Thursday, December 12, 2013

Khúc bánh Noel và ký ức tuổi thơ




Ngọc Lan/Người Việt

Hình như có lẽ từ chiếc bánh hình khúc cây Noel duy nhất ba tôi mua về nhà sau một ngày chạy taxi, vào năm tôi đâu chừng 8, 9 tuổi, mà thế giới thần tiên đầy màu sắc của ông già Noel, của chiếc xe tuần lộc có bầy nai kéo, của những chiếc nấm màu, những bông hoa dại,… cứ ở mãi trong ký ức tôi, cho đến tận bây giờ.
Bánh Noel hình khúc cây thuở nào... (Hình: Ngọc Lan/Người Việt)
Tôi không thể nhớ được hương vị của miếng bánh buche Noel nó ra làm sao, nhưng có lẽ tuổi thơ con nhà nghèo, suốt ngày chỉ biết có chơi dây thun, chơi bán đồ hàng từ vài cọng rau muống nhín ra khi lặt rau nấu canh, cùng vài lá mồng tơi, đôi bông dâm bụt hái của những nhà hàng xóm, mà nay bỗng dưng nhìn thấy chiếc bánh quá chừng lộng lẫy, lại thêm hình thù trang trí như một câu chuyện cổ tích hiển hiện ngay ra trước mắt, thì tự dưng đâm ra ngẩn ngơ, nhớ hoài.
Không biết có phải từ căn nguyên đó, mà khi vừa học xong lớp 12, trong lúc đợi kết quả thi đại học, tôi lại ghi danh đi học làm bánh, mà phải là học làm bánh kem. Bởi, với tôi, chỉ có chiếc bánh kem mới thể hiện hết được lên đó một vùng trời màu sắc.
Để có thể làm được cái buche Noel, tôi lại mày mò học cách làm bánh bông lan cuốn. Từ chuyện làm mứt thơm để phết lên làm nhân cho bánh dính lại khi cuốn, đến chuyện phải đánh tròng trắng trứng nổi cứng trộn sau cùng vào bột trước khi nướng bánh, cả chuyện thấm nước miếng vải mùng để khi bánh đổ ra thì vừa cuốn vừa rút miếng vải ra như thế nào… Có được khúc bánh đó rồi thì muốn làm khúc cây Noel kiểu gì cứ tha hồ mà pha kem, trộn màu mà làm. Cho thỏa thuê một cảm giác.
Rồi tôi thích ngắm nhìn hình ảnh những dây kim tuyến, những trái châu, những dây đèn nhấp nháy trên cây Noel vào mỗi dịp gần cuối năm như thế này.
Khi có nhà riêng, dù không phải là người có đạo, tôi vẫn mua về nhà cây Noel. Tôi thích cảm giác đi lựa những trái châu có màu xanh, màu vàng, màu đỏ. To nhỏ đủ kiểu. Tôi thích đưa tay cầm lấy những sợi dây kim tuyến óng ánh đủ màu. Tôi thích những giây phút ngồi tẩn mẩn trang trí cây Noel, treo cái này, mắc cái kia, và đặt dưới chân cây một vài gói quà cũng đầy màu sắc.
Sang đây, bao năm lần lữa, tôi vẫn chưa mua một cây Noel nào, tôi ngắm ké, đặt quà ké dưới cây Noel nơi nhà anh chị và ba má tôi. Nhưng mỗi năm, cứ vào Tháng Mười, khi Costco bắt đầu bày biện bán đồ Giáng Sinh, là tôi vẫn cứ dành một vài ngày, quanh quẩn trong đó, tần ngần đứng ngắm những cây Noel to, những hộp đựng các thứ đồ trang trí cho Christmas. Thỉnh thoảng, tôi lại đưa tay lên sờ vào hộp đựng những trái châu, tuy rằng không thể đụng vào nó trực tiếp như khi đi lựa mua ở khu vực nhà thờ Tân Định, hay Thánh Đường đối diện nhà thờ Đức Bà như ngày trước, nhưng một cảm xúc êm đềm, nhẹ nhàng cũng ùa đến, bình an lạ lùng.
Cây Noel ở South Coast Plaza, Costa Mesa, California. (Hình: Ngọc Lan/Người Việt)
Tôi thích đường phố vào thời gian này. Tôi thích nhìn ánh đèn màu nhấp nháy của những ngôi nhà trang hoàng đẹp rực rỡ, lung linh trong bóng đêm mỗi lúc tôi chạy xe về nhà sau giờ tan sở. Tôi thích cái khí lành lạnh của trời đang đông. Tôi thích cảm giác hối hả, tưng bừng lẫn âu lo của những ngày giáp năm.
Chính vì ký ức màu sắc đó, chính vì thích cảm giác đó mà không dưng năm nay phố phường bớt hẳn sự lấp lánh của những ngọn đèn xanh đỏ tím vàng bởi sự trì trệ, ngấm ngầm của nền kinh tế sút giảm, khiến tôi cảm thấy dường như cũng mất mát điều gì.
Nhớ những năm trước đây, con tôi còn hỏi, “Mẹ ơi, năm nay nhà mình sẽ mua cây Noel nghe mẹ!” Tôi ậm ừ hứa, “Năm sau nha con! Năm sau nhà mình khá hơn, mình sẽ mua cây Noel.”
Con hỏi nhiều năm liền, và năm nào, cũng nhận được lời hứa đó.
Giáng Sinh năm nay đến rất gần rồi, tôi chợt nhận ra, con đã không nhắc lại câu hỏi cũ...

No comments:

Post a Comment