Là đứa con ngoài giá thú của một mối quan hệ không được chấp nhận, bố mẹ cô bé đã quá đau khổ, cùng quẫn nên ôm luôn con nhỏ tự nổ bom tự sát.
Haven
Shepherd, tên tiếng Việt là Do Thi Phuong, sinh ra trong một gia đình
bất hạnh tại Việt Nam. Haven là kết quả từ mối tình vụng trộm của bố mẹ
em. Vì không thể tìm được sự giải thoát và vấp phải nhiều chỉ trích,
ngăn cấm từ gia đình, bố mẹ ruột của Haven đã vô cùng đau khổ, tuyệt
vọng và rồi họ quyết đình cùng nhau quyên sinh.
Cặp
tình nhân quẫn trí lúc bấy giờ ôm đứa con gái chỉ mới được 1 tuổi và
quấn chất nổ tự chế lên người, định bụng rằng cả nhà 3 người sẽ nhanh
chóng được hạnh phúc cùng nhau nơi chín suối.
Thế
nhưng, cuộc đời nghiệt ngã cũng không làm cho họ được toại nguyện. Kết
quả là cô bé bất hạnh Haven tuy có thể giữ được mạng sống nhưng đã mất
đi cả bố mẹ và đôi chân của mình. Chỉ mới có tí tuổi đầu, Haven đã phải
mang vết thương kinh khủng, mồ côi bố mẹ, bị cắt cụt chân từ đầu gối trở
xuống và trải qua những tháng ngày đau đớn vì những cơn đau hành hạ.
Ông
bà của Haven vì thương nên đón cháu về nuôi nhưng họ quá nghèo, không
có đủ khả năng chi trả để chăm lo cho đứa cháu tật nguyền cùng với hàng
đống chi phí chữa bệnh. Ông bà đã nghĩ đến việc phải dứt ruột đưa Haven
vào trại trẻ mồ côi, nương nhờ vào sự hảo tâm của xã hội.
Thật
may mắn làm sao, vào năm 2005, khi Haven được 20 tháng tuổi, cặp vợ
chồng nhà Shepherd ở Mỹ, thông qua tổ chức Touch A Life biết đến câu
chuyện của cô bé bất hạnh liền thấy vô cùng cảm thương. Anh Rob và chị
Shelly vượt hàng nghìn dặm từ bang Missouri đến Việt Nam để gặp gỡ Haven
và họ quyết định nhận nuôi cô bé.
Chị
Shelly cho biết: ‘Ông bà của Haven đã già yếu và họ cũng không đủ điều
kiện chăm sóc cho con bé. Nhìn con rất đáng thương, vì thế chúng tôi
biết mình cần phải làm điều gì đó. Thật sự khi vừa nhìn thấy Haven,
chúng tôi đã yêu con bé mất rồi’.
Kể
từ năm đó, Haven trở thành một thành viên của gia đình Shepherd cùng
với 6 anh chị em khác là con ruột của Shelly và Rob. Cô bé sống thật
hạnh phúc và được sự động viên của gia đình, Haven đã vượt lên mọi định
kiến, trở thành một vận động viên chuyên nghiệp với niềm đam mê thể thao
bất tận.
Haven
chia sẻ: ‘Ngay từ lúc bé, con đã luôn được mẹ kể cho nghe về đôi chân
của mình bị mất như thế nào. Rằng bố mẹ ruột của con đã không chấp nhận
được hoàn cảnh và tự sát với một quả bom, họ đều qua đời, con còn sống
nhưng đôi chân thì bị cắt bỏ. Con luôn cảm thấy câu chuyện đó rất bình
thường, dường như bất cứ đứa trẻ nào cũng như vậy. Cho đến lúc lớn dần
lên, con mới phát hiện ra đó là câu chuyện của mỗi mình con’.
‘Đây
quả là điều khó chấp nhận, nhưng con biết mình không thể lảng tránh quá
khứ, vì thế bất cứ ai hỏi, con đều nói cho họ sự thật.’
‘Tôi
đã từng rất sợ hãi khi phải kể cho con về sự thật khủng khiếp của cuộc
đời nó. Nhưng đến năm Haven 5 tuổi, có một lần sau khi nghe lại câu
chuyện, con bé nhún vai và nói: ‘Con thấy điều này thật ngu ngốc’, và từ
đó về sau Haven dường như đã chấp nhận bản thân mình’, chị Shelly bồi
hồi kể lại.
Lớn
lên với sự khác biệt trên cơ thể như vậy nhưng Haven vẫn luôn là một cô
bé rất vui tươi, yêu đời và đặc biệt là vô cùng đam mê các môn thể thao
vận động.
‘Con
nhớ có lần nhìn thấy các bạn chơi bóng rổ, nhìn lại chân mình con rất
buồn, nghĩ rằng đó là thứ cả đời này mình sẽ không làm được. Rồi một
người chị trong nhà nói con chưa thử làm sao biết được, đừng có chỉ ngồi
đó rồi tự thấy thương hại bản thân mình. Lúc ấy con còn cảm giác như
chị đang cố tình nói lời làm con bị tổn thương’.
Thế
nhưng lời nói của người chị phần nào thật sự đã làm cho Haven sực tỉnh.
Khiếm khuyết chỉ là thứ khiến cho con người ta càng trở nên đặc biệt
hơn và nó cũng có thể chính là nguồn sức mạnh giúp ta vượt qua mọi trở
ngại.
‘Cũng
như bao bậc cha mẹ khác khi có đứa con không lành lặn, họ chỉ mong con
mình có được cuộc sống như người bình thường và yên ả. Tôi cũng mong vậy
với Haven nhưng con bé đã chứng minh điều ngược lại bằng cách sống thật
rực rỡ, hết mình và sôi động hơn bao giờ hết’, chị Shelly nói.
Từ
thời trung học, Haven bắt đầu tham gia luyện tập rất nhiều môn thể thao
khác nhau, từ chạy bộ, đá banh, lướt sóng, bơi lội… không có một giới
hạn nào đối với cô bé bản lĩnh với ý chí kiên cường này. Đối với Haven,
môn bơi lội được xem là môn sở trường và yêu thích nhất: ‘Tháo đôi chân
giả ra và nhảy xuống làn nước mát lạnh, con cảm thấy như mình được tự do
vô cùng thoải mái trong thế giới riêng của mình’.
Ngoài
các hoạt động thể thao, Haven cũng mạnh dạn thử sức làm người mẫu sau
khi nhận ra rằng có quá nhiều người cảm thấy không hạnh phúc về chính
con người mình. ‘Con muốn cho họ hiểu được rằng, khác biệt không hề đáng
sợ nếu như chúng ta có thể thấy những điều độc đáo về bản thân một cách
tích cực. Nếu con làm được, họ cũng sẽ làm được’.
Haven
cũng thường xuyên đến thăm những người khuyết tật trong bệnh viện, cô
nàng mong muốn câu chuyện về cuộc sống của mình sẽ truyền cảm hứng giúp
họ chấp nhận khiếm khuyết của bản thân.
Bắt
đầu từ năm 12 tuổi, tài năng vượt trội trong môn bơi lội của Haven đã
giúp cô bé được vào đội tuyển bơi lội Paralympics Emerging Swim và hy
vọng sẽ tham gia thi đấu chính thức vào năm 2020 – 2024. Haven là một
trong những tay bơi cự phách được đặt niềm tin sẽ mang về vinh quang cho
nước Mỹ một ngày không xa.
Gia
đình Shepherd thật sự không giấu được sự tự hào về cô con gái nhỏ và họ
thầm biết ơn vì cơ duyên năm xưa đã giúp cho gia đình mình được gặp
Haven. Chị Shelly cảm động nói: ‘Là Haven đã chọn chúng tôi và con bé đã
sống để chứng minh rằng, không có chân là một điều chẳng to tát gì cả’.
No comments:
Post a Comment