Thursday, April 29, 2021

Tháng 4 đen

Xin kính chuyển đến Quý Vị, Quý NT và CH...
Để ngâm ngùi, thương tiếc, tưởng nhớ đến một quê hương yêu dấu đã rơi vào tay giặc thù phương bắc.
Tưởng niệm Quốc hận 30 Tháng Tư, Năm thứ 46.
Tưởng niệm và Tri ân Quân, Dân, Cán, Chính, Cảnh Việt Nam Cộng Hòa đã vì nước hy sinh...
Tri ân và quan tâm đến Thương Binh Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa,
đang sống những ngày cuối đời, trong cơ cực, nghèo khổ và bệnh tật tại quê nhà..
Trân trọng..
BMH ///
Washington, D.C 
Sinh viên Pháp để tang VNCH ngày 27-4-75
Ngày Mất Quê Hương.jpg
Đây là một tấm ảnh rất cảm động ghi lại cuộc biểu tình của sinh viên Việt Nam tại Paris ngày 27/4/75, ba ngày trước khi Saigon sụp đổ. Lúc đó trong nước chúng ta vẫn chưa biết đất nước sẽ đi về đâu, nhưng tại Âu châu, nhất là tại Pháp mọi người đã biết số phận của VNCH. Các bạn sinh viên Việt Nam đều đã để tang cho một Dân Tộc, một Đất Nước, lá Đại Kỳ VNCH đã được rước đi khắp quận 13, thành phố Paris. Bức ảnh được mot sinh viên tốt nghiệp KTS tại Pháp trước 75 scan lại từ một tờ báo Pháp mà anh đã cất giữ từ ngày đó.
Tôi cũng không ngờ, khi chụp tấm hình anh chị em sinh viên Paris vào một ngày cuối tháng Tư, 1975, ngày mà họ cấp bách làm một cuộc xuống đường qua các dãy phố thành phố Paris, để ủng hộ miền Nam Việt Nam và tưởng nhớ tới những chiến sĩ thân yêu đang hy sinh trong giai đoạn mịt mù khói lửa này, lại là một tấm hình lịch sử, đánh dấu sớm ngày tang thương của đất nước. Chỉ sớm trước có 3 ngày.
Phải, trước đó, ròng rã suốt tháng Ba, hình ảnh trên TV cho thấy người dân Ðà Nẵng chạy loạn, hình ảnh các chiến trận hoang tàn, rồi cuộc rút lui chiến thuật bỏ đứt vùng cao nguyên, rồi việc Tổng Thống Thiệu từ chức, v.v… đã dồn dập chiếm trọn giờ tin tức trên đài truyền hình, khiến cho người sinh viên Việt, sống xa quê nhà có cảm tưởng như đang ngồi trên lửa bỏng.
Tổng Hội Sinh Viên tại Paris do anh Trần Văn Bá làm chủ tịch lúc đó, đã quyết định phải làm một cái gì để nâng đỡ tinh thần bên quê nhà, mong ước chuyển về bên ấy chút tâm hiệp với các chiến sĩ đang khốn đốn vì bom lửa đạn. Họ, những người sinh viên thuộc vùng Paris và những vùng lân cận Orsay-Antony, Nanterre, đã kêu gọi nhau cùng tổ chức “Một Ngày Cho Quê Hương”.
Trước tiên, phải là một cuộc xuống đường để ủng hộ miền Nam.
Ngày 27 tháng Tư, mọi người hẹn nhau tại Cư Xá Sinh Viên Quốc Gia trên đường Bertholet. Cư xá là một khách sạn 7 tầng, Hotel Lutèce, được sinh viên âu yếm gọi là Nhà Lý Toét, nằm ngay trong khu La Tinh, trung tâm của các ngôi trường đại học lớn của thủ đô Paris.
Hotel Lutèce được chính phủ VNCH thuê dài hạn từ nhiều năm, để những sinh viên tá túc trong những năm đầu khi họ từ Việt Nam qua Paris du học, giống như một ký túc xá.
Sinh viên đồng lòng thúc đẩy anh em xuống đường trong tinh thần tưởng nhớ những chiến sĩ đã hy sinh tại quê nhà để bản thân mọi người được tiếp tục trau dồi việc học nơi xứ người.
Từng thước vải đen được trải ra, những dòng chữ “Vinh Danh Các Chiến Sĩ Ðã Nằm Xuống Cho Tự Do,” “Miền Nam Tự Do Bất Diệt,” “Ngày Ðại Tang,” v.v… được viết bằng tiếng Pháp, chữ trắng trên nền vải đen.
Mỗi người tự chít cho mình vành khăn trắng trên trán, phần để nói lên tâm nguyện của mình, phần để nhận diện nhau, tránh sự trà trộn trong lúc diễn hành của những phần tử “không quốc gia,” muốn phá hoại.
Ðúng 3 giờ trưa, anh em sinh viên bắt đầu cuộc tuần hành trong thầm lặng qua các dãy phố của Quận 5, khu đại học. Biểu ngữ được giương cao, bát nhang, lá quốc kỳ màu vàng ba sọc đỏ được căng rộng bốn góc, dẫn đầu cuộc tuần hành dài cả trăm người.
Hoàn toàn trong im lặng, không hoan hô, đả đảo. Một sự chịu đựng đầy tôn nghiêm và trật tự. Khởi đầu đoàn người bắt đầu đi từ đường Gay Lussac, một đại lộ sát nách với Ðiện Panthéon, nơi chôn cất những vĩ nhân của nước Pháp như Voltaire, Victor Hugo, Marie Curie, v.v… Họ đi dọc xuống tới vườn Luxembourg, rồi quẹo mặt ra đường Boulevard St. Michel, đi ngang trước cửa trường La Sorbonne, ngôi trường Văn Khoa và Luật Khoa nổi tiếng của Paris. Ðoàn người qua chiếc cầu Pont St. Michel, sau đó đổ ra đại lộ Rivoli rồi trực chỉ nhắm công trường La Concorde đi tới.
Chữ La Concorde có nghĩa là “Ðồng Tâm”. Anh em sinh viên, những đứa con của miền Nam, đang thực sự hướng về quê nhà, đang thực sự đồng tâm chia sẻ nỗi điêu đứng của đất nước trong giai đoạn tàn tạ khốn đốn này.
Bên đường, tiếng la lối của nhóm thiên tả cũng nhiều, tiếng khích lệ từ những người lớn lái xe qua “sao không làm sớm hơn?” cũng không ít.
Anh chị em sinh viên vẫn âm thầm tiến bước. Ban báo chí của tổng hội trao tay cho những người qua đường những tờ bươm bướm in bằng máy roneo nói lên tình trạng của một nước tự do nhỏ bé đang bị cả khối Cộng Sản phụ nhau lấn chiếm.
Cuộc tuần hành, không có giấy phép của Tòa Đô Chính. Tình trạng đất nước đang ở giai đoạn khẩn trương, không còn thì giờ để xin phép qua thủ tục hành chánh rườm rà. Vả lại đơn xin chắc chắn cũng sẽ bị Tòa Ðại Sứ Bắc Việt và cánh tả Pháp thiên Cộng phản đối, ngăn chặn.
Bởi vậy phải tính chuyện liều mạng tổ chức một cuộc tuần hành chớp nhoáng, trong trường hợp bị chặn lại, cũng sẽ có tiếng vang trong giới báo chí, vẫn sẽ có những phản ứng thuận lợi về hình ảnh hiền hòa của một miền Nam đang bị xâm chiếm, trái ngược với những thỏa hiệp trong Hiệp Ðịnh Paris đã được ký kết ngay tại thành phố này.
Cuộc tuần hành tuy không hợp lệ, nhưng lại là một thành công. Thành công ở chỗ đã không bị giải tán trong suốt lộ trình. Cơ quan công lực thành phố Paris thấy những khuôn mặt sinh viên trẻ Việt Nam tuần hành đông đảo, nhưng nghiêm túc, trong trật tự, không la hét, đập phá nên họ lẳng lặng theo sát, cuối cùng, cấp trên của họ đã tiếp xúc thẳng tại chỗ với người đại diện của Tổng Hội Sinh Viên là anh Trần Văn Bá. Sau khi đã biết rõ chủ đích ôn hòa và lộ trình của đoàn người, chính họ lại đích thân hộ tống đoàn tuần hành, giúp giải tỏa những khúc kẹt xe do cuộc xuống đường gây nên để giao thông có thể tránh và rẽ qua những hướng khác, một cách nhã nhặn êm thấm.
Tôn chỉ của xã hội Pháp là “Liberté – Égalité – Fraternité” (Tự Do – Bình Ðẳng – Nhân Ái) quả thật đã được tôn trọng một cách dân chủ.
Riêng đối với niềm tin của những con dân đất Việt, hồn thiêng sông núi, vong linh các chiến sĩ của tiền nhân, hình như đã chứng giám và hỗ trợ cho lòng thiện tâm của lớp trẻ, nên màn đầu của chương trình “Một Ngày Cho Quê Hương” đã có được một cuộc tuần hành êm ả, thành công.
Màn sau của cuộc biểu tình đã được dự trù là sau khi đã tới được công trường La Concorde rồi, sinh viên sẽ tới ngay trước cổng Tòa Ðại Sứ Hoa Kỳ, nằm tại một góc của công trường La Concorde (cuối đường Rivoli) để phản đối chính sách Mỹ đã dồn miền Nam vào hoàn cảnh tang thương hiện tại.
Nhưng khi đoàn sinh viên tới sát khu Tòa Ðại Sứ Mỹ, thì nhân viên công lực Pháp, có sĩ quan cao cấp hiện diện, đã chặn đoàn biểu tình lại. Họ nhã nhặn nói: “Chúng tôi không thể để các bạn tới gần hơn nữa.”
Tôn trọng luật lệ xứ người, anh chị em sinh viên đã dàn hàng ngang tại một góc công trường La Concorde, chênh chếch đối diện với Tòa Ðại Sứ Mỹ, trang nghiêm làm nghi thức tưởng niệm các chiến sĩ và cất cao bài quốc ca miền Nam để kết thúc cuộc biểu dương tấm lòng chia sẻ nỗi đau thương với đất nước.
Tiếng hát của 300 người trẻ tuy đông đảo nhưng nghe vẫn như mất hút, lạc lõng bơ vơ giữa cái không gian bao la của một công trường rộng lớn. Lạc lõng bơ vơ như thân phận côi cút của một mảnh đất nhỏ bé đang bị bỏ rơi, nằm bên kia quá nửa vòng trái đất.
Ðoàn biểu tình sau đó kéo nhau từng nhóm nhỏ về tụ tập tại trường Chính Trị Kinh Doanh của trường Ðại Học Assas, nằm bên hông vườn Luxembourg. Giảng đường to lớn của trường đại học có khuynh hướng thân hữu này luôn luôn rộng mở cho những người con của miền Nam tự do.
Tại đây, anh chị em sinh viên của cả ba khu đại học đã làm một đêm không ngủ, có hội thảo, có ca hát. Những bài hát quê hương, tranh đấu được anh em sinh viên tự hát an ủi nhau trong giờ phút khốn đốn của miền Nam nước Việt.
Ba ngày sau, đâu ngờ, Sài Gòn thất thủ.
Thôi rồi, thế là mất hết, mất Sài Gòn, mất quê hương, mất luôn ngày về của lớp trẻ vẫn hằng mơ ước một ngày có thể đóng góp phần trí tuệ của mình cho quê hương thân yêu miền Nam.
Tran Dinh Thuc
[Ảnh] Sài Gòn, những khoảnh khắc trong ngày 30/4/1975 - ảnh 20
Chiếc nón lính Bắc cộng ngày 30.4.1975. Chụp tại cầu Thị Nghè.
Inline image
Quân Bắc cộng chạy vào Dinh Độc Lập trưa 30/4/75

 Đón người thân tù cải tạo từ miền Bắc trở về tại ga Saigon.(Saigon 1988 - Đón người thân tù cải tạo từ miền Bắc trở về ...)


Ngưòi trong ảnh là Đại tá Nguyển Công Vĩnh trước ở Sư đoàn 5.
Năm 1993, Ông định cư tại Hoa Kỳ, và đã từ trần năm 2017.
Hưởng Đại Thọ 90 tuổi.
(BMH)
Người về sau 13 năm tại miền Bắc: Ngày đi tóc vẫn còn xanh,nay về tóc râu đã bạc,hom hem trong bộ áo tù màu xám.Người vợ sau 13 năm gian khổ mỏi mòn,tóc cũng đã hoa râm,răng cũng rụng dần nhưng vẫn còn chút xuân sắc của một thời mệnh phụ.Người con,cằn cỗi với tháng năm trong một xã hội phân biệt đối xử vì cha anh là tù"cải tạo", nức nở ôm tay cha già,sau anh là em anh cũng đang lau nước mắt.
Những giọt nước mắt này phải chăng để mừng đời "giải phóng" hay ứa ra từ nỗi đớn đau của những người thua cuộc?
Bạn có thể quên vì bạn chưa sống trong trại "cải tạo" bị đầy đọa của các "quản giáo"..
Anh có thể quên vì anh ở nước ngoài từ 1975.
Em có thể quên vì em sanh ra sau 1975.
Nhưng tôi,tôi không quên được dù tôi muốn quên đi. Bức hình này làm tôi ứa nước mắt mỗi khi nhìn.Ở đó tôi thấy thân phận bạn bè tôi,đồng đội tôi,vợ con tôi và bản thân tôi của một thời dĩ vãng.
Chỉ vì tôi là người trong cuộc !
Xem bức hình dưới đây để thông cảm sự thương đau của lớp người "thua cuộc", nhưng còn những hoàn cảnh tang thương hơn nữa là những người về không ai tiếp đón, bước xuống xe, từ xa nhìn ngôi nhà cũ hay chỗ vơ con đang ở nhưng không dám vô ngay, cứ đứng từ xa mà ngắm thật lâu với cảm giác vừa hân hoan vừa hồi hộp đau xót, có thể là vợ, là con... nhưng xin nguyện cầu đừng thấy chiếc nón cối nào trong nhà...Saigon 1988 - Đón người thân tù cải tạo từ miền Bắc trở về ...

Những Hình Ảnh Sau Cùng Của Ngày 30 Tháng 4 Năm 1975

Đàn bò vào thành phố.flv - YouTube

www.youtube.com › watchNhiều hình ảnh nhân vật csvn
nhung khoanh khac quy gia ngay 30/4 anh 5
Trốn chạy cs
nhung khoanh khac quy gia ngay 30/4 anh 8
nhung khoanh khac quy gia ngay 30/4 anh 7
nhung khoanh khac quy gia ngay 30/4 anh 11
Posted on April 30, 2019 by dongsongcu
Ngày 30 tháng 4 năm 1975, hầu như tất cả các báo và phương tiện truyền thông trên thế giới đều loan tin về miền Nam Việt Nam bị thảm bại trước sự xâm lăng của quân cộng sản miền Bắc.
Tờ Daily Mail của Anh in hai chữ thật lớn “THE END – Kết Thúc”, và tờ báo lớn nhất của Hoa Kỳ là New York Times với hàng tựa đề lớn trên trang đầu tiên “MINH SURRENDERS, VIETCONG IN SAIGON; 1,000 AMERICANS AND 5,500 VIETNAMESE EVACUATED BY COPTER TO U.S. CARRIERS – Minh đầu hàng, Việt cộng vào Sài Gòn; 1,000 người Hoa Kỳ và 5,500 người Việt Nam được giải cứu bằng trực thăng ra hàng không mẫu hạm của Hoa Kỳ.” Một tấm hình đã đoạt giải thưởng báo chí cho thấy cảnh một số người Việt đang chen chúc nhau để lên chiếc trực thăng đang đậu trên sân thượng của một tòa nhà ở Sài Gòn. Các tờ báo lớn khác của Hoa Kỳ như The Washington Post và The Register cũng đăng tin tương tự.

Đúng vậy, đây là một dấu chấm hết của một cuộc chiến tranh bảo vệ miền Nam Việt Nam, được sự giúp đỡ của đồng minh Hoa Kỳ và nhiều quốc gia khác, trước cuộc xâm lăng của miền Bắc, được trợ giúp bởi khối cộng sản quốc tế do Nga và Trung Cộng điều khiển, với quyết tâm xâm lăng như Lê Duẩn đã tuyên bố “Ta đánh Mỹ là đánh cả cho Liên Xô, đánh cho Trung Quốc.” Một câu nói chứng tỏ dã tâm của kẻ xâm lăng, và một bức hình cho thấy người bạn đồng minh vẫn cố giúp đỡ người dân Việt Nam cho đến giờ phút sau cùng.
Thành ngữ có câu “Một bức hình có giá trị hơn ngàn lời nói” quả nhiên là đúng như thế.
Gia đình của các nhân viên làm việc cho chính phủ Hoa Kỳ được giải cứu bằng trực thăng ở những địa điểm khác nhau trong thành phố.
Những người dân hốt hoảng tìm phương cách thoát khỏi tai họa cộng sản bằng cách leo vào các căn cứ của người Hoa Kỳ để hy vọng được cứu thoát.
Và rồi, những gì phải đến đã đến, khi chiếc xe tăng của quân cộng sản Bắc Việt ủi xập cổng, tiến vào dinh Độc Lập
sau khi Dương Văn Minh lên tiếng trên đài phát thanh kêu gọi toàn thể quân đội Việt Nam Cộng Hòa buông súng đầu hàng.
Trong bất cứ một cuộc tranh đua hay chiến tranh nào thì cũng phải có hồi kết cuộc. Người xưa có câu “Không đem thắng bại để luận anh hùng” mà trong cơn nguy biến thì mới rõ ai là kẻ hèn nhát và ai là người anh hùng. Kẻ hèn nhát Dương Văn Minh đã tuyên bố đầu hàng cộng sản Bắc Việt, và bức hình trên cho thấy hình dạng hèn nhát, cúi đầu chịu nhục của Dương Văn Minh trước quân xâm lăng.
Trong nguy khốn mới rõ mặt anh hùng. Trung Tá cảnh sát Nguyễn Văn Long đã tự sát trước tượng đài Thủy Quân Lục Chiến để bảo toàn danh dự của một một sĩ quan bị bắt buộc phải buông súng đầu hàng quân địch.
Một số đơn vị quân đội vẫn can đảm chiến đấu cho đế giờ phút chót.
Hình ảnh kiêu hùng của những người lính chiến đấu trong những giờ phút cuối cùng của cuộc chiến đã được
ghi nhận bởi các ký giả ngoại quốc đã được đài truyền hình CBS của Hoa Kỳ trình chiếu.
Nét hân hoan trên gương mặt của kẻ “thắng cuộc” lần đầu tiên được nhìn thấy sự phồn vinh của miền đất tự do và những tiện nghi của người dân thành phố.
Và họ đã “Vào” để “Vơ Vét Về” làm quà cho thân nhân của họ ở miền Bắc đói nghèo dưới sự toàn trị của đảng cộng sản.
Và rồi cả ba miền nước Việt bị nhuộm đỏ và trở nên một nhà tù vĩ đại nhất trong vùng Đông Nam Á.
Đối với những người am hiểu sự tàn ác của cộng sản thì họ phải tìm cách vượt thoát trước khi bị ràng buộc bằng gông cùm, xiềng xích trong các nhà tù của cộng sản. Tuy nhiên, chỉ một số ít đã may mắn vượt thoát nhờ những trực thăng của Hoa Kỳ và các tàu của Hải Quân VNCH cũng như một vài tàu buôn.
Một số chiến hạm của Hoa Kỳ đậu ngoài khơi, trong phạm vi hải phận quốc tế, để chờ đón những người tìm cách vượt thoát bằng đường biển. Những chiếc trực thăng của Không Quân VNCH đáp xuống Hàng Không Mẫu Hạm của Hoa Kỳ được đẩy xuống biển để dành chỗ cho những chiếc khác có thể đáp xuống và cũng để có chỗ cho người tị nạn, bởi vì trị giá của những chiếc trực thăng này không thể so sánh với trị giá của con người. Đó là điều khác biệt giữa lòng nhân đạo của đồng minh Hoa Kỳ và sự tàn ác của cộng sản Việt Nam.
Trong khi người bạn đồng minh Hoa Kỳ tìm cách cứu giúp thì đảng cộng sản Việt Nam lại tìm đủ mọi phương pháp tàn nhẫn để đày đọa những người “thua cuộc” trong các trại lao động khổ sai mà họ gán cho nhãn hiệu “trại cải tạo”. Biết bao nhiêu bi hùng ca được kể lại bởi những tù nhân sống sót và con số tử vong, cho đến ngày nay, vẫn không thể xác định được. Ngoài ra còn có biết bao nhiêu nấm mồ nơi rừng thiêng nước độc chưa được thân nhân của họ tìm ra để đem về cải táng, để ít ra họ cũng được yên nghỉ nơi phần đất quê nhà, gần với tổ tiên, gia quyến.
Những tháng, năm, sau ngày 30 tháng 4 năm 1975, hàng trăm ngàn người đã tìm cách vượtt biển đi tìm tự do trên những chiếc thuyền mong manh, bất chấp hiểm nguy của sóng biển và hải tặc đang chờ đón họ ở một vùng biển cả mênh mông. Họ “đi tìm Tự Do trong cái chết.” Có ai biết được đã bao nhiêu người đã vùi thân trong lòng biển cả?
Tất cả sự việc trên đều khởi đi từ cái bắt tay của Lê Đức Thọ và Henry Kissinger trong cuộc “mua bán” miền Nam nước Việt tại Paris, thủ đô của nước Pháp, ngày 23 tháng 1 năm 1973. Cái gọi là “Hiệp Định Hòa Bình Paris – Paris Peace Accords” là bản án “tử hình” cho miền Nam Việt Nam, bởi vì nó chỉ là hình thức để che đậy sự “mua đứt” miền Nam của cộng sản Bắc Việt, vì bản chất của cộng sản là luôn luôn hứa hẹn để đạt được thỏa ước, rồi sau đó sẽ vi phạm để chiến thắng. Cố tổng thống VNCH, Nguyễn Văn Thiệu, đã để lại cho chúng ta một nhận xét rất chính xác về thủ đoạn này: “Đừng nghe những gì cộng sản nói, hãy nhìn những gì cộng sản làm.”
Đã hơn bốn mươi năm qua, kể từ ngày 30 tháng 4 năm 1975, chúng ta đã học được bài học lịch sử gì để đối đầu với cộng sản? Và nhất là với câu hỏi “Chúng ta sẽ phải làm gì để xóa bỏ chủ nghĩa cộng sản để đem lại Tự Do, Hòa Bình và Nhân Quyền thực sự cho quê hương Việt Nam yêu dấu của chúng ta?” 
Góp gió thành bão, mỗi người một chút, không ngừng nghỉ đấu tranh trong phạm vi của mình để góp phần vào việc giải thể đảng cộng sản Việt Nam. Điều quan trọng là chúng ta không nản lòng, không ngừng nghỉ. Quý vị nghĩ sao về câu nói của Mục Sư Martin Luther King:
If you can’t fly then run, if you can’t run then walk, if you can’t walk then crawl, but whatever you do you have to keep moving forward.
Nếu bạn không thể bay thì hãy chạy, nếu bạn không thể chạy thì hãy bước, nếu bạn không thể bước thì hãy bò, nhưng dù bằng cách nào đi chăng nữa bạn cũng phải tiếp tục tiến về phía trước.
Lâm Viên

*Những Ngày Cuối Cuộc Chiến tại Miền Nam Việt Nam
Nhìn Ra Bốn Phương : Những Ngày Cuối Cuộc Chiến tại Miền Nam Việt Nam - (30/4/1975 ) - Vũ Hoàng Lân (phổ biến) (nhinrabonphuong.blogspot.com)

No comments:

Post a Comment