Hình ảnh của em bé thuyền nhân tỵ nạn Syrian 3 tuổi tên
là Aylan Kurdi nằm gục mặt chết trên bãi cát khi xác của em trôi dạt vào bờ biển
Bodrum, Thổ Nhĩ Kỳ tuần qua đã làm thức tỉnh lương tâm nhân loại trong lúc các
con đường dẫn những người phải bỏ nước ra đi vì chế độ độc tài và diệt chủng để
tìm đến một nơi an toàn tại các quốc gia Âu Châu lánh nạn đã bị chặn lại và
cánh cửa nhân đạo hầu như đều khép kín.
Aylan đã chết đuối cùng với người anh lớn hơn em 2 tuổi
và người mẹ của mình cùng hàng chục người khác khi chiếc xuồng của họ bị chìm đắm
trên vùng biển Bắc Đại Tây Dương. Hoàn cảnh của hàng trăm ngàn người tỵ nạn từ
các nước Iraq, Afghanistan và đặc biệt là từ Syria tràn vào Âu Châu bằng đường
bộ hay bằng đường thuyền cùng với sự xua đuổi của những người lính Hung Gia Lợi
trong tuần qua đã gợi lại cho đồng bào tỵ nạn Việt Nam chúng ta cơn ác mộng vượt
biên 30 năm về trước. Âm thanh của bài hát Xác Em Nay Ở Phương Nào hoặc câu “tự
do ơi, tự do, em đổi bằng thân xác…” bỗng dưng vọng lại bên tai như những Lời
Kinh Đêm quen thuộc mà thuyền nhân đã cầu nguyện thuở nào! Thì ra người Việt
chúng ta đã trải qua những nỗi gian truân đó từ lâu, khủng khiếp hơn, khổ đau
hơn và bất hạnh hơn. Chỉ khác là vào thời điểm đó phương tiện truyền thông chưa
phát triển mạnh mẽ và nhanh chóng như hiện nay để thế giới biết rằng có đến gần
nửa triệu người VN đã chết trên biển Đông như số phận cùng hoàn cảnh của cậu bé
Aylan.
Nhưng cũng chính vì sự tiến bộ kỹ thuật bây giờ mà hình ảnh
của cậu bé Aylan chết tức tưởi, oan khiên trên biển cả, đã như một phép lạ từ từ
mở rộng những cách cửa đã bị loài người ích kỷ khóa lại từ suốt gần một tuần
qua. Chính phủ Hung Gia Lợi đã phải làm những hành động tối thiểu, dù không tiếp
nhận, nhưng cũng đã cung cấp xe bus để đưa người tỵ nạn đến biên giới của những
quốc gia nhân đạo hơn, Phần Lan đã mở rộng cánh tay, Đức đã quyết định tiếp nhận
và sẵn sàng cung cấp công ăn, việc làm cho hàng trăm ngàn người tỵ nạn, sau đó
là Áo, Anh, Bỉ, Pháp v..v.. và dĩ nhiên là cả Hoa Kỳ, đất nước được xem là có một
trách nhiệm lớn trong cuộc khủng hoảng ở Trung Đông, đặc biệt là chính sách bị
nhiều người chỉ trích là “bất nhất” của chính phủ Obama từ suốt 3 năm qua về vấn
đề Syria cùng nhà lãnh đạo độc tài và tham quyền, cố vị: Bashar ai-Assad.
Nhưng tình hình đã có phần nào thay đổi theo chiều hướng
tích cực trong mấy ngày qua, phải chăng nỗi bất hạnh của Aylan Kurdi cùng gia
đình em đã được đổi lại bằng sự may mắn và hạnh phúc của hàng trăm ngàn nạn
nhân của bọn độc tài, khủng bố đã quyết định vượt biên và có thể cũng sẽ là niềm
hy vọng cho hàng triệu người khác đang sống nhục nhằn trong các trại tỵ nạn ở
Lebanese, tại Thổ Nhĩ Kỳ hay ngay tại đất nước Syria hiện nay? Các nhà lãnh đạo
ở trên thế giới kể cả tay cựu trùm KGB, Vladimir Putin, đang là tổng thống nước
Nga dù cứng đầu đến đâu cũng phải quyết định ngồi xuống để tìm ra một giải pháp
hầu giải quyết cơn khủng hoảng trầm trọng này hầu cho người dân Syria có một cuộc
sống ổn định ngay trên quê hương của họ thay vì phải mang đời lưu vong. Và nếu
đúng như vậy thì Aylan Kurdi ơi, em đã chết cho mọi người được sống!
Nhìn hình ảnh bé Aylan nằm chết như mơ, như thiên thần đang
gục đầu ngủ yên trên bãi cát, nó cũng thảm thương như thân phận của những đứa
trẻ VN bất hạnh thuở nào, lòng tôi trùng xuống một nỗi buồn vô hạn. Trước đó một
tuần, khi xem được đoạn phim chiếu cảnh người đàn ông Syrian gò lưng đi bán từng
cây bút nắp xanh để kiếm được miếng ăn cho đứa con gái nằm ngủ trên vai trong
cơn nóng thiêu đốt trên đường phố ở Beirut, bỗng dưng tôi nhớ lại tình cảnh của
hơn 2000 “Người Việt Còn Lại” ở Phi Luật Tân vào những năm đầu thập niên 2000,
những người đã bị thế giới lãng quên qua gần 20 năm trời khổ hạnh với mẩu “căn
cước” được đóng dấu là dân “vô tổ quốc" (Stateless)! Và ở đó, tôi cũng đã
thấy hình ảnh người đàn ông tỵ nạn VN cõng trên vai đứa con gái chưa đầy 2 tuổi
trong cơn nóng thiêu đốt ở Palawan để bán từng đôi dép cho những người dân làng
hầu may ra mua được cho con mình một khúc bánh mì hay một bình sữa lạnh!
Tiếng reo của chuông điện thoại làm tôi tỉnh lại, sờ lên
mắt, không biết là mình đã khóc từ lúc nào, và tự nhủ lòng, có lẽ mình sẽ phải
làm một điều gì để cùng đồng hương chúng ta xoa dịu được một phần nào vết
thương đang nhỏ máu của nhân loại dù chỉ là một điều nhỏ nhoi như hạt cát trong
sa mạc.
Bên kia đầu gây là giọng nói của một người bạn trẻ tên là
James ở Toronto, Canada, em ngỏ ý muốn mời tôi làm MC cho một buổi “sinh hoạt”
tại đây, sau khi thỏa thuận thù lao xong, tôi hỏi em về nội dung chương trình,
lúc đó James mới cho biết mục đích của ngày sinh hoạt này là để phát động chiến
dịch gây quỹ cho dự án có tên là “Lifeline Syria Project” ngõ hầu tìm phương tiện
để bảo trợ cho các gia đình người tỵ nạn Syrian đang phải đối phó với những nỗi
khốn cùng trên đường tìm tự do! Lòng tôi chợt bùng sáng lên như một kẻ đang đói
khát được người ta ban phát cho một khúc bánh mì cùng ly nước lạnh! Tôi hân
hoan nói với James, em ơi, tôi sẵn sàng nhận lời tham dự và xin phép cho tôi được
đóng góp toàn bộ số tiền thù lao của tôi vào buổi gây quỹ trong ngày hôm đó để
tiếp tay với ban tổ chức. James thoạt đầu hơi ngạc nhiên và ngần ngại, nhưng
sau đôi lời trao đổi em đã hiểu lòng tôi và vui vẻ đồng ý. Tuy nhiên khi James
đề cập đến thời điểm của buổi tổ chức sẽ rơi vào một ngày cuối tuần trong tháng
Mười sắp tới thì tôi vô cùng lo lắng và hơi thất vọng, vì lịch trình diễn đã đầy
ắp, không còn rảnh một weekend nào trong tháng Mười cả, đấy là chưa kể đến chuyến
đi Úc Châu kéo dài hơn một tuần lễ vào giữa tháng Mười, 2015! Nhưng khi mở lịch
ra xem, thì tôi thấy còn trống một ngày Thứ Bẩy duy nhất đó là October 3rd,
nhưng đã dự định mua vé để bay sang Washington DC cho một event khác diễn ra vào
buổi trưa Chủ Nhật October 4th. Và như một “phép lạ”, James cho tôi biết, vì
tính cách cấp bách của sự việc cho nên BTC đã quyết định tổ chức vào ngày Thứ Bẩy
mùng 3 tháng Mười, 2015. Nghe em nói lòng tôi như mở hội, như vậy thì xem như
“giấc mơ” ấp ủ “được làm một điều gì để cùng đồng hương chúng ta xoa dịu phần
nào vết thương đang nhỏ máu của nhân loại” đã thành sự thật. Hai anh em chúng
tôi cùng vui, và sau khi James email cho tôi thêm chi tiết cùng tấm ảnh chúng
tôi chụp chung với nhau trong lần tiếp đón và bảo trợ những người Việt tỵ nạn
cuối cùng từ Thái Lan đến Vancouver vài tháng trước đây, tôi mới biết đó là
James Nguyễn, cựu chủ tịch Hội Người Việt Toronto, và buổi gây quỹ lần này sẽ
phối hợp cùng tổ chức VOICE Canada và một số cơ quan, đoàn thể người Việt tại đất
nươc giầu lòng nhân đạo này. VOICE Canada cũng không xa lạ gì với tôi, vì ngoài
nỗ lực tranh đấu, vận động cũng như định cư những người Việt tỵ nạn muộn màng,
vào tháng Tư 2015 vừa qua, họ còn gây quỹ được $100 ngàn dollars đễ tiếp tay
cho Hội HO Cứu Trợ Thương Phế Binh VNCH và Quả Phụ Tử Sĩ do bà Hạnh Nhơn làm chủ
tịch.
cựu phó chủ tịch Hội Người Việt Toronto, Canada
Tôi tin rằng điều may mắn được góp mặt cùng “Lifeline
Syria Project” lần này là do sự sắp đặt của Thượng Đế như một “ơn gọi” của Bề
Trên, của Trời Phật dù lời cầu xin của tôi chỉ mới là những tiếng nhủ thầm
trong bụng. Tôi đem chuyện này chia sẻ với các gia đình tỵ nạn VN từ Palawan,
Phi Luật Tân, những người cũng đã từng bị thế giời lãng quên. Họ đang tổ chức
ngày “Tri Ân và Hội Ngộ” để kỷ niệm 10 năm định cư, đồng thời để cảm tạ những
người đã giúp họ được làm lại cuộc đời nơi đất khách. Trong đêm họp mặt gọi là
“tiền hội ngộ”, Thứ Bẩy mùng 5 tháng
Chín, 2015 vừa qua, sau khi nghe tôi trình bầy có người đã rơi nước mắt, hồi tưởng
lại thân phận mình và so sánh với hoàn cảnh của người tỵ nạn Syrian cùng thân
xác của vị “Thánh Tý Hon” tên là Aylan Kurdy, đã hy sinh cuộc đời để cho đồng
bào mình được cứu sống! Và kết quả là trong đêm họp mặt ngày hôm sau, mùng 6
tháng 9, trước sự hiện diện của các quan khách cùng ân nhân Việt, Mỹ và đặc biệt
là đại diện của chính phủ Phi Luật Tân, quốc gia duy nhất đã không trục xuất
thuyền nhân VN. Luật Sư Trịnh Hội đã đại diện các gia đình tỵ nạn VN từ Palawan
chính thức loan báo rằng những thuyền nhân người Việt muộn màng này sẽ bảo lãnh
4 gia đình người tỵ nạn Syrian, và họ nhờ tôi liên lạc với các cơ quan thiện
nguyện để bắt đầu thủ tục định cư tại thành phố Houston. Anh Trung Đình Nguyễn,
trưởng ban tổ chức đã cho các ân nhân và quan khách Việt, Mỹ cũng như Phi Luật
Tân hiện diện trong ngày hôm đó biết rằng: “Cách duy nhất mà chúng tôi có thể
làm được bây giờ để trả ơn quý vị là đưa tay ra để cứu giúp những người bất hạnh
khác, như quý vị đã cứu giúp chúng tôi”! Thật là một hành động dấn thân mang đầy
ý nghĩa.
Đêm “Hội Ngộ và Tri Ân” tại Houston, Texas, September 6, 2015
Đêm “Hội Ngộ và Tri Ân” tại Houston, Texas, September 6, 2015
Nhân đây chúng tôi cũng xin cám ơn quý vị đồng hương ở khắp
mọi nơi đã đáp lại lời kêu gọi của chúng tôi để đóng góp vào quỹ “Thank You
America” của cơ quan thiện nguyện USCC hầu giúp đỡ và tiếp tay cho tổ chức đã từng
bảo trợ chúng ta để định cư những người tỵ nạn Syrian bất hạnh nói trên. Tính đến
cuối Tháng Bẩy, 2015, sau 4 tháng phát động, hội USCCLA cho biết là họ đã nhận
được khoảng 60 ngàn dollars từ cộng đồng người Việt, và cơ quan này cũng đã gởi
thơ cám ơn đến từng quý vị ân nhân đã đóng góp.
Qua nghĩa cử cao đẹp trước hết là của “Lifeline Syrian
Project” ở Toronto, Canada, theo sau là anh chị em trong nhóm “Người Việt Còn Lại”
tại Houston, Texas, chúng tôi mong mỏi sẽ có những tổ chức hoặc các hội đoàn
hay cá nhân ở những địa phương khác cũng sẽ tiếp tay đóng góp, đón nhận hoặc bảo
trợ các gia đình tỵ nạn đang sống khổ sở tại các trại tỵ nạn ở nhiều nơi trên
thế giới. Nếu muốn tìm hiểu thêm chi tiết hoặc tin tức, xin quý cứ email về địa
chỉ của chúng tôi là: namloc@sbtn.tv
No comments:
Post a Comment