Đầu tháng 2 vừa rồi, tôi lấy máy bay từ phi trường Vancouver về
Montreal. Tới cửa đợi, vừa ngồi xuống một chiếc ghế trống, bà da trắng
ngồi cách một ghế vội đứng dậy ra chỗ khác ngồi. Tôi biết con vi khuẩn
corona đã chia cách bà với tôi. Trước đó, khi xếp hàng vào làm
thủ tục quan thuế, nhìn thấy một cặp vợ chồng trẻ cầm sổ thông hành màu
đỏ có cờ Trung Quốc trên tay, tôi cũng thấy ngài ngại. Cũng con vi khuẩn
nhỏ xíu nhưng đang làm kinh động thế giới
này gây ra.
Tôi phải thú nhận rằng tôi không ưa bị hiểu lầm là người Trung
quốc. Các bạn chắc cũng vậy. Trước khi con vi khuẩn bé tí tẹo này xuất
hiện, nếu ai xì xồ tiếng Hoa khi tưởng mình là đồng hương với họ, tôi
vội trả lời không biết tiếng Hoa với giọng không
vui lộ rõ. Vào một cửa tiệm, được mấy cô nhỏ bán hàng da trắng xinh xẻo
chào
“nị hảo”, tôi cũng cải chính ngay tôi không phải là người Hoa. Tết vừa qua, gặp một anh hay chị da trắng nào gọi là
Chinese New Year, tôi sửa lưng liền là Lunar New Year,
tết âm lịch, vì không phải chỉ có Trung quốc ăn tết này mà còn có Việt
Nam, Đại Hàn và Đài Loan nữa. Phần lớn dân mít ta không ưa anh láng
giềng xí xa xí xô có lẽ vì họ cứ nhăm nhe gây
sự với nước ta. Dòng Đại Hán từ xưa tới nay vẫn thế. Có cơ hội là họ
mang quân sang bắt nạt chúng ta. Ngày nay thì còn tệ hơn nữa. Nhà cầm
quyền Trung Quốc đóng vai một anh nhà giầu mới gây hấn với cả thế giới
bằng những chiêu trò càn rỡ, bất chấp lẽ phải.
Bộ mặt của Trung Quốc, với những cao ngạo lố bịch, đã trở thành một
hình ảnh méo mó khó thương. Và người dân Trung quốc bị ghét bỏ một cách
oan uổng.
Con vi khuẩn corona xuất hiện từ Vũ Hán là dịp cho người Trung quốc ở khắp nơi trên thế giới lãnh quả búa tạ. Trong sự lo sợ cho tính mạng của mình, người ta nung nóng sự giận dữ với người Trung quốc ở khắp nơi trên thế giới. Người Hoa bị xa lánh, chế nhạo một cách công khai. Chắc ít người biết anh Jeff Lewis. Không biết cũng không sao vì tôi cũng không biết! Năm nay vừa tròn 50 tuổi, anh là một khuôn mặt truyền hình nổi tiếng ở Mỹ. Trong chương trình Jeff Lewis Life của đài Sirius XM ngày 29/1/2020 vừa qua, anh cùng một số khách mời trong đó có nữ diễn viên Monila Casey, bàn về dịch corona và trao đổi với nhau về cách họ đề phòng bệnh dịch này. Họ đồng ý với nhau là chấm dứt việc đi ăn tại các nhà hàng Trung Hoa. Anh Lewis nói về sự ăn uống của người Hoa: “Họ đang ra rả về virus corona, đó là một lọai virus có ở dơi, sau đó truyền sang rắn vì rắn ăn dơi. Người Trung quốc ăn rắn, ăn dơi, ăn đủ loại. Có lẽ đó là lý do tại sao chúng ta đang gặp rắc rối này. Họ ăn tất cả các sinh vật và bây giờ tự hỏi tại sao mình lại bị bệnh”.
Con vi khuẩn corona xuất hiện từ Vũ Hán là dịp cho người Trung quốc ở khắp nơi trên thế giới lãnh quả búa tạ. Trong sự lo sợ cho tính mạng của mình, người ta nung nóng sự giận dữ với người Trung quốc ở khắp nơi trên thế giới. Người Hoa bị xa lánh, chế nhạo một cách công khai. Chắc ít người biết anh Jeff Lewis. Không biết cũng không sao vì tôi cũng không biết! Năm nay vừa tròn 50 tuổi, anh là một khuôn mặt truyền hình nổi tiếng ở Mỹ. Trong chương trình Jeff Lewis Life của đài Sirius XM ngày 29/1/2020 vừa qua, anh cùng một số khách mời trong đó có nữ diễn viên Monila Casey, bàn về dịch corona và trao đổi với nhau về cách họ đề phòng bệnh dịch này. Họ đồng ý với nhau là chấm dứt việc đi ăn tại các nhà hàng Trung Hoa. Anh Lewis nói về sự ăn uống của người Hoa: “Họ đang ra rả về virus corona, đó là một lọai virus có ở dơi, sau đó truyền sang rắn vì rắn ăn dơi. Người Trung quốc ăn rắn, ăn dơi, ăn đủ loại. Có lẽ đó là lý do tại sao chúng ta đang gặp rắc rối này. Họ ăn tất cả các sinh vật và bây giờ tự hỏi tại sao mình lại bị bệnh”.
Quả thật, trong những ngày gần đây, người ta tung lên mạng không biết bao nhiêu
video về vụ ăn uống này. Tôi có vào coi tất cả. Phổ biến nhất là video
một cô xướng ngôn viên một đài truyền hình Trung quốc rất xinh đẹp ngồi
ăn cháo dơi, một món ăn được cho là rất bổ ở Trung quốc. Quả thật, khi
nhìn thấy cảnh cô banh con
dơi ra, dứt thịt cho vào miệng, tôi cũng đã không dám coi tiếp. Vậy mà
vì muốn biết cho tới ngọn ngành, khi một ông bạn gửi cho một
video khác, tôi cũng mở ra coi. Video này còn rùng rợn
hơn nhiều. Họ quay nhiều cảnh ăn uống của những cô gái khác nhau (không
biết tại sao lại toàn các cô xinh đẹp mới mệt chứ!). Một cô bỏ những
con rết còn sống vào rượu, rồi tỉnh bơ cho
vào miệng khi con rết còn rẫy rụa! Một cô khác bỏ những con sâu xanh
mập ú vào một chiếc ly có chất lỏng màu vàng, không biết là chất gì,
nhưng khi con sâu chìm vào chất lỏng, khói bốc mù mịt, màu xanh biến
thành trắng bệch. Cô săm soi nhìn con sâu rồi bỏ
vào cắn từng miếng! Coi tới đây tôi chịu thua không dám coi tiếp tuy video
còn dài, chắc còn nhiều cảnh ăn uống…ấn tượng hơn! Trên mạng, người ta
nhắc đi nhắc lại một câu nhạo báng nói tới vụ ăn uống này: “Người Trung
quốc ăn bất cứ thứ gì có bốn
chân, ngoại trừ cái bàn; và họ ăn tất cả những gì bay được, ngoại
trừ…máy bay!”.
Hình như bàn chuyện trọng đại này một lần chưa đủ, trong chương
trình ngày hôm sau, anh Jeff Lewis và bạn bè tiếp tục đề tài mà họ cho
là thú vị này. Đối tượng không phải chỉ là người Hoa mà là tất cả người Á
châu. Anh nói: “Chúng ta cần cách ly toàn bộ
những nhân viên gốc châu Á của SiriusXM, bao gồm người Trung Quốc, Nhật
Bản, Đại Hàn, Đài Loan, Việt Nam, Philippine, Nam Dương…Tôi tin rằng
còn nhiều đối tượng cần phải bị cách ly hơn thế nhưng đây mới chỉ là
nhóm người mà chúng ta có thể nghĩ đến”.
Vậy là anh đã bước quá đà. Khán giả người Á châu của anh bày tỏ sự
tức giận vì tính cách phân biệt chủng tộc và góc nhìn phiến diện của
chương trình này. Ngay trong chương trình ngày hôm sau, 31/1/2020, Jeff
Lewis đã phải xin lỗi khán giả: “Chúng tôi tôn
trọng người châu Á, chúng tôi không bao giờ muốn họ phải chịu cảm giác
bị cô lập. Chúng tôi không bao giờ có ý định truyền bá sự thù ghét hay
phân biệt chủng tộc bằng những bình luận của mình”. Anh cũng biện bạch
tất cả những phát biểu trong chương trình chỉ
là trò vui. Quả có lúc họ tếu khi đề nghị là không nên nói chuyện điện
thoại với người châu Á vì sợ lây bệnh! Anh kết luận: “Tôi yêu tất cả
những ai theo dõi chương trình này, không quan tâm tới khía cạnh tôn
giáo, mức thu nhập, chiều cao, kích thước của họ.
Tôi chỉ muốn làm bạn với mọi người”.
Người Trung quốc bị oan một thì dân ta bị oan mười. Anh chàng Trung
quốc lớn xác, nằm chiếm gần trọn châu Á, đã che tầm nhìn của những
người thuộc các châu lục khác. Cứ da vàng mũi tẹt là…các chú hết. Nhưng
các chú cũng có trăm đường các chú. Dân Hong
Kong hay Đài Loan đã lên tiếng họ không phải là người Hoa của Mao xếnh
xáng hay Tập Cận Bình! Họ Hoa đó nhưng cũng cho là bị lầm là người Hoa.
Sự đời nhiều khi rắc rối như vậy. Xét theo thực tế, họ cũng bị oan.
Huống chi chúng ta, chẳng dây mơ rễ mà chi tới
anh Trung Hoa, thì oan ơi ông địa biết chừng nào. Không chỉ tại Mỹ, tại
khắp nơi, dân Việt bị hàm oan một cách tức tối.
Tại Pháp, cô Huyền Trân kể lại trên Twitter: “Chiều nay, 27/1,
lúc 15 giờ, tôi đang đi xe buýt tuyến số 8 đến Marguente thì trở thành
nạn nhân phân biệt chủng tộc bởi một nhóm các cô gái trẻ người Pháp. Tôi
nghe thấy họ cười cợt tôi. Một cô nói:“Gọi
bệnh nhân corona là gì nhỉ? Người Trung Quốc à?”. Trong khi một cô bạn
nhắc: “Nói nhỏ thôi kẻo nó nghe thấy!”. Dù không phải người Trung quốc
nhưng việc đó thật sự khiến tôi buồn!”.
Đi kèm với những dòng tự sự của cô Huyển Trân là hình một cô gái cầm tấm bảng với hàng chữ tiếng Pháp:
Je Ne Suis Pas Un Virus! Tôi không phải là một con vi khuẩn!
Hàng chữ này sau đó đã trở thành tên một diễn đàn chung của những người
bị phân biệt chủng tộc.
Một phụ nữ trẻ người Pháp viết trên Twitter: “Cứ mỗi khi nhìn
thấy một người Hoa ở Paris là tôi chuyển sang đi ở phía vỉa hè bên kia
đường. Tôi chạy, tôi rảo bước nhanh hơn, tôi quá sợ”. Tôi không
nghĩ là cô gái này chỉ nói tới người Hoa. Người
Hoa mà cô gái nói tới là tất cả các người da vàng. Dân Pháp ít người
phân biệt được quốc tịch của một người da vàng nên tóm gọn là
Chinois luôn cho tiện việc sổ sách.
Trong cuộc sống thường nhật, người châu Á đã gặp những tình huống
kỳ thị rất éo le. Đài France Bleu, ngày 30/1, cho biết là tại nhiều nhà
hàng, khách sạn, một số khách hàng từ chối không muốn người châu Á phục
vụ họ... Có những thâu ngân viên tại các siêu
thị đã bật khóc vì bị khách sỉ nhục: “Các người hãy xéo đi và hãy giữ
lấy căn bệnh của các người!”. Ngược lại, cũng có những khách hàng người
châu Á bị các cửa hàng từ chối bán hàng. Tại nhiều trường học, trong giờ
ra chơi, trẻ em châu Á bị bạn bè chế giễu,
gọi xách mé bằng cái tên “Corona”. Họ đánh đồng tất cả dân da
vàng, chẳng thèm phân biệt Hoa hay không: “Người Trung quốc, Việt Nam và
các nước khác cũng như nhau hết, các người đều mang
virus corona”.
Chị Cathy Trần, một người Pháp gốc Việt, cư ngụ tại thị trấn
Colmar, không bao giờ quên được câu người Pháp nói với nhau khi thấy chị
đi ngang qua: “Cẩn thận, con nhỏ người Hoa đó đang tới kìa!”. Lúc chị
đi làm về, một người đàn ông chạy xe máy còn tạt
ngang sát vào chị bảo chị nên đeo khẩu trang.
Cô Shana Cheng, một người Pháp gốc Việt và Kampuchia sinh sống tại thủ đô Paris, ấm ức kể lại với đài BBC:
“Tôi đang trên xe buýt thì nghe họ nói: “Con nhỏ đó người Trung quốc
đó. Coi chừng nó đổ bệnh cho chúng ta. Lẽ ra nó nên biến về nước!”.
Tại Ý, dù chưa phát hiện một trường hợp bệnh nào, dân Á châu cũng
bị dân địa phương dị nghị. Một gia đình bị cả khu phố ở Torino cô lập
chỉ vì màu da. Các phụ huynh người Ý còn dặn con cái tránh xa những học
sinh da vàng trong lớp. Ngay tại Venice, một
trung tâm du lịch nổi tiếng của Ý, nhiều du khách da vàng đã bị dân điạ
phương nhổ nước miếng khinh bỉ khi họ đi ngang qua.
Cô Hằng Nguyễn, một người Việt tại Đức, hành nghề hướng dẫn viên
tại một bảo tàng viện, kể lại tình huống mà cô đã gặp phải từ khi có ca
nhiễm vi khuẩn đầu tiên được phát hiện tại Đức:
“Sáng hôm sau ngày công bố ca nhiễm đầu tiên, tôi bất ngờ thấy
hình ảnh một số ít đứa trẻ Đức đeo khẩu trang. Đó là một hình ảnh
hiếm thấy ở Đức. Tôi hiểu vậy là corona đã thực sự tới Đức rồi.
Nhưng điều tôi bất ngờ hơn cả đó là khi
lên tàu tới trường học, tôi cảm nhận một vài ánh mắt nhìn mình.
Tàu rất đông, mà không hiểu sao quanh tôi lại thưa người. Một đứa
trẻ đã dùng khăn quàng che miệng và mũi khi đi ngang qua tôi để tới
cửa ra. Tôi tự cười bản thân và nghĩ
có lẽ mình đã làm to mọi chuyện. Có lẽ do ngành học và công việc
khiến tôi tiếp xúc nhiều với các câu chuyện về phân biệt chủng tộc
và bài ngoại ở Đức, mà tôi đã hiểu nhầm hành động của vài người
trên tàu. Công việc của tôi là hướng dẫn
viên ở bảo tàng và chủ yếu là làm việc với các nhóm học sinh,
giáo viên và phụ huynh. Với chất giọng Đức khác biệt và một ngoại
hình Châu Á tóc đen, mắt nâu, da vàng, các vị khách có thể nhận
ra dễ dàng tôi là người nước ngoài. Trong
một buổi hướng dẫn, tôi đã vô tình nghe một vị khách hỏi người bên
cạnh điều khiến mình thực sự chạnh lòng: “Cô ấy là người Trung Quốc à? Không biết cô ấy có bị virus Trung Quốc (chinese virus) không?”.
Tôi hiểu nỗi lo của mọi người, nhưng sự việc đã lên đỉnh
điểm khi một buổi tối trên đường, một người đàn ông nhổ nước bọt về
hướng tôi và lẩm nhẩm “Chinese!”.
Cô Michelle Phan, một người rất nổi tiếng trong giới trẻ tại Mỹ...
Có lẽ tôi không còn trẻ nên không biết cô đồng hương vang danh này. Cô
là người Việt thế hệ thứ hai, được sanh ra tại Boston vào năm 1987. Năm
nay mới 33 tuổi nhưng đã là triệu phú với tài
sản trị giá 50 triệu đô. Cô là một người chơi Youtube nhà nghề với gần 9
triệu người ghi danh và đạt tới con số 1 tỷ 100 triệu người vô coi. Cô
kể lại trên Twitter là cô bị kỳ thị vì con vi khuẩn
corona. Một số người bảo cô “về lại quê hương để ăn thịt dơi
đi”! Cô đáp lại mình sanh ra tại Mỹ. Trên mạng Instagram, một người hằn
học với cô: “Tại sao dân gốc Á quý vị ăn đủ thứ loại sinh vật? Ăn vật
sống và cả xác chết…toàn thân! Đó là lý do quý
vị khởi sinh đủ thứ bệnh”. Cô tức tối trả lời: “Tại sao một số quý vị
bảo tôi về quê hương ăn dơi? Tôi là người Mỹ nhé, đồ ngu ngốc! Tôi không
tin nổi là chúng ta đang ở năm 2020 và người ta vẫn ngu như hòn đá. Tôi
lỡ lời, tôi không nên xúc phạm hòn đá!”.
Như thêm vào bức tranh kỳ thị một nét chấm phá lớn, tờ nhật báo hàng đầu của Pháp
Courrier Picard, số ra ngày Chủ Nhật 26/1, cho đi trên trang nhất cái tựa
“Coronavirus Chinois. Alerte Jaune”. Dịch bệnh corona
Trung quốc! Báo động vàng! Đây là một lối chơi chữ đầy tính cách kỳ thị.
Tờ báo còn cho đi một bài xã luận mang tên “Một Đại Dịch Vàng Mới?”. Dĩ
nhiên dân…vàng nổi tam bành liền. Nhưng
người lên tiếng phản đối lại không phải là một dân da vàng. Ông
Stéphane Nivet, Tổng Giám Đốc
Ligue International Contre Le Racisme et l’Antisemitisme (Liên
Minh Quốc Tế Chống Kỳ Thị Sắc Tộc và Bài Do Thái), viết tắt là LICRA,
giận dữ nói với tuần báo L’Express ra ngày 28/1: “Việc một tờ báo cho in
trên trang nhất dòng chữ như vậy mà không
cảm thấy có chi không đúng đã chứng tỏ họ có vấn đề!”. Ngay sau đó, báo
Courier Picard đã phải đăng lời xin lỗi.
Cũng báo bổ tại Úc, tờ Herald Sun đăng dòng chữ: “China Virus Panda-monium” trên một bức hình khẩu trang màu đỏ. Họ cũng chơi chữ. Chữ
“Panda-monium” là viết trại từ chữ “pandemonium” có nghĩa là “đại dịch”. “Panda” là con gấu trúc chỉ có ở Trung Quốc. Sao thời buổi này chữ nghĩa lại hay xỏ xiên như vậy!
Dân da vàng không phải Trung quốc như Việt Nam chúng ta bị hàm oan.
Chẳng phải chỉ có chúng ta. Dân vàng khè Nhật Bản cũng bất mãn vì oan
uổng. Trên mạng xã hội Twitter có một mục mà dân Nhật ồn ào tham gia. Đó
là mục chủ đề
“Chinese Don’t Come To Japan”, dân Trung quốc đừng tới Nhật
Bản. Tại Đại Hàn nhiều cửa hàng trưng bảng không tiếp khách Trung
quốc... Một cơ sở thẩm mỹ ở khu vực Gangnam tại thủ đô Seoul còn chi
tiết hơn khi công bố chỉ tiếp khách Trung quốc nếu chứng
minh được là đã ở Đại Hàn ít nhất 14 ngày.
Tức cười hơn là dân Hong Kong, chính tông gốc Trung quốc, nhiều cửa
hàng cũng trưng bảng không tiếp khách Trung quốc. Không biết làm sao họ
phân biệt được dân Trung quốc với dân Hong Kong! Tại Singapore, cũng
dòng giống Trung quốc, hàng ngàn người đã ký
kiến nghị yêu cầu chính phủ cấm dân Trung quốc nhập cảnh vào Singapore.
Họ đuổi con dân của ông Tập Cận Bình đi chỗ khác chơi.
Họa là từ Trung quốc nhưng toàn dân da vàng lãnh búa tạ. Biết trách
ai bi chừ? Chắc là phải trách anh con tạo. Tại sao đã chơi màu trắng
đen vàng nâu trên màu da con người lại còn bỏ chung vào một lồng tại mỗi
lục địa khiến chúng ta bị lây họa. Ôi! Nỗi
oan này chắc thấu tới trời…xanh!
Song Thao
No comments:
Post a Comment