Con quạ cố gắng đứng dậy, giang cánh ra, nhưng một cơn đau nhói xuyên qua cơ thể nó. Nó hiểu rằng mình không thể tự đứng dậy được. Thế là, nó ngước mắt nhìn lên bầu trời – nơi những con chim khác vẫn đang bay vòng tròn – và cất lên một tiếng kêu đầy hy vọng:
— Cứu tôi với... tôi không thể bay nữa...
Một con chim ác là đi ngang qua nhìn thấy, bật cười khinh miệt:
— Mi đó à, kẻ kiêu ngạo, từng bay cao và nhìn xuống chúng ta... Và giờ thì cầu xin sự giúp đỡ sao?
Một con sáo, một con chim sơn ca, thậm chí cả một con giẻ cùi bay theo sau. Nhưng không con nào dừng lại. Ánh mắt lảng tránh của chúng mang theo vẻ khinh thường hoặc dửng dưng.
Con quạ cúi đầu. Một mình, đói khát, bị thương, nó cảm thấy niềm tin dần rời bỏ mình.
Nhưng bất chợt, từ một bụi cây gần đó, một giọng nói dịu dàng, nhỏ nhẹ cất lên:
— Tôi sẽ giúp anh... nếu anh không chê sức tôi yếu.
Đó là một con chim sẻ. Nhỏ bé, giản dị, màu xám như vỏ cây. Nó nhảy đến bên con quạ, ngậm một mẩu bánh mì khô trong mỏ. Rồi nó quay lại, mang theo một giọt nước, một chiếc ổ bằng lá khô, và xây tổ dưới gốc cây.
— Tại sao cậu làm vậy? — Con quạ thì thầm, ngạc nhiên.
— Bởi vì anh vẫn còn sống. Và nếu tôi là người ngã xuống, tôi cũng mong có ai đó không quay mặt làm ngơ.
Ngày tháng trôi qua. Con quạ, ban đầu không thể cử động, được con chim nhỏ canh chừng, chăm sóc, sưởi ấm. Chim sẻ chia phần vụn bánh của mình, kể chuyện về cuộc sống trong rừng, và canh gác suốt những đêm lạnh buốt. Và khi cuối cùng con quạ có thể dang cánh trở lại, suy nghĩ đầu tiên của nó không phải là cho bản thân, mà là cho người bạn nhỏ nay đã trở nên quý giá hơn tất cả.
Mùa xuân đến trong ánh sáng rực rỡ và tiếng hót líu lo. Nhưng một buổi sáng, khi chim sẻ đang mổ những hạt giống trong trảng cỏ, một con chim ưng từ bụi cây lao ra. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh — chim sẻ thậm chí còn chưa kịp kêu lên.
Nhưng bỗng nhiên, một bóng đen xé ngang bầu trời. Con quạ, mạnh mẽ và lộng lẫy, lao thẳng vào kẻ săn mồi. Đôi cánh nó đập mạnh đến nỗi gió rít lên. Nó đâm sầm vào con chim ưng và khiến nó phải bỏ chạy.
— Anh đã cứu tôi... — Chim sẻ thở hổn hển.
— Không, chính cậu mới là người đã cứu tôi trước tiên, — con quạ đáp. — Và giờ tôi biết rằng lòng tốt không đo bằng sải cánh. Một trái tim vĩ đại có thể nằm trong một cơ thể nhỏ bé nhất.
----------------------
Đừng bao giờ xem thường những ai yếu đuối hơn mình. Có những người tưởng chừng nhỏ bé lại trở thành chỗ dựa lớn lao nhất. Và lòng tốt được trao đi mà không mong hồi đáp sẽ luôn quay trở lại — vào lúc ta không ngờ nhất, nhưng cũng là lúc ta cần nó nhất.
No comments:
Post a Comment