Thursday, July 17, 2025

CÓ MỘT NGƯỜI LẶNG LẼ ĐỨNG SAU CUỘC HÔN NHÂN CỦA TỔNG THỐNG PHÁP VÀ VỊ PHU NHÂN HƠN ÔNG 24 TUỔI


Cuộc hôn nhân của Tổng thống Pháp Macron và phu nhân hơn ông 24 tuổi, và đằng sau đó là ‘sự hy sinh’ của người chồng cũ
Năm 15 tuổi, ông yêu một nữ giáo viên hơn mình 24 tuổi; năm 30 tuổi ông cưới bà làm vợ và ngay lập tức có 1 gia đình với 3 người con và 7 người cháu riêng của vợ; năm 39 tuổi, ông đưa vợ mình trở thành đệ nhất phu nhân Pháp. Nhân vật chính của câu chuyện là Tổng thống Pháp Macron, nhưng đằng sau đó còn có một “nhân vật phụ” với những hy sinh thầm lặng…
Loại cốt truyện tưởng như chỉ xuất hiện trong tiểu thuyết và phim ảnh, nhưng thực tế lại là một câu chuyện có thực tại Pháp.
Mối quan hệ vượt tuổi này, đã bỏ qua sự phản đối từ phía cha mẹ của ông Macron và gia đình của bà Brigitte - làm nên một câu chuyện tình yêu lệch tuổi.
Như mọi người đều biết, lý do khiến họ có thể tạo nên một tình yêu “lãng mạn” như vậy, là bởi phía sau đó có một người đàn ông đã chấp nhận nhẫn nhịn, đó là chồng cũ của bà Brigitte - ông Andre Luis Ochiil.
Một gia đình hạnh phúc
Bà Brigitte sinh ra trong một gia đình trung lưu, cha làm nghề kinh doanh, từ nhỏ bà được học hành tử tế, sau khi tốt nghiệp đại học, bà trở thành giáo viên dạy tiếng Latinh cho một trường trung học cơ sở.
Thời trẻ, bà Brigitte không chỉ có sự nghiệp ổn định mà còn gặp được người đàn ông hết mực yêu thương mình. Đó là người chồng đầu tiên của bà, ông Andre Luis Ochiil.
Xuất thân của ông Andre cũng rất đáng tự hào. Cha ông là một nhà ngoại giao và bản thân ông cũng rất giỏi. Ông bắt đầu làm việc trong một ngân hàng sau khi tốt nghiệp đại học, và trở thành một nhân viên ngân hàng xuất sắc khi còn trẻ.
Cặp đôi Brigitte và Andre nhanh chóng bước vào "cung điện" của hôn nhân. Có thể nói, họ là đôi trai tài gái sắc. Sau khi kết hôn, Andre càng yêu thương, chiều chuộng vợ Brigitte hơn khiến mọi người xung quanh ngưỡng mộ.
Trong 3 năm, họ đã có với nhau một cặp con kháu khỉnh, đáng yêu và cuộc sống của gia đình 4 người vô cùng hạnh phúc.
Để tạo ra một môi trường sống tốt hơn cho gia đình, ông Andre đã cố gắng làm việc chăm chỉ hơn, trong khi bà Brigitte lựa chọn cuộc sống gia đình và chăm sóc các con.
Sau đó, họ sinh được thêm một cô con gái xinh xắn và sống một cuộc sống hạnh phúc.
Sau khi bọn trẻ lớn lên, Brigitte không muốn ở nhà cả ngày, bà muốn trở lại công việc của mình và theo đuổi cuộc sống có giá trị hơn. Ông Andre rất tôn trọng quyết định của vợ và hỗ trợ vợ việc gia đình, vì vậy bà có thể theo đuổi ước mơ của mình.
Brigitte luôn có một giấc mơ văn chương còn dang dở. Vì vậy, sau khi trở lại làm việc, bà đã tìm được công việc giảng dạy tại một trường học ở Amiens, Pháp; đồng thời tổ chức một câu lạc bộ kịch cùng các đồng nghiệp của mình.
Được làm một công việc yêu thích, có một người chồng yêu thương và 3 đứa con xinh xắn, đây là cuộc sống mà bao người mơ ước.
Tuy nhiên, vào năm 1990, một thiếu niên đã xuất hiện, và gia đình hạnh phúc này dần đi đến hồi kết. Người này là Tổng thống Pháp Macron.
#Mối tình lệch tuổi
Macron năm đó mới 15 tuổi, học tiếng Pháp và tiếng Latinh ở Amiens. Tại đây, cậu thiếu niên đã gặp cô giáo Brigitte của mình. Macron là học sinh lớp văn của bà Brigitte, và bà cũng là người hướng dẫn lớp kịch tự chọn của Macron.
Cô giáo Brigitte đã giúp đỡ và hướng dẫn chàng thiếu niên Macron rất nhiều trong lĩnh vực này, họ ngưỡng mộ tài năng của nhau, nhưng không ai nghĩ rằng cuối cùng sự cảm kích này lại biến thành tình yêu.
Dù chênh lệch nhau tới 24 tuổi, nhưng cả hai đã sớm nảy sinh “quan hệ ngoài hôn nhân”.
Kể từ đó, Brigitte ngày càng thờ ơ với chồng, hoàn toàn như một con người khác.
Ông Andrei không phải là người ngốc nghếch, khi thấy vợ phản bội trong hôn nhân, thay vì tranh cãi, đánh nhau, ông bắt đầu tìm ra vấn đề từ chính bản thân mình, và cho rằng do mình quá bận rộn trong công việc nên đã lơ là việc chăm sóc vợ. Đó là lý do tại sao vợ lại yêu người khác.
Do đó, Andre bắt đầu chuyển dần trọng tâm sang gia đình, vừa chăm sóc con cái vừa mong vợ trở về.
Giấy không gói được lửa, mối quan hệ giữa Brigitte và Macron nhanh chóng lan rộng. Nước Pháp dù là đất nước lãng mạn, nhưng kiểu tình yêu này vẫn gây sốc vô cùng.
Sau đó, một số người bắt đầu viết thư nặc danh cho cha mẹ của Brigitte, thậm chí có người còn nhổ nước bọt vào cửa nhà họ.
Tin đồn lan sang bố mẹ Macron, bố cậu thiếu niên Macron rất sốc, lập tức làm thủ tục chuyển trường và cho cậu sang Paris học với hy vọng cắt đứt tình cảm “cặp đôi” bằng cách này.
Macron 17 tuổi, chưa độc lập về kinh tế, không thể trái ý cha nên phải đến Paris.
Tuy nhiên, trước khi rời đi, Macron trìu mến thề với Brigitte: “Dù thế nào đi nữa, anh sẽ cưới em!”
Ông Andre tội nghiệp nghĩ rằng sự ra đi của Macron sẽ giúp vợ ông trở về với gia đình và quay trở lại vòng tay của mình. Nhưng ai có thể ngờ rằng điều này không thể khiến vợ ông thay đổi, Brigitte đã chìm trong vòng xoáy của tình yêu...
Tổng thống Pháp Emmanuel Macron và phu nhân Brigitte Trogneux tham dự lễ duyệt binh truyền thống ngày Bastille trên đại lộ Champs-Élysées vào ngày 14 tháng 7 năm 2017 tại Paris, Pháp.
#Sự quay lưng của người vợ
Sau khi chia cắt hai nơi, Macron và Brigitte vẫn duy trì liên lạc thân thiết, thường xuyên nói chuyện điện thoại trong vài giờ.
Không lâu sau khi Macron rời đi, Brigitte, người không thể chịu đựng được nỗi đau thất tình, quyết định từ chức và sau đó đến Paris để gặp người tình. Sự quay lưng của người vợ Brigitte khiến trái tim ông Andre “chết hoàn toàn”.
Tuy nhiên, trước người vợ lừa dối của mình, ông Andre không hề kêu ca, cũng không nói xấu vợ trước mặt ai, sau đó, ông tập trung toàn bộ sự quan tâm vào 3 đứa con.
Dưới sự chăm sóc của cha, các con ông cũng rất ngoan. Người con trai tốt nghiệp đại học và trở thành kỹ sư, con gái lớn được nhận vào trường y khoa và trở thành chuyên gia tim mạch, còn cô con gái nhỏ trở thành luật sư.
Trong những năm bà Brigitte ra đi, ông Andre không tìm kiếm tình yêu khác, có lẽ ông vẫn mơ về một ngày nào đó vợ mình sẽ nguôi ngoai và trở về với gia đình.
Thật tiếc khi những mong ước của ông “tan thành mây khói”.
Năm 2006, bà Brigitte cuối cùng cũng quay lại, nhưng không phải để trở về mà là để ly hôn. Biết rằng sự chờ đợi của mình là vô nghĩa, ông Andre đã đồng ý chấm dứt cuộc hôn nhân hư danh này.
Sau khi bà Brigitte ly hôn 1 năm, ông Macron đã thực hiện lời hứa của mình và chính thức kết hôn với Brigitte, người lớn hơn ông 24 tuổi.
#Một quý ông đích thực
Sau khi ly hôn, ông Andre không bao giờ làm phiền cuộc sống của Brigitte, ông chuyển đến sống ẩn dật ở Paris, và tránh gặp Brigitte ngay cả trong các bữa tiệc có các con.
Cuộc hôn nhân thất bại này khiến ông bị tổn thương quá nhiều, ông chỉ có thể ẩn mình, chậm rãi xoa dịu vết thương.
Macron và Brigitte đã sánh bước cùng nhau như họ mong muốn. Câu chuyện tình yêu huyền thoại này lưu truyền khắp thế giới, nhưng không ai nhắc đến ông Andre bị tổn thương.
Vợ chồng Macron sống một cuộc sống hạnh phúc ngọt ngào, và bà Brigitte có lẽ đã hoàn toàn quên đi quãng thời gian hạnh phúc bên chồng cũ.
Năm 2015, bà Brigitte ngừng giảng dạy và bắt đầu tập trung hỗ trợ sự nghiệp của chồng. Ông Macron cũng nói trong chiến dịch tranh cử: "Nếu không có Brigitte, sẽ không có tôi bây giờ".
Năm 2017, ông Macron thắng lớn trong cuộc bầu cử tổng thống Pháp, trở thành tổng thống trẻ nhất trong lịch sử nước Pháp.
Có thời gian, báo chí rầm rộ đưa tin về đời tư của ông, thậm chí còn dò hỏi về nơi ở của ông Andre và vội vàng “ra tay trước”. Nhưng trước những dò hỏi của phóng viên, ông Andre không bao giờ nói xấu, ông chỉ bày tỏ một số kỳ vọng vào tổng thống với tư cách là người của công chúng. Đối mặt với chuyện tình cảm đã qua, ông giữ im lặng.
Vào tháng 12 năm 2019, ông Andre qua đời và thậm chí đám tang được tổ chức trong bí mật. Mãi đến ngày 7 tháng 10 năm 2020, con gái Tipun Ozier của ông mới thông báo tin cha mình qua đời.
Cô nói trong một tweet: "Cha tôi đã qua đời. Vào ngày 24/12/2019, ông ấy đã được chôn cất trong sự bảo vệ quyền riêng tư nghiêm ngặt nhất. Tôi rất ngưỡng mộ cha. Ông là một người đặc biệt. Ông nói rằng ông không muốn làm phiền quá nhiều sau khi mình qua đời. Vì vậy, chúng ta phải tôn trọng mong muốn của ông".
Người chồng cũ này không bao giờ khuấy động chuyện phản bội của vợ cũ, ông đã chọn cách rời xa thế giới theo cách riêng tư nhất, với lòng vị tha của mình.
Một mình ông gánh vác phần cô đơn nhất của một gia đình, để lại tình yêu và hạnh phúc cho những đứa trẻ và người vợ cũ..
Ông Andre, một quý ông đích thực!
Nguồn: Thanh Vân
Từ Võ Hữu Nhậm
* Thêm hình ảnh của ông Andre chồng trước của bà.

 

Tuesday, July 8, 2025

TRẢ EM …

Trả em chiều mùa Hạ 
Cho nắng hờn thương vay 
Bờ môi mềm thương nhớ 
Tình xa giọt lệ đầy

Trả em chiều Thu nhớ 
Lá vàng nhẹ buông rơi 
Tình mong manh theo gió 
Tìm đâu hình bóng người

Trả em mùa Xuân vội 
Sương lạnh thấm vào hồn 
Để tình thêm vương vấn 
Xa chi cuộc tình buồn

Trả em mùa Đông vắng 
Nụ hôn nồng ta trao 
Vòng tay nào sưởi ấm 
Lời yêu dấu nghẹn ngào

Trả em ngày tháng đợi 
Bên nhau chuỗi ngày sầu 
Bao giờ ta quên hết 
Một lần thôi mất nhau

Trả em lời tình tự
Vần thơ khép mi sầu
Những chiều mưa rớt nhẹ
Cho tình mãi thương đau

Trả em niềm nhung nhớ
Những chiều đi bên nhau
Bài tình thơ anh viết
Tình đẹp thuở ban đầu ...

Nguyễn Vạn Thắng

Wednesday, July 2, 2025

Không hay sao lại đỗ ngay Tú Tài (*) Cụ Tú hay Cu Tú ?

Hôm thứ hai 16 tháng 6 vừa qua, theo thông báo của Bộ Quốc gia Giáo dục, trên khắp nươc Pháp, tức cả Pháp hải ngoại, có 724 633 thi sinh ghi tên dự thi Tú Tài . Trong số này, có 2 thí sinh rất dặc biệt, một trẻ nhứt thế giới và từ trước tới nay, mới có 8 tuổi . Thông thường ở tuổi này, cậu bé đang học lớp Ba hoặc lớp Nhì là đã sớm rồi . Và thí sinh kia là một Cụ 78 tuổi . Người lớn tuổi sau Cụ, cũng cùng tham dự thi Tú Tài năm nay, vừa mừng sanh nhựt 68 tuổi . Dĩ nhiên cả ba người đều thi Tú Tài với tư cách thí sinh tự do .

Hiện nay, cả ba đang thi vấn đáp. Ngày 4 tháng 7 sẽ có kết quả.

Năm 2023, Pháp có cậu Tú 12 tuổi. Năm sau, ở Strasbourg, Miền  Đông-Bắc, có một cô bé 9 tuổi dự thi Tú Tài nhưng chẳng may không đậu. Không biết năm nay, bé có thi lại hay không .

Ở Bỉ, năm 2018, báo chí rùm beng tin vui cậu bé Laurent 8 tuổi ở vùng Flandre, phía Bắc, đậu Tú Tài. 

Chương  trình 3 năm Đệ II cấp, theo Việt nam trước kia là Đệ Tam, Đệ Nhị và Đệ Nhứt, sau là lớp 10, 11 vá 12, cậu bé chỉ học một năm rồi đi thi. Soạn thi, cậu bé học lớp luyện thi riêng vì chán học ở nhà trường. Laurent có chỉ số thông minh là 145, trong 2% những người có chỉ số thông minh trên 130 .


Tú Tài là tên gọi bằng  cắp kết thúc bậc Trung học ở Việt nam. Tên gọi bằng cấp «TúTài» dường như chỉ có ở Việt nam và từ thời xa xưa trong hệ thống giáo dục và khoa cử nho học nên mới có Tú Xương (1870-1907) và có thơ « Không hay sao lại đỗ ngay Tú Tài »

Tới lúc Tây cai trị, bằng cấp Trung học của Tây là « Le Baccalauréat » cũng được Việt nam gọi luôn là «Tú Tài» . Và Tú Tài tây !


Tú Tài


Theo Từ điển, chữ « Tú Tài » có nghĩa là «đẹp đẻ, có khả năng, tài giỏi» . Còn Tú Tài tây, Le Baccalauréat, lại hoàn toàn  không có nghĩa xa gần gì như chữ «Tú Tài » của ta hết cả. Chữ Baccalauréat, ta gọi là «Tú Tài tây», mượn từ chữ la-tinh thời trung cổ «Baccalaureus» có nghĩa là «thanh niên quí tộc muốn trở thành hiệp sĩ, sự chiến thắng – Le Chevalier» .

Tú Tài tây ra đời từ năm 1808 nhưng  qua năm sau, mới có khóa thi đầu tiên có 31 người dự thi, 30 người thi môn văn chương, 1 người thi văn chương và khoa học. Điều lạ là Paris không có thí sinh dự thi khóa đó .

Ở Hà nội, năm 1902, đã có Trường Trung học Đệ I cấp Paul Bert. Năm 1912 mở Đệ II cấp có 143 học sinh, có 2 học sinh người Tàu và 1 Nhựt bổn. Năm 1914, Toàn quyền Albert Sarraut cho mở rộng Trung  học Đệ II cấp. Năm 1919, Trung học Đệ II cấp khai giảng với tên «Trường Trung học Hà nội » (Lycée Hanoi) . Năm 1923, đổi thành Trung học Albert Sarraut. Tới năm 1940, trường được 1405 học sinh, tất cả đều học theo chương trình giáo dục như tại Pháp.

Như vậy Hà nội là xứ bảo hộ lại có Trung học Đệ Nhị cấp và có Tú Tài sớm trong lúc đó, Sài gòn là thuộc địa pháp, niên khóa 1922-1923, Trường Chasseloup-Laubat hảy còn là Collège chỉ dạy tới Brevet Elémentaire (Trung học Đệ I cấp) . Nhưng từ năm học 1926-27, nhà cầm quyền cho tổ chức bằng «Tú Tài bổn quốc» (Le Baccalauréat de l’Enseignement Secondaire local, thường  gọi Le Bachot local). Muốn thi Tú Tài bổn quốc, sau bằng Brevet, học sinh học lên lớp Seconde, và 1 năm nữa rồi đi thi. Tú Tài bổn quốc chỉ có Một bằng duy nhứt, chớ không phải Tú Tài I và Tú Tài II như chương trình pháp. Nhưng học và thi khó giàn mây xanh vì phải học nhiều môn mà Tú Tài Tây không có. Như văn chương pháp và việt, Triết Đông và cận Đông, triết Tây như trong chương trình tây, Toán, khoa học như chương trình tây, lại thêm cả chữ nho, sử địa tây và cả ta. Môn nào cũng khó và nhiều. Học sinh học không  kịp thở. Lý do có Tú Tài bổn quốc vì nhà cầm quyền thực dân bị các Cụ Bùi Quang Chiêu, với tờ La Tribune Indochinoise, và Nguyễn Phan Long, với tờ Echo Annamite, kịch liệt công  kích là Nhà nước chỉ cho dân chúng học tới Trung học Đệ  I cấp, theo chánh sách ngu dân của thực dân. 

Học khó, thi khó, thế mà qua Tây lại không vào Đại học được, phải thi lại Tú Tài tây. Đi làm, chức phận và lương thấp hơn những người có Tú Tài tây .

Muốn học thêm ở Việt nam, người có Tú Tài bổn quốc phải khăn gói ra Hà nội, vào học các trường Cao đẳng như Y, Dược, Kỹ thuật, Hành chánh. Thời hạn học từ 2 tới 4 năm. Tốt nghiệp trở thành Cán sự. Như học Y khoa trở thành Y sĩ Đông dương, làm việc phụ tá cho Quan Đốc-tờ Tây. Không có quyền mở Phòng khám bệnh. Về Công chánh, Cán sự, Phụ tá cho Kỷ sư Công chánh . Ở Nam kỳ, các ông này được dân nhà quê Miền Tây gọi «ông Họa đồ» vì các ông đo đất cát và vẽ lại ranh giới ruộng đất cho điền chủ. Học giả Nguyễn Hiến Lê cũng  là ông «Họa đồ» khi ông được bổ nhiệm tới Cao lãnh làm việc. Dân Sài gòn thì gọi là ông «Trường tiền» . Thời đó chưa nghe ai nói «Công  chánh» . Các ngành khác, như về Thương mại, Sư phạm hay Hành chánh, thì chỉ học 2 năm (Đào văn Hội, 15 năm Đèn sách, Sài gòn, 1971) .

Nhưng họ đều giỏi khi làm việc. Về sau này, những Y sĩ Đông dương được nhìn nhận là Y sĩ, Thầy thuốc, Médecin, có quyền mở Phòng mạch, Dưởng  đường, trên bảng chỉ ghi Médecin . Ở ngã tư Lê văn Duyệt – Hồng Thập tự, có Dưởng Đường Như Lân. Ông chủ là Y sĩ Đông dương Trần Như Lân thuộc trường hợp được «điều chỉnh» dưới thời chánh phủ Nguyễn văn Tâm.

Vế sau, nhà cầm quyền Hà nội mở Đại học thì các Trường  Cao đẳng được sáp nhập vào Đại học trở thành những Phân khoa.

Trở lại chương trình Trung học đông dương, qua niên khóa 1937-38, xét thấy Tú Tài bổn quốc quá rắc rối và thật sự không có giá trị lại bị dân chúng  công kích nên nhà cầm quyền dẹp bỏ. Và Sài gòn đã có tổ chức thi Tú Tài tây . Trường Chasseloup-Laubat có thêm Đệ Nhị cấp, trở thành Lycée. 


Tú kép, Tú mền, Tú đụp

Trong hệ thống Nho học ngày xưa, người thi đậu kỳ thi Hương được gọi là Sinh đồ. Tới năm 1828, vua Minh mạng  cho đổi lại là «Tú Tài» . 

Thi Hương, tức thi Tú Tài, đầu tiên tổ chức dưới triều vua Trần Thuận Tông năm 1396 . Gọi thi Hương  vì kỳ thi được tổ chức ở quê hương của thí sinh. Nhưng một trường thi gồm nhiều địa phương hành chánh. Như trường Nam ở Nam định tập trung thí sinh của các tỉnh chung  quanh Nam định. Trường Hà tập trung thí sinh chung quanh Hà nội.

Qua các đời vua Lê Thái Tông (1434-1439), Lê Nhân Tông (1443-1453), thi Hương qui định có 4 kỳ, gọi là bốn trường. 

Kỳ 1: thí sinh thi kinh nghĩa, thư nghĩa; 

Kỳ 2: chiếu, chế, biểu; 

Kỳ 3: thơ phú; 

Kỳ 4: văn sách.

Nền học củ chấm dứt vào những năm đầu thế kỷ XX . 


Đậu Tú Tài chưa đủ để được nhà vua bổ đi làm quan, mà chỉ được làm Thầy Đồ đi dạy học. Nên mới có ông Tú, Cụ Đồ, rất được dân chúng  trọng vọng. Làm quan như Quan Huyện, Quan Phủ, hay làm Quan ở Triều  Đình, phải đậu Cử nhơn . Thí sinh phải đậu 4 kỳ thi Hương, tức 4 Tú Tài, rồi tới Huế dự thi Hội, từ Cử nhơn tới Tiến sĩ . 

Người chỉ đậu 2 Tú Tài, tức đậu ở 2 trường thi, thì gọi là «Tú kép», 3 Tú Tài thì gọi là «Tú mền », 4 Tú Tài được gọi là «Tú đụp» .

Nhà thơ Trần Tế Xương ở Nam định (1870-1907) đi thi 8 lần thi Hương nhưng không đậu đủ 4 trường nên người đời gọi ông là Tú Xương .

Có một điều đáng ghi nhớ, ngay dưới thời quân chủ cực thịnh, trong  việc tổ chức thi cử và bổ nhiệm người đi làm quan, chánh quyền phải tuyệt đối tông trọng «Luật Hồi tỵ». Như không được bổ nhiệm một quan chức về nơi quê quán, không được phép cho con em dự thi nơi thân nhơn làm việc trong ban khảo thí. Luật này vẫn được áp dụng  cẩn thận cho tới thời Việt nam Cộng hòa .

Ngày nay, ở Việt nam, nhứt là ở Miền Trung và Bắc, có nhiều nơi nhà cầm quyền gồm cả một gia đình hay một dòng họ. Và điều này được cho là tiên tiến vì tất cả mọi người đều có khả năng và đều là đảng viên cộng sản .


3 thế hệ Tú Tài 

Bằng cắp Tú Tài tây ngày nay thường bị tra vấn về giá trị thiệt của nó, như về mặt hiểu biết, cách thi cử, hoặc giá trị thực dụng  như cái thông hành cho phép học lên cấp cao hơn hoặc vào cửa xí nghiệp. Có dư luận cho rằng Tú Tài sau những lần cải tổ, lần cuối năm 2021, nay chỉ là một cái xác chết nhưng tim còn đập .

Hôm 16/06 ?2025, Radio France cho phát thanh bài điều tra của nhà báo Anne-Lyvia Tollinchi. Trước đó, bà tới thăm môt gia đình người pháp ở Vaucluse (miền Nam) gồm 3 thế hệ Tú Tài, bà ngoại Mireille, mẹ Emma, con gái thí sinh năm nay là Chiara, để tìm hiểu nhận xét của họ về văn bằng Tú Tài .


Emma, Mireille et Chiara à Grambois (Vaucluse), juin 2025 (ANNE-LYVIA TOLLINCHI / RADIO FRANCE) 

Tú Tài vẫn còn nguyên giá trị của nó, khi trải dài qua 3 thế hệ của gia đình ở Vaucluse ?

Từ sau lần cải tổ gần đây, năm 2021, thí sinh chỉ có 4 môn thi viết, trước đây có gần cả chục phải vượt qua. Số thí sinh thi đậu ngày nay cũng lớn.Tiêu chuẩn phải từ 80%. Ngay trong một nhà, bà cháu, mẹ con đều thi Tú Tài, thời gian khác nhau theo thế hệ của mình . Chiara, 17 tuổi, thi năm nay, mẹ Emma, 50 tuổi, thi năm 1994 lúc 21 tuổi và bà, Mireille, 71 tuổi, thi năm 1973 .

Emma còn nhớ rỏ những lo âu, hồi họp lúc chờ vô vấn đáp . Bà ngồi ở hành lang  để ôn bài. Bà phải đậu vì Tú Tài rất quan trọng. Chỉ có hơn phân nửa dân chúng pháp có được Tú Tài.

Bà cho biết thế hệ của bà phải đi học, có bằng  cắp mới kiếm được việc làm. Bà nhận thấy rỏ cái khác biệt đó đối với thế hệ của cha mẹ bà và với con gái của bà.

Riêng về học lên cắp trên, bằng Tú Tài mở cửa vào các ngành khác nhau một cách rộng rải. Ngày nay, học sinh phải chọn ngành, chọn trường từ trước, và phụ thuộc vào số điểm có được của những  năm học trước khi thi. Vậy mà năm nào, sau khi các trường Cao đẳng, Đại học khai giảng, vẫn còn hàng chục ngàn học sinh có Tú Tài không có chổ học .

Năm 1973, bà Mireille không cần thêm bằng cấp nào khác nữa để có việc làm. Với bằng  Tú Tài G, về Quản trị và Thương  mại, chỉ vài tháng sau, bà có ngay việc làm. Chủ xí nghiệp còn khen bà có khả năng cao hơn việc làm của bà . Tới năm 90, theo Emma, thì tình hình đã không còn được như vậy nữa . Chỉ có Tú Tài thì không  kiếm được việc gì hết. Emma học thêm 2 năm lấy bằng Cao đẳng chuyên nghiệp. Nhưng sau đó, bà phải học lên Cử nhơn Khoa học Giáo dục để có việc làm khá hơn.

Chiara theo hồ sơ đã được nhận vào học ngành viễn thông ở Aix sau khi đậu Tú Tài cuối tháng 6 này.

Chuyện học lên sau Tú Tài ngày nay là cả một áp lực đè nặng  lên thí sinh Tú Tài, còn nặng hơn cả việc rớt hay đậu Tú Tài.

Ngày trước nhiều người khóc vì không có Tú Tài. Ngày nay, nhiều người khóc vì không biết học ở đâu .

Bà Mireille làm một cử chỉ truyền thống trong gia đình có từ nhiều thế hệ để chúc may mắn cháu ngoại đậu Tú Tài vào đầu tháng 7 này là xoa ngón tay cái, ngón may mắn. Lấy ngón tay cái đặt vào lòng  bàn tay và nghĩ về người mình cầu chúc may mắn. Người đi thi sẽ thi đậu .

Bà cầu chúc cháu ngoại của bà sẽ đậu Tú Tài kỳ thi này !

(*) Thơ của Tú Xương

Nguyễn thị Cỏ May

Friday, May 30, 2025

MÙA CHIM SÁO NỞ

Trẻ con thành thị có nhiều thú vui giải trí, kể cả việc nuôi thú cưng cũng rất đa dạng vì điều kiện thuận lợi lẫn việc lúc nào cũng rủng rỉnh tiền trong túi để có thể mua bất cứ thứ gì mình thích. Nhưng trẻ con thôn quê không thế, ngược lại thú vui giải trí hay việc nuôi thú cưng cũng rất hạn chế. Do đó thú vui giải trí của trẻ con thôn quê chỉ quanh quẩn trong khóm vườn, vạt ruộng, bờ tre và để có một con vật nuôi ít khi trẻ con thôn quê bỏ tiền ra mua mà hầu như đều phải tự tìm kiếm chung quanh nơi mình sinh sống. Và ngày thơ ấu, hình ảnh một đứa trẻ con 9-10 tuổi đi nghêu ngao trên bờ ruộng, bãi sông luôn có một chú sáo nâu hay sáo đen (còn gọi là sáo trâu) đậu trên vai là hình ảnh rất quen thuộc, đượm đầy phong vị đồng đất quê làng, mang vẻ đẹp thanh bình, ghi đậm dấu ấn tuổi thơ suốt đời không thể phai nhạt.
Nhưng để có được một chú sáo dễ thương đậu trên vai hay lẽo đẽo theo chủ ở góc sân, bờ ao, rẫy mía, vườn bắp, và thỉnh thoảng chú sáo cất giọng huýt gió trong trẻo hay bập bẹ nói những câu như “chào bác”, “ có khách” hoặc gọi tên cậu chủ một cách trìu mến thì cả một kỳ công cho người nuôi. Bởi lẽ, chú sáo tinh khôn, biết nói tiếng người không phải bắt, bẫy trong thiên nhiên nuôi được mà phải tìm tổ, bắt chim con khi vợ chồng nhà sáo còn tha mồi về đút cho đàn con ăn trong tổ. Thường vào khoảng đầu mùa mưa những tổ chim sáo nở con, khi thấy đôi vợ chồng nhà sáo thay nhau bay đi, bay về ngậm miếng mồi trong miệng lũ trẻ con chúng tôi theo hướng bay của chúng đi tìm tổ bắt chim con về nuôi. Chim sáo thích làm tổ trên ngọn cau, ngọn dừa, nhất là những cây dừa lão cao lêu nghêu, ít ai dám trèo thường có tổ sáo.
Khi đã tìm ra tổ chim sáo, lập tức trong đám bạn đứa nào giỏi trèo dừa nhất lãnh phần leo lên kiểm tra xem chim con đã lớn chưa, tổ sáo được bao nhiêu chim con. Thông thường một tổ sáo được 2-3 chú chim con, rất hiếm khi có tới 4 con, đương nhiên theo “luật bất thành văn” ai leo lên ngọn dừa sẽ được 2 chú chim con, đứa nào tìm ra tổ sáo trước tiên được một chú chim con và được ưu tiên chọn bắt bất cứ chú chim nào trong tổ tùy thích. Nếu nhóm bạn có 3 đứa mà tổ sáo có 3 con thì đứa còn lại mới được chia phần con cuối cùng.
Theo kinh nghiệm của lũ trẻ con chúng tôi, trong tổ sáo chú chim nào nở ra trước nhất tất nhiên cũng to nhất thì rất khôn, kế đến là chú chim út, nở ra sau cùng, nhỏ nhất. Đặc biệt chim trống khôn hơn chim mái và cách biết trống mái nhìn xem chú chim nào đầu to, chân to, miệng rộng đích thị là chim trống.
Sáo con nuôi tốt nhất là lúc chim mới “ra ràng”, tức là lông tơ và lông ống lún phún, lũ trẻ con chúng tôi gọi thời điểm này là chim mới “dập bụng cứt”. Những chú chim mới “dập bụng cứt” háu đói, ăn khỏe và chóng lớn, nếu bắt về nuôi chúng sẽ quen hơi người, cứ thấy bóng người là há miệng đòi ăn y như thấy chim bố mẹ. Và cũng chính trong giai đoạn này người nuôi mới cực khổ với lũ chim con nhất vì phải liên tục bắt dế, cào cào, châu chấu đút cho chúng ăn. Một ngày chim con ăn ít nhất 8 lần, mỗi lần vài ba con dế, cào cào hoặc châu chấu.
Để cho chim con lớn lên quen người, có thể thả ra khỏi lồng mà không bay mất kinh nghiệm đồng thời cũng là bí quyết của lũ trẻ con chúng tôi truyền tai nhau là thay vì cho chim uống nước mưa, nước giếng thì mớm cho chim bằng chính… nước bọt của mình. Chẳng biết như thế nào, nhưng nếu nuôi chim theo cách này chim sẽ rất khôn, thả ra cứ quanh quẩn bên nhà chứ không bay đi xa, đặc biệt là tập luyện từ khi chim mới tập bay cho đậu trên vai chủ thì lớn lên có thể chủ đi đâu,chỉ cần huýt sáo, búng tay, chú chim lập tức nghe hiệu lệnh bay đậu trên vai chủ… đi theo.
Trong một số loài chim sáo như sáo trâu (còn gọi sáo đen), sáo nâu (còn gọi là sáo sậu), sáo nghệ… thì chỉ có hai loài sáo trâu, sáo nâu nếu nuôi từ lúc chim mới tập bay mới tinh khôn và nói được tiếng người. Sở dĩ gọi sáo trâu vì loài sáo này thích đậu trên lưng trâu lúc trâu đi ăn hay đi cày ngoài đồng để bắt ve, bắt rận trên mình trâu. Chim có bộ lông đen tuyền, chỉ hai chéo cánh có đốm trắng mỏ vàng, chân vàng, đặc biệt chim trống trên đầu có chớp lông xù lên. Còn sáo nâu có bộ lông màu nâu nhạt, mỏ vàng, chân vàng. Sáo trâu nói nhiều hơn sáo nâu và cũng khôn hơn, nhưng cho dù là sáo trâu hay sáo nâu khi mới tập nói chúng đều bắt chước tiếng huýt sáo của người, nói những từ đơn giản rồi ráp lại thành một cụm từ ngắn như “ chào bác”, “ có khách”, “cào cào”, “ mẹ ơi”… nhưng người nuôi phải kiên trì dạy chúng mới “ nhập tâm” và khi đã nhớ rồi thì chúng cứ nói theo thói quen. Mỗi lần nói, chúng gục gặc đầu, lông cổ, lông đầu xù lên để phát âm. Đặc biệt chúng thường bắt chước tiếng trẻ con, do đó nếu để trẻ con dạy chúng nói bậy, chửi thề sau này chúng sẽ bắt chước nói theo.
Ở thành phố, chợ chim đường Lê Hồng Phong Q10 tôi thường thấy có bán sáo con đã biết bay, nhưng đều do thợ rừng “bẫy”. Nếu mua về nuôi thì cũng “hên xui” chúng mới nói được và thường xổ lồng là bay luôn chứ ít khi quay về với chủ. Còn bây giờ ở quê làng việc tìm được một tổ sáo con là không dễ, hình như với việc “đô thị” hóa nhanh chóng làng quê, đường liên xã cũng tráng nhựa thẳng tắp, bờ tre quanh nhà mái tranh không còn mà thay vào đó là những ngôi nhà gạch khang trang, thậm chí cả biệt thự, đồng lúa bị thu hẹp bởi những khu nuôi tôm công nghiệp… lũ dế mèn, cào cào, châu chấu không còn môi trường sống, chim chóc nói chung, trong đó có những đàn sáo cũng đã bay đi tìm đất mới, bỏ lại nỗi buồn cho lũ trẻ con thôn quê mỗi khi thấy mưa sa chuyển mùa, mỏi mắt trông tìm hướng chim sáo tha mồi về mớm cho đàn chim con mới nở đâu đó trong vạt cau già, thớt vườn dừa cao lêu nghêu đứng vẩy gió… mà tuyệt không thấy bóng những con chim sáo xưa.
Sao lại không buồn vì bầy sáo đã bay xa mất tăm không nhớ ngày quay lại?

 

Monday, May 19, 2025

Nhiếp ảnh gia huyền thoại Nick Út: "Tôi chọn sự thật dẫu trần trụi để thức tỉnh hòa bình"

https://danviet.vn/nhiep-anh-gia-huyen-thoai-nick-ut-toi...

Nhiếp ảnh gia huyền thoại Nick Út: "Tôi chọn sự thật dẫu trần trụi để thức tỉnh hòa bình"
Với bức ảnh "Em bé Napalm", Nick Út đã đi vào lịch sử nhiếp ảnh thế giới, gây chấn động toàn cầu vì tính chân thực ám ảnh về nỗi kinh hoàng của trẻ em trong cuộc chiến ở Việt Nam.
Trong những ngày tháng tư nắng cháy ở Sài Gòn, cựu nhiếp ảnh gia chiến trường Nick Út trở lại TP.HCM, tham gia triển lãm những tác phẩm nổi tiếng của mình, nói chuyện, gặp gỡ, làm từ thiện, đến những vùng đất nghèo khó nhất ở miền Trung.
Nhìn ông luôn rạng rỡ, dù chặng đường xa khá vất vả, bệnh hen suyễn làm khổ cái mũi nhạy cảm, khiến ông không ngừng sụt sịt. Ông ngậm ngùi: "Nhiều người còn khổ lắm, còn đói, nhất là sau dịch. Tôi đi nhiều để giúp họ, bạn bè lo sức khỏe của tôi, may mắn giờ chưa bị Covid, mà có thể bị rồi, nhẹ nên không biết", Nick cười hóm hỉnh.
Ngồi trước mặt tôi là một Nick Út tóc bạc trắng từng vào sinh ra tử trong thời chiến, mấy lần chết hụt, đạn pháo hớt cả mảng tóc trước trán, nay ông cầm que kem sầu riêng ăn ngon lành như một đứa trẻ. Mỗi lần về Sài Gòn, ông cùng các nhiếp ảnh gia chiến hữu lại gặp mặt ở quán cà phê này, gồm Giản Thanh Sơn, Bá Hân cùng nhiều người trẻ khác. May mắn là dù bận rộn, ông vẫn nhận lời phỏng vấn với Dân Việt, vì nể lời đề nghị của nhiếp ảnh gia Giản Thanh Sơn.
Con người Nick Út là thế. Với bạn bè, ông luôn giản dị, thân thiện, nở nụ cười hiền lành. Ở trận mạc, ông luôn là người đi đầu, đến trước, xông pha còn hơn cả lính tráng, chỉ vì muốn có những hình ảnh chân thực nhất. Với những nhân vật trong các bức ảnh, ông thường có mối liên lạc kỳ lạ về sau như một mối duyên gặp gỡ, yêu thương và giúp đỡ họ khi cần.
Trước cái ác, ông run lên vì giận dữ và chấp nhận đánh đổi để có những bức ảnh thức tỉnh cuộc chiến. Còn trước cựu Tổng thống Hoa Kỳ Donald Trump, ông được xem như một anh hùng thời chiến đầy phẩm hạnh, khi nhận Huân chương cao quý cho tác phẩm nhiếp ảnh "Em bé Napalm", điều mà không phải nhiếp ảnh gia nào trên thế giới có thể nhận được vinh dự này.
Sắp tới, ông lại có dịp được diện kiến Đức Giáo hoàng Vatican nhân kỷ niệm 50 năm bức ảnh được công bố trước thế giới.
Nhiếp ảnh gia huyền thoại Nick Út: & Tôi chọn sự thật dẫu trần trụi để thức tỉnh hòa bình - Ảnh 2.
Có những cuộc chiến mà chỉ cần một bức ảnh, có thể bên mạnh trở thành bên thua cuộc. Còn nhớ, bức ảnh tướng Nguyễn Ngọc Loan bắn thẳng vào người lính Việt Cộng Bảy Lém ở giữa đường phố Sài Gòn đã khiến người ta hoài nghi về tính tàn bạo của cuộc chiến. Và đến bức ảnh cô bé Kim Phúc chạy ra khỏi ngôi làng bị ném bom Napalm, cơ thể bị lóc từng mảng da, miệng không ngừng kêu khóc cầu cứu vô vọng, có thể nói chính ông đã đặt dấu chấm hết cho cuộc chiến của người Mỹ ở miền Nam Việt Nam…
- Cho tới giờ tôi vẫn còn nhớ câu chuyện đằng sau bức ảnh của tướng Loan. Về đại cục, bức ảnh hành quyết đó không nặng ký bằng bức ảnh "Em bé Napalm", nhưng cũng đã thay đổi bản chất của cuộc chiến.
Hồi đó, tôi và Eddie Adam - tác giả của bức ảnh - đi làm việc chung. Riêng hôm đó, tôi đi Chợ Lớn nơi đang có chiến sự. Tôi tới đó thì mọi chuyện xong rồi, nghe kể họ bắt được Việt Cộng Bảy Lém. Tướng Loan là người nổi tiếng chuyên "súc miệng bằng bia", lúc nào cũng ở trong cơn say. Lúc bị bắt, người ta còng tay anh Bảy, kéo trước mặt tướng Loan, anh Bảy vẫn chửi tướng Loan sa sả. Ông Loan bực mình kéo lính ra, chẳng ai ngờ rồi ông ấy thiếu suy nghĩ, rút súng bắn luôn.
Người quay phim là bạn tôi Võ Sửu, người chụp là Adam. Xem lại thước phim rất sợ. Sau đó, Võ Sửu không dám đề tên mình, sợ bị bắt. Còn Adam chụp xong, về tòa soạn, ông giám đốc AP bảo Adam bay sang HongKong ngay vì sợ chính quyền Việt Nam Cộng hòa sẽ bắt nhốt hoặc tử hình anh vì tấm hình đó. Bức này sau cũng đoạt giải Pulizer.
Nhiếp ảnh gia huyền thoại Nick Út: "Tôi chọn sự thật dẫu trần trụi để thức tỉnh hòa bình" - Ảnh 3.
Còn tôi, sau khi chụp bức ảnh và đăng lên báo, luôn bị chính quyền miền Nam hăm dọa, tìm kiếm. May mà để tên Nick Út nửa tây nửa ta nên họ không biết người chụp là người Mỹ hay Việt. Họ tìm tôi hoài, có lần, tôi đứng gần nghe hỏi "thằng Mỹ đó đâu rồi", sợ quá bỏ ra ngoài.
Tôi cũng nghe mấy thằng bạn nói "tấm hình này tai hại, nguy hiểm cho mày lắm", họ khuyên tôi lánh mặt. Thấy vậy, tôi không dám ở văn phòng nhiều mà đi miền Trung, đi tỉnh, rất ít khi ở Sài Gòn vì biết có ngày bị lộ thì họ sẽ giết tôi ngay.
Số mạng tôi lớn lắm, đi tỉnh hoài vậy mà không sao cả, cũng chẳng bị bắt. Ăn mặc đồ lính trông oai vệ, lính tưởng là... tư lệnh sư đoàn, có biết đâu tôi là dân… trốn quân dịch! (cười).
Khoảnh khắc chụp Kim Phúc giang tay chạy khỏi làng kêu cứu là khoảnh khắc hiếm có trong lịch sử và không có ai trong số các nhà nhiếp ảnh, phóng viên quốc tế hôm đó chụp được. Một câu hỏi kinh điển về đạo đức - giữa việc cứu người ngay lập tức và chụp tấm hình để đời, anh chọn bên nào?
- Tôi luôn chọn cứu người. Chuyện thế này, vào ngày 7/6, tôi nghe người bạn văn phòng kế bên đài ABC News của Mỹ hỏi: "Nick Út, sao mày còn ở đây, Trảng Bàng đang đánh lớn lắm". Tôi nói "Uýnh lớn, bây giờ dám đi không, chiều rồi. Sáng mai tôi đi".
Nói là làm, tôi xin ông giám đốc hãng AP cho tôi một chiếc xe rồi sớm mai tới Trảng Bàng lúc chưa tới 8 giờ sáng. Tới đó mới thấy hàng nghìn đồng bào từ hướng Trảng Bàng chạy túa ra các ngả theo hướng Sài Gòn, hướng vào rừng, Tây Ninh... Tôi đứng cạnh mấy phóng viên, thấy khói bốc lên cao từ Cao Đài.
Rồi hơn 10h, tôi bắt đầu đi theo sư đoàn 25 để chụp hình. Trước 12h tôi phải ra quốc lộ để gửi ảnh về Mỹ cho kịp. Vậy mà không hiểu sao tôi còn nấn ná lại, nhìn về Cao Đài, thấy lính ném lựu đạn khói màu chỉ điểm cho không quân bỏ bom là biết có chuyện rồi. Khói bốc lên màu vàng, rồi nghe tiếng phản lực cơ, thả 2 quả bom vào chùa. Tôi chụp lia lịa và không ngừng quan sát.
Một chiếc sau đó bay rất thấp thả 4 trái bom, lúc đó không ai biết là bom Napalm, lửa cháy bừng lên, khói đen rồi khói trắng lan rộng. Không ngờ lát sau, từ màn khói trắng chạy ra mấy đứa nhỏ, người dân, rồi cả đàn chó… Tôi chụp được hình người đàn ông và người đàn bà ẵm xác 2 đứa nhỏ chạy ra. Rồi một bà già (sau này tôi mới biết là bà ngoại Kim Phúc) chạy ra cầu cứu, tay ẵm đứa nữa bị lột phỏng da chân tay vì bỏng nặng.
Lúc đó, các nhà báo trong và ngoài nước đứng chặn hết đường lo chụp, bà không đi qua được, đành đứng cạnh họ. Tôi đưa máy lên chụp, mới chụp thì thằng bé nấc rồi chết liền. Vừa chụp, tôi vừa liếc ở góc máy về hướng Cao Đài thì nhìn thấy một cô bé giang tay chạy, tôi chạy tới chụp liền, toán phóng viên cũng chạy theo.
Tới gần, thấy da cô bé tuột hết, lưng cũng cháy xém. Tôi nghĩ chắc cô chết mất vì đau đớn không chịu nổi, liền lấy nước tưới lên người cô đang cháy. Lúc đó chỉ kịp nghĩ, phải cứu cô ấy mới được. Một ông già mặc đồ trắng kiểu đạo Cao Đài, năn nỉ tôi đưa bọn nhỏ đi bệnh viện. Xung quanh mọi nhà báo, lính tráng đều rút ra lộ rồi.
Tôi cho mấy đứa nhỏ lên trước rồi ẵm Kim Phúc lên, cho cô bé ngồi trên sàn xe vì lưng cháy không thể ngồi dựa được. Trong xe, cô bé cũng liên tục nói với anh trai "chắc em chết" hoài. Sau đó, tôi mang nước cho cô bé uống. Một số bé trong hình tôi vẫn còn liên lạc được. Cũng như Kim Phúc, gia đình các em đều luôn cảm ơn tôi vì đã cứu mạng bọn trẻ lúc bấy giờ.
Nhiếp ảnh gia huyền thoại Nick Út: Tôi chọn sự thật dẫu trần trụi để thức tỉnh hòa bình" - Ảnh 4.
Nhiếp ảnh gia huyền thoại Nick Út: Tôi chọn sự thật dẫu trần trụi để thức tỉnh hòa bình - Ảnh 5.
Nhiều người có mặt hôm đó song không chụp được khoảnh khắc kinh khủng gây chấn động cả thế giới?
- Những người khác xui là hết phim phải dừng lại thay nên không chụp gì được. Sau này nghĩ lại, tôi cho là ông trời đứng về người Việt, cho chính người Việt chụp bức ảnh đó để nói về độ tàn khốc của cuộc chiến.
Nhiếp ảnh gia huyền thoại Nick Út: Tôi chọn sự thật dẫu trần trụi để thức tỉnh hòa bình- Ảnh 6.
Hơn nữa, có thể là do ông anh của tôi phù hộ. Ngày trước, anh tôi ghét chiến tranh, anh ấy là phóng viên chụp biết bao xác chết cùng người bị thương. Về anh đưa cho vợ coi và tôi coi luôn. Anh là người dẫn dắt tôi vào nghề phóng viên chiến trường, thường dặn, anh căm ghét chiến tranh, chỉ mong chụp được tấm hình hòa bình để chấm dứt những cuộc chiến vô nghĩa. Nên mỗi khi chụp hình tôi đều nghe tiếng anh bên tai, dù anh đã chết từ lâu ở chiến trường. Chụp xong bức "Em bé Napalm", tôi nói thầm với anh, "Anh ơi, hôm nay em cứu người và tấm hình của em chắc đoạt giải". Hai ngày sau, bên Mỹ gọi về tấm hình gửi từ Sài Gòn – Tokyo – New York sẽ nhận giải Pulizer. Năm đó tôi mới 21 tuổi, là phóng viên trẻ nhất nhận giải thưởng danh giá này.
Từng có bức ảnh người con rơi vào hàm cá sấu, người cha không cứu mà lại chụp hình, bức ảnh gây tranh cãi, người cha bị lên án. Tương tự, bức ảnh con kền kền chờ rỉa xác một đứa trẻ châu Phi đang hấp hối vì đói đã tạo ra bi kịch cho chính người chụp nó – phóng viên đã tự sát vì hối hận. Ngay cả Adam khi chụp bức ảnh tướng Loan cũng đã day dứt không nguôi khi bức ảnh làm cuộc đời tướng Loan suy sụp dù anh không muốn. Sứ mệnh của người chụp hình đôi khi không phải là chụp, mà là lý do nhân đạo. Ông nghĩ sao về sứ mệnh của nhà nhiếp ảnh trong lúc nguy ngặt nhất?
- Tôi biết người chụp hình bức con chim kền kền ấy vì có dịp làm việc và từng đi nhiều với nhiếp ảnh gia thế giới. Bên đó đang nạn đói, chụp xong thì Kevin Carter bỏ đi, cũng không nghĩ được giải Pulitzer nữa.
Khi đoạt giải rồi, nhiều người phỏng vấn, hỏi anh có biết tên đứa bé trong ảnh không, đứa bé còn sống hay đã chết. Nhưng người phóng viên ảnh lắc đầu vì anh không hỏi han gì đứa trẻ mà bỏ đi ngay sau lúc có được bức ảnh giá trị. Về sau, chính anh tự tử vì hối hận. Có thể, một phần cũng vì trong bài viết có ghi "ông Nick Út đưa cô Kim Phúc đi cứu chữa, còn tại sao anh không làm gì?".
Nếu cô Kim Phúc chết, tôi cũng sẽ tự tử vì day dứt không cứu được. Lúc đó tôi còn trẻ, cũng không đành lòng bỏ bọn trẻ ở lại, trong khi ai cũng bỏ đi hết, nhất là nhà báo Mỹ vì sau khi có hình đẹp thì phải tìm cách gửi ngay về trung tâm.
Nhiếp ảnh gia huyền thoại Nick Út: Tôi chọn sự thật dẫu trần trụi để thức tỉnh hòa bình" - Ảnh 7.
Nhiếp ảnh gia huyền thoại Nick Út: Tôi chọn sự thật dẫu trần trụi để thức tỉnh hòa bình - Ảnh 8.
Nghe nói, ông cũng phải đấu tranh để đăng bức hình đi vào lịch sử này?
- Lúc đó, trong tòa soạn AP có nhiều biên tập viên, họ nói tấm hình bé gái 9 tuổi chắc không dùng được. Bấy giờ ông sếp tôi có đó, nói nên xài hình khác. Khi đó ông sếp lớn hơn đi ăn trưa mới về, thấy tấm hình trên bàn, biết là hình đẹp, nên hỏi các biên tập viên ai chụp và hối "Tại sao tụi bay không lên ngay đi?". Ông sếp nhỏ nói "nhân vật không mặc quần áo chắc không xài được".
Nhiếp ảnh gia huyền thoại Nick Út: Tôi chọn sự thật dẫu trần trụi để thức tỉnh hòa bình" - Ảnh 9.
Có một ông người Nhật rửa hình trong phòng tối, nói chỉ cần dùng cây viết chì bôi đi, kiểu như photoshop vậy, nhưng sếp tôi không cho ai đụng vào bức ảnh, cứ gửi nguyên bản về New York để bên đó quyết định. Sếp bên New York ra lệnh không ai được sửa. Mấy ngày sau, Tổng thống Nixon tuyên bố nhân vật cô bé trong ảnh bị phỏng do dầu nấu ăn, không phải do bom Napalm của Mỹ. Đại tướng Westmoreland tổ chức họp báo nói nếu bị bom Napalm thì cô bé này chết rồi, làm sao sống được! Rõ là người chụp bức hình này dàn cảnh để tố tội ác của Mỹ! Ông vừa tuyên bố xong, đài truyền hình ABC chiếu bộ phim trên, ông không chối được nữa, mới chạy tội, nói là "cố vấn của tôi báo cáo là cô bé bị bỏng dầu".
Sự thật chiến tranh kinh khủng ở Việt Nam bị phơi bày, bên đó, ngày nào cũng có biểu tình. Bức ảnh gây chấn động cả thế giới. Đến giờ, bức hình vẫn còn giá trị chống chiến tranh, giờ nhìn chiến sự Nga-Ukraine mà ai cũng khiếp hãi chiến tranh. Nhìn thấy cái chết, bom đạn lại nhớ chiến tranh ở Việt Nam.
Khi làm phóng viên chiến tranh, ông khao khát hòa bình đã rõ rồi. Nhưng trước một hiện thực, một sự thật, ông đứng về phía ai, người dân hay giới chính trị?
- Đứng về sự thật, người dân! Vì mỗi ngày nhìn thấy dân chết tội quá. Lúc trẻ, tôi thường bật khóc vì không nén nổi xúc động. Những xác chết chồng chất, rồi bên này hay bên kia, bên nào cũng đau thương mất mát.
Tôi nhớ hồi xưa ở Long An cách Sài Gòn không bao xa, thấy cảnh đánh nhau, đạn bay vèo vèo trong nhà. Anh tôi mới bảo tôi lên Sài Gòn ở cho yên tâm. Tối thì mấy ông Việt Cộng vào làng, hai bên giao tranh, dân kẹt ở giữa.
Lúc làm phóng viên chiến trường, tôi muốn chụp cho thế giới thấy sự thật để chấm dứt chiến tranh. Tôi chụp ngôi nhà đổ nát, một người ngồi cạnh đó. Không ai giúp đỡ. Tiếng nói của dân chẳng ai nói thì chỉ có phóng viên mới nói được! Đó là trách nhiệm của phóng viên.
Có lần tôi đi Hố Nai, vùng công giáo. Ông tướng Việt Nam Cộng Hòa Lê Minh Đảo nói một câu mà tôi rất tức giận: "Nhà thờ đang cháy đổ nát, anh chụp hình đang cháy làm gì". Rồi không cho chụp.
Khi về bên Mỹ, biết ông là tác giả bức ảnh, họ đối xử với ông ra sao?
- Họ chửi hoài nhưng tôi không sợ. Tôi nói báo chí là không biên giới, không bênh ai, bên ai. Tụi tôi giống bác sĩ, tự do mà, ai chửi thì chửi. Xong người ta xin lỗi tôi.
Tôi về Việt Nam năm 1989 gặp ông Võ Nguyên Giáp, ông là người rất đáng kính trọng, dễ gần, mời tôi về nhà ăn cơm. Sau đó về Mỹ tôi cũng bị... chửi.
Trong mỗi bức ảnh, ông muốn nói lên sự thật hay cảm xúc của những người chứng kiến sự thật đó?
- Tôi chọn bức ảnh nói lên sự thật. Cảm xúc sẽ đạt được từ sự thật đó. Chụp được thì nói sao cũng được. Báo chí quốc tế không cho photoshop, phải để nguyên trạng, không dàn dựng được sự thật.
Nếu làm lại, ông có làm phóng viên chiến trường, một nghề quá hiểm nguy?
- Vẫn làm chứ! Hiện tôi đã về hưu rời hãng AP, song vẫn làm nhà báo tự do.
Thời gian trước, phía bên Mỹ họ cũng nhờ tôi tập huấn về báo chí. Tôi nói thời kỹ thuật số đã khác, chỉ cần máy tính, vệ tinh. Báo chí đi xa hơn mấy chục năm về trước nhưng dẫu thay đổi thì vẫn phải tôn trọng sự thật.
Nhiếp ảnh gia huyền thoại Nick Út: "Tôi chọn sự thật dẫu trần trụi để thức tỉnh hòa bình - Ảnh 10.
Nhiếp ảnh gia huyền thoại Nick Út:Tôi chọn sự thật dẫu trần trụi để thức tỉnh hòa bình - Ảnh 11.
Được gọi là huyền thoại, ông có thích không?
- Tôi rất thích. Mấy chục năm rồi, đi khắp thế giới ai cũng biết tôi nhờ bức ảnh đó. Nếu bức hình tôi chụp đã thay đổi cuộc đời Kim Phúc, thay đổi cả thế giới thì chính đời tôi cũng thay đổi. Khi Tổng thống Donald Trump tặng Huân chương nghệ thuật của nước Mỹ, ông hỏi nhiều người trong White House (Nhà trắng) có ai biết tấm hình này không. Những người ở tuổi khoảng 60 ai cũng biết, còn trẻ học đại học cũng rành. Bên Mỹ từ trường trung học đã phải học lịch sử, bọn trẻ suốt ngày lôi tôi ra phỏng vấn. Thành ra nổi tiếng cũng khổ. Không chỉ ở Mỹ, mà cả bên Nga, Đức, phương Tây… Có bà má chở con từ Washington DC tới Los Angeles phỏng vấn, sau đó cháu được giải thưởng ngon lành thì mẹ nó mua quà tặng tôi. Làm vậy tôi có thích đâu.
Nhiếp ảnh gia huyền thoại Nick Út: "Tôi chọn sự thật dẫu trần trụi để thức tỉnh hòa bình" - Ảnh 12.
Trong khi đó, ở Việt Nam thanh niên ít được học về bức ảnh này. Đó là điều tôi thấy đáng tiếc.
Ông nói rằng ông bị ám ảnh hậu chiến, cả cô Kim Phúc cũng vậy. Làm sao ông chữa khỏi những chấn thương bên trong?
- Mấy năm sau tôi vẫn còn bị ám ảnh, tự dưng nghe tiếng máy bay, nhảy ra khỏi giường cao, té xuống đất. Mỗi lần coi xi-nê tôi sợ phim chiến tranh lắm. Lính Mỹ từ Việt Nam trở về cũng bị hội chứng đó, phải đi bác sĩ tâm lý. Tôi cũng đi, may là bác sĩ bảo không sao.
Tình cảm của ông với Kim Phúc?
- Chúng tôi như cha con, chú cháu, tuần nào cũng nói chuyện với nhau. Tình cảm gần gũi, Kim Phúc đi đâu cũng nói chú Nick giúp cô sống ngày hôm nay, cha mẹ cô cũng cảm ơn tôi. Ba Kim Phúc mất cách đây 3 năm, mẹ bệnh nên Kim Phúc ở nhà chăm mẹ. Phúc có người chồng rất tốt, thương yêu, chăm sóc cho Phúc hết mực. Hồi ở Cuba, tối nào anh chồng cũng bóp chân tay cho Phúc đỡ nhức mỏi, đau đớn khi trở trời. Phúc cũng nghĩ bị bỏng như mình ai lấy. Vậy mà có người hỏi cưới, yêu thương. Cưới xong thì họ chuyển sang Canada. Đứa con đầu giờ lấy vợ ở bên Indonesia, đứa sau lấy vợ Mỹ. Phúc đã có cháu nội rồi.
Bản thân từng sém chết mấy lần, nhưng vì sao ông vẫn không sợ xông pha nơi chiến trận?
- Tôi sợ chứ, nhưng tin vào Trời Phật. Ông anh tôi là phóng viên chiến trường tử trận, rất linh. Khi nguy hiểm, tôi lại chắp tay vái ông. Thực ra, ai cũng sợ chết. Nhưng hồi đó, tôi còn độc thân, tuổi đang hăng lắm, biết trước thế nào mình cũng chết nhưng cứ thế mà đi. Có bữa xe cán trái mìn chống chiến xa, trên xe toàn phóng viên Mỹ và Việt. May là mìn không nổ vì là mìn chống tăng. Người lính gỡ mìn nói: "Các anh gan ghê. Sáng sớm tụi tôi chưa kịp mở đường".
Cũng như ông, phía bên kia có những nhà nhiếp ảnh, quay phim ghi lại cuộc chiến. Từng gặp ông Đoàn Công Tính, người chụp thành cổ Quảng Trị, cảm nhận của ông về phóng viên chiến trường hai bên ra sao?
- Tôi nói với ông: "anh ở trong bắn ra, tôi ở ngoài tiến vô, hai anh em toàn gặp cảnh đổ nát". Anh Tính rất giỏi, anh công nhận phóng viên Nam rất khá. Coi lại hình ảnh của anh trại giam "Hilton Hà Nội", rồi chụp cảnh hỏa tiễn săn máy bay Mỹ rất khó… Mấy hình khó chụp mà chụp máy cơ chạy phim là rất giỏi.
Nhiếp ảnh gia huyền thoại Nick Út: "Tôi chọn sự thật dẫu trần trụi để thức tỉnh hòa bình" - Ảnh 13.
Xin ông cho biết mục đích chuyến trở về Việt Nam lần này?
- Tôi đưa xe chở gạo đến miền Tây, rồi lên chùa Gò Vấp giúp trẻ em bị chất độc da cam, trẻ em bị cha mẹ bỏ rơi. Hơn 200 đứa, tội nghiệp lắm. Tụi nó gương mặt thông minh, dễ thương. Rồi từ đó lên Ban Mê Thuột, cho gạo, tiền. Tụi tôi tới thăm trại cùi, trẻ em đồng bào Thượng. Xong nhiệm vụ từ thiện, bay qua Thái Lan ở gần 5 ngày.
Tôi bay tới miền Nam Thái Lan, lấy xe chạy hàng trăm cây số tới vùng hải tặc. Đi phỏng vấn những người còn sống sót, vô những ngôi chùa hỏi về bà con thuyền nhân những năm 1975-1980. Họ nói hiện giờ còn chiếc ghe bị đắm chìm. Bà người Thái đào lên, gỗ bể hết, trôi vào bờ, có xác bị trói hai tay, có cả phụ nữ, trẻ em. Trong khu đó, tới ngôi chùa, có cả mồ chôn tập thể những đồng bào bị giết. Thấy buồn lắm.
Tôi đi dọc biển nhìn xem, biển tháng tư lặng lắm. Từ đất liền đi qua đảo mất hơn 5 tiếng nhưng lo sợ gặp hải tặc, cứ vái thầm trong người. Nhất là mình có quốc tịch Mỹ, chưa báo với tòa đại sứ, chỉ đưa hình lên Facebook để nếu có chết bạn bè biết mình đang ở đó. Dẫu sao đi tàu của người Thái cũng đỡ sợ. Ra đó không ăn được nên phải ăn kẹo vitamin sống qua ngày.
Nghe nói thời 1975 ở đây không có nhà cửa gì cả. Trước tôi có lẽ không có mấy ai dám tới đảo vì sợ hải tặc.
Ông là người đầu tiên tới đảo đó, nó gắn với một thời vượt biên của thuyền nhân, quá khứ đau khổ…
- Khác với thuyền nhân, tôi rất sướng. Còn thuyền nhân thiếu đủ thứ. Chiếc tàu nhỏ, chở 40-50 người, đàn ông, đàn bà, trẻ em nép sát vào nhau chẳng còn thấy mắc cỡ, không tắm rửa… cứ mong được lên đảo, không ngờ lên đảo là bị cướp đồ, bị giết, bị hãm hiếp. Tôi gặp cô gái 25 tuổi vượt biên qua Campuchia mà không may bị hải tặc bắt. Cô bị bắt làm gái điếm, một ngày tiếp hàng chục khách. Hiện vẫn còn 40 người Việt ở Thái, sống chui lủi vì sợ bị bắt. May mà cô trốn được. Bữa hôm kia tôi ăn cơm với một tỷ phú người Thái, tôi hỏi ông có thể giúp những người Việt đó không và ông nhận lời. Là tỷ phú mà ông rất bình dân.
Cô bạn tôi làm phóng sự về người tị nạn, còn tôi làm chùm ảnh, nếu được thì in trong sách. Già rồi đi chơi cho vui.
Nhiếp ảnh gia huyền thoại Nick Út: "Tôi chọn sự thật dẫu trần trụi để thức tỉnh hòa bình" - Ảnh 14.
Dường như dù đã ngoài 70, ông vẫn còn rất máu lửa với nghề?
- Đam mê lắm. Ngày xưa tham gia mấy chục ngàn cuộc hành quân từ Cà Mau đến Bến Hải, đường mòn Hồ Chí Minh, Hạ Lào, Quảng Trị (những trận đánh khủng khiếp). Nhiều người nói về tôi "lính chưa tới ổng đã tới rồi". Tại vì máy bay chở những người đầu tiên vô, nếu đi trễ thì chụp hình xấu hoắc. Người sợ chết sẽ không bao giờ có hình vì toàn đi sau.
Sau này nghe nói ông làm paparazzi, hơn các phóng viên ảnh khác là chụp toàn người nổi tiếng và họ nghe tiếng ông thì gật đầu liền dù rất khó tính...
- Tôi ở Việt Nam về thì AP bảo chụp hình Paris Hilton, cô uống rượu vẫn lái xe, bị bắt. Thực ra vì cô giàu, người ta làm tiền thôi. Người nổi tiếng khổ lắm. Tới nơi, biết mình nhỏ con sợ không bì được với bọn tây cao như cây tre, tôi cũng hơi lo, nhưng không hiểu sao tới đâu ai cũng dạt ra vì ai cũng biết Nick Út! Có ông còn mời tôi ngồi cạnh vì tôi lùn không sợ cạnh tranh. Kinh nghiệm cho thấy, bà má đang đứng ở cửa đang khóc chờ cảnh sát đưa Paris đi tù. Tôi bấm ngay được 1 shot. Hãng AP nói tôi tới nhà tù chụp hình. Lúc chờ cùng các phóng viên hãng khác, tôi nghe xì xào, ông Nick 30 năm trước chụp Kim Phúc, giờ 30 năm sau chụp Paris Hilton đi tù, ông chụp được hình cô đang khóc, mới biết "thì ra hình mình lên rồi". Chỉ 2 người chụp được hình Paris khóc thôi, vì thế đài nào cũng gọi phỏng vấn.
Về sau tôi thích chụp động vật hoang dã, rất nhiều báo xài. Tôi chụp thiên nhiên không sợ nguy hiểm, chỉ có điều phải canh hàng tiếng đồng hồ, hên xui nữa.
Với một người từng vào sinh ra tử như ông, cuộc đời này có ý nghĩa gì?
- Thú thực tôi rất may mắn, được đi khắp thế giới. Năm nay bay nhiều nhất, phải bỏ bớt vì bà xã cằn nhằn miết. Nhưng phải nói là từ sau bức ảnh đó, đời tôi và cả đời Kim Phúc đều thay đổi.
Đời đi đây đó, đi đâu ai cũng biết. Làm báo thì quá dễ dàng. Nhiều tài tử rất khó tiếp cận, nhưng nghe tên tôi thì đồng ý. Có người tôi bỏ không thèm gặp. Michael Jackson nghe tên tôi là cho chụp hình luôn.
Tài tử Marlon Brando đẹp trai lừng lẫy rất ghét cho báo chí chụp hình, đến khi con trai ông gặp sự cố bắn chết bồ của em gái mình, tôi được phái đi làm, thông qua người bạn luật sư ông ấy đồng ý gặp tôi ngay. Nhưng bảo "tôi nặng cả 4 trăm pound làm sao chụp?". Tôi chụp cho ông ấy góc khá hơn, ông khoái quá kéo tôi ra gặp luôn báo chí, giới thiệu Nick Út bạn tôi, cho báo chí chụp hình tôi với ông thôi.
Thằng con ông đi tù không thích tôi vì chuyện này, nhưng đến khi nam tài tử mất, nó xin lỗi tôi.
Ngay cả cựu Tổng thống Donald Trump cũng từng nói, khi gặp tôi lần đầu, ông nghĩ nhiều về tôi. Sau đó, Nhà Trắng mời tôi tháng 4 tới nhận huy chương mà dịch Covid-19 bùng phát. Đến tháng 11/2020, ông vẫn tiếp tục muốn trao huy chương cho tôi.
Về tình duyên cũng vậy, tôi cũng rất may mắn. Bà xã lúc đó là cô gái xinh đẹp, tôi không nghĩ sẽ có ngày là vợ mình. Chúng tôi quen nhau ở Nhật. Con trai tôi làm phát ngôn viên của hãng điện California. Con gái cũng có công việc ổn định. Cuộc sống của tôi hiện nay khá ấm áp, tôi đi nhiều nơi trên thế giới để mở mang tầm mắt và tiếp tục có lời cảnh tỉnh về chiến tranh, xung đột để nhân loại biết quý mạng sống của con người.
Xin cảm ơn ông Nick Út và hy vọng ông có những chùm ảnh đẹp về thiên nhiên và các vùng đất đi qua!