Sài Gòn, bề nổi là một thành phố lộng lẫy, sực
mùi dầu thơm
và những nhà
hàng tiệm ăn
sang trọng.
Nhưng vẫn còn
đó một Sài Gòn
của những
người lao động
mà bữa cơm
chiều chỉ là
bát cơm không,
mua ở cổng nhà
ga.
Phố cơm trắng
Khu vực quanh ga Sài Gòn có nhiều nhà trọ lụp
xụp. Những
người từ xa
xuống sân ga
thường thuê
trọ để bán
báo, đánh
giày, bán vé
số, làm công
nhân. Họ còn
bỡ ngỡ, chưa
dám đi đâu xa,
vả lại cuộc
sống quanh nhà
ga cũng không
đắt đỏ như
trong khu
trung tâm.
Những ngóc ngách chật chội và có phần hôi hám,
nhà cửa cáu
bẩn, những
chung cư cũ kỹ
phơi đầy quần
áo cũ, lúc nào
cũng nườm nượp
người lao động
lấm lem. Giữa
hàng vạn con
người khuôn
mặt nhầu nhĩ
ấy, đã ra đời
phố bán "cơm
không" mà
người Sài Gòn
gọi là phố cơm
trắng quanh
nhà ga xe lửa.
Mỗi người bán cơm trắng có dăm bảy cái nồi, mỗi
nồi nấu được
gần yến gạo.
Họ không bán
thức ăn, chỉ
vài hàng có
bán thêm dưa
hành, nước
mắm, nước
tương. Cơm và
dưa món để
trong bao ni
lông. Cơm tính
theo cân,
người ta cũng
thường gọi là
“cơm ký”.
Chị Hồng, một người bán cơm trắng 12 năm nay, cho
biết vợ chồng
chị thay nhau
nấu cơm bán.
Mỗi cân cơm
chỉ lãi được
500 – 1.000
đồng nên không
đủ tiền thuê
nhân công:
“Chúng tôi chỉ
lấy công làm
lãi. Bán cơm
giá cao chút
lập tức người
ta không mua
nữa. Công nhân
nghèo lấy tiền
đâu mà mua”.
Mỗi ngày chị Hồng dậy từ 4 giờ sáng, nấu cơm bán
đến gần 9 giờ
đêm. Cứ mỗi
cân gạo nấu
được hai cân
cơm. Chị nói:
“Gạo ngon mọi
người thường
ăn giá 18.000-
20.000
đồng/kg, gạo
chúng em nấu
bán ở đây chỉ
12.000
đồng/kg. Dân
cần ăn no chứ
chưa cần ăn
ngon”.
Một cân cơm bán giá 8.000 đồng, đủ cho ba công
nhân ăn. Tính
ra mỗi bữa một
người chỉ phải
bỏ ra 2.700
đồng. “Một ly
trà đá giờ đã
2.000 đồng” -
chị Hồng nói.
Một ngày chị
Hồng bán
khoảng 450 kg
cơm trắng.
Chị Hương, một người bán cơm trắng khác nói:
“Người ta bán
hàng cơm, chủ
yếu lời vào
thức ăn. Khi
công nhân đến
mua cơm trắng,
các quán cơm
chẳng bao giờ
bán. Bởi vậy,
người nghèo
phải tìm tới
ga tàu lửa này
để mua cơm ăn
qua ngày”.
Đến Tết mới được ăn ngon
Ông Sáu chạy xích lô. Khi nào đói và rảnh khách
lại tạt vào
mua 3.000 đồng
cơm trắng buộc
vào xe. Ông có
hai chai nước
lớn lấy từ
vòi, khát thì
cúi xuống mà
uống. Ông Long
chạy xe ôm,
chiều tối ghé
mua vài lạng
cơm, giữ nó
như giữ bảo
bối vậy. Cầm
bịch cơm trắng
nom ông cười
thật hiền.
Chị Hương nói với tôi: “Khách mua đủ lứa tuổi. Trẻ em đánh giày, phụ nữ bán báo, người già bán vé số”. Chị nói: “Lắm người chỉ mua vài ngàn, nhưng vẫn bán. Cơm cháy thường để cho mấy người neo đơn, nghèo khổ. Lắm khi thấy tội quá, không nỡ lấy tiền”.
Thùy, sinh viên một trường cao đẳng nói: “Chúng
em ba đứa thuê
một phòng,
tháng mất tám
trăm ngàn.
Phòng trọ nhỏ,
chủ không cho
nấu cơm vì sợ
cháy nhà. Ăn
cơm hàng thì
đắt đỏ lắm, mà
không no, nên
mỗi bữa lại ra
đây mua một
cân cơm
trắng”.
Quanh ga tàu có tới cả chục quán cơm bụi. Nhưng
giờ giá thuê
mặt bằng tăng,
giá điện nước,
gạo, thịt rau
đều tăng, giá
cơm bụi tăng
liên tục. “Cơm
rẻ nhất cũng
phải 20.000
đồng một suất.
Nếu cả ba đứa
đi ăn thì mất
60.000 đồng”.
Hỏi ăn cơm trắng hoài sao nuốt nổi và sức đâu học
hành? Thùy
nói: “Chúng em
mua thêm trứng
luộc”.
Chị Hằng bán hàng rong, là khách quen của phố cơm
trắng. Chị nói
là “đi bán
suốt từ sáng
sớm đến tối
mịt, lấy đâu
thời gian nấu
cơm”.
Hàng bán bữa được bữa mất. Họ từ miền Trung vào,
thuê nhà trọ
gần Bệnh viện
Da liễu. Đói
thì mua cơm,
ngồi gốc cây
chia nhau mà
ăn. Lắm khi
trời nắng nuốt
không nổi. Một
chị bán hàng
rong nói:
“Muốn ăn cơm
ngon thì chờ
đến Tết về
quê”.
Tìm nguồn sống
Trời nắng, xe cộ, bụi bặm, tiếng còi tàu rắt réo.
H., một học
viên theo học
nghề điện,
ngồi đạp xe
lăn đi tìm mua
cơm trắng. H.
nói: “Chi phí
học hành đắt
đỏ lắm, em
phải tiết kiệm
để đỡ cho gia
đình”. H.
không chỉ mua
cơm cho mình
mà còn mua cho
nhiều bạn
khác.
Nhìn cảnh người ngồi xe lăn, len lỏi giữa phố xá đầy bụi bặm và xe cộ nơi ga tàu, mới biết người ta cần cơm trắng đến như thế nào.
Anh Thời, công nhân một nhà máy cách phố cơm
trắng hàng cây
số nói: “Ngày
nào cũng như
ngày nào, tôi
đều mua cơm ở
đây ăn. Đồng
tiền trượt
giá, gạo thịt
đều tăng, giá
thuê nhà tăng.
Phải sống như
thế này, cầm
cự, chứ còn
biết làm sao
bây giờ? Có
cái bỏ vào
miệng là tốt
rồi, cầu gì ăn
ngon”.
Anh mua hai ngàn đồng tiền cơm cộng thêm ba ngàn
dưa món: “Muốn
đổi khẩu vị
thì mua mấy
ngàn đậu phụ
chấm với nước
tương”.
Ngồi bên vệ đường cùng phố cơm trắng, tôi mới
phát hiện ra
phần lớn những
khách hàng phố
này đều độ
tuổi thanh
thiếu niên,
sinh viên,
người lao động
trẻ. Họ đều
đang tuổi ăn,
tuổi lớn, độ
tuổi lao động
quan trọng
nhất của xã
hội. Đa phần
khách mua cơm
trắng đều gày
gò, xanh xao,
có người tay
run, giọng nói
phều phào.
Chị Hồng nói: “Không ít người là khách quen của
chúng tôi đến
cả chục năm
ròng. Nghĩ mà
thương”.
Phố Nguyễn Thông nằm sát cổng ga Sài Gòn có lẽ là
một bức tranh
tương phản của
cuộc đời hôm
nay. Phố này
nổi tiếng bán
rượu Tây với
hàng chục tiệm
rượu. Những
chai rượu được
thiết kế cầu
kỳ, rượu ngâm
với sâm Cao
Ly, rượu lâu
năm đến từ các
nước… có giá
vài triệu
đồng, thậm chí
có chai mấy
chục triệu
đồng. Nhưng
cũng ở phố
Nguyễn Thông,
nơi cuối con
phố giáp với
ga tàu, những
ngõ nhỏ tối
tăm và những
hàng cơm trắng
bày bán trên
vỉa hè, nườm
nượp các vị
khách.
Quan sát hơn 20 người mua cơm trắng tại quán này,
tôi thấy tất
cả họ đều chỉ
có một nhu
cầu: “Bán cho
tôi cơm
thường”. Người
đàn bà bán báo
mua 3.000 đồng
cơm thường ấy.
Chị cầm chặt
nắm cơm trong
tay, như sợ sẽ
đánh rơi một
vật quý giá.
Chị Loan, người bán báo đi dép lê, cầm trên tay
những tờ báo
in đậm dòng
tít nói về các
tập đoàn nhà
nước làm ăn
thua lỗ ném
hàng ngàn tỷ
đồng xuống
sông xuống
biển, những
tòa nhà con em
quan chức tỉnh
nọ lên đến
hàng trăm tỷ
được xây dựng
chỉ để cho họ
hưởng lạc…
Người đàn bà
bán báo dạo
ghé vào mua
cơm trắng, ánh
mắt chị buồn
hiu hắt.
No comments:
Post a Comment