất hay:"... Có những người không chịu nỗi sự thành công của người
khác. Bởi vì họ cứ coi sự thành công của người khác là sự thất bại của
chính mình."
Người Việt cũng vậy, có rất nhiều người mê Mỹ và
cũng có rất nhiều người ghét Mỹ. Từ sau biến cố 1975 người Việt đã tìm
mọi cách để đến Mỹ. Sau khi phong trào vượt biên chấm dứt người ta tiếp
tuc ra đi bằng nhiều cách, hợp pháp hay bất hợp pháp. Hợp pháp là đi
theo con đường bảo lãnh thân nhân, cha mẹ, vợ con, hôn thê, hôn phu và
sau này thêm diện đầu tư. Bất hợp pháp bằng cách du học du lịch rồi ở
lại luôn, hay tìm cách kết hôn giả với người có quốc tịch. Giả thử có
người mất vài chục ngàn đô cho công việc bất hợp pháp này, thì suy cho
cùng họ còn quá lời. Cái lời trước mắt là con cái được hấp thụ một nền
giáo dục ưu tú nhất thế giới, nếu còn ở trong nước mà muốn cho con đến
Mỹ du học hàng năm phải tốn khoảng 20 ngàn đô. Còn nữa, món lời lớn nhất
không thể tính bằng tiền bởi vì nó vô giá, đó là được sống trong môi
trường xã hội quá lý tưởng, mà người Mỹ đã cố công gầy dựng từ hồi mới
lập quốc cho đến bây giờ.
Một xã hội nề nếp, tất cả mọi đường lối
chính sách đều rất minh bạch. Mọi người đều bình đẳng trước pháp luật,
không có giai cấp nào, một thế lực hay đảng phái nào được đứng ngoài và
đứng trên pháp luật. Mọi người sinh ra đời đều được tôn trọng như nhau,
đều có cùng một cơ hội tiến thân như nhau. Cho nên nếu anh nghèo, anh
thất bại, anh học hành ngu dốt, là do anh chứ không phải do lỗi của xã
hội, không hề có cảnh con quan thì được làm quan, con sãi ở chùa thì
quét lá đa. Một xã hội có tính ưu việt vượt trội quá xa những xã hội
khác, tôi không dám kể ra đây nhiều nữa sợ nhiều người chạnh lòng.
Có
người Việt chưa hề đặt chân đến nước Mỹ ngày nào, nhưng cũng ghét nước
Mỹ thậm tệ. Hàng ngày họ xem phim ảnh, thời sự tin tức, họ thấy những
cảnh bạo lực ghê rợn cướp của giết người hay sexy khêu gợi, hay mấy vụ
cảnh sát bắn chết người da đen... xem riết rồi họ đâm ra ghê tởm nước
Mỹ, và còn cho rằng những người Việt qua tới Mỹ rồi đi làm những chuyện
xấu xa, là do:" Quít trồng ở Giang Nam thì ngọt, mang trồng ở Giang Bắc
thì chua..." đúng là dạng người ếch ngồi đáy giếng.
Có người cứ
mở miệng ra là chửi Mỹ như tạo ra cho mình một style lạ, hay chứng tỏ ta
đây cũng có một thời "chống Mỹ cứu nước" nhưng thật ra không phải vậy,
họ nói một đằng làm một nẻo. Đây là một trường hợp điển hình, hãy nghe
nghệ sĩ Kim Tuyến nhận xét về nghệ sĩ Bạch Tuyết: "BT thù ghét nước Mỹ
nhưng tại sao lại thích đi Mỹ. Cho con học ở Mỹ rồi lại lấy vợ Mỹ. Phải
chăng BT muốn tìm một bãi đáp an toàn sau này ở Mỹ..."
Trong cộng
đồng người Việt tại Mỹ có một hạng người không giống ai. Nếu họ là
người homeless, hay cuộc đời gặp toàn thất bại thì không có gì đáng nói.
Đàng này họ sống trên đất Mỹ đã vài chục năm, làm ăn sinh sống khá
thành đạt cũng có của ăn của để, con cái học hành thành tài. Vậy mà hễ
cứ có dịp là họ chửi Mỹ, nào là làm ra bao nhiêu tiền, bảo hiểm và sở
thuế ăn hết, chủ tư bản bóc lột đến tận xương tủy (câu này sao nghe quen
quen!) Có người thấy vậy chướng mắt bèn nói móc họng: "Nếu ông thấy
sống ở Mỹ có quá nhiều điều không ưng ý, thì ông nên về Việt Nam sinh
sống để khỏi vướng mắt đến những điều này." Lặng thinh! không nghe câu
trả lời, những người này rất xứng đáng mang cái tên là "ăn cháo đá bát".
Suy
cho cùng, để cảm nhận thật sự nước Mỹ phải có thời gian để cho cái
"chất Mỹ" nó ngấm vào người. Chứ còn chỉ đi du lịch hay thăm thân nhân
vài ba tháng, hay được bảo lãnh qua Mỹ sống vài năm, thì thật tình chưa
biết gì nhiều về nước Mỹ. Những người đó cảm thấy nước Mỹ sao chán ngắt,
vừa buồn hiu vừa lạnh lùng. Đi đâu cảnh vật cũng từa tựa như nhau,
giống y như câu thơ của Nguyên Sa:" Trời trên đất khách buồn vô hạn.
Trăng rất quen mà vẫn chẳng quen.". Thời giờ lúc nào cũng eo hẹp, cặp
mắt cứ láo liên ngó đồng hồ. Không hề có cảnh sáng cà phê cà pháo cả
tiếng đồng hồ, chiều lai rai bia bọt, kiếm người tán gẫu không phải dễ.
Cái xứ gì mà người ta phải ôm đồm đủ thứ nợ: nợ nhà, nợ xe, nợ thuế, nợ
bảo hiểm, nợ thẻ tín dụng... Cho nên có rất nhiều người Việt qua Mỹ một
thời gian rồi lại quay về cố quốc.
Muốn cái "chất Mỹ" nó ngấm vào
người theo tôi nghĩ cũng phải mất cỡ 5 năm. Khi nào người ta thấy nỗi
nhớ nhà nó dịu lại, nhìn cảnh vật chung quanh không còn thấy buồn như
trước. Vào mùa Đông trời chớm lạnh ra đường thản nhiên vận áo T shirt,
điều đó có nghĩa là không còn sợ lạnh như những năm tháng đầu đến Mỹ. Ra
đường gặp ai bất kể lạ hay quen đều gật đầu chào:" Hello! How are you
doing". Nói chuyện với người Mỹ không còn dùng body language nữa. Ăn
uống không còn thuần túy: bún bò Huế, hủ tíu, mì phở... mà còn thích
hamburger, hog dog, pizza, sushi, pasta... Khi nào cảm thấy vui với cái
vui của nước Mỹ và buồn với cái buồn của người Mỹ, là coi như không còn
có thái độ bàng quang như trước kia, là biết con người mình đã đổi khác.
Cuối cùng một điều quan trọng nhất, là khi ta quay về cố quốc, lòng
chợt bàng hoàng thảng thốt, đất nước không còn giống như trong tâm tưởng
nữa rồi, mọi chuyện đời đều đã thay đổi... và một ý nghĩa buồn rầu nẩy
ra là mong sao sớm trở về nước Mỹ. Như ai đó đã nói một câu như là chân
lý: "Nước Mỹ không phải là Thiên đường, nhưng là một nơi đáng sống nhất
trên cõi đời này".
Ngô Đình Châu
No comments:
Post a Comment