Friday, May 30, 2025

MÙA CHIM SÁO NỞ

Trẻ con thành thị có nhiều thú vui giải trí, kể cả việc nuôi thú cưng cũng rất đa dạng vì điều kiện thuận lợi lẫn việc lúc nào cũng rủng rỉnh tiền trong túi để có thể mua bất cứ thứ gì mình thích. Nhưng trẻ con thôn quê không thế, ngược lại thú vui giải trí hay việc nuôi thú cưng cũng rất hạn chế. Do đó thú vui giải trí của trẻ con thôn quê chỉ quanh quẩn trong khóm vườn, vạt ruộng, bờ tre và để có một con vật nuôi ít khi trẻ con thôn quê bỏ tiền ra mua mà hầu như đều phải tự tìm kiếm chung quanh nơi mình sinh sống. Và ngày thơ ấu, hình ảnh một đứa trẻ con 9-10 tuổi đi nghêu ngao trên bờ ruộng, bãi sông luôn có một chú sáo nâu hay sáo đen (còn gọi là sáo trâu) đậu trên vai là hình ảnh rất quen thuộc, đượm đầy phong vị đồng đất quê làng, mang vẻ đẹp thanh bình, ghi đậm dấu ấn tuổi thơ suốt đời không thể phai nhạt.
Nhưng để có được một chú sáo dễ thương đậu trên vai hay lẽo đẽo theo chủ ở góc sân, bờ ao, rẫy mía, vườn bắp, và thỉnh thoảng chú sáo cất giọng huýt gió trong trẻo hay bập bẹ nói những câu như “chào bác”, “ có khách” hoặc gọi tên cậu chủ một cách trìu mến thì cả một kỳ công cho người nuôi. Bởi lẽ, chú sáo tinh khôn, biết nói tiếng người không phải bắt, bẫy trong thiên nhiên nuôi được mà phải tìm tổ, bắt chim con khi vợ chồng nhà sáo còn tha mồi về đút cho đàn con ăn trong tổ. Thường vào khoảng đầu mùa mưa những tổ chim sáo nở con, khi thấy đôi vợ chồng nhà sáo thay nhau bay đi, bay về ngậm miếng mồi trong miệng lũ trẻ con chúng tôi theo hướng bay của chúng đi tìm tổ bắt chim con về nuôi. Chim sáo thích làm tổ trên ngọn cau, ngọn dừa, nhất là những cây dừa lão cao lêu nghêu, ít ai dám trèo thường có tổ sáo.
Khi đã tìm ra tổ chim sáo, lập tức trong đám bạn đứa nào giỏi trèo dừa nhất lãnh phần leo lên kiểm tra xem chim con đã lớn chưa, tổ sáo được bao nhiêu chim con. Thông thường một tổ sáo được 2-3 chú chim con, rất hiếm khi có tới 4 con, đương nhiên theo “luật bất thành văn” ai leo lên ngọn dừa sẽ được 2 chú chim con, đứa nào tìm ra tổ sáo trước tiên được một chú chim con và được ưu tiên chọn bắt bất cứ chú chim nào trong tổ tùy thích. Nếu nhóm bạn có 3 đứa mà tổ sáo có 3 con thì đứa còn lại mới được chia phần con cuối cùng.
Theo kinh nghiệm của lũ trẻ con chúng tôi, trong tổ sáo chú chim nào nở ra trước nhất tất nhiên cũng to nhất thì rất khôn, kế đến là chú chim út, nở ra sau cùng, nhỏ nhất. Đặc biệt chim trống khôn hơn chim mái và cách biết trống mái nhìn xem chú chim nào đầu to, chân to, miệng rộng đích thị là chim trống.
Sáo con nuôi tốt nhất là lúc chim mới “ra ràng”, tức là lông tơ và lông ống lún phún, lũ trẻ con chúng tôi gọi thời điểm này là chim mới “dập bụng cứt”. Những chú chim mới “dập bụng cứt” háu đói, ăn khỏe và chóng lớn, nếu bắt về nuôi chúng sẽ quen hơi người, cứ thấy bóng người là há miệng đòi ăn y như thấy chim bố mẹ. Và cũng chính trong giai đoạn này người nuôi mới cực khổ với lũ chim con nhất vì phải liên tục bắt dế, cào cào, châu chấu đút cho chúng ăn. Một ngày chim con ăn ít nhất 8 lần, mỗi lần vài ba con dế, cào cào hoặc châu chấu.
Để cho chim con lớn lên quen người, có thể thả ra khỏi lồng mà không bay mất kinh nghiệm đồng thời cũng là bí quyết của lũ trẻ con chúng tôi truyền tai nhau là thay vì cho chim uống nước mưa, nước giếng thì mớm cho chim bằng chính… nước bọt của mình. Chẳng biết như thế nào, nhưng nếu nuôi chim theo cách này chim sẽ rất khôn, thả ra cứ quanh quẩn bên nhà chứ không bay đi xa, đặc biệt là tập luyện từ khi chim mới tập bay cho đậu trên vai chủ thì lớn lên có thể chủ đi đâu,chỉ cần huýt sáo, búng tay, chú chim lập tức nghe hiệu lệnh bay đậu trên vai chủ… đi theo.
Trong một số loài chim sáo như sáo trâu (còn gọi sáo đen), sáo nâu (còn gọi là sáo sậu), sáo nghệ… thì chỉ có hai loài sáo trâu, sáo nâu nếu nuôi từ lúc chim mới tập bay mới tinh khôn và nói được tiếng người. Sở dĩ gọi sáo trâu vì loài sáo này thích đậu trên lưng trâu lúc trâu đi ăn hay đi cày ngoài đồng để bắt ve, bắt rận trên mình trâu. Chim có bộ lông đen tuyền, chỉ hai chéo cánh có đốm trắng mỏ vàng, chân vàng, đặc biệt chim trống trên đầu có chớp lông xù lên. Còn sáo nâu có bộ lông màu nâu nhạt, mỏ vàng, chân vàng. Sáo trâu nói nhiều hơn sáo nâu và cũng khôn hơn, nhưng cho dù là sáo trâu hay sáo nâu khi mới tập nói chúng đều bắt chước tiếng huýt sáo của người, nói những từ đơn giản rồi ráp lại thành một cụm từ ngắn như “ chào bác”, “ có khách”, “cào cào”, “ mẹ ơi”… nhưng người nuôi phải kiên trì dạy chúng mới “ nhập tâm” và khi đã nhớ rồi thì chúng cứ nói theo thói quen. Mỗi lần nói, chúng gục gặc đầu, lông cổ, lông đầu xù lên để phát âm. Đặc biệt chúng thường bắt chước tiếng trẻ con, do đó nếu để trẻ con dạy chúng nói bậy, chửi thề sau này chúng sẽ bắt chước nói theo.
Ở thành phố, chợ chim đường Lê Hồng Phong Q10 tôi thường thấy có bán sáo con đã biết bay, nhưng đều do thợ rừng “bẫy”. Nếu mua về nuôi thì cũng “hên xui” chúng mới nói được và thường xổ lồng là bay luôn chứ ít khi quay về với chủ. Còn bây giờ ở quê làng việc tìm được một tổ sáo con là không dễ, hình như với việc “đô thị” hóa nhanh chóng làng quê, đường liên xã cũng tráng nhựa thẳng tắp, bờ tre quanh nhà mái tranh không còn mà thay vào đó là những ngôi nhà gạch khang trang, thậm chí cả biệt thự, đồng lúa bị thu hẹp bởi những khu nuôi tôm công nghiệp… lũ dế mèn, cào cào, châu chấu không còn môi trường sống, chim chóc nói chung, trong đó có những đàn sáo cũng đã bay đi tìm đất mới, bỏ lại nỗi buồn cho lũ trẻ con thôn quê mỗi khi thấy mưa sa chuyển mùa, mỏi mắt trông tìm hướng chim sáo tha mồi về mớm cho đàn chim con mới nở đâu đó trong vạt cau già, thớt vườn dừa cao lêu nghêu đứng vẩy gió… mà tuyệt không thấy bóng những con chim sáo xưa.
Sao lại không buồn vì bầy sáo đã bay xa mất tăm không nhớ ngày quay lại?

 

Monday, May 19, 2025

Nhiếp ảnh gia huyền thoại Nick Út: "Tôi chọn sự thật dẫu trần trụi để thức tỉnh hòa bình"

https://danviet.vn/nhiep-anh-gia-huyen-thoai-nick-ut-toi...

Nhiếp ảnh gia huyền thoại Nick Út: "Tôi chọn sự thật dẫu trần trụi để thức tỉnh hòa bình"
Với bức ảnh "Em bé Napalm", Nick Út đã đi vào lịch sử nhiếp ảnh thế giới, gây chấn động toàn cầu vì tính chân thực ám ảnh về nỗi kinh hoàng của trẻ em trong cuộc chiến ở Việt Nam.
Trong những ngày tháng tư nắng cháy ở Sài Gòn, cựu nhiếp ảnh gia chiến trường Nick Út trở lại TP.HCM, tham gia triển lãm những tác phẩm nổi tiếng của mình, nói chuyện, gặp gỡ, làm từ thiện, đến những vùng đất nghèo khó nhất ở miền Trung.
Nhìn ông luôn rạng rỡ, dù chặng đường xa khá vất vả, bệnh hen suyễn làm khổ cái mũi nhạy cảm, khiến ông không ngừng sụt sịt. Ông ngậm ngùi: "Nhiều người còn khổ lắm, còn đói, nhất là sau dịch. Tôi đi nhiều để giúp họ, bạn bè lo sức khỏe của tôi, may mắn giờ chưa bị Covid, mà có thể bị rồi, nhẹ nên không biết", Nick cười hóm hỉnh.
Ngồi trước mặt tôi là một Nick Út tóc bạc trắng từng vào sinh ra tử trong thời chiến, mấy lần chết hụt, đạn pháo hớt cả mảng tóc trước trán, nay ông cầm que kem sầu riêng ăn ngon lành như một đứa trẻ. Mỗi lần về Sài Gòn, ông cùng các nhiếp ảnh gia chiến hữu lại gặp mặt ở quán cà phê này, gồm Giản Thanh Sơn, Bá Hân cùng nhiều người trẻ khác. May mắn là dù bận rộn, ông vẫn nhận lời phỏng vấn với Dân Việt, vì nể lời đề nghị của nhiếp ảnh gia Giản Thanh Sơn.
Con người Nick Út là thế. Với bạn bè, ông luôn giản dị, thân thiện, nở nụ cười hiền lành. Ở trận mạc, ông luôn là người đi đầu, đến trước, xông pha còn hơn cả lính tráng, chỉ vì muốn có những hình ảnh chân thực nhất. Với những nhân vật trong các bức ảnh, ông thường có mối liên lạc kỳ lạ về sau như một mối duyên gặp gỡ, yêu thương và giúp đỡ họ khi cần.
Trước cái ác, ông run lên vì giận dữ và chấp nhận đánh đổi để có những bức ảnh thức tỉnh cuộc chiến. Còn trước cựu Tổng thống Hoa Kỳ Donald Trump, ông được xem như một anh hùng thời chiến đầy phẩm hạnh, khi nhận Huân chương cao quý cho tác phẩm nhiếp ảnh "Em bé Napalm", điều mà không phải nhiếp ảnh gia nào trên thế giới có thể nhận được vinh dự này.
Sắp tới, ông lại có dịp được diện kiến Đức Giáo hoàng Vatican nhân kỷ niệm 50 năm bức ảnh được công bố trước thế giới.
Nhiếp ảnh gia huyền thoại Nick Út: & Tôi chọn sự thật dẫu trần trụi để thức tỉnh hòa bình - Ảnh 2.
Có những cuộc chiến mà chỉ cần một bức ảnh, có thể bên mạnh trở thành bên thua cuộc. Còn nhớ, bức ảnh tướng Nguyễn Ngọc Loan bắn thẳng vào người lính Việt Cộng Bảy Lém ở giữa đường phố Sài Gòn đã khiến người ta hoài nghi về tính tàn bạo của cuộc chiến. Và đến bức ảnh cô bé Kim Phúc chạy ra khỏi ngôi làng bị ném bom Napalm, cơ thể bị lóc từng mảng da, miệng không ngừng kêu khóc cầu cứu vô vọng, có thể nói chính ông đã đặt dấu chấm hết cho cuộc chiến của người Mỹ ở miền Nam Việt Nam…
- Cho tới giờ tôi vẫn còn nhớ câu chuyện đằng sau bức ảnh của tướng Loan. Về đại cục, bức ảnh hành quyết đó không nặng ký bằng bức ảnh "Em bé Napalm", nhưng cũng đã thay đổi bản chất của cuộc chiến.
Hồi đó, tôi và Eddie Adam - tác giả của bức ảnh - đi làm việc chung. Riêng hôm đó, tôi đi Chợ Lớn nơi đang có chiến sự. Tôi tới đó thì mọi chuyện xong rồi, nghe kể họ bắt được Việt Cộng Bảy Lém. Tướng Loan là người nổi tiếng chuyên "súc miệng bằng bia", lúc nào cũng ở trong cơn say. Lúc bị bắt, người ta còng tay anh Bảy, kéo trước mặt tướng Loan, anh Bảy vẫn chửi tướng Loan sa sả. Ông Loan bực mình kéo lính ra, chẳng ai ngờ rồi ông ấy thiếu suy nghĩ, rút súng bắn luôn.
Người quay phim là bạn tôi Võ Sửu, người chụp là Adam. Xem lại thước phim rất sợ. Sau đó, Võ Sửu không dám đề tên mình, sợ bị bắt. Còn Adam chụp xong, về tòa soạn, ông giám đốc AP bảo Adam bay sang HongKong ngay vì sợ chính quyền Việt Nam Cộng hòa sẽ bắt nhốt hoặc tử hình anh vì tấm hình đó. Bức này sau cũng đoạt giải Pulizer.
Nhiếp ảnh gia huyền thoại Nick Út: "Tôi chọn sự thật dẫu trần trụi để thức tỉnh hòa bình" - Ảnh 3.
Còn tôi, sau khi chụp bức ảnh và đăng lên báo, luôn bị chính quyền miền Nam hăm dọa, tìm kiếm. May mà để tên Nick Út nửa tây nửa ta nên họ không biết người chụp là người Mỹ hay Việt. Họ tìm tôi hoài, có lần, tôi đứng gần nghe hỏi "thằng Mỹ đó đâu rồi", sợ quá bỏ ra ngoài.
Tôi cũng nghe mấy thằng bạn nói "tấm hình này tai hại, nguy hiểm cho mày lắm", họ khuyên tôi lánh mặt. Thấy vậy, tôi không dám ở văn phòng nhiều mà đi miền Trung, đi tỉnh, rất ít khi ở Sài Gòn vì biết có ngày bị lộ thì họ sẽ giết tôi ngay.
Số mạng tôi lớn lắm, đi tỉnh hoài vậy mà không sao cả, cũng chẳng bị bắt. Ăn mặc đồ lính trông oai vệ, lính tưởng là... tư lệnh sư đoàn, có biết đâu tôi là dân… trốn quân dịch! (cười).
Khoảnh khắc chụp Kim Phúc giang tay chạy khỏi làng kêu cứu là khoảnh khắc hiếm có trong lịch sử và không có ai trong số các nhà nhiếp ảnh, phóng viên quốc tế hôm đó chụp được. Một câu hỏi kinh điển về đạo đức - giữa việc cứu người ngay lập tức và chụp tấm hình để đời, anh chọn bên nào?
- Tôi luôn chọn cứu người. Chuyện thế này, vào ngày 7/6, tôi nghe người bạn văn phòng kế bên đài ABC News của Mỹ hỏi: "Nick Út, sao mày còn ở đây, Trảng Bàng đang đánh lớn lắm". Tôi nói "Uýnh lớn, bây giờ dám đi không, chiều rồi. Sáng mai tôi đi".
Nói là làm, tôi xin ông giám đốc hãng AP cho tôi một chiếc xe rồi sớm mai tới Trảng Bàng lúc chưa tới 8 giờ sáng. Tới đó mới thấy hàng nghìn đồng bào từ hướng Trảng Bàng chạy túa ra các ngả theo hướng Sài Gòn, hướng vào rừng, Tây Ninh... Tôi đứng cạnh mấy phóng viên, thấy khói bốc lên cao từ Cao Đài.
Rồi hơn 10h, tôi bắt đầu đi theo sư đoàn 25 để chụp hình. Trước 12h tôi phải ra quốc lộ để gửi ảnh về Mỹ cho kịp. Vậy mà không hiểu sao tôi còn nấn ná lại, nhìn về Cao Đài, thấy lính ném lựu đạn khói màu chỉ điểm cho không quân bỏ bom là biết có chuyện rồi. Khói bốc lên màu vàng, rồi nghe tiếng phản lực cơ, thả 2 quả bom vào chùa. Tôi chụp lia lịa và không ngừng quan sát.
Một chiếc sau đó bay rất thấp thả 4 trái bom, lúc đó không ai biết là bom Napalm, lửa cháy bừng lên, khói đen rồi khói trắng lan rộng. Không ngờ lát sau, từ màn khói trắng chạy ra mấy đứa nhỏ, người dân, rồi cả đàn chó… Tôi chụp được hình người đàn ông và người đàn bà ẵm xác 2 đứa nhỏ chạy ra. Rồi một bà già (sau này tôi mới biết là bà ngoại Kim Phúc) chạy ra cầu cứu, tay ẵm đứa nữa bị lột phỏng da chân tay vì bỏng nặng.
Lúc đó, các nhà báo trong và ngoài nước đứng chặn hết đường lo chụp, bà không đi qua được, đành đứng cạnh họ. Tôi đưa máy lên chụp, mới chụp thì thằng bé nấc rồi chết liền. Vừa chụp, tôi vừa liếc ở góc máy về hướng Cao Đài thì nhìn thấy một cô bé giang tay chạy, tôi chạy tới chụp liền, toán phóng viên cũng chạy theo.
Tới gần, thấy da cô bé tuột hết, lưng cũng cháy xém. Tôi nghĩ chắc cô chết mất vì đau đớn không chịu nổi, liền lấy nước tưới lên người cô đang cháy. Lúc đó chỉ kịp nghĩ, phải cứu cô ấy mới được. Một ông già mặc đồ trắng kiểu đạo Cao Đài, năn nỉ tôi đưa bọn nhỏ đi bệnh viện. Xung quanh mọi nhà báo, lính tráng đều rút ra lộ rồi.
Tôi cho mấy đứa nhỏ lên trước rồi ẵm Kim Phúc lên, cho cô bé ngồi trên sàn xe vì lưng cháy không thể ngồi dựa được. Trong xe, cô bé cũng liên tục nói với anh trai "chắc em chết" hoài. Sau đó, tôi mang nước cho cô bé uống. Một số bé trong hình tôi vẫn còn liên lạc được. Cũng như Kim Phúc, gia đình các em đều luôn cảm ơn tôi vì đã cứu mạng bọn trẻ lúc bấy giờ.
Nhiếp ảnh gia huyền thoại Nick Út: Tôi chọn sự thật dẫu trần trụi để thức tỉnh hòa bình" - Ảnh 4.
Nhiếp ảnh gia huyền thoại Nick Út: Tôi chọn sự thật dẫu trần trụi để thức tỉnh hòa bình - Ảnh 5.
Nhiều người có mặt hôm đó song không chụp được khoảnh khắc kinh khủng gây chấn động cả thế giới?
- Những người khác xui là hết phim phải dừng lại thay nên không chụp gì được. Sau này nghĩ lại, tôi cho là ông trời đứng về người Việt, cho chính người Việt chụp bức ảnh đó để nói về độ tàn khốc của cuộc chiến.
Nhiếp ảnh gia huyền thoại Nick Út: Tôi chọn sự thật dẫu trần trụi để thức tỉnh hòa bình- Ảnh 6.
Hơn nữa, có thể là do ông anh của tôi phù hộ. Ngày trước, anh tôi ghét chiến tranh, anh ấy là phóng viên chụp biết bao xác chết cùng người bị thương. Về anh đưa cho vợ coi và tôi coi luôn. Anh là người dẫn dắt tôi vào nghề phóng viên chiến trường, thường dặn, anh căm ghét chiến tranh, chỉ mong chụp được tấm hình hòa bình để chấm dứt những cuộc chiến vô nghĩa. Nên mỗi khi chụp hình tôi đều nghe tiếng anh bên tai, dù anh đã chết từ lâu ở chiến trường. Chụp xong bức "Em bé Napalm", tôi nói thầm với anh, "Anh ơi, hôm nay em cứu người và tấm hình của em chắc đoạt giải". Hai ngày sau, bên Mỹ gọi về tấm hình gửi từ Sài Gòn – Tokyo – New York sẽ nhận giải Pulizer. Năm đó tôi mới 21 tuổi, là phóng viên trẻ nhất nhận giải thưởng danh giá này.
Từng có bức ảnh người con rơi vào hàm cá sấu, người cha không cứu mà lại chụp hình, bức ảnh gây tranh cãi, người cha bị lên án. Tương tự, bức ảnh con kền kền chờ rỉa xác một đứa trẻ châu Phi đang hấp hối vì đói đã tạo ra bi kịch cho chính người chụp nó – phóng viên đã tự sát vì hối hận. Ngay cả Adam khi chụp bức ảnh tướng Loan cũng đã day dứt không nguôi khi bức ảnh làm cuộc đời tướng Loan suy sụp dù anh không muốn. Sứ mệnh của người chụp hình đôi khi không phải là chụp, mà là lý do nhân đạo. Ông nghĩ sao về sứ mệnh của nhà nhiếp ảnh trong lúc nguy ngặt nhất?
- Tôi biết người chụp hình bức con chim kền kền ấy vì có dịp làm việc và từng đi nhiều với nhiếp ảnh gia thế giới. Bên đó đang nạn đói, chụp xong thì Kevin Carter bỏ đi, cũng không nghĩ được giải Pulitzer nữa.
Khi đoạt giải rồi, nhiều người phỏng vấn, hỏi anh có biết tên đứa bé trong ảnh không, đứa bé còn sống hay đã chết. Nhưng người phóng viên ảnh lắc đầu vì anh không hỏi han gì đứa trẻ mà bỏ đi ngay sau lúc có được bức ảnh giá trị. Về sau, chính anh tự tử vì hối hận. Có thể, một phần cũng vì trong bài viết có ghi "ông Nick Út đưa cô Kim Phúc đi cứu chữa, còn tại sao anh không làm gì?".
Nếu cô Kim Phúc chết, tôi cũng sẽ tự tử vì day dứt không cứu được. Lúc đó tôi còn trẻ, cũng không đành lòng bỏ bọn trẻ ở lại, trong khi ai cũng bỏ đi hết, nhất là nhà báo Mỹ vì sau khi có hình đẹp thì phải tìm cách gửi ngay về trung tâm.
Nhiếp ảnh gia huyền thoại Nick Út: Tôi chọn sự thật dẫu trần trụi để thức tỉnh hòa bình" - Ảnh 7.
Nhiếp ảnh gia huyền thoại Nick Út: Tôi chọn sự thật dẫu trần trụi để thức tỉnh hòa bình - Ảnh 8.
Nghe nói, ông cũng phải đấu tranh để đăng bức hình đi vào lịch sử này?
- Lúc đó, trong tòa soạn AP có nhiều biên tập viên, họ nói tấm hình bé gái 9 tuổi chắc không dùng được. Bấy giờ ông sếp tôi có đó, nói nên xài hình khác. Khi đó ông sếp lớn hơn đi ăn trưa mới về, thấy tấm hình trên bàn, biết là hình đẹp, nên hỏi các biên tập viên ai chụp và hối "Tại sao tụi bay không lên ngay đi?". Ông sếp nhỏ nói "nhân vật không mặc quần áo chắc không xài được".
Nhiếp ảnh gia huyền thoại Nick Út: Tôi chọn sự thật dẫu trần trụi để thức tỉnh hòa bình" - Ảnh 9.
Có một ông người Nhật rửa hình trong phòng tối, nói chỉ cần dùng cây viết chì bôi đi, kiểu như photoshop vậy, nhưng sếp tôi không cho ai đụng vào bức ảnh, cứ gửi nguyên bản về New York để bên đó quyết định. Sếp bên New York ra lệnh không ai được sửa. Mấy ngày sau, Tổng thống Nixon tuyên bố nhân vật cô bé trong ảnh bị phỏng do dầu nấu ăn, không phải do bom Napalm của Mỹ. Đại tướng Westmoreland tổ chức họp báo nói nếu bị bom Napalm thì cô bé này chết rồi, làm sao sống được! Rõ là người chụp bức hình này dàn cảnh để tố tội ác của Mỹ! Ông vừa tuyên bố xong, đài truyền hình ABC chiếu bộ phim trên, ông không chối được nữa, mới chạy tội, nói là "cố vấn của tôi báo cáo là cô bé bị bỏng dầu".
Sự thật chiến tranh kinh khủng ở Việt Nam bị phơi bày, bên đó, ngày nào cũng có biểu tình. Bức ảnh gây chấn động cả thế giới. Đến giờ, bức hình vẫn còn giá trị chống chiến tranh, giờ nhìn chiến sự Nga-Ukraine mà ai cũng khiếp hãi chiến tranh. Nhìn thấy cái chết, bom đạn lại nhớ chiến tranh ở Việt Nam.
Khi làm phóng viên chiến tranh, ông khao khát hòa bình đã rõ rồi. Nhưng trước một hiện thực, một sự thật, ông đứng về phía ai, người dân hay giới chính trị?
- Đứng về sự thật, người dân! Vì mỗi ngày nhìn thấy dân chết tội quá. Lúc trẻ, tôi thường bật khóc vì không nén nổi xúc động. Những xác chết chồng chất, rồi bên này hay bên kia, bên nào cũng đau thương mất mát.
Tôi nhớ hồi xưa ở Long An cách Sài Gòn không bao xa, thấy cảnh đánh nhau, đạn bay vèo vèo trong nhà. Anh tôi mới bảo tôi lên Sài Gòn ở cho yên tâm. Tối thì mấy ông Việt Cộng vào làng, hai bên giao tranh, dân kẹt ở giữa.
Lúc làm phóng viên chiến trường, tôi muốn chụp cho thế giới thấy sự thật để chấm dứt chiến tranh. Tôi chụp ngôi nhà đổ nát, một người ngồi cạnh đó. Không ai giúp đỡ. Tiếng nói của dân chẳng ai nói thì chỉ có phóng viên mới nói được! Đó là trách nhiệm của phóng viên.
Có lần tôi đi Hố Nai, vùng công giáo. Ông tướng Việt Nam Cộng Hòa Lê Minh Đảo nói một câu mà tôi rất tức giận: "Nhà thờ đang cháy đổ nát, anh chụp hình đang cháy làm gì". Rồi không cho chụp.
Khi về bên Mỹ, biết ông là tác giả bức ảnh, họ đối xử với ông ra sao?
- Họ chửi hoài nhưng tôi không sợ. Tôi nói báo chí là không biên giới, không bênh ai, bên ai. Tụi tôi giống bác sĩ, tự do mà, ai chửi thì chửi. Xong người ta xin lỗi tôi.
Tôi về Việt Nam năm 1989 gặp ông Võ Nguyên Giáp, ông là người rất đáng kính trọng, dễ gần, mời tôi về nhà ăn cơm. Sau đó về Mỹ tôi cũng bị... chửi.
Trong mỗi bức ảnh, ông muốn nói lên sự thật hay cảm xúc của những người chứng kiến sự thật đó?
- Tôi chọn bức ảnh nói lên sự thật. Cảm xúc sẽ đạt được từ sự thật đó. Chụp được thì nói sao cũng được. Báo chí quốc tế không cho photoshop, phải để nguyên trạng, không dàn dựng được sự thật.
Nếu làm lại, ông có làm phóng viên chiến trường, một nghề quá hiểm nguy?
- Vẫn làm chứ! Hiện tôi đã về hưu rời hãng AP, song vẫn làm nhà báo tự do.
Thời gian trước, phía bên Mỹ họ cũng nhờ tôi tập huấn về báo chí. Tôi nói thời kỹ thuật số đã khác, chỉ cần máy tính, vệ tinh. Báo chí đi xa hơn mấy chục năm về trước nhưng dẫu thay đổi thì vẫn phải tôn trọng sự thật.
Nhiếp ảnh gia huyền thoại Nick Út: "Tôi chọn sự thật dẫu trần trụi để thức tỉnh hòa bình - Ảnh 10.
Nhiếp ảnh gia huyền thoại Nick Út:Tôi chọn sự thật dẫu trần trụi để thức tỉnh hòa bình - Ảnh 11.
Được gọi là huyền thoại, ông có thích không?
- Tôi rất thích. Mấy chục năm rồi, đi khắp thế giới ai cũng biết tôi nhờ bức ảnh đó. Nếu bức hình tôi chụp đã thay đổi cuộc đời Kim Phúc, thay đổi cả thế giới thì chính đời tôi cũng thay đổi. Khi Tổng thống Donald Trump tặng Huân chương nghệ thuật của nước Mỹ, ông hỏi nhiều người trong White House (Nhà trắng) có ai biết tấm hình này không. Những người ở tuổi khoảng 60 ai cũng biết, còn trẻ học đại học cũng rành. Bên Mỹ từ trường trung học đã phải học lịch sử, bọn trẻ suốt ngày lôi tôi ra phỏng vấn. Thành ra nổi tiếng cũng khổ. Không chỉ ở Mỹ, mà cả bên Nga, Đức, phương Tây… Có bà má chở con từ Washington DC tới Los Angeles phỏng vấn, sau đó cháu được giải thưởng ngon lành thì mẹ nó mua quà tặng tôi. Làm vậy tôi có thích đâu.
Nhiếp ảnh gia huyền thoại Nick Út: "Tôi chọn sự thật dẫu trần trụi để thức tỉnh hòa bình" - Ảnh 12.
Trong khi đó, ở Việt Nam thanh niên ít được học về bức ảnh này. Đó là điều tôi thấy đáng tiếc.
Ông nói rằng ông bị ám ảnh hậu chiến, cả cô Kim Phúc cũng vậy. Làm sao ông chữa khỏi những chấn thương bên trong?
- Mấy năm sau tôi vẫn còn bị ám ảnh, tự dưng nghe tiếng máy bay, nhảy ra khỏi giường cao, té xuống đất. Mỗi lần coi xi-nê tôi sợ phim chiến tranh lắm. Lính Mỹ từ Việt Nam trở về cũng bị hội chứng đó, phải đi bác sĩ tâm lý. Tôi cũng đi, may là bác sĩ bảo không sao.
Tình cảm của ông với Kim Phúc?
- Chúng tôi như cha con, chú cháu, tuần nào cũng nói chuyện với nhau. Tình cảm gần gũi, Kim Phúc đi đâu cũng nói chú Nick giúp cô sống ngày hôm nay, cha mẹ cô cũng cảm ơn tôi. Ba Kim Phúc mất cách đây 3 năm, mẹ bệnh nên Kim Phúc ở nhà chăm mẹ. Phúc có người chồng rất tốt, thương yêu, chăm sóc cho Phúc hết mực. Hồi ở Cuba, tối nào anh chồng cũng bóp chân tay cho Phúc đỡ nhức mỏi, đau đớn khi trở trời. Phúc cũng nghĩ bị bỏng như mình ai lấy. Vậy mà có người hỏi cưới, yêu thương. Cưới xong thì họ chuyển sang Canada. Đứa con đầu giờ lấy vợ ở bên Indonesia, đứa sau lấy vợ Mỹ. Phúc đã có cháu nội rồi.
Bản thân từng sém chết mấy lần, nhưng vì sao ông vẫn không sợ xông pha nơi chiến trận?
- Tôi sợ chứ, nhưng tin vào Trời Phật. Ông anh tôi là phóng viên chiến trường tử trận, rất linh. Khi nguy hiểm, tôi lại chắp tay vái ông. Thực ra, ai cũng sợ chết. Nhưng hồi đó, tôi còn độc thân, tuổi đang hăng lắm, biết trước thế nào mình cũng chết nhưng cứ thế mà đi. Có bữa xe cán trái mìn chống chiến xa, trên xe toàn phóng viên Mỹ và Việt. May là mìn không nổ vì là mìn chống tăng. Người lính gỡ mìn nói: "Các anh gan ghê. Sáng sớm tụi tôi chưa kịp mở đường".
Cũng như ông, phía bên kia có những nhà nhiếp ảnh, quay phim ghi lại cuộc chiến. Từng gặp ông Đoàn Công Tính, người chụp thành cổ Quảng Trị, cảm nhận của ông về phóng viên chiến trường hai bên ra sao?
- Tôi nói với ông: "anh ở trong bắn ra, tôi ở ngoài tiến vô, hai anh em toàn gặp cảnh đổ nát". Anh Tính rất giỏi, anh công nhận phóng viên Nam rất khá. Coi lại hình ảnh của anh trại giam "Hilton Hà Nội", rồi chụp cảnh hỏa tiễn săn máy bay Mỹ rất khó… Mấy hình khó chụp mà chụp máy cơ chạy phim là rất giỏi.
Nhiếp ảnh gia huyền thoại Nick Út: "Tôi chọn sự thật dẫu trần trụi để thức tỉnh hòa bình" - Ảnh 13.
Xin ông cho biết mục đích chuyến trở về Việt Nam lần này?
- Tôi đưa xe chở gạo đến miền Tây, rồi lên chùa Gò Vấp giúp trẻ em bị chất độc da cam, trẻ em bị cha mẹ bỏ rơi. Hơn 200 đứa, tội nghiệp lắm. Tụi nó gương mặt thông minh, dễ thương. Rồi từ đó lên Ban Mê Thuột, cho gạo, tiền. Tụi tôi tới thăm trại cùi, trẻ em đồng bào Thượng. Xong nhiệm vụ từ thiện, bay qua Thái Lan ở gần 5 ngày.
Tôi bay tới miền Nam Thái Lan, lấy xe chạy hàng trăm cây số tới vùng hải tặc. Đi phỏng vấn những người còn sống sót, vô những ngôi chùa hỏi về bà con thuyền nhân những năm 1975-1980. Họ nói hiện giờ còn chiếc ghe bị đắm chìm. Bà người Thái đào lên, gỗ bể hết, trôi vào bờ, có xác bị trói hai tay, có cả phụ nữ, trẻ em. Trong khu đó, tới ngôi chùa, có cả mồ chôn tập thể những đồng bào bị giết. Thấy buồn lắm.
Tôi đi dọc biển nhìn xem, biển tháng tư lặng lắm. Từ đất liền đi qua đảo mất hơn 5 tiếng nhưng lo sợ gặp hải tặc, cứ vái thầm trong người. Nhất là mình có quốc tịch Mỹ, chưa báo với tòa đại sứ, chỉ đưa hình lên Facebook để nếu có chết bạn bè biết mình đang ở đó. Dẫu sao đi tàu của người Thái cũng đỡ sợ. Ra đó không ăn được nên phải ăn kẹo vitamin sống qua ngày.
Nghe nói thời 1975 ở đây không có nhà cửa gì cả. Trước tôi có lẽ không có mấy ai dám tới đảo vì sợ hải tặc.
Ông là người đầu tiên tới đảo đó, nó gắn với một thời vượt biên của thuyền nhân, quá khứ đau khổ…
- Khác với thuyền nhân, tôi rất sướng. Còn thuyền nhân thiếu đủ thứ. Chiếc tàu nhỏ, chở 40-50 người, đàn ông, đàn bà, trẻ em nép sát vào nhau chẳng còn thấy mắc cỡ, không tắm rửa… cứ mong được lên đảo, không ngờ lên đảo là bị cướp đồ, bị giết, bị hãm hiếp. Tôi gặp cô gái 25 tuổi vượt biên qua Campuchia mà không may bị hải tặc bắt. Cô bị bắt làm gái điếm, một ngày tiếp hàng chục khách. Hiện vẫn còn 40 người Việt ở Thái, sống chui lủi vì sợ bị bắt. May mà cô trốn được. Bữa hôm kia tôi ăn cơm với một tỷ phú người Thái, tôi hỏi ông có thể giúp những người Việt đó không và ông nhận lời. Là tỷ phú mà ông rất bình dân.
Cô bạn tôi làm phóng sự về người tị nạn, còn tôi làm chùm ảnh, nếu được thì in trong sách. Già rồi đi chơi cho vui.
Nhiếp ảnh gia huyền thoại Nick Út: "Tôi chọn sự thật dẫu trần trụi để thức tỉnh hòa bình" - Ảnh 14.
Dường như dù đã ngoài 70, ông vẫn còn rất máu lửa với nghề?
- Đam mê lắm. Ngày xưa tham gia mấy chục ngàn cuộc hành quân từ Cà Mau đến Bến Hải, đường mòn Hồ Chí Minh, Hạ Lào, Quảng Trị (những trận đánh khủng khiếp). Nhiều người nói về tôi "lính chưa tới ổng đã tới rồi". Tại vì máy bay chở những người đầu tiên vô, nếu đi trễ thì chụp hình xấu hoắc. Người sợ chết sẽ không bao giờ có hình vì toàn đi sau.
Sau này nghe nói ông làm paparazzi, hơn các phóng viên ảnh khác là chụp toàn người nổi tiếng và họ nghe tiếng ông thì gật đầu liền dù rất khó tính...
- Tôi ở Việt Nam về thì AP bảo chụp hình Paris Hilton, cô uống rượu vẫn lái xe, bị bắt. Thực ra vì cô giàu, người ta làm tiền thôi. Người nổi tiếng khổ lắm. Tới nơi, biết mình nhỏ con sợ không bì được với bọn tây cao như cây tre, tôi cũng hơi lo, nhưng không hiểu sao tới đâu ai cũng dạt ra vì ai cũng biết Nick Út! Có ông còn mời tôi ngồi cạnh vì tôi lùn không sợ cạnh tranh. Kinh nghiệm cho thấy, bà má đang đứng ở cửa đang khóc chờ cảnh sát đưa Paris đi tù. Tôi bấm ngay được 1 shot. Hãng AP nói tôi tới nhà tù chụp hình. Lúc chờ cùng các phóng viên hãng khác, tôi nghe xì xào, ông Nick 30 năm trước chụp Kim Phúc, giờ 30 năm sau chụp Paris Hilton đi tù, ông chụp được hình cô đang khóc, mới biết "thì ra hình mình lên rồi". Chỉ 2 người chụp được hình Paris khóc thôi, vì thế đài nào cũng gọi phỏng vấn.
Về sau tôi thích chụp động vật hoang dã, rất nhiều báo xài. Tôi chụp thiên nhiên không sợ nguy hiểm, chỉ có điều phải canh hàng tiếng đồng hồ, hên xui nữa.
Với một người từng vào sinh ra tử như ông, cuộc đời này có ý nghĩa gì?
- Thú thực tôi rất may mắn, được đi khắp thế giới. Năm nay bay nhiều nhất, phải bỏ bớt vì bà xã cằn nhằn miết. Nhưng phải nói là từ sau bức ảnh đó, đời tôi và cả đời Kim Phúc đều thay đổi.
Đời đi đây đó, đi đâu ai cũng biết. Làm báo thì quá dễ dàng. Nhiều tài tử rất khó tiếp cận, nhưng nghe tên tôi thì đồng ý. Có người tôi bỏ không thèm gặp. Michael Jackson nghe tên tôi là cho chụp hình luôn.
Tài tử Marlon Brando đẹp trai lừng lẫy rất ghét cho báo chí chụp hình, đến khi con trai ông gặp sự cố bắn chết bồ của em gái mình, tôi được phái đi làm, thông qua người bạn luật sư ông ấy đồng ý gặp tôi ngay. Nhưng bảo "tôi nặng cả 4 trăm pound làm sao chụp?". Tôi chụp cho ông ấy góc khá hơn, ông khoái quá kéo tôi ra gặp luôn báo chí, giới thiệu Nick Út bạn tôi, cho báo chí chụp hình tôi với ông thôi.
Thằng con ông đi tù không thích tôi vì chuyện này, nhưng đến khi nam tài tử mất, nó xin lỗi tôi.
Ngay cả cựu Tổng thống Donald Trump cũng từng nói, khi gặp tôi lần đầu, ông nghĩ nhiều về tôi. Sau đó, Nhà Trắng mời tôi tháng 4 tới nhận huy chương mà dịch Covid-19 bùng phát. Đến tháng 11/2020, ông vẫn tiếp tục muốn trao huy chương cho tôi.
Về tình duyên cũng vậy, tôi cũng rất may mắn. Bà xã lúc đó là cô gái xinh đẹp, tôi không nghĩ sẽ có ngày là vợ mình. Chúng tôi quen nhau ở Nhật. Con trai tôi làm phát ngôn viên của hãng điện California. Con gái cũng có công việc ổn định. Cuộc sống của tôi hiện nay khá ấm áp, tôi đi nhiều nơi trên thế giới để mở mang tầm mắt và tiếp tục có lời cảnh tỉnh về chiến tranh, xung đột để nhân loại biết quý mạng sống của con người.
Xin cảm ơn ông Nick Út và hy vọng ông có những chùm ảnh đẹp về thiên nhiên và các vùng đất đi qua!

Sunday, May 18, 2025

Quạ và chim sẻ

Một ngày nọ, giữa mùa Thu, một cơn gió mạnh thổi qua khu rừng. Bầu trời phủ đầy mây đen, và những chiếc lá lao vào một điệu nhảy điên cuồng, cuốn theo cơn lốc không thể kiềm chế. Giữa cơn bão đó, một con quạ bay qua cánh đồng thì đâm mạnh vào cành cây sần sùi của một cây sồi già. Với một tiếng quác nghẹn lại, nó rơi xuống đất, một bên cánh rũ xuống, gãy gập.

Con quạ cố gắng đứng dậy, giang cánh ra, nhưng một cơn đau nhói xuyên qua cơ thể nó. Nó hiểu rằng mình không thể tự đứng dậy được. Thế là, nó ngước mắt nhìn lên bầu trời – nơi những con chim khác vẫn đang bay vòng tròn – và cất lên một tiếng kêu đầy hy vọng:
— Cứu tôi với... tôi không thể bay nữa...
Một con chim ác là đi ngang qua nhìn thấy, bật cười khinh miệt:
— Mi đó à, kẻ kiêu ngạo, từng bay cao và nhìn xuống chúng ta... Và giờ thì cầu xin sự giúp đỡ sao?
Một con sáo, một con chim sơn ca, thậm chí cả một con giẻ cùi bay theo sau. Nhưng không con nào dừng lại. Ánh mắt lảng tránh của chúng mang theo vẻ khinh thường hoặc dửng dưng.
Con quạ cúi đầu. Một mình, đói khát, bị thương, nó cảm thấy niềm tin dần rời bỏ mình.
Nhưng bất chợt, từ một bụi cây gần đó, một giọng nói dịu dàng, nhỏ nhẹ cất lên:
— Tôi sẽ giúp anh... nếu anh không chê sức tôi yếu.
Đó là một con chim sẻ. Nhỏ bé, giản dị, màu xám như vỏ cây. Nó nhảy đến bên con quạ, ngậm một mẩu bánh mì khô trong mỏ. Rồi nó quay lại, mang theo một giọt nước, một chiếc ổ bằng lá khô, và xây tổ dưới gốc cây.
— Tại sao cậu làm vậy? — Con quạ thì thầm, ngạc nhiên.
— Bởi vì anh vẫn còn sống. Và nếu tôi là người ngã xuống, tôi cũng mong có ai đó không quay mặt làm ngơ.
Ngày tháng trôi qua. Con quạ, ban đầu không thể cử động, được con chim nhỏ canh chừng, chăm sóc, sưởi ấm. Chim sẻ chia phần vụn bánh của mình, kể chuyện về cuộc sống trong rừng, và canh gác suốt những đêm lạnh buốt. Và khi cuối cùng con quạ có thể dang cánh trở lại, suy nghĩ đầu tiên của nó không phải là cho bản thân, mà là cho người bạn nhỏ nay đã trở nên quý giá hơn tất cả.
Mùa xuân đến trong ánh sáng rực rỡ và tiếng hót líu lo. Nhưng một buổi sáng, khi chim sẻ đang mổ những hạt giống trong trảng cỏ, một con chim ưng từ bụi cây lao ra. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh — chim sẻ thậm chí còn chưa kịp kêu lên.
Nhưng bỗng nhiên, một bóng đen xé ngang bầu trời. Con quạ, mạnh mẽ và lộng lẫy, lao thẳng vào kẻ săn mồi. Đôi cánh nó đập mạnh đến nỗi gió rít lên. Nó đâm sầm vào con chim ưng và khiến nó phải bỏ chạy.
— Anh đã cứu tôi... — Chim sẻ thở hổn hển.
— Không, chính cậu mới là người đã cứu tôi trước tiên, — con quạ đáp. — Và giờ tôi biết rằng lòng tốt không đo bằng sải cánh. Một trái tim vĩ đại có thể nằm trong một cơ thể nhỏ bé nhất.
----------------------
Đừng bao giờ xem thường những ai yếu đuối hơn mình. Có những người tưởng chừng nhỏ bé lại trở thành chỗ dựa lớn lao nhất. Và lòng tốt được trao đi mà không mong hồi đáp sẽ luôn quay trở lại — vào lúc ta không ngờ nhất, nhưng cũng là lúc ta cần nó nhất. 

Friday, May 16, 2025

Ngày Con Ong Thế giới - World Bee Day

 

Ngày 20 tháng 5, chúng ta cùng thế giới kỷ niệm Ngày Con Ong Thế giới, một ngày không chỉ để tôn vinh loài ong bé nhỏ, cần mẫn, mà còn để nhắc nhở nhân loại về sự sống còn của chính mình.

Mục đích của ngày này là nâng cao nhận thức về vai trò thiết yếu của loài ong. Ong cùng với các loài thụ phấn khác như bướm, dơi, chim đóng vai trò rất quan trọng trong việc thụ phấn cho cây trồng, giúp bảo đảm an ninh lương thực và đa dạng sinh học. Ước tính có đến 75% các loại cây trồng dùng làm thực phẩm trên toàn cầu phụ thuộc vào sự thụ phấn của côn trùng.

Ngày nấy cũng là ngày thế giới cảnh báo sự suy giảm số lượng loài ong. Sự phát triển nông nghiệp công nghiệp, việc sử dụng thuốc trừ sâu, sự biến đổi khí hậu, và môi trường sống đang … đe dọa nghiêm trọng đến quần thể ong trên toàn cầu. Ngày Con Ong Thế giới nhằm kêu gọi các chính phủ, tổ chức và cá nhân hành động để bảo vệ ong và các loài thụ phấn khác.

Ong, một loài có vẻ khiêm nhường, thực ra đang gánh trên mình một sứ mệnh khổng lồ: bảo vệ sự sống trên Trái đất. Không phải ngẫu nhiên mà Liên Hiệp Quốc chọn ngày sinh của Anton Janša, nhà tiên phong nghề nuôi ong hiện đại ở Slovenia, để đánh dấu ngày này. Đó là lời nhấn mạnh rằng vai trò của ong vượt xa việc tạo ra mật ong. Ong là mắt xích thiết yếu trong chuỗi sinh thái và chuỗi lương thực toàn cầu.

Theo ước tính của FAO, có đến 75% các loại cây trồng dùng làm thực phẩm của con người cần sự thụ phấn từ ong và các loài thụ phấn khác. Từ trái cây, rau củ, đậu nành cho đến cà phê và hạt có dầu – nhiều nguồn thực phẩm chúng ta ăn mỗi ngày đều có dấu vết của sự cần mẫn từ loài ong. Nếu ong biến mất, an ninh lương thực toàn cầu sẽ bị đe dọa nghiêm trọng.

Môi trường sống bị phá hủy do đô thị hóa, việc sử dụng thuốc trừ sâu độc hại, sự thay đổi khí hậu, và sự đơn điệu của nông nghiệp công nghiệp đã làm mất đi hệ thực vật đa dạng – nguồn sống thiết yếu của loài ong.

Thế nhưng, con ong đang bị đe dọa. Môi trường sống bị phá hủy, thuốc trừ sâu công nghiệp, dịch bệnh lan truyền, và biến đổi khí hậu đã khiến số lượng đàn ong trên thế giới suy giảm nghiêm trọng. Nếu loài ong biến mất, không chỉ ngành nông nghiệp lâm nguy mà cả an ninh lương thực toàn cầu cũng sẽ bị ảnh hưởng sâu sắc.

Đó là một lời cảnh tỉnh không thể coi nhẹ.

Nhưng hơn cả ý nghĩa của một ngày kỷ niệm, ngày nầy là lời mời gọi mỗi chúng ta cùng hành động để bảo vệ thiên nhiên:

*  Hãy trng nhiu hoa và cây bđa trong vườn nhà, trên ban công, hay bt c mnh đt nh nào có th.

· Hn chế s dng thuc tr sâđc hi.

· Ưu tiên mua các sn phm nông nghip thân thin vi môi trường, đc bit là mt ong nuôi bn vng.

· Giáo dc cng đng v vai trò ca ong trong chui thc phm và môi trường.

Bảo vệ ong cũng chính là bảo vệ hành tinh xanh và tương lai của nhân loại. Loài ong không biết nói, nhưng sự biến mất của chúng sẽ là một tiếng kêu tuyệt vọng mà chúng ta không thể làm ngơ.

Xin hãy hành động, không chỉ cho ngày nầy, mà là mỗi ngày trong đời sống chúng ta vì những sinh vật bé nhỏ đang giữ gìn sự sống cho cả hành tinh này.

Ngoài vai trò then chốt trong việc thụ phấn và bảo đảm an ninh lương thực, loài ong còn góp phần trực tiếp vào việc làm sạch môi trường và duy trì sự tăng trưởng của hệ sinh thái toàn cầu.

Ong góp phần làm sạch môi trường qua sự đa dạng sinh học

Khi ong thụ phấn, chúng không chỉ giúp cây cối kết trái mà còn gián tiếp kích thích sự đa dạng thực vật, từ đó:

  • Đất được bo v qua vic r cây gi đt li, chng xói mòn và st l.
  • Ngun nước ngm được làm sch, qua h thc vt phong phú hot đng như mt lp màng sinh hc giúp lc nước mưa thm qua đt.
  • Bu khí quyn được điu hòa vì thm thc vt phát trin giúp s hp th khí carbonic (CO), t đó làm gim hiu ng nhà kính và làm mát môi trường sng t nhiên.

Tất cả điều trên bắt đầu từ việc… con ong đi tìm mật.

Ong giúp phục hồi và duy trì hệ sinh thái

Mỗi loài ong có cấu trúc miệng, cánh, cách bay và thói quen riêng, nên chúng thụ phấn cho các loài hoa và cây khác nhau. Điều này giúp duy trì sự đa dạng thực vật, thay vì chỉ vài loài cây công nghiệp chiếm ưu thế.

Ong rất nhạy cảm với ô nhiễm, biến đổi khí hậu, thuốc trừ sâu, nên sự suy giảm đàn ong thường là dấu hiệu đầu tiên của sự mất cân bằng sinh thái. Vì vậy, ong được xem là “sinh vật chỉ báo” (bio-indicator): nếu ong biến mất, đó là dấu hiệu cảnh báo môi trường sống đang bị hủy hoại sâu sắc.

Nhiều loài cây dại, cây gỗ bản địa và cây thuốc quý phụ thuộc vào ong để duy trì đời sống:

Rừng sinh trưởng nhanh và bền vững hơn nhờ thụ phấn đều đặn từ ong.

Đồng cỏ và thảo nguyên không bị thoái hóa vì sự tái tạo tự nhiên qua hàng trăm loài hoa dại có thụ phấn do ong.

Các vùng đất ngập nước giữ được độ phong phú thực vật, từ đó duy trì nơi trú ngụ cho hàng nghìn loài động vật, chim, cá và vi sinh vật.

Một hệ sinh thái đa dạng và ổn định nhờ ong đóng góp sẽ tự điều tiết dịch bệnh và sâu hại mà không cần hóa chất, cung cấp không khí trong lành, nước sạch, và thực phẩm tự nhiên, chống chọi tốt hơn trước sự biến đổi khí hậu, hạn hán và thiên tai.

Tóm lại, bảo vệ ong là bảo vệ hệ sinh thái của chúng ta.

Mà bảo vệ hệ sinh thái chính là bảo vệ chính chúng ta.

Ong là mắt xích duy trì chuỗi thức ăn tự nhiên

Khi ong thụ phấn cho hoa và cây trái, chúng giúp cây ra hoa, kết hạt, tạo quả, từ đó cung cấp thức ăn cho nhiều loài động vật khác như chim, sóc, khỉ, và thậm chí là người. Nhờ ong, thực vật sinh sản thành công và tái tạo liên tục, bảo đảm có đủ cỏ cây cho thú ăn cỏ, rồi đến thú ăn thịt, và các loài săn mồi cấp cao. Mất ong, cây không ra quả làm đứt gãy chuỗi thức ăn, từ đó, hệ sinh thái bị sụp đổ!

Sự đa dạng sinh học là nền tảng để hệ sinh thái có khả năng phục hồi trước thiên tai, bệnh dịch và biến đổi khí hậu. Nhờ ong, hệ sinh thái không bị “đồng hóa” thành đơn điệu và mong manh và luôn luôn được cân bằng sau những đột biến của thiên nhiên. Ong không chỉ là loài thụ phấn, chúng là “nhạc trưởng thầm lặng” điều phối sự hài hòa của cả một dàn nhạc sinh thái.

Thay lời kết

Loài ong đang gióng lên một hồi chuông cảnh báo cho toàn nhân loại. Ong không biết nói. Nhưng sự im lặng của chúng có thể là một tín hiệu khẩn cấp mà chúng ta không thể làm ngơ. Nếu một ngày thế giới trở nên yên ắng hơn vì thiếu đi tiếng vo ve của đàn ong, thì đó cũng có thể là ngày nền văn minh chúng ta đối diện nguy cơ suy tàn.

Chúng ta, con người, trong vòng chưa đầy một thế kỷ đã tàn phá nhiều thứ như: đốt rừng, dùng hóa chất bừa bãi, phá vỡ chuỗi thực phẩm và làm thay đổi khí hậu. Trong tất cả nạn nhân của tiến trình ấy, ong, một sinh vật nhỏ bé nhưng thiết yếu đang rơi vào tình trạng tiệt chủng thầm lặng.

Sự biến mất của ong không chỉ là mất một loài côn trùng. Đó là mất đi khả năng sinh sản của cây trồng, là thiếu hụt thực phẩm, là suy giảm đa dạng sinh học, là rối loạn hệ sinh thái, là mối đe dọa trực tiếp đến sự tồn tại của chính con người.

Vậy chúng ta phải làm gì?

bees GIF

Không cần những hành động vĩ đại. Chúng ta chỉ cần bắt đầu lại từ những điều nhỏ bé, bền bỉ và đúng đắn:

·        Hn chế ti đa vic dùng thuc tr sâu ry trong nông nghip và vườn nhà.

·        Trng hoa bn đa, cây ăn trái, to môi trường thân thin vi ong.

·        Bo v rng, đng c và vùng sinh thái t nhiên nơi ong sinh sng.

·        Mua và s dng sn phm t các ngun nuôi ong bn vng, không khai thác quá mc.

·        Giáo dc thế h tr v vai trò ca ong và cách sng hòa hp vi thiên nhiên.

·        Và hơn hết, nên nh, thiên nhiên không  ngoài chúng ta và chúng ta là mt phn ca thiên nhiên.

·        Khi bo v ong, chúng ta không ch bo v mt loài côn trùng mà chúng ta đang bo v s sng, lương thc, và tương lai chính mình.

Xin hãy hành động, trước khi tiếng vo ve của ong chỉ còn vang vọng trong ký ức.


Mai Thanh Truyết